Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆, Sao nhí xuất đạo
Tần Phong đã sớm gặp được kiểu người bị hại gian ngoan mất khôn, điển hình nhất là người lớn tuổi bị lừa đảo lừa gạt tới ngân hàng chuyển khoản, bị cảnh sát cản lại còn mắng cảnh sát, thế nên anh đương nhiên không cho rằng dăm ba câu của mình có thể khiến Đặng Thu Nga hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng may, mục đích của anh không phải thuyết phục chỉ bảo.
Đặng Thu Nga thờ ơ bất động ngồi ngay ngắn bên bàn, thậm chí còn mở gói hàng chuyển phát nhanh ra trước mặt Tần Phong.
Chuyển phát nhanh của tổng tài không khác gì người thường, không có giấy gói vàng chóe gì như trong tưởng tượng của Phương Hiểu Niên, vì nó chỉ là một cái hộp chuyển phát nhanh bình thường mua trên x-bao mà thôi. Đặng Thu Nga mở mô hình có thể di động đó ra, hiển nhiên bà ta cũng không hiểu lắm, chỉ là thương tiếc nhìn mô hình một hồi, xác nhận không có hỏng hóc, liền lấy một cái hộp khác lớn hơn ra bỏ vào.
Bà ta nói: "Chờ A Chu trở về, là có thể nhìn thấy đống mô hình kiểu mới những năm qua tôi luôn giúp cậu ấy sưu tầm."
"Vậy được." Tần Phong nói, "Nếu A Chu của bà thật sự có thể trở về, bà có nghĩ tới, anh ta đã tái thế, kiếp này anh ta là nam hay nữ, có cha mẹ người thân hay không, những người đó phải làm sao đây?"
"Tần tiên sinh không cần giảng đạo lý với tôi." Đặng Thu Nga không ăn dầu muối, giọng điệu lại vô cùng ôn hòa, "Ngài chắc chắn hiểu được rất nhiều đạo lý lớn về trật tự, pháp luật, tôi không nói lại ngài."
Sai, nhưng vẫn muốn làm.
Tần Phong tỉnh rụi, tiếp tục bình tĩnh truy hỏi: "Vậy những nhân viên của Dĩ Lệ thì sao, bọn họ vô duyên vô cớ bị bà lợi dụng, bà không hề có khúc mắc gì à?"
"Năm đó Tiểu Chu bị đồn ầm lên là không có tài học, dựa vào bò giường của tôi mới thượng vị được, anh cho là kẻ nào đã truyền ra lời đồn này đầu tiên?" Đặng Thu Nga thơ ơ chỉ tay về phía sau, "Làm việc cho tôi, rỗi rãi lại lấy tôi và người yêu của tôi ra làm đề tài, người ngoài lên mạng bịa đặt, nói thật tôi không hề giận, nhưng những nhân viên này, thiết kế của A Chu rốt cuộc có được hay không, trong công tác bọn họ có thể thấy rõ, nhưng con người chỉ thích tin tưởng vào những chân tướng làm bọn họ hưng phấn mà thôi."
"Tất cả mọi người đã đồn? Thật sự xác định là tất cả mọi người, đã chính miệng thốt ra lời bôi nhọ Chu thiết kế à?" Tần Phong nhíu mày.
Đặng Thu Nga thành thực trả lời: "Tôi không có cách nào nghe lén mỗi người cả."
"Vậy bà làm sao biết, đồn tin có lẽ chỉ có người nào đó thôi? Bà làm sao xác định trong đó không có ai từng giữ gìn hai người, thậm chí cảm động cho tình yêu nồng thắm không để ý tới thân phận địa vị tuổi tác của hai người hả?" Tần Phong chỉ vào những người bị treo trên dây chuyền sản xuất, "Bà cũng biết lời đồn đó vốn là đối thủ của bà chế tạo ra mà, những người này sao có thể liếc mắt thấy rõ được chứ? Cho dù thực sự có người bị ngộ đạo tin nó, cũng không phải là lỗi của bọn họ."
"Tần tiên sinh, tôi còn tưởng rằng ngài sẽ không làm ra chuyện như kéo dài thời gian đấy." Đặng Thu Nga cười rộ lên, "Ngài đã bảo âm sai ẩn thân đi hủy thiết bị à?"
Tần Phong không nói gì, Lý Toa hiện ra bên cạnh dây chuyền sản xuất, cô lắc đầu: "Không hủy được, kỹ thuật của thứ này rất cao cấp, nó có một máy dò cảm ứng trọng lượng, chỉ cần tôi tháo một người xuống, thiết bị sẽ tự khởi động, không thể kéo kịp mấy trăm người còn lại."
Tần Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu, Lý Toa lui về, Đặng Thu Nga dù bận vẫn ung dung, lộ ra nụ cười chiến thắng —— cuộc đàm phán này, chung quy vẫn là bà ta chủ đạo.
"Dùng người nộm tiếp tục duy trì hoạt động của công ty, là vì bà còn cần Dĩ Lệ kiếm tiền cho mình. Nhưng vẻn vẹn chỉ vì một câu khó nghe có lẽ từng nói, liền muốn cắt người ta ra từng khúc, bà Đặng không thấy quá đáng à?" Tần Phong thoạt nhìn đã hơi giận, người phụ nữ trên bàn đàm phán cảm thấy, bà ta sắp thắng rồi.
Đặng Thu Nga trào phúng cười: "Vậy tôi hi vọng tương lai có một ngày, khi người yêu của anh cũng bị người mưu hại, anh còn có thể rõ ràng đâu ra đấy phân tích đúng sai như vậy."
"Không dám làm phiền."
Một giọng nói thanh nhuận văn nhã vang lên, đội ngũ âm sai lần thứ hai tách ra, bạch y Vô Thường tuấn tú ưu nhã thảnh thơi bước tới, tươi cười đứng cạnh Tần Phong: "Nếu có thể mưu hại được tôi, bản lĩnh lớn như vậy, sao không đứng hàng tiên ban luôn đi?"
Nói xong, còn dán sát mặt Tần Phong, quang minh chính đại hôn một cái, các âm sai phía sau phát ra tiếng nuốt ực chỉnh tề.
Chỉ có Đặng Thu Nga không hề dao động: "Hừ, Tạ tiên sinh, đã cầm mảnh vỡ tôi muốn tới chưa? Tôi nhiều lắm là chờ thêm phút."
"Trước không vội. Anh vào đi." Tạ Kỳ Liên nói với phía sau.
Đùa giỡn xong, cậu lại khôi phục dáng đứng đoan trang, cùng Tần Phong một trái một phải đứng thẳng, tránh ra một con đường, tay Tần Phong đè lại thanh trường đao bên hông, uy nghiêm kiên cường, mà Tạ Kỳ Liên diện mạo bên ngoài nhìn tương đối ôn hòa, hai tay chắp trước người, như một công tử thi thư phong nhã.
Đại Thiên Tuần Thú, Tứ Hải Thanh Minh.
Một cái bóng nhỏ xíu chậm rãi bước ra từ giữa hai người họ.
Đứng giữa Hắc Bạch Vô Thường là một cậu bé thoạt nhìn chỉ có năm tuổi, mặc một cái áo hoodie chủ đề siêu anh hùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu ngước lên, lông mày lại nhíu chặt.
—— ánh mắt đó không giống một đứa bé năm tuổi, mà là như một người trưởng thành mặt buồn rười rượi.
Đặng Thu Nga đột nhiên đứng dậy.
Tạ Kỳ Liên nhìn bà ta, nói rằng: "Chúng tôi là Tư Âm Quỷ Tiên của Địa Phủ, Vô Thường nắm giữ sinh tử luân hồi chân chính, thay vì cộng tác làm ác với quỷ tu, bà không bằng ngẫm lại năng lực của chúng tôi."
Tần Phong cũng nói: "Đi đường ngang ngõ tắt, làm sao nhanh bằng chúng tôi trực tiếp tra Sinh Tử Bộ, bà nói đúng không?"
"Đây là——" Tiếng hít thở của Đặng Thu Nga dồn dập, vô thức chỉnh lại cái đầm vest không hề có nếp nhăn của mình. "A Chu?" Bà ta khẽ hô một tiếng, nước mắt đã ào ào chảy ra.
"Đặng tổng." Cậu bé ngập ngừng, thấp giọng trả lời.
Tần Phong nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Tạ Kỳ Liên: "Không tìm sai đó chứ, đã kết hôn rồi còn xưng hô xa lạ như vậy à?"
Tạ Kỳ Liên không lên tiếng, nhưng Đặng Thu Nga nghe được câu này, trực tiếp trả lời: "Anh biết cái gì, đây là... là A Chu, đây là tình thú nhỏ... của tôi với A Chu."
Nói vậy, Tần Phong nghiêm túc gật đầu: "Ồ... trò chơi bá đạo tổng tài và thư ký nhỏ gợi cảm? Xác thực ân ái, rất biết chơi."
"A Chu cậu thật sự—— cậu thật sự——" Người phụ nữa vừa nãy bát diện linh lung, vững như núi Thái trên bàn đàm phán luống cuống tay chân đứng đó, như là mở mắt ra đã thấy mộng đẹp khôn cùng, không tin được, lại hy vọng có thể tin.
Cậu bé chần chừ một chút, chậm rãi tới gần Đặng Thu Nga: "Đặng tổng... xin lỗi, nếu năm đó tôi có thể kiên cường hơn tí nữa, có thể——"
Đặng Thu Nga không chờ cậu bé nói xong, đã trực tiếp vọt tới, cậu bé hét khẽ lên một tiếng lùi về phía sau, làn da xuất hiện vết đỏ.
"Chuyện gì xảy ra vậy!" Đặng Thu Nga kinh ngạc thốt lên.
Tần Phong cau mày, Tạ Kỳ Liên che chở cậu bé, nói rằng: "Bà lùi về sau một tí, trên người bà có đeo lá bùa, tôi dùng quỷ lực của Vô thường, cưỡng ép dùng phép thuật của Địa Phủ gọi kiếp trước của anh ta về, hiện tại tình huống của anh ta không khác gì bị quỷ ám cả, bà tới gần, phép thuật sẽ mất đi hiệu lực, anh ta sẽ trở lại thành một cậu bé năm tuổi ở kiếp này. Anh ta tái thế lâu như vậy, bị bà đánh về, sẽ không thể triệu hồi ra nữa đâu!"
Tạ Kỳ Liên vừa nói, vừa dùng quỷ lực duy trì trạng thái của cậu bé, cậu bé có một chớp mắt lộ ra vẻ mặt ngây thơ hồ đồ, sau khi Đặng Thu Nga vội vàng lùi về sau rồi, ánh mắt lại đổi thành thâm thúy u buồn.
"Đặng tổng, xin lỗi tôi chỉ có thể... tôi chỉ có thể đứng đây nhìn bà..."
Không chờ anh ta nói xong lời xin lỗi, Đặng Thu Nga đã trực tiếp móc một cái túi gấm trong túi ra, giơ tay lên ném nó ra xa, sau đó nhào tới ôm lấy cậu bé, vừa khóc vừa cười nói: "Thằng ngốc này, cậu nói gì vậy, cậu luôn như vậy, đụng chuyện mặc kệ to nhỏ, đều ôm đồm lên người mình cả, rõ ràng là tôi... Tôi mới là tổng tài, tôi mới là người nên bảo vệ cậu, nhưng tôi lại để cậu xảy ra chuyện ngay dưới mắt mình, đều tại tôi... A Chu cậu tha thứ cho tôi được không?"
"Tôi chưa từng trách bà!"
Đôi mắt trong suốt của cậu bé đỏ hết cả lên, như một con thỏ vậy: "Đặng tổng, tôi... sáng nay Bạch Vô Thường tiên sinh tới tìm tôi, trả ký ức lại cho tôi, ngài ấy kể cho tôi nghe về bà... Đặng tổng, là tôi hại bà trở nên cực đoan như thế, xin lỗi, bà có thể đừng cộng tác với quỷ tu gì đó nữa không? Quỷ tu, nghe liền biết không phải là người tốt rồi, ả khẳng định đang lợi dụng bà, bà chỉ là người phàm, trên đời này có nhiều tà thuật quỷ thuật bà không biết như vậy, bà sẽ bị làm hại đó!"
"Nhưng... chỉ có lấy được Ngự Ấn hoàn chỉnh, mới có thể triệt để nghịch chuyển âm dương, không chỉ là nghịch chuyển cho cậu sống lại, còn có thể để cậu và tôi vĩnh sinh, chúng ta không cần lo lắng sẽ bị tục nhân chỉ trỏ chỉ vì tôi lớn hơn cậu nhiều quá nữa, có thể mãi mãi bên nhau!"
Cậu bé há hốc miệng, khó có thể tin: "Nhưng, vậy làm sao mà được, vậy sẽ không rối loạn trật tự à?"
"Không đâu, Kim Oản... chính là quỷ tu cậu nói đó, bà ta đã bày xong phép thuật trong lăng tẩm của mình rồi, chờ lấy được Ngự Ấn, là có thể tiếp quản âm dương, thành lập tân Địa Phủ, trở thành Minh Vương." Đặng Thu Nga nhìn đôi mắt cậu bé, như thấy được người yêu xa cách lâu ngày thâm tình chân thành nhìn mình, không muốn để ý tới gì nữa, ôm cậu bé, nói thẳng ra hết, "Bà ta từng làm hoàng đế ở nhân gian, vị trí lăng tẩm có linh lực của long mạch, tự nhiên làm được Minh Vương, lúc đó cậu và tôi là người có công lớn giúp bà ta đăng cơ khai quốc, có thể hưởng vĩnh sinh!"
"Nhưng Đặng tổng, tôi chỉ muốn cùng bà sống những ngày bình thường, không muốn... Minh Vương gì cả." Cậu bé cúi đầu, điều này làm Đặng Thu Nga đau lòng nghĩ tới người yêu lúc còn sống, cũng là như thế, mỗi ngày chỉ muốn thanh thản vẽ vời, không muốn gì cả.
Người phụ nữ ôm lấy cậu bé, có chút chần chừ, cậu bé như là kích động, chủ động dùng bàn tay nhỏ nâng mặt Đặng Thu Nga lên: "Đặng tổng! Trước đây bà cùng tôi bàn về nghệ thuật, cho dù bà không hiểu tôi đang nói gì, nhưng bà luôn ôn hòa, ủng hộ tôi, hơn nữa không chỉ tôi, bà còn ủng hộ rất nhiều nghệ thuật gia nghèo khổ sáng tác, nhưng giờ quỷ tu đó —— ả nhất định là bỏ bùa mê thuốc lú cho bà rồi, bằng không bà sao có thể bắt cóc nhân viên của mình được! Trong đó có chị Khâu, có chị BE, anh John, trước đây bọn họ từng làm trợ lý cho tôi, đều là bạn rất thân của tôi..."
Đôi mắt của cậu bé sáng ngời như hai đốm lửa.
Đặng Thu Nga si mê nhìn "người yêu", vội vã xua tay: "Phải, tôi bị quỷ hớp hồn, sao tôi có thể làm như thế chứ, tôi đương nhiên sẽ không hại bạn cậu! A Chu cậu đừng sợ, lần này tôi nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ cậu, lát nữa chúng ta về nhà đi, tôi sẽ chăm sóc cậu đến lớn..."
Trong lúc bà ta nói chuyện cậu bé vẫn im lặng rơi lệ, Đặng Thu Nga vội vàng giơ tay lên lau, chợt, cậu bé thừa dịp bà ta giơ tay lau nước mắt, ngón tay thả lỏng, lập tức bắt lấy cái dụng cụ điều khiển từ xa.
"A Chu?"
Cậu bé móc pin của dụng cụ ra, bỏ vào miệng nhai cọt kẹt, bỗng nhiên làm mặt quỷ: "Hì hì, thú vị quá~"
Đôi mắt trong suốt nháy mắt biến thành đỏ như máu, như quỷ nhãn thiêu đốt quỷ hỏa.
"Về đây!"
Sau lưng các âm sai, Quỷ Mẫu Thần Giang Vãn Hân nở nụ cười xinh đẹp, vẫy tay, cậu bé chạy thục mạng nhào lên người cô, lộ ra hình dáng thật lúc ở giữa không trung, rõ ràng là một tiểu ác quỷ da đen, sau đó nó mở cái miệng to như chậu máu của mình ra, nuốt lấy dụng cụ điều khiển từ xa.
Đặng Thu Nga vẫn duy trì tư thế ôm người, sững sờ ngồi đó, trái tim siết đau.
Lúc này, Đặng Thu Nga mới kinh ngạc: "Các vị —— các vị lại lừa tôi!"
Tạ Kỳ Liên không hề có chút tình cảm nào cười nói: "Sinh tử luân hồi, không thể nghịch chuyển, mặc dù bà biết Chu thiết kế sư đã tái thế, nhưng bà không biết anh ta tái thế đã bao lâu rồi, không ngại nói cho bà biết, sau khi chết, anh ta vẫn luôn quanh quẩn trong khách sạn, anh ta nhìn bà bày mưu báo thù, nhìn bà đi nhầm từng bước từng bước, cuối cùng —— nản lòng thoái chí, trong vụ của streamer lần trước, khi bà lựa chọn đứng nhìn, anh ta rốt cục không muốn nhìn nữa, triệt để buông tay, đi luân hồi tái thế, sống một cuộc đời mới rồi. Không có bà, anh ta sống tốt lắm."
"... không đâu." Đặng Thu Nga che trái tim lại, "A Chu sẽ không bỏ tôi đâu!"
Tần Phong lạnh lùng rút đao: "Bắt lấy cho tôi!"
Âm sai vọt tới, đè Đặng Thu Nga xuống đất.
Quỷ Mẫu Thần phía sau vui mừng ôm quỷ đồng tử: "Làm tốt lắm, bảo bảo!"
Tiểu ác quỷ đồng tử này sinh ra đã mang theo tội nghiệp lừa đảo, bản thân Chu thiết kế sư lại là một thanh niên nghệ thuật gia rất nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều hình ảnh tư liệu ngày xưa của anh ta, muốn giả dạng rất dễ. Hơn nữa quỷ đồng tử dù sao cũng là quỷ vật trời sinh, sinh ra đã có năng lực đọc tư duy bên ngoài của người sống, giả dạng làm người trong chấp niệm của đối phương, Đặng Thu Nga bị Tần Phong và quỷ tu không ngừng ngộ đạo, đột nhiên nhìn thấy một cậu bé, tự động liên tưởng tới tái thế của Chu thiết kế sư, lừa bà ta gần như không hề phí sức.
Tiểu ác quỷ trong lòng Giang Vãn Hân cười hì hì nói: "Mẹ ơi con muốn xuất đạo, con muốn làm ngôi sao nhí! Con thấy chị Hồ Duyên Nghiên đi đóng phim rồi, bình hoa như vậy cũng có thể đỏ, kỹ năng diễn xuất của con giỏi lắm, khẳng định sẽ đỏ hơn chị ấy!"
"Đặng Thu Nga, tuổi thọ của bà chưa tới, đừng ấn tim giả chết." Tần Phong không hề khách khí nói, "Chờ xem, lát nữa cảnh sát dương gian sẽ tới dẫn bà đi, bắt cóc con tin với quy mô lớn, giết người chưa thành, có rảnh thì tự lên mạng tra xem mình bị xử mấy năm đi, không chừng có thể vào chung trại tạm giam với kẻ thù cũ đấy, chúc mừng."
Tạ Kỳ Liên rất ôn hòa nở nụ cười: "Những người còn lại, lần tìm lăng tẩm của Kim Oản."
Phương Hiểu Niên cực kỳ chân chó hừ một câu: "Minh Vương? Ả là tiến vào thời đại mới, xem phim hoạt hình và phim truyền hình nhiều quá à, danh hiệu trung nhị như vậy cũng dám mơ tưởng?"
○ ○ ○
Giang Vãn Hân: Chờ tôi về rồi sẽ viết một quyển 《 Bảo điển nuôi con của Quỷ Mẫu thập giai Địa Phủ 》, dạy mọi người làm sao bồi dưỡng ra một bảo bảo ưu tú phẩm học kiêm ưu, thấy việc nghĩa làm hăng hái!
Hồ Duyên Nghiên: Tui hình như nghe thấy có người bảo tui là bình hoa? Nhóc mới là bình hoa, nhóc kỳ thị hồ ly tinh!
Phương Hiểu Niên: Minh Vương? Đù, hai Lão Đại của tụi này mới là Hắc Bạch Song Vương được không!
Thường Bằng Viễn: Tinh tế đế quốc đệ nhất alpha đại đế Tần Phong, cùng omega Bạch vương hậu Tạ Nghiêu của anh ta, đề tài này thế nào?
Lão A: Cậu cảm thấy thế giới vi sinh vật thế nào?