Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Quay Ve Ben Anh Nhe? ~ Quay Về Bên Anh Nhé? () - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện kenhtruyen.com/forum/--ixzziNgQDIkF
Cầu vòng đẹp lắm anh :))
Nhưng anh có biết là...
Nụ cười anh đẹp hơn tất cả~
Bên em thôi
Đừng bên ai anh nhé!
Yêu em thôi
Đừng yêu ai anh nhé!
-MY CẨN THẬN.
Thiên My giật bắn mình quay lại. Trong mắt nó giờ chỉ thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ vô cùng quen thuộc. Là Gia Phong. Hắn, tại sao lại ở đây? Trong đầu nó hiện lên những câu hỏi nghi hoặc mà không biết rằng mình đang bị một thứ nguy hiểm nhắm vào.
Ập...
Hắn chạy nhanh chóng ra chỗ nó, lấy cơ thể nam tính của mình gắt gao ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó, tránh né viên đạn đầy chết chóc kia. Nhưng đâu phải mọi thứ là hoàn hảo. Cánh tay hắn vô tình bị viên đạn xẹt ngang làm máu cũng tuông ra rất nhiều.
Mùi máu tanh tưởi xộc lên mũi. Nó lập tức đưa mắt nhìn thì phát hiện tay hắn chảy máu. Hoảng hốt, nó bật dậy cầm tay hắn lên hỏi. Trong đáy mắt chứa những tia cảm xúc phức tạp khó hiểu.
-Anh có sao không? Sao lại cứu tôi chứ? Anh bị ngốc hả?
Giọng nó lo lắng gấp gáp lạ thường, nó đã tổn thương hắn nhiều như vậy sao cứ phải cố phải cứu nó. Nếu hắn cứ như vậy thì nó phải làm sao đây? Sao nó có thể thật sự quên được hắn. Nếu hắn cứ như vậy thì nó càng cảm thấy bản thân mình thật tội lỗi và nhẫn tâm thôi. Hắn thật sự có hiểu không?
Hắn lẳng lặng nhìn vẻ mặt của nó một lúc, đôi con ngươi ánh hiện lên vẻ hạnh phúc hiếm có được. Môi hơi nhếch lên.
-Em lo lắng cho tôi?
Nghe câu nói phát ra từ miệng hắn, bàn tay nhỏ bé đang đặt trên chỗ vết thương kia bỗng chốc sựng lại. Lo lắng cho hắn sao? Nó có sao? Nó tự lừa suy nghĩ của bản thân. Không thể nào. Nó không hề lo lắng cho hắn, chỉ là vì hắn đã cứu nó thôi. Thoáng chốc nó rút bàn tay mình lại. Cất giọng lạnh nhất có thể trả lời hắn.
-Không có.
Gia Phong cười chua chát, hắn lại ảo tưởng rồi. Nó làm sao có thể lo lắng quan tâm ột người hạnh hạ nó như hắn chứ. Tim hắn một lần nữa lại cứ như pha lê vỡ ra từng mảnh. Cố chịu cảm giác đau buốt ở cánh tay. Nhưng vết thương này sao có thể đau bằng vết thương ở tim hắn chứ. Càng ngày nó càng như thuốc độc. Cứ như thế mà loét sâu vào không điểm dừng.
Gia Phong đứng lên. Gieo tia nhìn lên người con gái phía dưới đang vùi mình vào đám suy nghĩ hỗn tạp kia.
Trong một cỗ không khí đau thương. Đôi môi hé mở, âm thanh lạnh lẽo vang ra trong im lặng.
-Em về đi, tôi không đảm bảo nơi đây sẽ an toàn.
Xoay người. Bóng dáng đơn độc của một người con trai mà bao cô gái hằng mơ ước bước đi.
Thiên My nhìn theo bóng dáng ấy, khẽ đau lòng.
-Cho tôi cảm ơn và cũng... xin lỗi... xin lỗi...
Nó nói vớ theo hắn, càng về sau thì càng nhỏ dần. Nó thấy mình có lỗi, có nhiều lắm. Nhưng không hiểu sao con tim nó không hề muốn tha thứ. Ừ thì hắn đau, nó cũng đau vậy. Hắn nào biết, nó bị chính cảm xúc của mình dày vò hạnh hạ. Yêu - hận... Cảm giác tội lỗi khi tổn thương người khác cứ dấy lên trong lòng nó. Yêu nhau thì mắc gì phải đẩy nhau ra xa. Người ta thì nghĩ vậy nhưng nào biết cảm giác của nó. Dường như càng muốn chạm vào cái thứ gọi là hạnh phúc thì nó càng tránh xa đi.
Gia Phong chân vẫn bước. Giả vờ câm điếc như chả nghe thấy gì. Nhưng thật ra... hắn nghe hết tất cả. Xin lỗi hắn. Hắn cần ư? Cái hắn cần là tình cảm của nó. Cảm ơn hắn? Hắn cũng không cần. Chỉ bởi vì bảo vệ nó... hắn xem như một trọng trách của bản thân mình từ lâu. Hắn buông nó ra không có nghĩa là hắn bỏ mặc nó. Hắn buông nó ra không có nghĩa là hắn hết yêu nó. Vì vậy, nếu ai cố ý hãm hại nó thì đừng mong có một cái kết tốt đẹp. Hôm nay nếu như hắn đến trễ một chút thì nó cũng sẽ nguy rồi. Chết tiệt. Hắn phải điều tra về cái con người này. Lúc sáng ả ta gửi cho hắn một tin nhắn. Dựa vào cách xưng hô thôi hắn cũng biết thừa ả là con gái. Mở con dế yêu lên, ngón tay hắn trỏ vào một sms.
[Người con gái của anh đang gặp nguy hiểm. Em chờ.]
Khẽ nhếch cười đểu một cái. Hắn bỏ điện thoại vào lại túi. Muốn làm gì nó. Bước ngang xác hắn trước đi đã.
Phía sau một cây cổ thụ to. Người con gái quyến rũ nhìn khung cảnh bên ngoài, khẽ chẹp miệng.
-Cứ chờ đi, đây chỉ mới là bắt đầu, đêm trăng tròn mới là cuộc vui thật sự.
Ở một nơi nào đó, không khí vô cùng sôi động dưới những ngọn đèn chớp nháy huyền ảo vôi cùng mập mờ. Từng con người cứ say đắm lắc lư theo từng điệu nhạc DJ mạnh.
-Hyn, lấy cho chị thêm một chai rượu mạnh đi.
Một cô gái ngồi trong bàn tại một góc khuất, uống rượu quên mất cả thế giới bên ngoài. Cứ uống rồi lại uống.
-Chị à, chị bị sa...
GẬP!!!
Hyn khẽ thở dài. Cậu chưa nói hết mà Kim Châu đã gục trên bàn luôn rồi. Nhìn xung quanh, duy chỉ có hai chai rượu loại mạnh. Đã hai năm chưa gặp mà sức uống nhỏ vẫn yếu sìu như vậy. Thật hết nói nỗi. Thế mà vẫn thích uống mỗi khi buồn. Không biết hôm nay lại xảy ra chuyện gì đây.
Giơ bàn tay mình ra ôm Kim Châu vào lòng mà không ngại ngùng. Hyn bế Kim Châu đi lấy xe sau đó bắt đầu công cuộc chuyển hàng về chủ (Đưa Kim Châu về nhà)
Đang nhìn xem chiếc xe của nhỏ đậu ở chỗ nào thì đột nhiên một bàn tay đặt lên vai Hyn. Cậu bất ngờ quay lại chỉ thấy một người con trai rất xinh đẹp. Khó mà có thể chê được.
-Anh là ai?
-Cô ấy là bạn gái tôi.
(Còn tiếp)
(Hyn: Là người quen ba Kim Châu, vể Việt Nam mở bar)