Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆, Cả Địa Phủ phát lệnh truy nã
Chuyện ở đoàn phim có thể yên tâm giao cho Lục Lân và Hạ Cẩn Niên, nhưng tình huống hiện tại của quỷ tu rất vướng tay vướng chân.
Quỷ tu có thể ẩn thân ở bất cứ ngóc ngách nào, hắn từng là một quân vương có mưu lược, mặc dù là bạo quân, nhưng lắm chiêu trò, bằng không sẽ không khiến tiền nhậm Hắc Vô Thường khăng khăng một mực vì hắn phạm luật Trời, chính hắn còn có thể âm thầm bò về nhân gian, dựa vào mảnh vỡ Ngự Ấn tu hành mấy trăm năm.
Tạ Kỳ Liên trầm ngâm một lát, móc một bản phác họa ra, bắt đầu vẽ chân dung.
Cậu vẽ hai bức tranh một nam một nữ, nữ là dáng vẻ ban nãy quỷ tu hiện thân, lông mày lá liễu, châu viên ngọc nhuận, rất có hơi thở dịu dàng của quý nữ thế gia, nếu là đặt ở ngàn năm trước, tất nhiên là mỹ nhân chấn động một thời.
"Cô gái này tên Kim Oản, gia tộc bị liên luỵ vì chọc giận hoàng đế, lưu lạc làm ca cơ lừng lẫy có tiếng trên thuyền hoa Tần Hoài." Tạ Kỳ Liên nói, "Kiếp đó ả và Vô Thường chịu tội là tình duyên phu thê ở dương gian."
"Vậy... tiền nhậm Vô Thường chịu tội, lúc còn sống là ai?" Tần Phong hỏi.
"Là một tiểu vương gia có chút bất cần đời, rất đặc biệt." Tạ Kỳ Liên trả lời, "Tên Tiêu Khác."
"Ồ... Không phải họ Phạm à." Tần Phong chậc lưỡi.
Tạ Kỳ Liên xua tay: "Anh có thể quên họ Phạm đi được không, đó là Hắc Vô Thường đời đầu tiên, tôi và nàng không cộng tác được mấy năm, hơn nữa còn là con gái."
Con ngươi của Tần Phong xoay tròn: "Không sao không sao, nam nữ tôi cũng không ngại."
Tạ Kỳ Liên trừng anh, kế đó chỉ vào bức tranh đàn ông, đó là một lang quân mi thanh mục tú, khóe miệng thậm chí mang theo nụ cười, chỉ nhìn diện mạo, sẽ cảm thấy đây là một người phong nhã.
"Đây là hoàng đế." Tạ Kỳ Liên đoán được nguyên nhân Tần Phong kinh ngạc, giải thích, "Ấn tượng đừng quá cứng nhắc, cứ nhắc tới bạo quân anh liền tưởng tượng ra khuôn mặt hung ác của Thương Trụ Vương trong phim truyền hình à?"
"Cũng đúng, ít nhất nhìn ngoài mặt tướng mạo khí khái phải bảnh chớ." Tần Phong hừ một tiếng, cầm lấy hai bức tranh, chụp một cái, thuận tiện nói, "Cộng tác tốt ơi, cậu còn ẩn giấu bao nhiêu kỹ năng thế, tranh này vẽ đẹp quá đó? Cậu đã lén học bao nhiêu năm vậy?"
Nét vẽ của hai bức tranh chân dung này, thậm chí đã vượt xa trình độ của họa sĩ lực lượng cảnh sát sử dụng rồi, đạt tới trình độ nghệ thuật gia chân chính nên có, không chỉ ngũ quan, mà ngay cả khí chất truyền thần sinh động ở chỗ khóe mắt đuôi mày, nam khó nói, nhưng nữ Tần Phong đã gặp được, bức tranh của nữ gần như y hệt bản tôn của quỷ tu, ánh mắt không kém mảy may, sống động vô cùng.
Mỗi bức tranh Tạ Kỳ Liên chỉ sử dụng thời gian mười phút, khắc hoạ rất tùy ý, không có vẽ ra trường phái siêu thực, ngũ quan cũng không phải hoàn toàn trùng khớp với người thật, chi tiết trên mặt không nhiều, nhưng mấy nét bút ít ỏi đó lại bắt giữ chính xác tinh túy nhân vật, không có bản lĩnh mỹ thuật dày công căn bản không làm được.
Tạ Kỳ Liên xoay cây bút trong tay: "Không phải lén học, trước đây... tôi làm cái này."
Tay Tần Phong khựng lại: "Trước đây cậu là họa sĩ à?"
"Cũng không phải." Tạ Kỳ Liên thở dài, dịu dàng giải thích, "Chỉ biết anh sẽ hiếu kỳ mà. Anh hẳn có nghe nói về thế gia danh lưu đi, mỗi ngày không làm chính sự, chỉ biết gảy đàn viết thơ, trông chờ tài danh truyền xa trở thành danh sĩ, sau đó được người trong thiên hạ ca tụng ấy."
Nghe ngữ điệu của Tạ Kỳ Liên, hiện tại cậu cũng không thưởng thức cuộc đời như vậy lắm, thế nên Tần Phong không mặn không lạt ừ một tiếng, cố ý dùng ngón tay nhéo cằm cậu: "Nói cách khác, cộng tác tốt của tôi còn có thể viết thơ? Tôi muốn quậy đó nha, cậu biết viết thơ lại chưa từng viết một bài thơ tình cho tôi? Có phải không đủ yêu tôi không?"
Tạ Kỳ Liên bị anh nhéo cho bối rối——
Khả năng gây cười của Lão A cũng thuộc cấp đặc chủng, Tạ Kỳ Liên bị câu nói này đánh tan nửa phần thương cảm, thoáng vung tay đẩy anh ra: "Đi đi đi, bổn công tử viết thơ, tên quê mùa như anh đọc hiểu à?"
Tần Phong cười ha ha, hôn Tạ Kỳ Liên một cái, rồi mở máy tính lên bắt đầu làm chuyện đứng đắn, anh gửi hai bức hình mình chụp vào máy tính chỉnh sửa lại, tăng thêm tin tức cơ bản, rồi gửi cho Phương Hiểu Niên.
"Hiểu Niên, cậu gửi vào group WeChat của các đạo trưởng cho tôi."
Phương Hiểu Niên mở tài liệu nhận được ra xem, lập tức kinh ngạc ngây người: "Á đù, lệnh truy nã? Ối giời ơi? Còn treo thưởng, tiền thưởng là điểm công đức, một phần hợp đồng nhập chức âm sai của Địa Phủ... Hự... Lão A không phải đang bắt sức lao động cho Địa Phủ đó chứ? Chỉ bằng cái chức vị cả ngũ hiểm nhất kim cũng không phát của chúng ta..."
Cậu ta còn chưa dứt lời, ma nữ váy đỏ Uyển Cầm đã lâu không gặp lườm một cái: "Không muốn làm thì cậu từ chức đi, tiểu nô gia vừa hay nhận ca cho, tiểu nô gia cũng muốn làm âm sai ra ngoài bắt ác quỷ, không muốn làm nhân viên lễ tân đâu."
Uyển Cầm hầm hừ dùng móng tay sắc nhọn của mình bấm điên cuồng vào màn hình điện thoại, gõ chữ trong group WeChat: "Nhân viên lễ tân số của Quầy lễ tân Địa Phủ xin thông báo chỉ thị mới nhất của Địa Phủ cho ngài, hai bức chân dung dưới đây là tội phạm truy nã gần đây Địa Phủ treo thưởng..."
Đừng nói Phương Hiểu Niên, cả Tạ Kỳ Liên cũng choáng váng: "Vậy cũng được à?"
"Sao không được chứ." Tần Phong đương nhiên trả lời, "Phần tử nguy hiểm gây nguy hại nghiêm trọng đến trật tự như vậy, đương nhiên phải phát động sức mạnh của dân gian cùng nhau đối kháng, không cho bà ta chỗ để trốn rồi! Cho dù bà ta cao tay ấn hơn, người tu hành nhân gian không bắt được tung tích của bà ta, cũng có thể nhắc nhở mọi người đừng bị bà ta lừa gạt trở thành quân cờ bị sử dụng."
Không chỉ là quỷ tu, Tần Phong cũng gửi luôn phần của Lưu thiên sư.
Trước đây Lưu thiên sư cực kì phong quang, gã ta ở khi Địa Phủ gần như đoạn tuyệt liên hệ với người tu hành ở nhân gian, có thể lấy ra sợi xích Vô Thường Địa Phủ từng sử dụng, xác thực rất được tôn sùng, thiên sư dân gian đều xem gã ta là tấm gương.
Lúc này lên bảng truy nã của Địa Phủ, toàn thể đều ồ lên.
"Con đã sớm nhìn ra gã ta không phải là người tốt mà!" Sở Úc trong group nhảy ra, "Chính là gã ta, biến thành ma quỷ còn cắn người lung tung!"
Bất kể thế nào, một chiêu này hữu hiệu.
Người tu hành trên mảnh đất này có rất nhiều, hơn nữa hiện tại không còn là thời đại tìm một khu rừng sâu núi thẳm ăn đất uống gió như quá khứ nữa, khu bảo hộ thiên nhiên đâu có cho người lạ ở chùa, thế nên nhóm người tu hành cầu đại đạo này... Thật đáng tiếc, cũng phải ăn cơm ở nhà.
Lớp tiểu bối tông môn tu vi thấp tí, càng là làm đủ mọi ngành nghề, hơn nữa quá khứ tu tiên ra đường nhìn thấy đứa bé phù hợp có thể hỏi xin cha mẹ, hiện tại sao, lập tức bị xem là buôn người gông đi ngay, thế nên không ít thiên tài bị khai quật ra, cũng phải vừa đi học đi làm bình thường, vừa lén tu luyện.
Tỷ như Lê Giai Tuệ gần đây vừa học bài để thi lên nghiên cứu sinh, vừa học tâm pháp dẫn linh nhập thể cơ bản, học đến độ suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Kể từ đó, một lượng lớn tình báo được người tu hành trà trộn ở các ngành nghề tụ hợp lại, báo về cho Địa Phủ, Tần Phong ngồi ở nhà có thể trực tiếp quan sát được tất cả dị động đáng chú ý, những người tu hành này chuyên nghiệp là rất chuyên nghiệp, Địa Phủ khó khăn lắm mới phát một nhiệm vụ, ai cũng muốn biểu hiện tốt cả.
Dị động còn chưa tra rõ được, điện thoại bất ngờ đã gọi đến.
Tần Phong đang ở trong buồng tắm, cho dù đã triệt để thành vong hồn, một trong những hưởng thụ như tắm rửa cũng không thể cai được. Điện thoại của anh reo lên, Tạ Kỳ Liên đang xem tư liệu, tiện tay bắt.
Đầu kia điện thoại là chất giọng cởi mở của một cô gái trẻ tuổi: "Anh là anh Tạ à? Mẹ em nói anh có lẽ nhỏ hơn em, nhưng anh là người yêu của anh em, để anh gọi em là chị thì không hợp lắm."
Tạ Kỳ Liên hoảng nửa giây, sau đó vội vã liếc màn hình, số điện thoại gọi tới ở trong danh bạ của Tần Phong được gắn một cái tên quy củ —— Tần Hoài.
"Em là..." Tạ Kỳ Liên nở nụ cười, "Em là đồng chí phi công tinh anh đại danh đỉnh đỉnh đúng không? Nhắc tới mới nhớ, em và Tần Phong là sinh đôi nhỉ?"
Tần Phong gọi em gái mình là đồng chí phi công tinh anh, đồng thời rất bất đắc dĩ than rằng, từ khi cô em của anh thi đậu phi công mà anh bị trả về, mỗi Tết về nhà cha mẹ đều sẽ ghét bỏ anh đủ điều.
"Đúng thế, anh ấy chỉ chào đời sớm hơn em một phút!" Tần Hoài trả lời.
"Kỳ thực, anh lớn hơn em đó." Tạ Kỳ Liên nói, "Anh chỉ là nhìn nhỏ thôi, là dì hiểu lầm rồi."
"Anh bảo dưỡng bằng cách nào vậy, xài mặt nạ hiệu gì?" Tần Hoài ở đầu kia cố ý khoa trương la lên, "Em có xem ảnh đó, nói anh hai mươi lăm em cũng thấy là nói lớn nữa."
Cửa buồng tắm mở ra, Tần Phong quấn khăn tắm đi ra: "Ai vậy?"
Tạ Kỳ Liên cong môi lên: "Em gái anh."
"Mau đưa cho tôi!" Tần Phong lập tức xông tới giật điện thoại, Tạ Kỳ Liên cười cười, vừa vặn nghe được Tần Hoài ở đầu kia hô:
"Kìa anh, anh vậy là chột dạ đó, em còn chưa kể lịch sử đen tối của anh mà anh đã cuống lên rồi!"
"Cô ngoại trừ leo lẻo chuyện anh cô vén váy bạn nữ lúc đi nhà trẻ ngày xưa ra, còn có thể nói được lời hay nào hả?" Tần Phong nghiêm khắc trả lời, "Hơn nữa, chuyện vén váy bạn nữ rõ ràng là cô làm, cô chỉ biết ỷ vào hai ta khi đó quá nhỏ quá giống nhau, giá họa cho anh cô thôi."
Tần Phong và em gái nói chút chuyện nhà, anh cầm điện thoại tựa vào người Tạ Kỳ Liên, Tạ Kỳ Liên ghét bỏ mái tóc còn ẩm chưa lau khô của anh, nhịn không được cầm lấy khăn chà một hồi.
Tần Hoài không nói chuyện quan trọng gì, chỉ là được nghỉ rảnh rỗi gọi điện, biết Tần Phong còn phải bận, hàn huyên mấy câu đã vui vẻ cúp.
Tạ Kỳ Liên chợt nói: "Tôi vẫn luôn sơ sẩy, bảo Phòng Tử Khiêm dẫn Bất Lương Nhân, h đi bảo vệ người nhà anh, cha mẹ anh, còn có Tần Hoài đi, bên cạnh mỗi người xếp một tổ năm người Bất Lương Nhân."
"Cậu sợ quỷ tu xuống tay với bọn họ à?"
"Anh mới chết, cha mẹ người nhà đều còn sống, tuy rằng tôi không muốn nhìn thấy quá nhiều chuyện ác, nhưng lúc đối địch, cần phải dùng phỏng đoán xấu nhất để suy xét kẻ địch." Tạ Kỳ Liên nói, "Tiết mục này, bạo quân chơi rành lắm."
"Rõ rồi, tôi sẽ phát nhiệm vụ cho đội của Phòng Tử Khiêm." Tần Phong gật đầu, "Cảm ơn."
Nhưng không được bao lâu, các nhân viên lễ tân của Địa Phủ bỗng nhiên báo về cùng một tin tức:
"Tình huống đột phát nhiều vị đạo trưởng báo cáo, đoàn phim thần quái Tập đoàn Dĩ Lệ đầu tư, vừa tới hiện trường một khu mộ cổ được khai quật khác, ở trong mộ đó, hư hư thực thực khai quật ra Tiền Duyên Kính."
Tạ Kỳ Liên nhíu mày lại, Tần Phong nghi hoặc: "Thứ gì vậy?"
"Không phải thứ tốt." Tạ Kỳ Liên nói một cách lạnh lùng, "Năm đó tôi phong tỏa chức năng tra xem kiếp trước kiếp này của Sinh Tử Bộ, lúc đó Tiêu Khác đã tra ra kiếp trước của tên hoàng đế đó là vợ cậu ta, tên hoàng đế trẻ tuổi đó không tin lời cậu ta nói, tình thế cấp bách Tiêu Khác muốn dùng ghi chép của Sinh Tử Bộ để chứng minh, năm đó tôi tuy rằng không ngờ được đại họa về sau, nhưng đã cảm thấy không đúng, nên tạm khóa chức năng này lại, Tiêu Khác liền muốn tìm một số pháp khí có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này của hồn phách, Tiền Duyên Kính, chính là một trong số đó, tên như ý nghĩa, có thể nhìn thấy nhân duyên kiếp trước."
"Lại là đồ vật liên quan tới tiền nhậm Vô Thường? Nói thật nhé, tôi không tin trùng hợp." Tần Phong nhạy bén nhận ra được không ổn trong đó, anh nghiêm túc nói:
"Chờ đã, tôi chợt nghĩ tới một vấn đề, mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế nếu có năng lực nghịch chuyển âm dương, ngay cả quỷ tu cũng có thể tu được dương khí hồn thân, cậu nói lúc đó bạo quân vì cầu trường sinh, cướp đoạt không ít thiên tài địa bảo, linh đan pháp khí, vậy hắn có thể đã dùng cách gì, lừa gạt cậu bảo vệ được hồn phách hoặc mảnh vỡ hồn phách của tiền nhậm Vô Thường, đưa cậu ta đi tái thế..."
"Sau đó muốn dùng tấm gương này tìm ra cậu ta nối lại tiền duyên?" Tạ Kỳ Liên rét lạnh nói, "Nếu là như vậy, nếu cho hắn được toại nguyện, Bạch Vô Thường tôi sẽ tự tán hồn phách để tạ tội."
...
Trường phái siêu thực (Surrealism) là khuynh hướng nghệ thuật bắt nguồn từ chủ nghĩa Tượng trưng và phân tâm học, đặt phi lý tính lên trên lý tính. Theo chủ trương, khuynh hướng này nhằm giải phóng con người khỏi mọi xiềng xích xã hội, thể hiện nội tâm và tư duy tự nhiên, không bị gò bó bởi lý trí, logic, luân lý, mỹ học, kinh tế, tôn giáo. Những sáng tác phẩm của những nghệ sĩ siêu thực ghi chép tất cả những trạng thái tâm lý luôn luôn chuyển biến trong tiềm thức, không phân biệt thực hay mộng, tỉnh hay điên, đúng hay sai.
Với trường phái hội họa này, những chủ thể rất bình dị được đặt trong một phông màn hoặc bí ẩn, hoặc hùng vĩ, khiến cho bức tranh mang một sức sống mới, ý nghĩa mới, như tồn tại trong mơ cùng những sự vật hiện thực trong trạng thái không thực.