Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆, Bí ẩn chân chính
"Gã ta đương nhiên đen hơn anh." Tạ Kỳ Liên khẽ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười thương mại, "Coi pháp khí Vô Thường có tội làm mất là chí bảo, lại không nhận ra Vô Thường thật ở ngay trước mắt, đây không phải là đen, đây là ngu xuẩn."
"Được rồi." Tần Phong cười lại là nụ cười hàng thật giá thật, anh ỷ vào chiều cao hiện tại của mình, thò tay ôm Tạ Kỳ Liên vào lòng, "Tôi đâu có thèm để ý. Không cho cậu giận."
Tạ Kỳ Liên lười giãy dụa, thoải mái tựa vào, lạnh nhạt nói: "Được rồi, gã ta cũng chỉ là dùng một cách khác để tự chứng minh thôi."
—— lác mắt méo miệng tứ chi chấm đất tung tăng nhảy nhót trong hành lang... tự chứng minh mình theo cách rất toàn diện.
"Lúc người chơi bị knock-out, tôi rất xác định mình đã cảm nhận được không gian đang lung lay." Tạ Kỳ Liên chỉ vào Tiểu Mã lăn lộn dưới đất, "Gã ta không phải hàng thật, khi gã bị chuyển hóa thành tang thi máu, bản thể của gã đã bị đá ra ngoài, chỉ giữ lại một hàng giả được phục chế thôi."
Tác phẩm phục chế "Tiểu Mã" ngẩng lên, nhìn Tạ Kỳ Liên: "Grừ... Grừ..."
Tần Phong yên lòng gật đầu, nhân lúc tang thi máu còn cách Tạ Kỳ Liên hơn m, nhanh chóng giơ giày cao gót bay lên đạp gãy cổ nó.
"Vấn đề bây giờ là —— bản thể của người chơi bị knock-out đá ra ngoài, là đá về không gian bình thường à?" Tần Phong điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra thu hồi chân, lau vết máu xuống sàn, hỏi.
"Nếu dựa theo tư duy bình thường mà nói, phải" Tạ Kỳ Liên vừa nói vừa cẩn thận né tránh những vệt máu sền sệt tang thi máu rỉ ra, cậu cũng đưa ra lý do của mình, "Năng lực của tiểu thế giới này có hạn, không thể xuất hiện thế giới trong thế giới được."
"Chắc chứ?"
Tạ Kỳ Liên liếc anh, tăng thêm hai phần khí thế so với vừa rồi: "Cả tôi còn không làm được nữa là."
"Thế thì không ai có thể làm được cả." Tần Phong bình tĩnh gật đầu.
Giáo đường theo trường phái Gothic nếu không lắp đặt thiết bị chiếu sáng hiện đại vào nửa đêm sẽ cực kỳ âm u, khách sạn Dĩ Lệ Hoa Đình vào ban ngày được người thiết kế bài biện theo style hiện đại một cách tinh diệu, hoa lệ lại không quỷ dị, trang hoàng cũng cực kỳ thời thượng, các bức tượng được chọn tuân theo phong cách ấm áp tuyệt mỹ, nhưng sau khi được thiết kế thành game kinh dị, lột bỏ lớp thay đổi hiện đại ra, thậm chí đổi hết mấy bức tượng điêu khắc thành kinh dị —— bản thân của kiểu kiến trúc này được ra đời vào một thời kỳ đặc biệt, dựa vào việc miêu tả cảnh tượng xuống Địa Ngục khủng bố để ép mọi người tin phục, thế nên hành lang đâu đâu cũng có thể thấy đại lượng bài biện liên quan đến nghệ thuật.
Tần Phong chú ý thấy, chính giữa cửa sổ hoa hồng vẽ một bức tranh thẩm phán người chết, nửa khuôn mặt bên kia của quỷ Địa Ngục trông rất sống động, giống hệt như đang cử động vậy.
"Chờ đã..." Tần Phong bỗng nhiên dừng lại trước một cánh cửa sổ, chỉ vào "lũ ác nhân" bị quỷ quất roi, "Mặt của người ở giữa này, cậu có thấy giống Lý đạo trưởng không?"
"Người bị khóa tài khoản à?" Tạ Kỳ Liên lại gần, cau mày nhìn một hồi, "Anh... độ phân giải như ảnh bị nhòe thế này, anh làm sao nhìn ra được đây là ai vậy?"
"Mấy năm trước độ phân giải của camera còn thấp hơn cái này nhiều." Tần Phong trả lời qua quýt, "Mỗi lần xem phải xem cả một đêm, chỉ để tìm ra một, hai giây đối tượng xuất hiện."
"Bị khóa tài khoản là bị phong ấn vào trong thủy tinh à?" Tạ Kỳ Liên giẫm lên tay Tần Phong bị anh nâng lên, sờ khuôn mặt của người trên cửa sổ, "Là bản thể, có thể cảm nhận được hồn phách."
Tần Phong cẩn thận đỡ Tạ Kỳ Liên xuống, có chút rầu rĩ nhìn cánh cửa sổ.
Tia sáng thay đổi thất thường, nếu không phải Tần Phong có chút hiếu kỳ với kiến trúc theo trường phái Gothic, cẩn thận quan sát đồ án trên các tác phẩm nghệ thuật, vậy anh sẽ chỉ tưởng rằng là tia sáng trên cánh cửa sổ hoa hồng thay đổi nên đã rọi ra những luồng sáng có màu sắc khác nhau. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, Lý đạo trưởng bị ép vào trong "nhóm tội nhân" mặt mày cau có, quỷ giẫm trên đầu bọn họ, dùng ngọn roi có gai quất, nhìn nét mặt của đạo trưởng, roi này hẳn là quất thật.
Người ở trong kính, không biết là quy tắc nào của tiểu thế giới gây ra, trong thời gian ngắn không giải ra được.
"Những tác phẩm nghệ thuật này cực kỳ tinh tế, có rất nhiều chi tiết." Tần Phong cau mày, "Tôi hoài nghi mình đang chơi hai trò khác nhau, sao tôi không nhớ được bối cảnh trong game có nhiều chi tiết như vậy?"
"Chưa chắc là chi tiết của trò game này. Mỗi một trò chơi đều có một tổ mỹ thuật chuyên phụ trách việc thiết kế bối cảnh." Tạ Kỳ Liên phân tích, "Thế nên một người chơi như anh, không nhớ được mới là bình thường. Đặc điểm lớn nhất của trường phái Gothic là phức tạp hoa lệ, mỗi chi tiết kiến trúc ở đây đều được xây dựng cực kỳ hoàn mỹ, nhưng nó vừa hay lại là vấn đề lớn nhất, anh cảm thấy ai là người có thể hoàn mỹ hoàn nguyên lại tất cả những chi tiết kiến trúc trong thời gian ngắn, ai có thể thông qua việc thay đổi bức tượng và khung cảnh trong tranh, khiến khách sạn mang phong cách thoải mái ấm áp vào ban ngày chỉ trong tích tắc biến thành giáo đường khủng bố, còn có thể bảo đảm hoa văn chạm trổ trên cột không bị sai lệch?"
Tần Phong nghĩ một lát: "Chính là nhà thiết kế của kiến trúc này, hoặc là có được bản thiết kế của nhà thiết kế nên kiến trúc này và tư liệu tham khảo ban đầu."
Anh dừng lại một lát, lấy điện thoại ra đăng nhập vào Weibo xác nhận: "Streamer hết thời tiểu thịt tươi Thái Gia là streamer chuyên nghiệp, tuy rằng không có tiết lộ học lực cụ thể, nhưng từ những bức ảnh chụp postcard có chữ ký cậu ta up lên, khả năng hội họa của cậu ta... chỉ có thể vẽ cục sht thôi, không có bất cứ tế bào mỹ thuật nào, cậu ta vừa không phải là thành viên của tổ mỹ thuật game, vừa không hiểu về thiết kế kiến trúc thật, không thể nhớ kỹ đồng thời thay đổi những chi tiết phức tạp đó, dù sao cách chơi của trò này chẳng liên quan gì tới chi tiết kiến trúc Gothic cả."
Tần Phong nói xong như nghĩ tới điều gì, ngón tay dừng lại, nhanh chóng mở trình duyệt lên, đăng nhập vào trang chủ của "Khách sạn Dĩ Lệ Hoa Đình".
"Quả nhiên." Anh nói.
Khách sạn Dĩ Lệ Hoa Đình, khách sạn cao cấp đầu tiên của Dĩ Lệ, người thiết kế nó là một nhà thiết kế trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm, tên Chu Quần, Dĩ Lệ Hoa Đình là khách sạn cao cấp đầu tiên anh thiết kế cho Tập đoàn Dĩ Lệ, và cũng là khách sạn cuối cùng.
Trang tin tức cá nhân của nhà thiết kế Chu Quần là màu xám, biểu thị anh ta đã chết ở ba năm trước, chỉ có tuổi.
"Tổng tài của Tập đoàn Dĩ Lệ tên là Đặng Thu Nga, năm nay tuổi, là một nữ doanh nhân nổi tiếng, lừng lẫy trên mạng với những scandal bao nuôi tình nhân phách lối. Khách sạn Dĩ Lệ Hoa Đình từng công khai đấu thầu phương án thiết kế, nhà thiết kế trúng thầu là Chu Quần, vừa tốt nghiệp đại học, nên từng có lời đồn anh ta là bị Đặng Thu Nga bao nuôi nên mới lấy được hợp đồng." Tần Phong lật xem mấy bài báo sặc mủi máu chó từ đời thuở năm nao, "Bản thân Đặng Thu Nga cũng từng vì scandal này mà bị hội đồng quản trị chất vấn, vào cái đêm trước khi khách sạn xây xong, Chu Quần đã uống thuốc tự sát do bị stress tâm lý, mới có tuổi."
"Sự thực chứng minh nhà thiết kế trẻ tuổi này là dựa vào tài hoa mới thắng được cơ hội." Tạ Kỳ Liên khẽ lắc đầu.
"Phương án hội đồng quản trị muốn sử dụng là sơn thủy lâm viên do một văn phòng thiết kế nổi tiếng có uy tín lâu đời đưa ra." Tần Phong tắt giao diện, "Sơn thủy lâm viên, mái cong kiểu Trung, rất ổn thỏa, tương đối phù hợp với thẩm mỹ của nhóm người tiêu dùng bình thường tại các hội sở cao cấp, không thể hot đến độ được làm thành game, nhưng tuyệt đối không mắc lỗi, là lựa chọn thường có."
Nhà thiết kế quá cố.
Thế nên khách sạn trong "game" được hoàn nguyên giống y như thật, thế nên trên sâu khấu ba lê xuất hiện một người gỗ quái dị mà chỉ có sinh viên mỹ thuật mới dùng, mỗi một tác phẩm nghệ thuật đều cực kỳ cầu kỳ và chính xác, cả mấy bức tượng bị Tần Phong hành hung cũng có chi tiết mặt mày hoàn mỹ, mà không phải là NPC mơ hồ tùy tiện nặn đại.
"Tiểu thế giới này được dựng nên từ sức mạnh chung của hai người, một là streamer và một là nhà thiết kế kiến trúc?" Tần Phong nói, "Không, càng có thể là streamer phát hiện bản thiết kế phác thảo nhà thiết kế để lại ở đâu đó trong khách sạn, nhưng mục đích cậu ta làm vậy... Cạnh tranh kinh doanh, cạnh tranh kinh doanh... Có lẽ không chỉ là ở phương diện kinh doanh đi."
"Anh hoài nghi là cạnh tranh nội bộ của Tập đoàn Dĩ Lệ, cổ đông duy trì phương án sơn thủy lâm viên mất đi cơ hội chèn ép Đặng Thu Nga, nên ra tay thủ tiêu nhà thiết kế bà ta ưu ái, khiến dự án khách sạn cao cấp không thể không sử dụng phương án sơn thủy lâm viên à?"
"Phải." Tần Phong gật đầu, "Manh mối hiện có tạm thời là nói thế. Sreamer nóng lòng muốn tìm ra lời giải của trò chơi phát hiện bí mật của thế giới thật, nên đã bị hại."
Tạ Kỳ Liên trầm ngâm một hồi: "Suy đoán của anh có lý. Tôi cũng nghiêng về suy nghĩ là streamer phát hiện ra manh mối, dựng nên tiểu thế giới, nếu là nhà thiết kế quá cố, oan hồn uổng mạng dễ hóa thành ác quỷ, tà khí trong tiểu thế giới không thể nhạt nhẽo giống như bây giờ được, mà streamer nếu có dự định vạch trần bí mật này, nói rõ cậu streamer này theo đuổi chính nghĩa, khả năng trở thành ác quỷ rất thấp."
"Câu hỏi kế tiếp." Tần Phong giơ ngón tay lên, một lát sau chỉ xung quanh, "Cậu có nghe thấy thánh ca không?"
"Nghe thấy." Tạ Kỳ Liên gật đầu, "Còn phải đồng thời tìm ra lời giải của trò chơi, thật là phiền quá à, sao chúng ta không thể dùng giày cao gót của anh một đường đạp qua chứ?"
Cậu vừa nói, vừa dùng ánh mắt tiếc hận nhìn đôi chân dài mang tất đen của Tần Phong.
Khi bọn họ chạy tới đại sảnh gợi ý của trò chơi, quả nhiên nhìn thấy đại sảnh sáng sủa vô cùng, lấp đầy hơi thở thần thánh, tiếng ca không biết vang lên từ đâu lượn lờ trong đó.
Mấy bóng người đứng dưới thánh quang, Lục Lân đạo trưởng chống một thanh kiếm gỗ, đứng ở giữa, mấy đạo trưởng còn lại đều thở hồng hộc, quần áo của Sở Úc đã xốc xếch cả rồi, tóc tai thì rối lung như cái ổ gà.
Cậu ta vừa thấy Tần Phong và Tạ Kỳ Liên, lập tức quơ tay hô to: "Đại... đại thần! Mọi người ở đây ạ!"
"Sao chỉ còn có mấy người vậy?" Tần Phong kinh ngạc, "Sở Úc... cháu không phải đạo sĩ à, sao cháu lại khoác áo cà sa?"
Sở Úc ra vẻ đưa đám: "Cháu nhìn thấy đại sư chạy không nổi nữa dừng lại đọc kinh siêu độ, bức tượng nhảy lên đập một tăng, đập đại sư thành đá vụn rồi, chỉ còn mỗi áo cà sa rớt xuống đất thôi."
Sắc mặt của Lục đạo trưởng trắng bệch, cười khổ lắc đầu: "Trò chơi này khó quá, chúng tôi bị đàn hạc và bức tượng dí chạy bở hơi tai, hai thứ đó không phải là tà linh tầm thường, bất kể là bùa hay kiếm gỗ cũng không có tác dụng. Không biết những người bị bức tượng đập vỡ sẽ như thế nào nữa."
Tần Phong gật đầu, kể ra việc "người chơi bị knock-out" sẽ an toàn log out ra khỏi trò chơi, sắc mặt của mấy vị đạo trưởng mới dần đẹp lên, thở dài một hơi vuốt ve tấm áo cà sa: "May quá may quá, tôi còn đang định chờ lát nữa qua đó nhặt mấy cục đá đại sư biến thành về xem xem có thể ghép đại sư lại không."
Lục đạo trưởng thì nói: "Lưu thiên sư bỗng nhiên biến thành quỷ, chạy lung tung cắn người, giờ không biết đã chạy đi đâu nữa, có mấy vị đồng liêu không đề phòng, đã biến thành tang thi máu rồi, mấy đạo trưởng Mao Sơn lúc đầu đi điều tra dị tượng trên cầu thang cũng không ai trở về. Thánh quang này hình như là một lớp bảo vệ, đứng ở trong đây, tang thi máu không dám rượt theo, hẳn là thời gian nghỉ ngơi trò chơi cung cấp."
Ý chí chiến đấu của Sở Úc lại lần nữa sôi lên: "Nhưng chỉ cần thánh nữ và giáo chủ còn sống, chúng ta vẫn có thể thắng!"
Lục đạo trưởng càng thêm ủ rũ cười khổ: "Chúng tôi dùng tư duy trừ tà bình thường để suy đoán trò chơi này, thật là sơ sẩy mà, cũng làm khó cho Tiểu Úc rồi, còn phải nghĩ xem làm sao để thắng nữa."
"Đương nhiên rồi." Sở Úc ưỡn ngực, "Chơi game là để thắng mà!"
Tần Phong và Tạ Kỳ Liên đột nhiên khựng lại.
"Cháu nói gì?" Tần Phong lập tức nói.
Sở Úc mê man: "Hự... Chơi game, là để, thắng mà?"
"Đúng vậy, chơi game không thắng còn chơi cái gì!" Ánh mắt Tần Phong bỗng nhiên sáng lên.
"Đúng thế!" Sở Úc siết hai nắm tay lại, "Đặc biệt là leo bảng! Phải thắng! Phải lên hạng! Thế nên đại... đại thần à, nhân vật của Lục sư thúc là quý tộc, lát nữa thúc ấy xác nhận Lưu thiên sư là quỷ xong, hai chú là có thể lấy đạo cụ quan trọng ra bắt đầu tinh lọc rồi, chúng ta sẽ thắng!"
"Không." Tần Phong lại lắc đầu nói, "Chúng ta không thể thắng."
Sở Úc rõ ràng không theo kịp dòng suy nghĩ, hai mắt trợn lên như thể Tần Phong đang nói ra lời đại nghịch bất đạo gì.
"Chơi game phải thắng, vì thắng mới thấy đã. Đây là suy nghĩ của phần đông người chơi bình thường, không loại trừ cảm giác đã của những người thích hố đồng đội. Nhưng tiểu thế giới chúng ta biết là do một streamer game giải đố nổi tiếng dựng nên, fan follow streamer này hơn phân nửa là muốn xem cảnh cậu ta đốt não tìm ra lời giải, xem cậu ta biểu diễn khả năng điêu luyện của mình, thế nên cậu ta nhất định hiếu thắng hơn những người chơi bình thường, vì cậu ta thua là sẽ khiến fan thất vọng." Tần Phong tỉnh táo giải thích, "Với suy nghĩ này, chúng ta không thể coi mình là người chơi bình thường được, nó rõ ràng cho thấy chúng ta, đang đấu với người dựng nên tiểu thế giới, chúng ta chiến thắng hoàn mỹ, không phải tương đương với việc người dựng nên tiểu thế giới này thất bại sao?"
Tạ Kỳ Liên tự nhiên bổ sung: "Thế nên vội vã giành chiến thắng rời đi, có khả năng sẽ trực tiếp trở về khách sạn ở thế giới thật, bỏ lỡ cơ hội tìm được bí ẩn chân chính, chỉ có tìm ra manh mối trong tiểu thế giới, thua rồi bị knock-out, mới có thể lần ra được chân tướng."
Lúc trò chơi vừa bắt đầu, bọn họ đã vướng vào dòng suy nghĩ của người chơi bình thường —— chơi game thì phải thắng, thua sẽ gặp nạn? NPC lại quăng cho một đống gợi ý luật chơi chi tiết đến độ khiến người luống cuống tay chân, lừa gạt tất cả mọi người.
Tiểu thế giới này không phải là muốn để bọn họ giành chiến thắng, vì vong hồn dựng nên tiểu thế giới này là một streamer game, chấp niệm của streamer game một khi cụ thể hóa thành trò chơi cậu ta rành nhất, hiển nhiên là muốn mình giành được chiến thắng.
Đống quy tắc lung ta lung tung kỵ sĩ bình dân, quỷ dữ thánh nữ đó, đều là để làm rối, luật chơi càng được giải thích cẩn thận, càng dễ khiến người nảy lên suy nghĩ chúng rất quan trọng, kế đó chăm chăm vào đó, cố gắng nghĩ cách để thắng.
Sở Úc nhăn nhó nửa ngày trời: "Vậy... vậy cũng làm khó người ta quá hà, có thể thắng còn bị bắt phải thua!"
Thánh quang vẫn đang chiếu, bên trong bóng ma ngay sát mép luồng sáng đó, bức tượng và tang thi máu như ẩn như hiện.
"Vị đạo trưởng bị khóa tài khoản tạm thời không giải quyết được, nhưng không có nguy hiểm, chờ chúng ta giải quyết xong rồi về nghĩ cách." Tần Phong vỗ Lục đạo trưởng: "Ông thích tảng đá hay dị hình?"
Lục đạo trưởng chần chờ: "Ừm..."
"... Thôi tùy duyên đi, tôi cũng chẳng thấy rõ." Tần Phong nói xong, đột nhiên đẩy một cái, đẩy Lục đạo trưởng ra khỏi vòng sáng, trong bóng tối vang lên tiếng bùm trầm đục, Tần Phong bình thản gật đầu, "Há, ngẫu nhiên rút trúng tảng đá."
Đẩy Lục đạo trưởng ra xong, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Tần Phong chậm rãi xoay lại.
Sở Úc: "QAQ cứu... Cứu mạng!!!"
Tần Phong nhanh chóng hành động, mỗi tay một vị đạo trưởng, ném một cái nhanh gọn lẹ, các đạo trưởng chạy trốn sống dở chết dở, giờ đâu còn sức phản kháng nữa, bị người nhà lần lượt ném ra khỏi vòng sáng, theo những tiếng đập ầm ầm hoặc tiếng gào thét grừ grừ vang lên trong bóng tối, sinh lực phe ta nhanh chóng bị hao sạch.
Sở Úc hoảng sợ ôm eo Tần Phong: "Đại lão, cháu không muốn chết, nể tình cháu dẫn chú lên bảng tha cho cháu một con đường sống đi, tang thi máu vừa bẩn vừa buồn nôn cháu không——"
Tạ Kỳ Liên nắm lấy cổ tay Sở Úc, cùng với tiếng la hoảng oa oa và giãy dụa ném cậu ta ra khỏi vòng tròn.
Thời gian trôi qua, luồng sáng biến mất, Tần Phong vừa vặn chạm mặt với một bức tượng.
Bức tượng: "!!!"
Xoay người bỏ chạy.
"Đứng lại!" Tần Phong lao tới, con tang thi máu chạy chậm nhất