Quầy Lễ Tân Địa Phủ

chương 46: ảnh hưởng không nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆, Ảnh hưởng không nhỏ

Nụ cười đắc ý của Phương Hiểu Niên còn chưa kịp thu hồi, thì đã nghe được câu này, mặt cậu lập tức héo như trái cà, Giang Thận nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại, bằng không một giây sau Phương Hiểu Niên có thể biểu diễn màn bị dọa đến thăng thiên tại chỗ.

"Lão Đại... đó không phải là nguyên sang của tôi, là Thường Bằng Viễn viết đó!" Phương Hiểu Niên bị dọa đến biến sắc, không hề do dự bán đứng đồng bọn.

"Không sao." Giọng của Tạ Kỳ Liên ngày càng ôn nhu hơn, "Thời kỳ động dục cũng cần có đối tượng quen biết."

Ánh mắt của Phương Hiểu Niên tối sầm, đã não bổ ra cảnh mình và Thường Bằng Viễn thành đôi thành cặp tung tăng nhảy nhót trên thảo nguyên rộng lớn rồi.

Một trận đấu pháp cổ quái rốt cục kết thúc, Cố Mộng có chút mệt mỏi ngồi trên ghế, im lặng một hồi lâu.

Chị cô mất trước cô ba ngày, lúc còn sống không có công đức lớn gì, thế nên kiếp sau cũng là một người bình thường, kiếp sau như vậy rất dễ an bài, vì thế hôm qua chị ấy đã đi đầu thai rồi —— Quy định của Địa Phủ, ngay cả âm sai và phán quan cũng không thể tra tìm kiếp sau, thế nên Cố Mộng cũng không biết chị mình sẽ trở thành một người như thế nào, nhưng hiện tại lúc này đây, chị ấy hẳn đã cất tiếng khóc chào đời rồi.

Cố nhân đã bắt đầu lại từ đầu, hối hận lại hủy hoại người sống. Trong tình huống đột nhiên xảy ra tai nạn người điều khiển xe rẽ về bên trái tự bảo vệ mình, là hành vi bản năng bình thường, dù sao khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc chỉ có không chấm mấy giây đó, không ai kịp suy nghĩ gì cả. Hơn nữa mệt mỏi lái xe về nhà cũng không hoàn toàn là lỗi của anh rể, là chị cô hối anh ấy, đi du lịch kỷ niệm ngày cưới lại không dắt con theo, chị ấy nhớ con. Thế nên cuối cùng khi tới Âm Phủ, chị ấy chỉ cảm thấy xin lỗi em gái, nhưng chưa bao giờ trách Lưu Đức Quế.

Lưu Đức Quế lại không thể tha thứ cú xoay bánh lái theo bản năng ấy của mình.

Hắn không thể tha thứ "theo bản năng" của mình, hắn muốn gia đình mỹ mãn của ngày xưa.

"Nhưng lại có ích gì chứ." Cố Mộng lắc lắc đầu, "Các anh có thể giúp em hủy diệt cái laptop này không?"

Giang Thận gật đầu, đã kiểm tra xong những thứ Lưu Đức Quế viết, xác nhận không có sơ suất gì, liền cầm lấy cái laptop trên bàn, đi vào nhà tắm, ném vào bồn tắm đã đổ đầy nước.

"Đi thôi." Cố Mộng nhìn Lưu Đức Quế nằm dưới đất lần cuối, "Ba mẹ em sẽ chăm sóc cho cháu, hai cô con gái tuy rằng đã mất, nhưng cháu gái vẫn còn, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể làm chỗ dựa cho bọn họ, về phần anh ấy..."

Quên đi, Cố Mộng lắc đầu, mỹ mãn giả tạo mà Lưu Đức Quế theo đuổi, suýt nữa đã hủy hoại bảy gia đình xa lạ.

Lý Toa bên cạnh ôm vai lắc đầu: "Tuổi thọ còn chưa tới, đã phải si ngốc chịu tội mấy chục năm, nhìn xem, mấy chục năm sau, nếu cô nhóc Triệu Thanh Ngôn ấy vẫn còn xem thế giới động vật..."

Phương Hiểu Niên gào lên: "Chị Thanh Ngôn xem cái gì không xem, sao lại xem thế giới động vật!"

Một lát sau Giang Thận trầm trọng vỗ vai Phương Hiểu Niên: "Triệu phán quan vừa nãy gọi điện, đã không xem thế giới động vật nữa rồi."

Phương Hiểu Niên tràn đầy hi vọng: "Chị ấy hiện đang xem cái gì?" Nói cách khác, có thể không động dục à?

"... Sinh mệnh nhỏ năng lượng lớn —— Tập đặc biệt: vi sinh vật." Giang Thận đồng tình nhìn Phương Hiểu Niên, "Gần đây vừa xem xong khuẩn, đang say đắm với sinh vật chân khuẩn thích ký sinh —— cũng chính là nấm."

Như là sợ cậu nghe không hiểu, Giang Thận còn cẩn thận bổ sung thêm: "Nấm trong món ăn nổi tiếng, gà hầm nấm đó."

Phương Hiểu Niên: "..." Tiên sư nó còn kèm theo đồ ăn nữa à, vậy còn không bằng động dục.

.

.

.

Miệng của cụ Khâu và con trai toàn là máu, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu.

"Ngọc Dao ơi, mẹ sai rồi, mẹ không dám nữa đâu, đều là mẹ ngu muội——" Mớ châu báu rực rỡ trên người cụ đã rơi hết xuống đất trong lúc giãy dụa, người phụ nữ đứng trước mặt cụ vẫn mang theo nụ cười ôn hòa hiếu thuận, nhét từng miếng vỏ cua vào trong miệng, lực tay lớn đến độ suýt nữa bẻ nát cằm cụ Khâu.

"Mẹ ơi... Quỷ, có quỷ!" Chồng của Tề Ngọc Dao á á hét lên, miệng của gã bị cua sống kẹp chảy máu, đầu lưỡi rách toát, hiện đang rỉ máu.

"Ông xã." Tề Ngọc Dao yếu ớt nói, "Anh không phải yêu em à? Anh biết em không ăn được hải sản. Anh không quan tâm tới em sao?"

"Dao Dao, anh sai rồi, anh biết sai rồi, anh ngu xuẩn, anh dại dột, anh không dám nữa đâu xin em tha cho mẹ con anh..." Gã đàn ông bắt chước mẹ mình, dập đầu lạy đùng đùng đùng.

Cốc cốc cốc——

Hai mẹ con ôm nhau hét toáng lên, cửa bỗng nhiên bị đá văng, cảnh sát vọt vào.

Tề Văn lạnh lùng nói: "Nhận được tin hàng xóm báo án, mẹ con hai người có hiềm nghi cố ý giết người——"

Lời cảnh sát xông vào còn chưa nói dứt, hai mẹ con đã nhào tới: "Quỷ, có quỷ a a a a a a cứu mạng——"

Tề Văn đẩy vành mũ lên, cười lạnh: "Trong lúc hành hung bởi vì sợ hãi nên sinh ra ảo giác, trên lý thuyết cũng không thể giảm nhẹ hình phạt đâu, hai người không bằng cầu Trời người bị hại có thể bình an đi."

Mẹ con Khâu gia ngấn lệ nhìn theo ngón tay cậu ta chỉ, kết quả là choáng váng —— ở đó đâu còn có ma nữ khủng bố thon gầy da dẻ đỏ như máu nào, chỉ có Tề Ngọc Dao té xỉu dưới đất, da thịt bình thường, vẫn trắng nõn trơn truột, nhưng sắc mặt đỏ đến lạ lùng, khóe miệng và trên tay có mấy cái mụn cơm đỏ chót, đang bị nhân viên cấp cứu dùng cáng nâng đi.

"Đội trưởng Tề." Nhân viên y tế đi ngang qua nói thêm một câu, "Ngài yên tâm, không có vấn đề gì đâu, người bị hại bị ép ăn chút cua, nhưng số lượng không nhiều, không nguy hiểm tới tính mạng, hai tay có vết quào, hẳn là cô ấy không chịu ăn, bị bọn họ giữ chặt nhét vào."

Cụ Khâu nhào tới, vội vàng biện giải: "Là nó nhét vỏ cua vào miệng tôi, tôi mới nắm lấy tay nó! Rõ ràng là nó——"

Nhân viên y tế không hề khách khí: "Tránh ra, bà còn cản trở chúng tôi cứu người, tôi cho bà một liều thuốc an thần đấy!"

Tề Văn gật đầu nói một câu vất vả rồi, kế xoay người quát lên: "Đứng dậy, trước băng bó cho hai người, sau đó theo tôi về cục cảnh sát! Coi như hai người may mắn, người bị hại không có vấn đề gì, nhiều nhất chỉ bị tính là giết người không thành thôi... Được rồi, đừng nằm dưới đất khóc nữa, giờ biết sợ rồi hả? Lúc hại người sao không biết nghĩ? Nếu không phải hàng xóm nghe được chuyện bà muốn bức con dâu bị dị ứng ăn hải sản tươi, báo cảnh sát kịp thời, giờ không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi! Đi thôi!"

Ở trong hành lang, Thường Bằng Viễn đang xác định tình huống với hàng xóm báo án, chung cư Tề Ngọc Dao ở là một chung cư cao cấp, hỏi mới biết, người hàng xóm báo án này là một CEO rất trẻ, mới chuyển tới đây được hai ngày.

Thường Bằng Viễn không kiềm được tiếng thở dài, sao hiện tại CEO đều có xu hướng thu nhỏ tuổi tác của mình thế, có nhan sắc, có học thức, còn có nhà, giận à nhen.

CEO trẻ tuổi tầm khoảng ba mươi, nghe bác sĩ nói không có nguy hiểm tính mạng mới thở phào một hơi, tựa vào khung cửa rít điếu thuốc: "Tề tiểu thư rất lợi hại —— đúng vậy, trước đây chúng tôi từng gặp nhau, kể ra thì cũng trùng hợp, công ty tôi và công ty cô ấy từng có hợp tác, lúc hai team đi ăn cơm với nhau tôi biết được cô ấy không thể ăn hải sản, hôm qua tôi dọn tới đây phát hiện cô ấy ở đối diện, hôm nay về sớm là vì đồ đạc trong nhà tôi còn chưa dọn xong, ai biết vừa đi tới cửa thì thấy mẹ chồng cô ấy xách một đống cua về, nói là muốn cho Tề tiểu thư ăn..."

Anh ta vừa nói vừa lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi theo xe cứu thương, mãi đến khi xe lái ra khỏi chung cư rồi, mới thu hồi tầm mắt.

"Đã xác định là ổn rồi đúng không?" Anh ta không yên lòng.

Thường Bằng Viễn nở nụ cười: "Tôi đâu phải là bác sĩ, sao mà biết được, anh có thể tự mình tới bệnh viện xem, tôi đã ghi chép xong rồi."

CEO giật lấy bộ Âu phục để bên cạnh cửa: "Tôi đi ngay đây."

.

.

.

Đới Mộng Viện ôm chặt Tào Nhất Lâm, trên cổ đã đầy dấu tay cũng không buông ra, ngay khi cô lo lắng mình không giữ được nữa, cả người Tào Nhất Lâm bỗng nhiên mềm oặt xuống, ngã vào lòng cô.

Cô vội vàng ôm lấy cô bé đã té xỉu, xác nhận dấu hiệu sống của cô bé.

Đới Mộng Viện vui mừng quay đầu, thì thấy Tần Phong và Tạ Kỳ Liên xuất hiện bên dưới cột đèn.

"Lão A? Còn có Tạ trưởng quan?"

Tần Phong tán thưởng gật đầu, Tạ Kỳ Liên bước tới cạnh cô, dùng ngón tay xóa đi những dấu vết trên cổ: "Vết tích quỷ vật tạo ra, hai ngày này cô phơi nắng nhiều một chút, nếu không khí thể âm tà lưu lại, có thể sẽ bị sốt và cảm đấy."

Đới Mộng Viện thả lỏng người nở nụ cười: "Sao khí thể âm tà bị ngài hình dung nghe cứ như vi-rút cảm vậy? Cô bé này bị sao thế?"

Tần Phong than nhẹ: "Chúng tôi kiểm tra những thứ Lưu Đức Quế đã viết, vợ của Lưu Đức Quế là giáo viên ở trường Tào Nhất Lâm, lần trước Lưu Đức Quế tới trường lấy di vật của vợ, nghe được đồng nghiệp trong văn phòng tán gẫu, có nhắc tới cá biệt nổi danh của lớp Tào Nhất Lâm."

Tào Nhất Lâm chân chính là một cô nhóc phản nghịch điển hình, lấy việc làm chị đại làm vinh, trốn học đánh nhau tới tiệm internet đều làm tất, cố tình đầu óc lại rất thông minh, bài tập không nộp bao nhiêu nhưng thành tích luôn có thể đứng đầu, khiến cho rất nhiều học sinh bắt chước theo, trốn học tới tiệm internet thì học được đó, thành tích lại không có cách nào được như Tào Nhất Lâm, chọc cho các giáo viên giận đến vỗ bàn.

Thế nên khi Tào Nhất Lâm và nhóm bạn trốn học đi tìm Xuất Mã Tiên cầu nguyện, chờ cô bé nguyện xong, Lưu Đức Quế đã chủ động "giúp" các đồng nghiệp của vợ mình thay đổi Tào Nhất Lâm.

"Cô bé không sao chứ?"

"Không biết." Tạ Kỳ Liên ung dung trả lời, "Hồn phách về xác rồi, thân thể sẽ có chút uể oải, tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ khỏe lại thôi, bọn họ sẽ cho rằng nó là một giấc mộng, những người bị ảnh hưởng xung quanh cũng sẽ từ từ quên đi ký ức không bình thường này."

"Vậy thì tốt rồi, mau đưa bọn họ về thân xác đi." Đới Mộng Viện nói.

Tạ Kỳ Liên và Tần Phong liếc nhìn nhau: "Anh nhé?"

Tần Phong trầm ngâm một hồi, gật đầu: "Để tôi."

Ánh mắt của bọn họ tới tới lui lui, Đới Mộng Viện nhìn mà chẳng hiểu gì cả.

Cô thấy Tần Phong móc ra một con dấu nhỏ bằng ngọc. Con dấu bạch ngọc này có màu thuần trắng, vuông vức, chỉ thô hơn ngón tay cái một chút, phía trên ngồi xổm một con vật thoạt nhìn rất giống...

"Mèo chiêu tài?" Đới Mộng Viện chỉ vào nó.

Tần Phong: "... Kỳ Lân."

"... Xin lỗi."

Móng vuốt của tiểu Kỳ Lân trên con dấu bạch ngọc rủ xuống, có vẻ như rất ủ rũ, Đới Mộng Viện dụi mắt, kinh ngạc phát hiện nó không phải là ảo giác, tiểu Kỳ Lân ở trên đó đang xoay người, chỉa mông vào mặt Đới Mộng Viện, hờn dỗi.

"Chọc được không?" Ngón tay của Đới Mộng Viện cách cái mông bụ bẫm của tiểu Kỳ Lân chỉ có nửa centimet, lỗ tai của tiểu Kỳ Lân giật nhẹ, nhanh chóng xoay lại giấu cái mông đi, giả bộ như không có gì, "Chuyện gì vậy ạ?"

"Ấn Thành Hoàng." Tần Phong cười rộ lên, "Kỳ thực vốn là muốn chọn Lê Giai Tuệ, cô bé ấy có đạo cốt, bản thân lại thích tham dự vào mấy chuyện thần tiên ma quỷ này."

"Nhưng cô bé ấy còn chưa tốt nghiệp đại học, có người cũng không nỡ để cô bé ấy gánh vác trách nhiệm quá sớm." Tạ Kỳ Liên cũng cười.

Tần Phong bỗng nhiên nghiêm túc gọi: "Đới Mộng Viện!"

Đới Mộng Viện theo bản năng trả lời: "Có!"

Tần Phong không có hỏi vấn đề phức tạp sâu sắc gì, anh chỉ rất bình thường, rất nhẹ nhàng hỏi cô: "Cô có bằng lòng không?"

Con dấu trắng bóng tinh xảo nằm gọn trong lòng bàn tay anh, Kỳ Lân phía trên lại ra vẻ ủ rũ, như đang nghĩ tại sao mình không đủ uy vũ, nhưng một con dấu nhỏ xíu vậy lại nặng trình trịch.

Cô có bằng lòng không, bảo vệ mảnh đất này, bất kể là lúc còn sống hay sau khi chết.

Đới Mộng Viện chậm rãi cười rộ lên, không hề chần chờ, nắm lấy con dấu, xoa cái mông của tiểu Kỳ Lân: "Lão A, có tiền thưởng không?"

Không chờ Tần Phong trả lời, tiểu Kỳ Lân đã không nhịn được nữa, gào gừ một tiếng, gặm lấy đầu ngón út của Đới Mộng Viện, trét nước bọt lên tay cô.

Thành Hoàng đóng giữ dương gian có thể sắp xếp ổn thỏa cho sinh phách của hồn sống hơn cả âm sai Âm Phủ, thế nên việc đưa người bị hại về được giao cho tân nhậm Thành Hoàng của Hạ Thành.

Dù sao cũng từng bị phép thuật ảnh hưởng, sinh phách về thân rồi, một số ảnh hưởng vẫn không thể lập tức xóa tan được, nhưng nó cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Bác sĩ Lý Dịch Nam cả ngày si mê thí nghiệm thậm chí đói ra bệnh đau bao tử kết thúc công việc hôm nay xong, đột nhiên không muốn chủ động tăng ca ru rú trong phòng thí nghiệm nữa, vì thế tan tầm về nhà theo giờ bình thường, đi siêu thị mua vài món mình muốn ăn, khi đi ngang qua khu đồ tươi, không biết thế nào, cô đã mua một miếng cá hồi tươi. Về đến nhà rồi, bác sĩ Lý Dịch Nam phát hiện người mẹ nội trợ chưa tốt nghiệp cấp hai của mình đang vật lộn với việc học tiếng Anh trên máy tính.

"Mẹ ơi?"

"Nam Nam đó à?" Bà Lý rất vui sướng, vội vàng đỏ mặt tắt máy tính đi, "À, mẹ chỉ là... chỉ là muốn hiểu thêm về... mấy cái những năm qua con học mà thôi, sách của con toàn là tiếng Anh... Mẹ..."

Lý Dịch Nam đá văng đôi giày cao gót cm của mình, nhẹ nhàng bước tới: "Mẹ ơi, mẹ muốn học sao không hỏi con? Con gái của mẹ là bác sĩ, lẽ nào cả tiếng Anh thường ngày cũng không dạy được sao?"

Hôm nay Tào Nhất Lâm làm xong tất cả bài tập, có một số bài cô bé cảm thấy quá dễ, liền viết thẳng ba chữ dễ ẹc hà, giáo viên tuy rằng dở khóc dở cười, nhưng ít nhất cô bé đã không chui vào tiệm internet, cũng không giơ con bạch tuộc đông lạnh trong siêu thị lên hỏi bạn học gia nhập vào Thần giáo Cthulhu không nữa, thậm chí còn chủ động giảng bài cho các bạn, đã là một bắt đầu rất tốt rồi.

"Nhóm của Giang Thận đang xử lý hậu quả, bên cạnh mỗi người bị hại đều có âm sai theo dõi suốt giờ, bảo đảm phép thuật còn sót lại sẽ không ảnh hưởng tới quỹ đạo cuộc đời bọn họ..." Tần Phong nói một hồi, chợt phát hiện Tạ Kỳ Liên đã rớt lại phía sau hơn m, đứng đó không đi tiếp nữa.

"Cậu sao vậy?" Tần Phong lập tức chạy tới, đỡ lấy Tạ Kỳ Liên, "Cậu thấy khó chịu à?"

Nét mặt của Tạ Kỳ Liên ngưng trọng vô cùng, cậu chậm rãi lắc đầu, ngoắc ngón trỏ với Tần Phong.

Tần Phong căng thẳng, lập tức sáp qua, chỉ thấy Tạ Kỳ Liên nắm lấy cổ tay anh, áp sát vào tai anh.

"Cộng tác tốt của tôi ơi, tôi có lẽ cũng bị ảnh hưởng rồi, làm sao bây giờ."

Tần Phong cảm thấy lỗ tai mình đột nhiên nóng lên, anh cúi đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt thâm thúy lại sáng ngời của Tạ Kỳ Liên.

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio