Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆, Đánh boss
Đường phố Hạ Thành vẫn ấm phơi phới, đây là một ngày giữa hè trời trong nắng ấm, chỉ là người đi đường hai bên hơi nghi hoặc chà xát cánh tay, vội vã liếc nhìn di động —— nhiệt độ cao đến °, lại im lặng nhìn mớ da gà nổi trên tay, nhịn không được hỏi đồng bạn:
"Đệt m nó, hiện tại điều hòa trong tiệm đều lạnh thế à, tao đi qua cái cổng ở phố đi bộ đã bị thổi teo luôn rồi?"
Người phàm không nhìn thấy khí lưu màu đen đã bao phủ cả vùng trời thành phố, ô tô trên đường cái đột nhiên phanh xe, học sinh trung học ngồi ở ghế phó ui da oán giận: "Mẹ à, mẹ lái xe kiểu gì vậy?"
Mẹ thằng bé chỉ đằng trước: "Nhìn lũ chó mèo chạy loạn lên kìa, chả nhẽ là có động đất?"
Ngay giữa đường, một lũ chó mèo đủ mọi màu sắc đang như bầy ngựa chiến di chuyển trên đại thảo nguyên ở Châu Phi, hống hách lao nhanh qua giữa dòng xe cộ, số lượng rất nhiều, như là toàn thể động vật hoang tụ tập lại mở party vậy, tài xế cẩu thả nhất cũng không dám cán thẳng qua.
Lũ động vật trong thành thị thấy được mây đen mắt người không nhìn thấy, điên cuồng chạy trốn, cố gắng tìm được chỗ trốn an toàn, cả chó cưng nghe lời nhất cũng bắt đầu gầm gừ, mèo nhà thì trốn dưới gầm giường không ăn không uống, chỉ còn có chó nghiệp vụ trực ca có thể miễn cưỡng run lẩy bẩy ngồi xổm bên cạnh huấn luyện viên.
Toàn thể âm sai đã xông vào trong thành, tìm kiếm vong hồn mới chết quanh đó, Lục Lân dẫn Sở Úc và Hạ Cẩn Niên theo, tuần tra xem có hồn phách người sống nào bị va chạm ly thể hay không.
Ở thời đại này, âm dương luân hồi đã là một tiến trình tự động hóa hoàn chỉnh, thiên địa viên mãn, tuyệt đại đa số người thường giá trị ưu khuyết điểm không vượt qua ngạch cửa, cũng không có chấp niệm thù hận gì, sau khi chết sẽ tự động tới Địa Phủ chờ luân hồi, lúc Tạ Kỳ Liên giải thích nguyên lý cho Tần Phong, thậm chí so sánh với quá trình tuần hoàn nước trong thiên nhiên, toàn bộ để bản thân tự nhiên xử lý là được.
Nhưng giờ mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô xuất thế, quấy nhiễu âm dương tự nhiên, vong hồn đã chết bất kể là loại nào cũng không thể rời đi thi thể, sẽ bị trói buộc trong đó, chờ Ngự Ấn tiến bước chỉ dẫn, thế nên các âm sai dốc toàn lực lượng, tới Hạ Thành dùng nhân lực tiếp dẫn vong hồn.
Bên dưới mây đen, hai Vô Thường một đen một trắng kẹp quỷ tu vào giữa, vũ khí trong tay đều chỉ về phía gã.
Trên người quỷ tu cũng bị khí lưu màu đen bao phủ, mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô giờ đang bị tà thuật của gã khống chế, độ thần lực vặn vẹo lên người gã.
"Hai vị đừng tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với ta nữa." Quỷ tu cười nói, "Trận pháp đã thành, cho dù hiện tại các ngươi đánh nát thần hồn của ta, cũng vô ích thôi."
Đây là lời thật, trận pháp đã bố trí xong, ba mảnh vỡ Ngự Ấn có thể đình chỉ vòng tròn tự nhiên của âm dương, mà quỷ tu hiện tại chưa thể khống chế trật tự âm dương hoàn toàn nghe lệnh mình, chỉ có thể đứng đó bất động, khi nào mảnh vỡ cuối cùng bị hợp lại, Ngự Ấn hoàn chỉnh rồi, gã mới có thể chân chính hiệu lệnh âm dương.
Nhưng quỷ tu không hề sốt ruột, hiện tại bất động cũng tốt, gã bất động, tân sinh của Hạ Thành sẽ bị đình chỉ, hồn phách tử vong sẽ bị giữ lại, vẫn luôn đình chỉ, sớm muộn gì cũng có ngày biến thành Quỷ Đô của gã.
Xác thực, cho dù hiện tại đánh quỷ tu hồn phi phách tán, cũng không thể đình chỉ trận pháp này.
"Cùng với phí công vây lấy ta, còn không bằng chúng ta so xem, ai tìm được mảnh vỡ cuối cùng trước?"
Nhưng Tạ Kỳ Liên lại nở nụ cười, thưởng thức thanh ngân thương trong tay, ôn hòa nói: "Trước hết giết ngươi, cũng không tính là vô ích."
Quỷ tu cười lạnh, chỉ cho là khiêu khích tầm thường.
Tần Phong bổ sung giải thích: "Sẽ làm tâm tình của hai ta lập tức tốt lên."
Không chờ quỷ tu nói thêm nửa chữ, ngân thương đã xé rách không gian, mang theo huyết khí nồng nặc ập tới trước mặt! Thương của Tạ Kỳ Liên rét thấu xương, mũi thương lại mang theo nghiệp hỏa đốt cháy thần hồn, hai loại cực hạn này hỗn hợp lại tạo thành sát khí và áp lực, thậm chí giày vò hơn cả Vô Gian Địa Ngục năm đó quỷ tu bị đánh vào.
Thanh thương này cả tà thần có tội cũng có thể giết, bản năng của quỷ tu cũng sẽ sợ nó.
"Chờ đã, ngươi không sợ giết ta rồi, trận pháp Ngự Ấn không ai có thể hủy đi à——" Nhưng gã còn chưa dứt lời, ngân thương đã đâm thẳng vào miệng gã.
Quỷ tu kinh hãi, gã nhận ra được Tạ Kỳ Liên thật sự có ý định muốn biến gã thành tro bụi.
Ngàn cân treo sợi tóc, cấp bách vô cùng, quỷ tu không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp phát ra tiếng gào, không dám có chút giữ lại nào nữa, mặt đất Hạ Thành như sôi trào xì ra bọt khí màu đen, ánh mắt của Tạ Kỳ Liên rét lạnh, ngân thương càng lúc càng nhanh, tạo thành một màn sáng như nguyệt quang, trút xuống người quỷ tu.
Tần Phong ở sau lưng quỷ tu giơ đao nghênh tiếp, kim quang xán lạn ngưng tụ trên lưỡi dao, đột nhiên, hơi thở âm sát mạnh mẽ bay qua bầu trời, anh bỗng nhiên xoay người lại, đổi hướng một đao đó——
Giữa không trung có một cái máy bay đang đáp xuống, một luồng âm khí màu đen ánh lên sắc đỏ quỷ dị ập về phía động cơ máy bay, trong chớp mắt ấy, lưỡi đao của Tần Phong đánh nát luồng âm khí, máy bay chở đầy hành khách không biết gì cả, tiếp tục đáp xuống đất.
Vì một đao đó của Tần Phong đột nhiên đổi hướng, quỷ tu hốt hoảng tránh đi thương của Tạ Kỳ Liên, phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt đã bay ra ngoài ngàn mét. Tạ Kỳ Liên hóa thành sương trắng theo sát phía sau, nhưng giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cái bóng màu đen đỏ.
"Ngươi gọi về đại ác quỷ trong Vô Gian Địa Ngục?" Tạ Kỳ Liên khẽ cười một tiếng, huyết sắc ở đáy mắt trong tích tắc đã trào lên, che khuất toàn bộ đồng tử của cậu, "Dùng mảnh vỡ Ngự Ấn?"
Sát ý của Vô Thường gần như thực chất hóa, đông cứng không khí, lần này quỷ tu không còn tâm tư tranh luận gì nữa, gã dốc hết toàn lực, cạn kiệt tu vi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng Ngự Ấn mở ra một cánh cửa rất nhỏ cho Vô Gian Địa Ngục trong thời gian ngắn thôi, ác quỷ quanh năm bị giam trong đó sớm đã bị huyết trì nghiệp hỏa dằn vặt, giày vò đến mất đi thần trí chỉ biết chạy lung tung rồi, muốn điều động bọn chúng, lấy năng lực trước mắt của quỷ tu, đây chính là át chủ bài cuối cùng.
Nhưng gã biết nó nhất định hữu hiệu, ác quỷ không có thần trí chỉ biết nuốt chửng dương khí sinh hồn, gã một hơi thả ra mấy ngàn con, mặc dù bản thân bị đào rỗng, nhưng Tạ Kỳ Liên nhất định sẽ không mặc kệ. Chỉ cần Tạ Kỳ Liên không thể lập tức giết gã, gã còn có cơ hội ngủ đông khôi phục lại!
Thậm chí —— tái thế của Tiêu Minh Thủy sắp chết rồi, gã có thể chờ kiếp sau, tìm được chàng trước Bạch Vô Thường! Gã không tin, không có cách nào đánh thức Tiêu Minh Thủy!
"Mấy ngàn ác quỷ, chúc Bạch tướng quân thuận lợi!" Quỷ tu tràn ngập oán hận gào lên, dùng sức lực cuối cùng nhanh chóng bỏ chạy.
Tạ Kỳ Liên quả nhiên không đuổi theo.
Tần Phong cầm đao, cũng trở về bên cạnh cậu. Âm dương của Hạ Thành đã rối loạn, quỷ tu dùng hết tu vi gọi tới mấy ngàn con ác quỷ tán loạn, trên trời toàn là âm khí màu đen đỏ.
"Tần Phong."
Tần Phong kinh ngạc một lát, lập tức cười nói: "Cậu rất hiếm khi trịnh trọng gọi cả tên lẫn họ tôi như thế."
Tạ Kỳ Liên: "Trước trận điểm tướng, còn không cho tôi trịnh trọng tí à?"
Lời tuy nói vậy, nhưng Tần Phong rất muốn nói, cậu muốn nghiêm túc thì đừng có câu dẫn tôi như thế được không? Cậu nhìn ánh mắt cậu kìa, ngạo mạn lười nhác liếc qua, người xem đâu có tưởng là lên chiến trường, mà tưởng là lên... Khụ.
Tạ Kỳ Liên đã thu hồi áo giáp, cắm ngân thương xuống đất, bản thân đoan chính nổi giữa không trung, ống tay áo và tóc dài phấp phới, cực kỳ giống thế gia công tử ngàn năm trước đứng trên tường thành ngắm trăng.
Cậu duỗi hai tay, tám tấm linh kỳ màu trắng đột nhiên xuất hiện, chia nhau đối ứng với phương vị bát phương.
Tám tấm linh kỳ chiêu hồn chậm rãi tung bay, không cần nói thêm gì nữa, Tần Phong hiển nhiên đã rõ ý của Tạ Kỳ Liên.
Tần Phong không nhịn được cười to, anh chợt nhớ tới lời trước đây mình đã nói —— cậu là Bạch tướng quân của Địa Phủ, vậy tôi chính là đại tướng tiên phong của cậu.
Chém ai, để mạt tướng!
Phép thuật chiêu hồn có hiệu lực, ác quỷ như nghe được mệnh lệnh gì, Tạ Kỳ Liên nhắm hai mắt lại, quỷ lực trên người khuấy động, phép thuật chiêu hồn này bị cậu mở rộng cực hạn, bao quát cả Hạ Thành và lân cận. Âm khí đen đỏ gào thét ập đến, mặc dù mới mấy ngàn, hiệu quả thị giác đã như có trăm vạn đại quân áp cảnh, ác quỷ có năng lực tranh nhau chui ra khỏi lỗ hổng, phần lớn đều là đại ác lưu lại từ thời thượng cổ, lúc này toàn thân đầy lệ khí hắc hồng, quằn quại khắp nơi, như một lũ ác thú bị nhốt lâu ngày, trong con mắt đỏ ngầu chỉ có thức ăn.
Đứng trước trăm vạn đại quân, chỉ có hai người.
Tần Phong tay cầm trường đao, sau lưng là Tạ Kỳ Liên thi pháp, anh đột nhiên cảm giác thấy, giống như không có gì phải lo lắng.
Khi Tạ Kỳ Liên vẫn còn là Tạ Vận tiểu công tử, cậu từng một người một thương, thủ thành trì một phương, hiện tại đứng đây là Bạch Vô Thường Tạ Kỳ Liên chiến lực mạnh nhất Địa Phủ, cùng cộng tác tốt tinh thông đủ các loại vũ khí cận hiện đại của mình, tổng cộng có hai cái, cần gì phải lo lắng?
Tần Phong nở nụ cười, trong tay ném ra một phép thuật, móc trọng công Địa Phủ hoả tiễn RPG ra, ác linh ác quỷ đằng xa đã tập hợp lại thành nhóm lớn, khí thế hung hăng ào tới, Tần Phong không nhanh không chậm, giơ RPG lên, cũng không cần ngắm, rầm rầm rầm nổ đã tay.
Phép thuật chiêu hồn vẫn đang tiếp tục, ác quỷ được gọi, lầm tưởng rằng nơi này có thức ăn, tốc độ ập tới nhanh đến khó tin, RPG của Tần Phong còn chưa đã xong, ác quỷ đã nhào lên.
Tần Phong lắc đầu, tiếc nuối nhìn Tạ Kỳ Liên cần yên tĩnh, chuyên tâm duy trì phép thuật —— xong rồi, cộng tác tốt không nhìn thấy tư thế chiến đấu oai hùng của mình.
Anh quát khẽ một tiếng, tay phải nắm mạch đao, nhún người nhảy lên, trên đường bay vọt, vươn tay trái ra nắm lấy ngân thương của Tạ Kỳ Liên.
Ánh đao trong suốt, ánh thương như tuyết, Tần Phong ở bên cạnh Tạ Kỳ Liên bay lên lượn xuống, Tạ Kỳ Liên biến mình thành bia ngắm, toàn thể ác linh trốn đi liều mạng vọt tới, Tần Phong ở ngay cạnh cậu, ánh đao bóng thương đan xen, nửa con ác quỷ cũng không đụng tới Tạ Kỳ Liên được.
Âm hồn bán trong suốt bay vào trong góc tối —— rời khỏi Hạ Thành, nhất định phải nhân lúc rối loạn rời khỏi Hạ Thành, gã hiện tại không có quỷ lực hùng hậu ngày trước tích lũy, muốn khôi phục cần phải an dưỡng một thời gian, nhưng trận pháp lúc trước gã bày bố đang có hiệu lực, nếu không rời khỏi đây trước khi trận pháp vận hành tới trạng thái đỉnh, gã cũng sẽ bị biến thành âm hồn bình thường, giam trong phạm vi Hạ Thành, lỡ đâu lúc đó hai Vô Thường kia không bị ác quỷ xé nát, chẳng phải sẽ đuổi theo xé nát gã à? Hơn nữa gã vừa nãy vì gọi ác quỷ tới, quỷ lực còn thừa quá ít, linh lực rút ra từ mảnh vỡ hiện trường không đủ để gã đánh thắng được Vô Thường.
"Chờ... chờ chút!"
Quỷ tu kinh hãi, nhưng khi gã quay đầu, lại rất kinh ngạc.
"Minh... Minh Thủy?"
Sở Úc đứng phía sau gã, quỷ tu cắn răng, tái thế của Tiêu Minh Thủy tuy rằng thiên phú không tệ, nhưng vẫn luôn mê game, hơn nữa không còn nhiều thời gian, giờ khắc này gã tuy rằng suy yếu, mà nếu chỉ là Minh Thủy gã... vẫn có thể chạy mất.
Trong lúc quỷ tu chần chừ, Sở Úc đã lên tiếng:
"Anh, anh không bằng gọi tôi là Tiểu Úc đi." Sở Úc gãi đầu, ánh mắt căng thẳng bất an, nét mặt cậu ta giãy dụa, trong tay nâng một cái bình nhỏ, "Anh... anh chui vào đi, sức mạnh âm dương bên ngoài đang rối loạn, ở bên ngoài lâu sẽ tổn thương thần hồn và tu vi, anh chui vào đi, tôi có thể lái xe, nhanh hơn anh chạy đấy."
Quỷ tu dừng bước chân chạy lại, không khỏi ngẩn ra, khó có thể tin thấp giọng nỉ non: "Chàng muốn, đưa ta ra khỏi Hạ Thành à?"
"Ừm." Sở Úc cắn răng, "Tôi đưa anh ra khỏi Hạ Thành."
"... Chàng không phải... đã bị hai Vô Thường kia tẩy não sao, sao có thể..."
"Nhưng tôi cũng biết, vốn dĩ tôi phải làm động vật rất lâu, mới có thể chậm rãi nuôi dưỡng lại hồn phách không trọn vẹn, nhảy trở vào nhân thai, là anh lén dùng pháp thuật tu bổ hồn phách của tôi, tôi mới được làm người lại nhanh như thế." Sở Úc gật đầu, "Cái nào ra cái đó, tôi... tôi chỉ làm lần này, dù sao anh... tôi thấy anh bây giờ cũng không còn sức mạnh gì, anh tìm chỗ trốn đi, tuyệt đối đừng tiếp tục làm ác nữa."
Tiểu đạo trưởng trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, có vẻ căng thẳng bất an, vẫn luôn cắn môi mình, quỷ tu im lặng nhìn cậu ta, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Được... ta hứa với chàng, Minh Thủy." Quỷ tu nói, khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt rướm máu, "Chàng thật sự là... thằng ngốc, lúc đó ta cứu chàng, ý nghĩ tiếp tục lợi dụng chàng nhiều hơn... cái gọi là tình nghĩa, kỳ thực chàng hoàn toàn không cần báo đáp ta."
"Anh đừng nói nhảm nữa, mau vào đi." Sở Úc vội vàng nói, quỷ tu lần thứ hai nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, sau đó hóa thành sương đen, bay vào bình.
—— tạm thời đồng ý với chàng đi, thằng ngốc, quỷ tu nghĩ, không tự chủ được lộ ra nụ cười ôn nhu, dù sao tên ngốc này sắp chết rồi, chờ gã tu dưỡng xong, sợ là đã qua hơn trăm năm, ở trước đó gã sẽ không xuất hiện nữa, không tính là vi phạm lời hứa. Mà trăm năm sau, hy vọng gã có thể tìm được tái thế của Minh Thủy trước, sau đó dẫn chàng tới Quỷ Đô đã thành lập lại, để chàng vui vẻ lớn lên, có được vĩnh sinh...
Quỷ tu nghĩ, bỗng nhiên một lần nữa tràn đầy kỳ vọng với tương lai, lần thất bại này không tính gì cả, là gã nhất thời tính sai, không có thâm nhập triệt để thấu hiểu thế giới hiện tại, mới tính nhầm, được làm vua thua làm giặc, chỉ cần không ngỏm, vĩnh viễn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Gã nghe được tiếng xe lái ra khỏi nội thành, Sở Úc lái xe đưa gã ra ngoài Hạ Thành.
"Đây cũng là khoảng cách an toàn." Quỷ tu nghe Sở Úc lầu bầu: "Khoảng cách này, mảnh vỡ trong trận pháp sẽ không ảnh hưởng tới."
Bình bị mở ra, quỷ tu từ trong bay ra, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt căng thẳng lại hưng phấn của Sở Úc.
Sở Úc thân thiết hỏi: "Trận pháp không còn quấy nhiễu hồn phách của anh đúng không? Vậy anh còn có thể rút ra sức mạnh từ trong mảnh vỡ chứ?"
"Không thể." Quỷ tu lắc đầu, "Nhưng chàng đừng lo, rút không được cũng không sao, chỉ cần ta tìm chỗ trốn——"
Phốc!
Một thanh trường kiếm linh quang tỏa sáng xuyên thủng hồn thể của quỷ tu, định gã trên thân kiếm!
Hai mắt Sở Úc tỏa sáng, kích động hô: "M kiếp đừng ngồi trong bụi cỏ nữa! Cháu bất chấp nguy hiểm bị Lão A phạt chết, kéo boss tới đây rồi nè, buff vô địch của boss đã giải trừ, mọi người mau lên!!!"
○ ○ ○
Sở Úc: Chỉ lần này thui! Lão A, cháu thật sự chỉ lỗ mãng lần này, về sau nhất định sẽ gọi điện cho chú!
Lão A: Cháu xong rồi đó cháu biết không hả, hùng hài tử.