Sau khi A Húc rời đi, ánh mắt trở nên lạnh lùng, xem ra cha đoán không sai, chú mười bảy quả nhiên sẽ cho người theo dõi bọn họ.
Chuyện này chắc chắn phải nói cho cha.
…Hai rưỡi chiều.
Mạc Vân Tình tỉnh lại, toàn thân như giã thành từng mảnh nhỏ.
Tách ngô đúng là một công việc vừa đau tay, đau lưng, đau vai, cánh tay cũng đau.
Mới bắt đầu đã mệt, làm tới trưa thì thực sự không chịu nổi nữa.
Mạc Vân Tình lề mà lề mề, tốn nửa ngày mới bò dậy được.
Làm cũng làm rồi, không thể bỏ dở, cô đã làm tới trưa, buổi chiều kiểu gì cũng phải làm tiếp.
Cô buộc tóc, rửa mặt, đánh răng, uống một bình sữa sau đó cầm mũ rơm và ống trúc đựng nước ra cửa.
Khi đến sân phơi, những người khác cũng lục đục đi tới.
Bắp ngô đổ thành một đống, ngoài ruộng vẫn còn rất nhiều.
Mạc Vân Tình uống một ngụm nước lạnh, nhìn chỗ ngô trước mắt, thở dài, nhận mệnh, tách hạt.
Đang lúc làm việc chăm chỉ thì nghe thấy mấy người nói chuyện của mẹ Thiết Đản và mẹ Cẩu Tử ngày hôm qua.
Một người phụ nữ ngồi cách Mạc Vân Tình không xa: “Có tí chuyện mà cũng tìm đến đại đội trưởng, hai người đó đúng là rách việc.
”Một người phụ nữ khác nói: “Mấy người cũng đâu phải không biết tính cách của Cẩu Tử, cả ngày chỉ biết đi bắt nạt mấy đứa trẻ khác trong thôn, Lưu Thúy Hoa không chịu nói lý, có điều tôi nghe nói, hôm qua, Cẩu Tử bị đánh chảy cả máu mũi.
”“Nghiêm trọng thế sao? Thật hay giả thế? Lưu Thúy Hoa không lật trời lên luôn à? Cẩu Tử là mạng của cô ta đó.
”“Còn giả được sao? Có điều mẹ Thiết Đản cũng chẳng ngồi không, nói là Cẩu Tử muốn cướp kẹo của Thiết Đản, Thiết Đản không cho, Cẩu Tử cướp, sau đó hai đứa trẻ đánh nhau, sức Thiết Đản lớn hơn Cẩu Tử, đánh mũi Cẩu Tử chảy máu luôn.
”Mạc Vân Tình yên lặng ngồi nghe đầu đuôi câu chuyện hôm qua.
Bọn họ nói xong chuyện Cẩu Tử và Thiết Đản, lại quay sang chuyện nhà Mạc Viễn Thôn.
Sáng sớm nay, Mạc Trung Bình đã dọn ra ngoài, đến căn nhà cũ không có người ở trong thôn.
Không biết có phải vì sự có mặt của Mạc Vân Tình ở đây không, mà lời của họ có hơi lạ.
Cô nhìn thoáng qua mấy người phụ nữ thích tán chuyện.
Nhờ có ký ức nên cô tìm được mấy người đó là ai, bình thường ở trong thôn sống thế nào.
Vừa nhìn đã biết mấy người này đều là cô cháu họ với bà cụ Diệp.
Mấy người phụ nữ đó thấy Mạc Vân Tình nhìn sang, không dám mở miệng.
Người khác đâu phải đứa ngu, sao không hiểu lời nói kỳ lạ của đám người đó được.
Một người phụ nữ thường xuyên làm việc cùng họ chế nhạo: “Mấy người đừng có ở đấy mà nói kháy, chuyện đó mà xảy ra trên đầu các người, tôi không tin các người còn nói ra những lời như thế.
”“Đúng đó, nếu các người thấy mấy lời này có ý tốt thì để chúng tôi đến nói chuyện với cô các người mấy câu.
”Mạc Vân Tình nghe thấy, nở nụ cười.
Những người vừa bị mắng không thể nói, những người khác thì không muốn nói chuyện với họ.
Cả buổi chiều, ngoại trừ tách ngô, Mạc Vân Tình chỉ ngồi hóng chuyện.
Không biết là mấy người đó lấy đâu ra lắm tin tức như vậy, đến cả tin của mấy thôn xung quanh, họ cũng biết.
Đến tầm sáu, bảy giờ, trời tối dần.
Cũng đã đến giờ nghiệm thu công việc.
Ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, đến giờ này trong đầu Mạc Vân Tình chỉ còn lại một chữ, mệt, mệt như chó.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên mà cô làm đó là tắm rửa, gội đầu, đừng hỏi vì sao, bởi vì cả người cô toàn mùi mồ hôi, buổi trưa vừa tắm xong, chiều đã bẩn.
Sau khi giặt quần áo xong, ăn cơm, cô không còn muốn động nữa.
Thu dọn xong mọi thứ đã sắp chín giờ.
Mạc Vân Tình đi vào không gian sấy khô tóc, rồi ra nghỉ ngơi.
Những ngày sau đó, cuộc sống vẫn luôn lặp đi lặp lại như thế.
.