Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

chương 73

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cổng Tây thành Biên Kinh.

Một đội ky binh phi nước đại, cuốn theo gió bụi xông thẳng vào cổng thành.

Các lính canh ở cổng thành, như thể đối mặt với đám kẻ thù đáng gờm, ngay lập tức xua đuổi đám đông và chuẩn bị đóng cổng thành.

Những người lính trên tường thành từng người một rút cung tên ra, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

"Bỏ cung tên xuống cho ta, ngươi không thấy bọn họ đều đội mũ chóp đỏ sao? Là quân cấp báo của quân Trấn Tây!"

Một giáo úy già rống lên: "Nhanh, tránh ra, cho bọn họ đi quat"

Những người lính gác cổng thành cuối cùng cũng nhìn rõ, có một lá cờ của quân Trấn Tây thấp thoáng trong làn khói.

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, đại diện cho tình hình quân sự khẩn cấp nhất, ai chặn đường đều mất đầu.

Binh sỹ lập tức lùa những người gần cổng thành vào lề đường để nhường đường.

"Không biết chỗ nào khẩn cấp đây".

"Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh của quân Trấn Tây, tất nhiên là ở phía tây".

"Haizzz, người Đảng Hạng lại đánh đến rồi, không biết năm nay thuế sẽ tăng thêm bao nhiêu đây".

"Bọn người Đảng Hạng chết tiệt, đã nhận cóng phẩm của chúng ta thế mà năm nào cũng tiến đánh".

“Quân Trấn Tây dẹp được người Đảng Hạng thì tốt biết mấy, sẽ không cần phải cống nạp cho người Đảng Hạng nữa".

"Ta nghe nói rằng Phạm tướng quân đã đến chỗ của quân Trấn Tây, nói không chừng có thể đánh bại quân của người Đảng Hạng đấy".

"Đừng mơ nữa".

Khi những người đứng bên đường nghe tin sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đang gấp rút vào kinh, họ đều thở dài với vẻ mặt chua xót.

Mấy năm qua, mỗi khi sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vào kinh, đều là để cầu viện.

Sau đó, thuế của năm tiếp theo sẽ tăng lên. Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh cũng biết rằng người dân

trong kinh không thích nhìn thấy họ, vì vậy họ rất khiêm nhường mỗi khi vào thành.

Nhưng lần này thì khác.

Còn cách cổng thành nửa dặm, các sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đồng thanh hét lên:

"Quân Trấn Tây cấp báo, Thanh Thủy Cốc đại thắng, 'Thiết Lâm Quân trảm hàng nghìn quân địch, giam giữ ngàn tù binh!"

Khuếch đại chiến tích không chỉ có thể nâng cao tinh thần, mà còn giúp xoa dịu lòng dân, quân đội lập công cũng có thể thu được nhiều phần thưởng hơn.

Hạnh phúc về mọi mặt.

Phạm tướng quân cho rằng dù Bộ Binh có biết sự thật cũng không vạch trần, nên đã báo cáo chênh lên mấy trăm người để gây chấn động lớn.

Đây cũng là truyền thống quân sự.

"Trời ạ, ta không nghe lầm đấy chứ, quân Trấn Tây thắng trận?”

"Ai mà biết liệu đó có phải tin vịt hay không chứ".

"Ngươi không nghe thấy à, là Thiết Lâm Quân của Khánh Hầu gia thắng trận đấy, Khánh Hầu gia nói láo bao giờ chưa?"

"Vậy là thắng thật rồi!"

"Thiết Lâm Quân uy vũi"

"Nếu Thiết Lâm Quân có thể ngăn quân của người Đảng Hạng ở quan ngoại thì tốt, nói không chừng năm nay chúng ta không phải giao cống phẩm cho người Đảng Hạng nữa ấy chứ".

Quân đội Đại Khang có thể đối đầu với người Đảng Hạng không nhiều, vì vậy Thiết Lâm Quân có uy tín rất cao trong dân chúng.

"Quân Trấn Tây cấp báo, Thanh Thủy Cốc chiến thắng, Thiết Lâm Quân chặt đầu hàng nghìn ky binh địch và bắt sống hàng nghìn tù binh!"

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh hô khẩu hiệu, nhanh chóng đi qua cổng thành, đi thẳng vào hoàng thành.

Đại Khang thua trận quá nhiều năm, đột ngột thắng một lần, đối với người bình thường, quả là sự kích thích quá mạnh.

Bất cứ nơi nào mà sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đi qua, đường phố hoàn toàn biến thành một biển hoan hô.

Càng ngày càng có nhiều người nghe thấy tiếng hò reo, chạy ra đường chung vui, hỏi han chuyện gì xảy ra, sau đó cũng hòa vào đám hò reo.

Bên trong hoàng cung, Hoàng đế Đại Khang Trần Cát đang cầm chiếc bút lông, đứng trước bàn, cau mày.

Một người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục cung đình ra hiệu cho hai cung nữ cầm quạt lùi lại, mỉm cười vùi đầu vào lòng Trần Cát:

"Bệ hạ, có chuyện gì làm người phiền lòng đến vậy?"

"Ái phi không biết đó thôi, trẫm đã vẽ bức tranh sơn thủy này hơn một tháng rồi, nhưng trẫm vẫn chưa nghĩ ra được bài thơ nào hợp với nó, đáng tiếc quá".

Trần Cát khéo léo đưa tay trái vào cổ áo Lưu Quý phi: "Lúc lên triều sáng nay ta đã nảy ra được một câu nhưng đáng tiếc, đám đại thần cứ líu ríu nói mấy chuyện thô tục, làm ta quên mất rồi".

"Nếu đã quên rồi thì đừng ép mình làm gì. Bệ hạ rất tài giỏi. Mấy ngày nữa nhất định sẽ nghĩ ra được những câu hay hơn".

Những ngón tay như ngọc của Lưu Quý phi nhẹ nhàng vuốt lông mày của Trần Cát.

"Ái phi quả là biết nói chuyện".

'Trần Cát ném bút lông xuống, định đưa tay phải vào cổ áo thì đột nhiên nghe thấy tiếng hò reo từ bên ngoài.

Hoàng đế đang cao hứng, rất khó chịu liền hét ra ngoài cổng: "Ồn ào cái gì vậy?"

Thái giám nội thị Lý Hữu Đức bước nhanh vào, không dám ngẩng đầu, cúi đầu đáp:

"Tâu bệ hạ, sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội vàng đến báo tin, Thanh Thủy Cốc đại thắng, Thiết Lâm Quân tàn sát hàng vạn ky binh địch, bắt được hàng vạn tù binh!"

"Thiết Lâm Quân?”

'Trần Cát khẽ cau mày: "Thanh Hoài không phải bị thương nặng bất tỉnh rồi sao?"

Việc Khánh Hoài đã có lại Thiết Lâm Quân, thân là Hoàng Đế ông ta đương nhiên biết.

Đại Khang lập quốc đã mấy trăm năm, tích lũy được rất nhiều quan lại, quan hệ và quyền lực gắn bó với nhau, quân Trấn Tây có chừng khoảng 30 người thì hơn 20 là thuộc đám quan lại có dây mơ rễ má với nhau.

Trần Cát biết rất rõ rằng việc Khánh Hoài có lại được Thiết Lâm Quân là do đám người này nhúng tay vào nên cũng chẳng buồn để ý lắm.

Vài ngày trước, ông ta nhận được báo cáo của quân đội rằng khi Khánh Hoài đang thị sát tiền tuyến, hắn đã bị ky binh của người Đảng Hạng tấn công bị thương nặng và bất tỉnh.

Vì lý do này, Trần Cát còn nổi trận lôi đình trong buổi thiết triều, khiển trách nghiêm khắc Khánh Quốc công.

Nếu không phải các đối thủ chính trị của Khánh Quốc công muốn xem trò hề của Thiết Lâm Quân, liên tục nhấn mạnh là không thể lâm chiến đổi tướng, nói không chừng Trần Cát đã hạ chỉ sửa lại mệnh lệnh của Khánh Hoài rồi.

Bây giờ lại còn nói Thiết Lâm Quân đã chiến thắng?

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

"Quân báo đâu, đem cho ta xem". "Tuân chỉ!" Thái giám khum người, lùi bước rời đi.

Từ đầu đến cuối không dám nhìn Trần Cát và Lưu Quý phi.

"Bệ hạ, thần thiếp xin cáo lui trước".

'Theo thông lệ, thê thiếp không được phép tham gia vào việc triều chính, Lưu Quý phi rất biết điều, không quấy rầy Trần Cát nữa, đứng dậy chỉnh lại quần áo chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, Trần Cát lại thản nhiên chỉ vào chiếc chiếu bên cạnh: "Đây không phải là điện Hoäng Đức để bàn nghị sự, cũng không có ngoại thần, ái phi không phải kiêng kị gì cả".

"Rõ"

Lưu Quý phi ngoan ngoãn quỳ trên chiếu bên cạnh.

Chẳng mấy chốc, đại thái giám đã cầm quân báo đi vào.

"Ta muốn xem xem lão già Phạm Văn Uyên này lừa gạt trẫm ra làm sao nào".

Sau khi Trần Cát kiểm tra sơn mài và con dấu của đại soái chỉ huy quân Trấn Tây, mới lẩm bẩm mở phong bì.

Bản báo cáo quân sự được viết bởi chính Phạm tướng quân, không văn vẻ, rất ngắn gọn và rõ ràng.

Trong sâu thẳm, Trần Cát không tin rằng Thiết Lâm Quân có thể đánh bại ky binh của người Đảng Hạng, vì vậy ban đầu ông ta đã không nghiêm túc đọc thư.

Nhưng khi nhìn thấy chính giữa, Trần Cát bất giác ngồi dậy và vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Phương pháp của Kim Phi rất đơn giản, Trần Cát suy nghĩ một chút cũng có thể phán đoán rằng, bẫy ngựa và phương trận quả thực có thể khống chế ky binh.

Khi thấy Kim Phi sử dụng bãy ngựa và phương trận để tiêu diệt tiểu đoàn tiên phong ky binh người Đảng Hạng, sau đó bao vây hơn 1.000 lính ky binh còn lại, Trần Cát không khỏi nắm chặt tay:

"Hay! Kim Phi này quả là hay! Vậy mà lại sáng chế được ra trận pháp như vậy!"

"Bảo sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đến ngay điện Hoằng Đức, trẫm muốn gặp họ một chút".

"Tuân chỉ!"

Viên thái giám lùi bước nhỏ ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio