Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆, Tái thế của Tiêu Minh Thủy
Cảnh tượng này quá kinh người, trình độ chấn động giống như là tiểu phù thủy đeo cặp kính gọng tròn nào đó ở trong trận quyết chiến cuối cùng với Chúa Tể đột nhiên móc pháo điện từ ra, giữa một màn ảnh phép thuật bay chéo chéo quả thật là gai mắt, cảm giác đi nhầm phim trường không thể nào mạnh hơn.
Cường độ tập kích này, đừng nói trận pháp, địa cung cũng phải đập nát, nét mặt của quỷ tu không ngừng thay đổi, lại không cách nào quy tội này cho nhóm tu sĩ giúp gã bày trận được —— bậc thầy phép thuật nào sẽ ăn no rửng mỡ nghiên cứu kế hoạch làm sao đề phòng không tập ở khi bày trận chứ? Đương nhiên là không rồi!
Máy bay màu đen nổ tung phòng ngự của lăng cung rồi biến thành một cái máy bay giấy cùng màu, rơi rào rào xuống đất, nhưng mặc dù là giấy, trọng lượng của nó không hề nhẹ, theo lực độ nó đâm xuống, mặt đất phát ra tiếng ầm nặng trịch, một tà tu đứng cách gần nhất bị dọa đến nhảy dựng.
"Không được nhúc nhích! Âm sai phá án!"
Phần phật, một nhóm âm sai Địa Phủ mặc đồng phục thống nhất xông vào, trang bị đầy đủ, động tác ngay ngắn trật tự, hàng đầu tiên là các lão âm sai quỷ lực hùng hậu như Giang Thận, cầm trên tay một tấm chắn trong suốt luyện hóa từ âm khí, trên tấm chắn phun hàng chữ "Địa Phủ phòng ngự" màu vàng, mỗi tấm chắn còn có họ tên và đánh số của âm sai tương ứng.
Mà tân âm sai trẻ tuổi như Phương Hiểu Niên, Lý Toa thì đứng phía sau lão âm sai, tay cầm các loại vũ khí, bày ra tư thế ngắm bắn. Nhưng vũ khí trong tay bọn họ không thống nhất được, do thời gian huấn luyện ngắn ngủi, nhiệm vụ lần này lại cực kỳ nguy hiểm, Tần Phong cho phép bọn họ tự do chọn vũ khí mình am hiểu nhất, thế nên Phương Hiểu Niên cõng RPG, Lý Toa hải ngoại về nước cầm M, sát bên cạnh là một âm sai lúc còn sống từng là vận động viên bắn cung đang nghiêm túc giơ cung liên hợp lên.
Giữa không trung, hai bóng người một đen một trắng nhanh nhẹn bay xuống.
Lưu thiên sư phản ứng kịch liệt nhất, nhìn thấy Tần Phong môi đã run lên, là quỷ tu bên cạnh bỗng nhiên vỗ tay vịn ngự tọa một cái, gã ta mới kịp phản ứng, ép mình trấn định lại.
Giang Thận nghiêm túc nói rằng: "Quỷ tu làm loạn, ngươi đã bị bao vây, không được phản kháng, không được tổn thương con tin, đây là lối thoát duy nhất của ngươi, nếu ngươi tiếp tục ngoan cố chống cự, chúng ta sẽ áp dụng mọi biện pháp!"
Âm sai trải qua huấn luyện, hiện tại đã làm được ngay ngắn trật tự, mà tương ứng với bọn họ, quỷ tu và thuộc hạ của gã dĩ nhiên cũng không hề hoảng loạn.
Ước chừng ba mươi mấy người tu hành tạo thành trận hình nghịch Bắc Đẩu, bảo vệ bên quỷ tu, có tu sĩ nhân loại, cũng có mấy yêu tu và quỷ tu, ngoại trừ Lưu thiên sư, mi tâm các tu sĩ khác đều có một ánh sáng màu đen đỏ, như một con nòng nọc nhỏ.
"Thuật mê tâm? Tục xưng bị quỷ ám?" Tần Phong nhìn về phía Tạ Kỳ Liên, "Tôi không nhận sai chứ?"
"Trình độ phép thuật có tiến bộ." Tạ Kỳ Liên trả lời, "Bị quỷ ám, nếu trong lòng không có bất cứ tà niệm nào, quỷ không thể thừa cơ chui vào được, thế nên những người tu hành này vốn là tà tu, không cần hạ thủ lưu tình."
Nhân gian hiện tại, Địa Phủ là đơn vị thần tiên cao cấp nhất, những người tu hành này lén lút làm âm mưu thì được, lên sân solo thật, tâm lý ai ai hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút suy tính, thường như kiểu đi làm không góp sức, hoặc lập tức giở mánh tự thú, ai biết quỷ tu đã sớm đề phòng, lặng lẽ dán pháp thuật lên cho bọn chúng, giờ khắc này ý chí của quỷ tu bao phủ thần hồn, lũ tà tu vốn dĩ sinh ra tâm tư khác lập tức kiên định che chở chủ nhân.
Quỷ tu ngồi trên ngự tọa lười biếng giơ tay: "Quả nhiên, ta đã đánh giá thấp Địa Phủ đương đại, các ngươi lại sản xuất vũ khí nóng... Nhưng, mấy năm nay tiến bộ đâu phải chỉ một nhà các ngươi, ta cũng học được không ít kiến thức mới đấy."
Tần Phong giơ tay lên, ra lệnh bất động —— trong lúc nói chuyện, bàn tay của quỷ tu rõ ràng tung ra một sợi xích màu đen, đầu kia của xích bay vào mi tâm Tần Hoài, theo những tiếng chuông leng keng quỷ tu lắc xích phát ra, hồn hỏa trên bả vai và đỉnh đầu của Tần Hoài chập chờn lúc sáng lúc tối với nhịp lắc, tràn ngập nguy cơ.
"Câu Hồn Tác của Tiêu Minh Thủy?"
"Bạch Vô Thường đại nhân còn nhận ra pháp khí của cố nhân à." Quỷ tu giả bộ cảm thán.
Nét mặt của Tạ Kỳ Liên rét lạnh: "Sợi xích này đã thu về Địa Phủ, sao ngươi lấy được... là lúc Tiêu Minh Thủy vẫn còn, từng cho ngươi quyền sử dụng à?"
—— năm tháng xưa kia từng có thánh hiền dương gian được điều động lâm thời đại hành chức trách quỷ thần, nổi danh nhất là truyền thuyết Ngụy Trưng chém Kính Hà Long Vương trong mơ và Bao Thanh Thiên thấm vấn án oan Âm Ty, có được chức quyền của quỷ thần, có thể tạm thời trao tặng chức quyền của thuộc hạ mình cho hồn phách mình đã chọn.
Năm đó mặc kệ Tiêu Minh Thủy là bị tình yêu mê hoặc, hay bị lời chót lưỡi đầu môi của bạo quân lừa, nói tóm lại cậu ta đã từng trao quyền hạn này, thế nên quỷ tu có thể trực tiếp gọi Câu Hồn Tác tới.
"Những năm gần đây, nhân gian lưu hành một bài kiểm tra tâm lý." Quỷ tu cười rộ lên, "Chính là bài kiểm tra nổi tiếng —— trên đường ray có một đứa bé, đường ray bên kia là một bọn nhỏ, một chiếc xe chạy tới, bạn lựa chọn cán chết bên nào. Đương nhiên, câu hỏi này ở chỗ ta sửa lại một tí, ở đây có một người phàm, nhưng lại không phải là người phàm bình thường, mà là bào muội của đương nhiệm Hắc Vô Thường đại nhân. Chỉ cần ta lắc nhẹ sợi Câu Hồn Tác này, hồn phách của lệnh muội sẽ bị câu ra, sợi xích đặc biệt của Hắc Vô Thường có thể khóa lại quỷ hồn có tội, trên đó tự mang thần lực trừ tội, sẽ triển khai uy thế đối với hồn phách bị nhốt, cực kỳ tổn thương hồn thể."
Tần Phong đương nhiên biết sợi xích trừ tội của Vô Thường sẽ gây ra hậu quả gì đối với vong hồn bình thường, anh nắm chặt chuôi mạch đao, gân xanh mơ hồ nổi trên mu bàn tay, nhưng giọng nói vẫn vững vàng như thường lệ, anh nói: "Nếu anh đã muốn tôi chọn, vậy bọn nhỏ còn lại đâu?"
"Ta đã nói đây là câu hỏi thăng cấp rồi." Quỷ tu tùy ý kéo dây xích, "Còn lại ở trong Hạ Thành."
"Hửm?"
"Đó chính là phần thăng cấp —— yêu cầu Hắc Vô Thường đại nhân tự đi tìm." Quỷ tu ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, hoàn toàn bày ra vẻ hôn quân phong hỏa diễn chư hầu ngày xưa, hồn nhiên không để sinh mạng của người bình thường vào mắt, gã tùy ý nói, "Phải cảm ơn Bạch Vô Thường đại nhân, trong Vô Gian Địa Ngục mặc dù có ác quỷ luôn cắn xé hồn thể của ta, nhưng nếu nhịn xuống được, lại bắt lấy tàn hồn của mấy con ác quỷ không mạnh lắm, bị gặm đến mất đi thần trí, ném tới nhân gian ám lên người người sống hợp bát tự, ta vẫn có thể làm được."
Nhắc tới Vô Gian Địa Ngục, đáy mắt quỷ tu trào lên hận ý sâu đậm, che kín sợ hãi trong lúc lơ đãng lộ ra. Ngay lập tức, cả hai cảm xúc này đều bị đắc ý che giấu: "Nhưng ta chung quy đã bò ra!"
"Sau đó khi tàn hồn của ác quỷ nghiệp chướng nặng nề hoàn toàn dung hợp với thân thể người sống, sẽ kích động thiên phạt." Tạ Kỳ Liên nói ra kế hoạch quỷ tu chưa nói hết, "Thiên phạt vô tình, trong Vô Gian Địa Ngục có rất nhiều linh hồn đại ác, ác quỷ lẩn trốn ám lên người người sống, đã là phạm luật Trời, ngươi bắt là ác quỷ không có thần trí, lũ ác quỷ này tự nhiên không có bản lĩnh ẩn náu trốn tránh thiên cơ, chờ đến khi ác quỷ thôn tính sinh hồn, chiếm lấy thân thể, Thiên Đạo sẽ giáng lôi kiếp xuống, lúc đó cả Hạ Thành sẽ bị thiên kiếp bao phủ..."
Bất luận là tổn thương người vô tội, hay để người phàm bình thường chính mắt nhìn thấy quỷ thần, cũng không phải là chuyện nhỏ.
Tạ Kỳ Liên cười rộ lên, giọng nói nhu hòa lưu luyến, như là đang nhẹ nhàng ngâm tụng phong nguyệt:
"Rất tốt, dù sao cũng từng là đế vương quấy đục phong vân một phương, ta giám thị âm dương nhiều năm như vậy, cũng từng thấy không ít hạng người cuồng vọng, ý đồ làm Quỷ Vương Minh Vương gì đó, ngươi là kẻ mưu tính thành công nhất trong số bọn chúng."
Đường hoàng đùa bỡn lòng người, coi mạng người như rơm rác, nếu không phải vậy, năm đó bạo quân cũng sẽ không nghiệp chướng nặng nề đến mức cần điều động Hắc Vô Thường đi bắt.
"Quá khen." Quỷ tu gật đầu, mặt mày hớn hở, "Bị tàn hồn của ác quỷ ám lên, muốn tìm được từng người một cũng không dễ, cách nhanh nhất là mời Hắc Vô Thường đại nhân dùng năng lực giám tội của mình, trực tiếp nhìn xem ở đâu xuất hiện nhiều tội nghiệp nhất, lại để Bạch Vô Thường đại nhân có thể bảo vệ hồn phách ra tay tách ra."
Tần Phong chậm rãi gật đầu: "Đúng là một câu hỏi lựa chọn không tồi."
"Vậy cậu chọn cái nào hả?" Quỷ tu ý cười dạt dào, "Nhưng cậu còn có con đường thứ ba."
"Tại chỗ quy thuận anh à?" Tần Phong trào phúng nở nụ cười.
Quỷ tu giả vờ kinh ngạc: "Tư duy nhanh nhẹn. Nhưng các vị dây dưa lâu quá, ta đã giúp các vị chọn xong rồi, mệnh cách bát tự của cô gái này rất tốt, là mệnh đại phú đại quý, ta muốn."
Giờ khắc này, Lưu thiên sư sợ hãi rụt rè sau lưng gã bỗng nhiên uể oải ngã xuống đất, biến thành một bức tượng sáp. Bức tượng sáp đó quá giống thật, hoàn toàn giống bản thân Lưu thiên sư như đúc, tóc lông mi đều là dùng lông tóc của gã ta chế tạo, ở khi sử dụng thuật thế thân, ngay cả Vô Thường cũng không chọc thủng ngay được.
Hắc Bạch Vô Thường đều bất động, các âm sai tuy kinh ngạc, nhưng thấy trưởng quan vững như núi Thái, sống lưng mỗi người cũng thẳng tắp, khí thế không giảm.
"Anh cho rằng tôi không nhìn ra anh đang kéo dài thời gian ư?" Tần Phong cười lạnh, quỷ tu đột nhiên không kéo dài nữa, chỉ là vì —— Lưu thiên sư thật đã trở về, "Anh có thể kéo dài, thật ra là vì tôi cho phép anh kéo dài mà thôi."
"Hóa ra Tần tiên sinh còn có tật xấu mạnh miệng." Quỷ tu không để ý lắm.
Quỷ tu muốn mệnh cách và thân thể của Tần Hoài, để sống lại Tiêu Minh Thủy, vậy cần Lưu thiên sư dẫn Tiêu Minh Thủy tới.
Tần Phong cười nói: "Năm đó thần hồn của Tiêu Minh Thủy bị đánh nát, nhưng tôi hiểu cộng tác của tôi, cậu ấy cho dù hạ thủ, cũng là một đòn tán hồn, tuyệt đối không quay trở lại nhìn xem mớ hồn phách vỡ vụn đó còn cần bổ đao không, hoặc nhiều hoặc ít vẫn đã lưu tình, thần hồn của Vô Thường bền chắc, mảnh vỡ lớn một chút độ về Minh Hà Vong Xuyên, được âm khí tẩm bổ một thời gian, lại có thể vào luân hồi trở thành những sinh mệnh nhỏ như chó hoặc mèo. Điều này cho anh cơ hội lợi dụng, anh nhặt từng mảnh vỡ hồn phách của Vô Thường về, một lần nữa đưa cậu ta đi đầu nhân thai."
Tạ Kỳ Liên cũng nở nụ cười, cậu không có nói cho Tần Phong cái gì, là Tần Phong từ đủ mọi dấu vết, sớm đoán ra được Tạ Kỳ Liên muốn làm gì.
Dù sao cũng là hồn phách từng đánh nát, quan trọng hơn là Tiêu Minh Thủy là hồn phách có tội, chuyển thế làm người tất nhiên sẽ yếu ớt mất sớm, không thể sống qua nhược quan chi niên, cũng chính là hai mươi tuổi của xã hội hiện đại.
Ở trước đó, quỷ tu muốn dùng tà thuật đổi mệnh cách cho Tiêu Minh Thủy, lại dùng hồn phách của Tần Hoài làm chất dinh dưỡng, tu bổ vết thương hồn thể cho cậu ta.
Tần Phong: "Vậy thì gặp cậu ta sau khi tái thế đi."
Tạ Kỳ Liên khẽ lắc đầu: "Tôi vốn hi vọng, cậu ta không cần đối mặt với những điều này."
Trong lòng Lưu thiên sư đi rồi trở lại ôm một người mặc bộ đồ như sinh viên đại học, tuổi chừng mười mấy, là cái tuổi quá độ bắt đầu trở thành một thanh niên trưởng thành của giai đoạn thanh thiếu niên, nhưng nó không phải trọng điểm——
Phương Hiểu Niên kinh ngạc thốt lên: "Đù, Sở Úc???"
Thanh niên khoác một cái áo hoodie thời thượng lưu hành trong tầng lớp thanh thiếu niên, áo lót bên trong lại là trung y màu trắng các đạo sĩ thường mặc, chính là Sở Úc vừa thi đại học xong. Vốn dĩ giải quyết xong vụ người nộm của Tập đoàn Dĩ Lệ, đã để Sở Úc về trước, hoặc nhiều hoặc ít cũng có suy xét không muốn cậu ta bị cuốn vào quá nhiều.
Tần Phong thở dài: "Sớm biết không nên rườm rà vậy, trực tiếp dẫn tới luôn."
Quỷ tu nhẹ nhàng giang hai tay, tràn ngập trìu mến nhận lấy Sở Úc trong lòng Lưu thiên sư.
Tạ Kỳ Liên nhìn chằm chằm Sở Úc hôn mê, nói: "Tuy rằng ta đã khoá chức năng tuần tra kiếp trước kiếp này của Sinh Tử Bộ, nhưng Tiêu Minh Thủy không phải hồn phách tầm thường, từ lần đầu tiên gặp được hồn phách của cậu ta, ta đã nhận ra được."
Lúc đó bọn họ gặp lại nhau, Sở Úc đang trong trạng thái nguyên thần xuất khiếu, bị giày vò thảm thương trong quỷ vực. Người tu hành nhân gian, phải đến trình độ như Lục Lân, mới miễn cưỡng có thể dùng hình thái âm thần ly thể, một tiểu đạo sĩ mười mấy tuổi như Sở Úc, vẽ bùa lung ta lung tung, thiên phú có tốt, nếu không có mánh khóe, hồn phách không thể nào tùy tiện ly thể được, cả Lê Giai Tuệ được xưng có đạo cốt cũng không làm được.
Nhưng, Tạ Kỳ Liên lúc đó cứu cậu ta, là đã ngầm đồng ý sự tồn tại của Sở Úc.
"Ngươi biết tại sao ta nhận ra cậu ta, lại không có bất cứ hành động nào không?" Tạ Kỳ Liên chậm rãi lộ ra nụ cười, "Ngươi có muốn, trực tiếp hỏi cậu ta không?"
Ngay giây phút quỷ tu nghi hoặc, bỗng nhiên cổ tay đau nhức, theo bản năng hất tay ra, thanh niên trong lòng gã lăn ùng ục ra ngoài.
Sở Úc lăn được m rồi lập tức đứng dậy, mở mắt ra, trong tay áo rơi ra một lá bùa đã đốt thành tro tàn —— nó là dùng để giữ cho thần trí thanh tỉnh. Giờ phút này tay trái của cậu ta cầm linh kiếm mượn ở chỗ Lục Lân, tay phải rõ ràng là cánh tay quỷ tu nắm Câu Hồn Tác.
Quỷ thủ ly thể, không còn là hình người quỷ tu ngụy trang ra nữa, nó trút đi lớp da người, biến thành một cái vuốt quỷ đỏ au, năm ngón tay của bộ vuốt co giật, nắm chặt sợi dây xích.
Sở Úc không thèm nhìn, giơ tay lên, ném quỷ thủ cùng sợi dây xích cho Tần Phong.
○ ○ ○
Sở Úc: Kinh hỉ không, bất ngờ không? Hôm nay tôi là người giỏi nhất cả sân, kiếm điểm ổn!
Lão A: Hiện tại cháu đã biết tại sao cháu không thể nào dẫn chú lên bảng rồi chớ? Một mình chú tổ đội quá lắm là đồng đội mạng lag, thêm cháu nữa, là năm người team địch toàn là tuyển thủ, cháu nhìn cái hố lần trước đào cho streamer chơi game đi, tâm lý có bóng ma rồi kìa.