Ngựa như rồng, tên như mưa, tiếng chém giết rung trời, trận chiến đã bắt đầu. Mà bốn người bọn Lục Tiểu Thanh như mọc thêm cánh, liều mạng chạy trốn, ghé vào trên lưng ngựa cũng không dám nhìn về phía sau, chỉ cảm thấy ngựa dưới thân nếu mọc thêm mấy chân nữa thì thật tốt biết bao.
Bốn người một vòng chạy như điên, không thèm để ý xem là đang chạy ở trên con đường nào, chỉ biết là càng cách xa chiến trường càng tốt, có thể sống quyết để mình chết. Con người ở thời điểm nguy hiểm nhất thường bùng nổ lực lượng kinh người, xem ra là ngựa cũng có truyền thống này, trên thân dưới sự thúc giục của chủ nhân chia đều mỗi giây bị ít nhất là ba roi đánh xuống, chỉ hơn mười phút bốn người bốn ngựa đã ở xa mười dặm bên ngoài, nghe phía sau đã không còn tiếng chém giết rung trời nữa, Xuất Trần mới hướng Lục Tiểu Thanh đang chạy như điên không cần mạng ở phía trước quát lên: "Dừng lại, dừng lại, an toàn rồi."
Sau khi đã xác định không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, trên mặt Lục Tiểu Thanh vẫn không có biểu tình gì như trước, toàn thân cực kỳ chấn định, từ trên lưng ngựa tiêu sái nhảy xuống, đứng thẳng ở trên cỏ, hờ hững nhìn phương xa.
Khuynh Tường hít thật sâu một hơi, cởi áo ngoài trên người xuống vắt chặt, chỉ thấy vô số giọt nước nhỏ xuống, vắt khô sau đó thuận tiện lau lau khuôn mặt tái nhợt, cất tiếng khàn khàn nói: "Ta kháo, lớn như thế này rồi mà ta chưa từng trải qua trận thế như thế này bao giờ, rất con mẹ nó huyền bí, tim của ta đều đã nhảy lên tận cổ họng rồi, lần sau, lần sau ta tuyệt đối sẽ không tới đây, ta vẫn còn muốn sống ít nhất thêm hai mươi năm nữa."
Lục Tiểu Lam mệt mỏi tựa lên lưng ngựa, uể oải nói: "Thật nguy hiểm, ta hôm nay mới biết được thì ra chiến trường cũng có nơi để cho người cọ sát như vậy, ta tình nguyện xông lên cùng bọn họ chém giết, chứ ta cũng chịu không nổi phần tội này, việc này thật sự là không để cho người làm mà, tinh thần đều nhanh sụp đổ."
Xuất Trần ngồi dưới đất từ từ nhắm hai mắt lại, xoa xoa cái trán nói: "Mặt của ta đều đã cương cứng, có thể làm cho ta cương cứng thành như vậy, đây là lần đầu tiên." Vừa nói vừa dùng tay áo lau lau mồ hôi, mồ hôi trong suốt chảy trên gương mặt tuyệt mỹ, giống như đóa hoa sen trong mưa, quả nhiên là một loại xinh đẹp khác.
Ba người đều là sắc mặt tái nhợt, chỉ có Lục Tiểu Thanh không nói một lời nào, sắc mặt không thay đổi nhìn phương xa, yên lặng mà xa xăm, phong thái ở tại một khắc này thật là phi phàm, phảng phất trời sụp đất nở, càn khôn xoay chuyển cũng không ảnh hưởng gì tới nàng.
Khuynh Tường nhìn Lục Tiểu Thanh cùng với ngày thường như là hai người khác vậy, đột nhiên đi lên phía trước, quỳ một gối trước mặt Lục Tiểu Thanh, cực có thành ý nói: "Lục tiểu thư, trước kia Khuynh Tường vẫn nghĩ rằng ngươi chẳng qua chỉ là một người có vận khí tốt mà thôi, tài năng thể hiện là do ăn may, đó là do phía sau lưng ngươi có người bảo vệ, ngươi thật ra cũng không có bản lãnh gì. Nhưng là hôm nay thật sự đã làm cho Khuynh Tường nhìn với cặp mắt khác xưa, có thể trấn định như thế, khí phách như thế, có thể ở giữa vạn quân mà mặt không đổi sắc, có thể tiêu sái tự nhiên đối mặt, quả thật nếu là một người bình thường thì không thể làm được, Lục tiểu thư thì ra rất có trí tuệ, rất có bản lĩnh, là một người giấu tài.
Khuynh Tường lúc này thành tâm xin lỗi vì cái nhìn trước kia của ta với ngươi, hơn nữa mong tiểu thư cho phép ta bái ngươi làm sư phụ, một cao nhân như ngươi, Khuynh Tường không muốn bị vuột mất, mong ngươi đáp ứng."
Lục Tiểu Thanh còn chưa nói gì, Lục Tiểu Lam ở bên cạnh cũng đi lên, cũng quỳ một gối ở trước mặt Lục Tiểu Thanh nói: "Chủ nhân, hôm nay Tiểu Lam thật tình gọi ngươi một tiếng chủ nhân, chỉ có người vô cùng nhẫn nại như vậy, mới có tư cách để cho ta gọi nàng một tiếng chủ nhân, về sau Tiểu Lam tuyệt đối không phản bội ngươi, thành tâm thành ý tiếp nhận ngươi là chủ tử, nếu có vi phạm lời thề, trời tru đất diệt."
Xuất Trần ngồi ở bên cạnh nhìn hai người đang quỳ một gối trước mặt Lục Tiểu Thanh, gật gật đầu nói: "Hôm nay Tiểu Thanh quả thật làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, vốn ta vừa lên sườn dốc đó đã tính toán xem hôm nay phải rời đi như thế nào mới là thượng sách, mới có thể có cơ hội giữ lại mạng sống của chúng ta, nhưng là thủy chung nghĩ không ra biện pháp hoàn mỹ, không nghĩ tới Tiểu Thanh cư nhiên ở trong nháy mắt liền ra phán đoán rất tốt, không thể lui thì chỉ có thể tiến vào, không thể vội thì chỉ có thể chậm, càng là làm theo ý mình một cách tự nhiên nhất, mới càng ở thế chủ động, khí thế mê hoặc mọi người, đây mới chính là cái gọi là binh đến dùng chiêu hiểm tiếp.
Tiểu Thanh, bội phục, Xuất Trần ta rất ít khi bội phục người khác, hôm nay ngươi là người đầu tiên mà ta bội phục, ngày xưa bị tư tưởng của ngươi mê hoặc, hôm nay mới biết dưới lớp vỏ bọc này là một linh hồn có trí tuệ quả cảm đến thế nào, xem khí thế hiện tại của ngươi vẫn bình tĩnh như thế, xem ra thực ứng với câu chân nhân không lộ tướng."
Sau khi ba người đều tự phát biểu một hồi tương tự chính là giải thích, thật lâu cũng không thấy Lục Tiểu Thanh trả lời, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam quỳ gối ở trước mặt Lục Tiểu Thanh đưa mắt liếc nhau, ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Thanh gần ngay trong gang tấc.
Không có biểu tình gì, ánh mắt thâm thúy mà yên tĩnh nhìn xa xa, gió thổi làm tung bay quần áo của nàng, lướt nhẹ bay lên toàn thân không có một chút cảm giác ẩm ướt, hiển nhiên là cũng không có đổ mồ hôi, hai người không khỏi càng thêm bội phục, mồ hôi không chảy một giọt nào, phần trấn định thong dong này quả là cao, phải nói là độc nhất vô nhị.
Hai người lại cúi đầu, có thể quỳ gối trước người như vậy, coi như cũng là một loại phúc khí. Hai người đang chuẩn bị biểu đạt chân thành thành ý nhất của mình, sẽ quỳ đến lúc Lục Tiểu Thanh cho bọn họ đứng lên mới thôi, khóe mắt lại đồng thời nhìn thấy tuy người trước mặt đứng vững như núi Thái Sơn, mặt không đổi sắc, nhưng ống quần lại đang không ngừng run run, hai người ngây cả người chú ý nhìn lại.
Chỉ thấy người đứng trước mặt bắt đầu run run rất nhẹ, dần dần hai chân bắt đầu lắc lư theo quy mô lớn, tần suất càng lúc càng nhanh, mức độ càng lúc càng lớn, rất có xu hướng giống với động cơ bị hỏng hóc nghiêm trọng, hoặc có thể là tỉ suất quá lớn dẫn đến động cơ bị chấn động, xu thế phát triển mạnh.
Xuất Trần ở một bên đang muốn lên tiếng, ngẩn người sau nhìn Lục Tiểu Thanh, thấy nàng trên mặt vẫn bình thản thong dong trấn định, không biết là hồn nàng đã bay tới phương nào rồi, khóe miệng lại bắt đầu rút gân, mắt bắt đầu trợn to, hô hấp không ngừng gia tốc, máu toàn thân giống như dồn hết lên não, màu đỏ kia cứ phải gọi là đẹp rung động lòng người, xem ra là rốt cuộc hồn đã trở lại thể xác rồi.
Trong lúc ba người trợn mắt há hốc mồm, Lục Tiểu Thanh ngã phịch xuống đất, há mồm gào to: "Mẹ ơi, làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết."
Khuôn mặt của ba người đồng thời bị chấn động, Lục Tiểu Thanh trước mắt đã lệ tuôn như mưa, mồ hôi chảy đầm đìa, nháy mắt quần áo đang mặc trên người rất giống như mới được vớt từ dưới nước lên vậy, ẩm ướt kia cứ phải gọi là xuyên thấu. Toàn thân như phát bệnh sốt rét đã chứng minh cho trình độ kinh hách, tròng mắt hoảng loạn nhìn ba người kia như muốn nhắn nhủ một tin tức: ta không phải là thần, ta là người.
Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam đồng thời sắc mặt trầm xuống, Xuất Trần ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Tiểu Thanh, ngươi làm cái gì vậy? Không phải vừa rồi vẫn còn tốt hay sao, lại nói hôm nay ít nhiều gì thì ngươi cũng đã trấn định mang mọi người đi qua, nếu không có dũng khí của ngươi đi đầu, chúng ta cũng không có dũng khí mà đi qua trận chiến đó đâu."
Lục Tiểu Thanh ngước nhìn Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam trước mặt đang dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương nhìn mình, không muốn nói nhưng lại buột miệng thốt ra: "Ta không có đi đầu, ta chỉ là bị dọa cho ngây người, không có...... Không có giữ chặt ngựa."
"Cái gì?" Ba tiếng kêu gào cực kỳ rung động cùng đồng thanh vang lên, Lục Tiểu Thanh lại bị cái vẻ hung hăng đó của ba người dọa, hoảng sợ nhìn ba người, không tự chủ được lui dần về phía sau.
Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam đang quỳ một gối dưới đất, vụt một tiếng từ dưới đất nhảy dựng lên, Lục Tiểu Lam khó có thể tin chỉ vào Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi không giữ chặt ngựa, ngươi không giữ chặt ngựa, ngươi...... Ngươi......"
Khuynh Tường nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ta không nên tin tưởng ngươi mới đúng, ta như thế nào lại tin tưởng ngươi cơ chứ, tin tưởng ngươi vốn không có chuyện tốt, trời ạ, vì sao lại nói cho ta biết được sự thật này?"
Xuất Trần ở bên cạnh xoa mày, nhịn lại nhẫn rốt cục không nhịn được nữa, lên tiếng: "Tiểu Thanh, ta hiện tại có xúc động muốn giết người."
Lời vừa dứt, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam đã bắt đầu xoa tay, Lục Tiểu Thanh thấy ánh mắt của hai người lộ ra sát khí, như là muốn đem chính mình nghiền xương thành tro mới có thể giải được mối hận trong lòng bọn họ, không khỏi kinh hoàng muốn lập tức đứng lên nhảy lên lưng ngựa bỏ chạy, có thể chạy càng xa càng tốt, bất đắc dĩ mình vừa rồi thật sự là đã bị dọa thảm, hiệu quả của việc mới vừa từ Qủy Môn Quan trở về vẫn chưa hết, không phải hưng phấn cùng kích động mà là toàn thân đều bị dọa vô lực, lập tức ngay tại chỗ lăn mười tám vòng, tránh khỏi nắm đấm của Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam, lăn về phía Xuất Trần cầu cứu: "Xuất Trần, cứu mạng a."
phút sau, bốn người lại đã ngồi ở trên lưng ngựa bắt đầu cuộc hành trình, ba vị nam tử sắc mặt xanh mét tiêu sái ở phía trước, đi phía sau chính là Lục Tiểu Thanh bị Lục Tiểu Lam nắm ngựa dắt đi, trên đầu xuất hiện mấy cục u, trên tay bị đánh đỏ bừng, cái trán sưng mấy cục, vẻ mặt cầu xin đi ở cuối cùng.
Cầu cứu nhầm đối tượng, ba nam nhân không lưu tình chút nào bạo phát đánh đấm, Lục Tiểu Thanh khóc không ra nước mắt vì bị Lục Tiểu Lam cướp đoạt quyền lợi được cưỡi ngựa tự do, trong lòng thầm kêu thật là thê thảm, không phải chỉ là không giữ chặt ngựa thôi sao, nhưng là mọi người cũng an toàn đi qua còn gì, tuy rằng quá trình có chút mạo hiểm, tuy rằng lúc đó mình vẫn chìm trong trạng thái bị dọa làm cho lăng ngốc, không có cảm nhận được cụ thể là có bao nhiêu mạo hiểm, nhưng là kết quả tốt là được rồi không phải sao, ba nam nhân này cũng quá nhỏ mọn rồi. Nàng cũng không biết kết quả nếu không tốt, bốn người sẽ biến thành con nhím, tự nhiên là ba người kia sẽ nhỏ mọn rồi.
Trầm mặc, trầm mặc, Lục Tiểu Thanh thật sự là chịu không nổi không khí xơ xác tiêu điều như vậy, không khỏi thật cẩn thận mở miệng nói: "Này, lúc hồn ta bay lên trời, giống như có nghe thấy các ngươi đang nói chuyện với ta, các ngươi rốt cuộc là đã nói gì với ta vậy? Có thể thuật lại một chút không?"
Lời còn chưa dứt, ba người đồng thời quay đầu giận dữ hét: "Coi như ta chưa nói."
Thấy ba người phản ứng kích động như thế, Lục Tiểu Thanh không khỏi rụt cổ, không nói thì thôi, làm gì lớn tiếng như vậy? Ba người đi ở phía trước căm giận quay đầu đi, Lục Tiểu Thanh không khỏi nhỏ giọng nói: "Xuất Trần sao cũng biến thành như vậy? Một chút phong độ đều không có, ta xem nhất định là đã bị Tiết Khánh làm hỏng rồi, vẻ ôn nhu trước kia mới tốt làm sao, hiện tại như thế nào lại thành ra như thế này vậy?"
Xuất Trần hừ lạnh một tiếng quay đầu lại, Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần híp mắt nhìn mình, trong thần sắc vừa là mang theo uy hiếp vừa là đe dọa, nàng vội xua tay nói: "Coi như ta chưa nói."
Không khí quái dị vẫn liên tục bao trùm lên bốn người, chính xác hơn một chút mà nói là ba người nhằm vào một người, bất quá cũng may là người nào đó tuy thế đơn lực mỏng, nhưng là cực kỳ hiểu được phi lễ chớ nhìn, cho nên tự động che chắn mình trong bầu không khí quái dị này, không để không khí, ánh mắt của một ai quấy nhiễu.
Xuất Trần chờ ba người đi tới đi lui một canh giờ, sau đứng ở trên bãi đất cao nhìn đám người đông nghìn nghịt ở phía xa xa, lại quay đầu nhìn khe sâu rạn nứt ở phía sau, tiếng hò hét ở xa xa thuận theo chiều gió bay tới, ba người sau khi đưa mắt liếc nhau, hiểu rất rõ, khi tìm không ra người thì tốt nhất cũng đừng chạm chán với người nào, một khi gặp người, lại vừa vặn gặp phải hai quân giao chiến trên chiến trường, hơn nữa vừa rồi lại chạy trốn chối chết, tốt lắm, mục tiêu rất rõ ràng là hiện tại đang bị vây ở giữa chiến trường, không biết là phá vây ra bên ngoài ngược lại hóa ra chính là ngại mình sống quá lâu nên lại chạy vào trong vòng vây, chẳng lẽ vận khí quá tốt là sai lầm sao?
Lục Tiểu Thanh đứng ở trên bãi đất cao, tay che trán ngắm nhìn phương xa, tốt lắm, rất cường đại, nơi nơi đều là tiếng kêu gào, người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm giác so với ở trong TV còn rung động hơn nhiều, cái loại cảm giác rất thoải mái này, thoải mái đến lông tóc dựng đứng.
Lục Tiểu Thanh nhếch nhếch khóe miệng nhìn Xuất Trần nói: "Xuất Trần, ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ? Có phải là cứ ở tại chỗ này chờ cho bọn họ chém giết xong rồi nói sau không?"
Xuất Trần đánh giá trạng thái bốn phía, âm thầm tính toán một lát, nói: "Không được, nếu như muốn vây kín vòng vây, nếu ta là chủ soái sẽ không buông tay nơi này đâu, chỗ này là chỗ cao nhất của toàn bộ chiến trường, cho nên chỗ này tuy không phải là chỗ thích hợp để mai phục, nhưng chính là muốn quay về thì bọn họ nhất định phải đi qua chỗ này, chỗ này không thể ở lâu được."
Lục Tiểu Lam không khỏi hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Xuất Trần chỉ vào chỗ trung gian giữa hai quân đang giao chiến, nói: "Trước mắt nơi đó là một khe hở, quân Đường vẫn chưa có vây kín chỗ đó, chỉ có từ nơi đó xông đi ra rồi nói sau" Vừa nói vừa nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Nhất định phải đuổi kịp, không nên lại để xảy ra chuyện rắc rối, còn có nhớ điều khiển ngựa của ngươi cho tốt." Dứt lời nhắm chuẩn phương hướng khi trước, liền hướng nơi đó chạy như bay mà đi.
Lục Tiểu Thanh tự nhiên hiểu được, không cần nói cái gì mà chờ quân Đường phát hiện ra mình, sau đó là có thể thấy ngay được Vô Diễm, có thể sống sót ở trong chiến trường hỗn loạn này, mới là chuyện quan trọng nhất, lập tức không chút nghĩ ngợi đi theo Xuất Trần hướng về phía trước, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam bảo hộ ở hai bên trái phải hai người, nhất tề hướng khe hở trước mắt chạy tới.
Trong tai nghe thấy tiếng kêu kinh thiên động, giống như tùy thời đều có khả năng vọt vào trong chiến trường giết chóc, nhưng là cũng may Xuất Trần có bản lĩnh nhận thức đường cùng dẫn đường, tuyệt đối là cao hơn rất nhiều so với Lục Tiểu Thanh, thời gian nắm bắt cũng chuẩn xác, tuy rằng thuận theo chiều gió nghe thấy tiếng kêu gào chém giết, nhưng quả thật trước mắt không có người đi con đường này.
Lộ trình hơn hai mươi dặm, bốn người đi không đến nửa canh giờ, liên quan đến tính mạng ai còn dám nhàn nhã cơ chứ, Lục Tiểu Thanh một bên chạy phía sau Xuất Trần, một bên lấy vật gì đó từ trong chiếc túi treo trên lưng ngựa, đây chính là vũ khí mà trước khi đi mình đã cố ý chuẩn bị, tuyệt đối là có kết quả ở thế giới này, lực sát thương rất lớn, đương nhiên có thể không cần phải dùng thì sẽ không dùng, bất quá dù sao cũng phải phòng bị trước.
Ở bãi đất cao nhìn lên con đường này còn rất yên bình, cũng không biết sau nửa canh giờ phi xuống, nơi này có biến hóa gì không? Bốn người đều là vẻ mặt đề phòng, trong tay cũng đều cầm vũ khí do Lục Tiểu Thanh phân phát, ra roi thúc ngựa phóng về phía trước.
Bốn người phóng như bay về phía trước, Xuất Trần đánh giá địa hình vừa chạy vừa nói: "Nhớ theo kịp nhau, ra khỏi phía trước là một thảo nguyên, lúc đó chúng ta sẽ ra khỏi vòng vây rồi, động tác phải nhanh hơn một chút nữa, thời gian không đợi người." ba người ở phía sau không nói gì, trực tiếp đi theo hắn, bên tai cách đó không xa truyền đến tiếng hò hét càng lúc càng gần, có lẽ đã có xu thế vây kín vòng vây rồi.
Bốn người vừa vặn chuyển qua một sườn dốc cao, chỉ thấy phía trước bên tay trái chạy vội ra vô số chiến mã, lập tức có người gào thét ra lệnh chạy về phía trước, người phía sau đi theo càng lúc càng nhiều, phương hướng đó vừa vặn cùng với phương hướng của bốn người bọn Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh nhìn thấy đúng là quân Đột Quyết, trong lòng đã hoảng sợ không biết phải tỏ vẻ như thế nào, mắt thấy sắp cùng người Đột Quyết xuất hành cùng một chỗ, Xuất Trần ở phía trước cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, cư nhiên không có dừng ngựa lại mà vẫn cứ tiếp tục phi thẳng về phía trước, ba người đi ở phía sau cũng chỉ có kiên trì đuổi theo.
Gặp quân Đột Quyết chỉ còn cách mình khoảng hơn mười thước, Lục Tiểu Thanh trong lòng run sợ vừa phi ngựa vừa nhìn, thấy phần lớn đội quân Đột Quyết đều không có nhìn mình cho dù chỉ là liếc mắt một cái, có một số ít sau khi liếc mắt nhìn mình một cái xong, ngựa vẫn không dừng vó phi về phía trước.
Lục Tiểu Thanh một tay cầm vũ khí có tính sát thương lớn, một bên cầm mồi lửa, ánh mắt chuyên chú nhìn quân Đột Quyết, chỉ sợ không cẩn thận một chút thôi là trực tiếp sẽ bị giết, dù sao ngựa dưới thân cũng đã sớm tập thành thói quen cùng nhau chạy trốn, bốn con ngựa không tách rời nhau.
Lục Tiểu Thanh vừa chạy miệng vừa rút gân, nhìn hơn mười thước xa xa bên cạnh, một đội quân Đột Quyết đang chạy băng băng hướng về phía trước, mà bốn người bọn họ cư nhiên lại cũng là đang trốn chạy, hơn nữa thoạt nhìn còn cảm thấy bình an vô sự, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may là quân Đột Quyết trước mặt này không có hứng thú giết mình.
Nàng nào biết là do những người Đột Quyết này phát hiện ra quân Đại Đường cư nhiên muốn đem bọn họ vây kín rồi tiêu diệt, không khỏi muốn trước khi bị vây kín cướp vòng vây lao ra, đơn giản một chút mà nói chính là hiện tại cũng giống như bốn người bọn họ, mọi người đều đang cùng lẩn trốn giữ mạng, nếu là đang cùng lẩn trốn ai mà thèm đi quản bốn người cơ chứ, họ không ngốc đến mức tự làm chậm trễ thời giờ chạy trốn của mình đâu, Xuất Trần là nhìn ra được điểm này, cho nên mới dám cùng bọn họ nhất tề chạy trối chết.
Khuynh Tường cùng chinh chiến nhiều năm với Xuất Trần, tự nhiên hiểu được ý tứ của Xuất Trần, cũng biết trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, địch nhân đôi khi cũng là có thể hợp tác, đương nhiên hiện tại không phải hợp tác mà là cùng nhau chạy trối chết. Mà Lục Tiểu Lam cùng Lục Tiểu Thanh không có kinh nghiệm ở trên phương diện này, hai người lo lắng đề phòng đi theo phía sau Xuất Trần, tinh thần vô cùng khẩn trương, cùng sói chạy trối chết có thể không khẩn trương sao?
"Lục Tiểu Thanh, ngươi không muốn sống nữa sao?" Đột nhiên một tiếng rống to đinh tai nhức óc vang lên, dọa cho Lục Tiểu Thanh bị một cú sốc lớn, thu hồi ánh mắt nhìn người Đột Quyết, hướng về nơi phát ra tiếng thét, thì ra là Khuynh Tường, chỉ thấy Khuynh Tường mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn vật trong tay mình, Lục Tiểu Thanh cúi đầu vừa thấy, mồi lửa nhỏ trong tay mình không biết từ khi nào cư nhiên lại đã đốt lên vũ khí có tính sát thương lớn, dây dẫn nổ đã gần bị đốt cháy đến đoạn cuối.
Lục Tiểu Thanh lập tức thét lên một tiếng chói tai, theo phản xạ ném vũ khí trong tay đi thật xa, chỉ thấy giữa khói đặc cuồn cuộn mang theo ánh lửa bay lượn ở trong đội ngũ quân Đột Quyết, một tiếng nổ lớn mà ở thời đại này không nên xuất hiện vang lên, đã phá tan lịch sử gò bó, một tiếng ầm vang lên, đội ngũ quân Đột Quyết nhất thời trở nên hỗn loạn, người ngựa bay lên không trung, đây chính là thuốc nổ đơn giản nhất được làm từ lưu huỳnh kết hợp cùng quặng nitrat kali mà Lục Tiểu Thanh trước khi đi đã chế tạo ra để khoe với Vô Diễm.
Ba người bọn Xuất Trần, Khuynh Tường, Lục Tiểu Lam đã từng được chứng kiến uy lự nổ mạnh của dầu mỏ, cho nên đối với uy lực tương đối yếu của thuốc nổ, trừ bỏ âm thanh có thể so sánh với dầu mỏ ra, còn lại lực sát thương không thể lớn bằng, cho nên ba người lại không thấy có gì đáng sợ cho lắm. Nhưng mà người Đột Quyết lại không nghĩ vậy, sau khi tiếng ầm vang long trời nở đất qua đi, đội ngũ quân Đột Quyết đang vô cùng khiếp sợ chạy trối chết, đột nhiên dừng lại nhìn bốn người bọn Lục Tiểu Thanh.
Xuất Trần không nói gì nhìn lên trời cao, một bên quát lên một tiếng chạy mau, một bên cũng bắt đầu sờ thuốc nổ mang theo bên người, vốn tình thế đang vô cùng tốt, cho dù là địch nhân thì ít nhất cũng có thể bình an vô sự mà lao ra khỏi vòng vây, hiện tại chỉ sợ tâm huyết tính kế sẽ chảy về biển đông.
Quả nhiên, Đột Quyết là một dân tộc có tinh thần đoàn kết cao, giữa một tiếng hét hò kinh thiên động địa vang lên, nhịp bước nhất trí vọt về phía bốn người, không phải bằng hữu thì chính là kẻ địch, ngươi đã ra tay với ta, như vậy chúng ta trước hết sẽ tiêu diệt ngươi, tuy rằng ngươi có vũ khí quái dị, nhưng là chúng ta có nhiều người, nổ chết một người liền tiến lên hai người, xem ngươi còn sống được không.
Xuất Trần kêu lên một tiếng, ở giữa đao kiếm của quân Đột Quyết đang vọt tới, bốn người luống cuống tay chân ném thuốc nổ ra bên ngoài, đồng thời chạy như điên không cần mạng, chỉ nghe thấy tiếng ầm vang long trời nở đất lại lặp lại, khói đặc nổi lên bốn phía, máu thịt bay tứ tung, cộng thêm tiếng vó ngựa chạy trối chết của bốn người.
Chiến mã của quân Đột Quyết nghe thấy thanh âm long trời nở đất đó, tất cả đều kinh hách không nghe theo khống chế, người Đột Quyết vốn sinh từ trên lưng ngựa, ăn ở trên lưng ngựa, kỹ thuật khống chế ngựa là số một, tuy rằng chiến mã đã bị kinh hách, nhưng là ở trong thời gian rất nhanh lại một lần nữa đã khống chế tốt được chiến mã, bất quá loạn như vậy cũng đã tạo cho bọn Lục Tiểu Thanh một cơ hội, bốn người nhanh như chớp chạy về phía trước, thuốc nổ trong tay Lục Tiểu Thanh ném không ngừng nghỉ về phía địch, giống như không cần tiền vậy, ba người còn lại nhìn thấy tình huống như vậy, khẳng định phần lớn là nàng đã bị dọa không nhẹ.
"Ngươi tỉnh táo lại một chút cho ta, cũng nên nhìn xem tình hình đã rồi hẵng vứt được không, ngươi làm như ngươi mang theo vô cùng vô tận thuốc nổ sao." Lục Tiểu Lam thật sự là không thể tiếp tục nhìn hành vi Lục Tiểu Thanh không có mục tiêu chỉ lo ném loạn như thế được nữa, hiện tại thứ này dùng để bảo vệ tính mạng của bọn họ, sao có thể giống như khoai tây nói ném liền ném như thế.
Lục Tiểu Thanh bị Lục Tiểu Lam rống lên cũng đã thanh tỉnh được một chút, cho tay vào túi sờ sờ, thuốc nổ trong túi thật đúng là nhiều, nhiều đến chỉ còn có một cây, Lục Tiểu Thanh cầm cây thuốc nổ ở trong tay khóc không ra nước mắt, sớm biết rằng sẽ như thế này, thì lúc trước đã làm nhiều thêm một chút mang theo rồi, cho dù uy lực không lớn chỉ bằng một cây pháo mà thôi, nhưng là khói đặc cuồn cuộn tương đối trợ lực tốt cho việc chạy trối chết, vì sao lại chỉ làm có bằng vậy thôi? Vì sao mình đã lười lại còn không muốn đem kỹ thuật tiên tiến này truyền cho người Đại Đường, cho nên liền một mình chế tạo như thế? Ông trời thật xấu, cũng không nhắc nhở cho ta một chút.
"Ta, ta chỉ còn lại có một cây." Lục Tiểu Thanh vẻ mặt xấu hổ nói với ba người, Xuất Trần xoay người vừa tức vừa buồn cười, Lục Tiểu Thanh này một ngày không gây chuyện có phải hay không sẽ không còn là Lục Tiểu Thanh nữa, cái gì gọi là vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quỹ (), hôm nay coi như đã được lĩnh giáo.
"Tiểu Lam, dùng dầu mỏ." Xuất Trần nhìn thoáng qua quân Đột Quyết từ bốn phương tám hướng vây quanh lấy bọn họ, ánh mắt kia làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Lục Tiểu Lam không nói hai lời, trường đao trong tay vung lên, dầu mỏ vắt trên lưng ngựa của Lục Tiểu Thanh trực tiếp liền rơi xuống đất, Khuynh Tường đồng thời vung roi ngựa lên vụt vỡ thùng dầu mỏ, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý giống như lần trước đối phó hơn trăm người vậy, chỉ nghe thấy sau một tiếng nổ ầm vang, cảnh tượng kia so với lần trước hiệu quả còn tốt hơn rất nhiều.
Một thùng dầu mỏ cũng không làm được gì vạn vạn binh lính Đột Quyết, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang chấn động đất trời, một bộ phận binh lính Đột Quyết vốn đang anh dũng trốn chạy cũng bị hấp dẫn đi lên tham gia chiến đấu, bởi vì thực lực của bốn người này quá mạnh mẽ, vốn chỉ là một tiểu đội nhân mã đi lên vây công, dần dần ở trong tiếng thuốc nổ, đã thành công làm cho mười mấy tiểu đội cùng tiến lên giáp công, hiện tại thực lực của bốn người càng thêm cường hãn, cho nên cả đội binh lính Đột Quyết ở dưới tình huống có cùng chung mối thù, vung lưỡi hái tử thần, quang vinh tham gia chiến đấu.
Cũng may hiện trường hỗn tạp, binh lính Đột Quyết vì sợ thương tổn người một nhà, không sử dụng cung tiễn, nếu sử dụng cung tiễn, thì bằng cả toàn bộ đội ngũ quân Đột Quyết cường hãn này đến chiến đấu với tiểu đội bốn người, chỉ e không muốn thành con nhím cũng phải thành con nhím.
"Lục Tiểu Thanh, chờ hôm nay chạy thoát, ta sẽ tính sổ với ngươi, ngươi, con mẹ nó, không thể yên tĩnh một chút được hay sao? Nếu ta phải bỏ mạng ở chỗ này, ngươi về sau cũng đừng nghĩ có ngày lành."
Lục Tiểu Thanh nhìn Khuynh Tường nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ, đành phải nuốt một ngụm nước miếng, lẩm bẩm nói: "Này...... Này...... Cái kia...... Cái kia......" Nói nửa ngày cũng không biết nên giải thích ra sao, chẳng lẽ nói thật cho hắn biết mình là vì nhất thời lỡ tay, nếu thật sự nói cho hắn biết nguyên nhân xung đột với toàn bộ đội quân Đột Quyết đang chạy trối chết là như thế, chỉ sợ mình cho dù không chết trong tay quân Đột Quyết, thì khả năng cũng sẽ phải chết trong tay Khuynh Tường.
Lục Tiểu Lam ở bên cạnh vừa ném thuốc nổ vừa trợn mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Ta quyết định ta phải tách khỏi ngươi, không có ngươi, ta có lẽ còn được sống đến năm bảy mươi đến tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề, nếu cứ tiếp tục đi cùng ngươi, chỉ sợ ngày mai chính là ngày giỗ của ta."
Lục Tiểu Thanh xấu hổ nhìn Lục Tiểu Lam nói: "Tiểu Lam, chúng ta trước chạy thoát rồi nói sau có được không? Vấn đề này chúng ta về sau thảo luận, về sau đàm luận." chính mình cũng đâu có muốn như vậy cơ chứ, vì sao mọi người đều không nhìn thấy tâm ý của mình, chỉ nhìn thấy mình chọc vào đội quân Đột Quyết đang chạy trối chết này là sự thật, chẳng lẽ nói nam nhân cũng là lòng dạ hẹp hòi, tính rộng rãi như biển cả trong truyền thuyết đã đi đâu mất rồi?
"Đúng, chạy thoát rồi nói sau, chạy đi, về sau ta với ngươi lại tiếp tục từ từ nói chuyện." giọng nói bình tĩnh của Xuất Trần ở phía trước truyền đến, Lục Tiểu Thanh nghe ra trong đó có sát khí, không khỏi khuôn mặt khổ sở, tốt nhất là sớm tìm được Vô Diễm, bằng không sẽ chẳng có ai làm chỗ dựa cho mình, phần lớn sẽ bị ba người này chỉnh chết cho mà xem.
Bốn người đối phó toàn bộ quân đội Đột Quyết, lợi dụng thuốc nổ cường đại, dầu mỏ thế công, cư nhiên trong lúc nhất thời không có bị kẻ địch đuổi theo nữa, thật sự không thể không nói rằng, đây chính là kỳ tích hơn trăm ngàn năm qua ở trên chiến trường, đương nhiên nếu nói kỳ tích này nếu ở thời điểm đạn dược thất bại, không trốn thoát được vòng vây, thì như vậy kỳ tích cũng sẽ biến thành không phải kỳ tích.
Sau khi đã giải quyết hết số thuốc nổ, chỉ còn lại có một cây thuốc nổ trong tay Lục Tiểu Thanh luyến tiếc ném đi, dầu mỏ cũng chỉ còn lại có một thùng ở trên lưng ngựa của Lục Tiểu Thanh, dầu mỏ từ Mạt Hạt vạn dặm xa xôi mang về, còn chưa phát huy sứ mệnh quang vinh của mình, liền cứ như thế biến mất ở giữa thủy triều.
Bốn người liếc nhau, mọi người đều biết xong rồi, tuy rằng quân Đột Quyết bị tổn thất nghiêm trọng, tuy rằng phá tan trận doanh của quân Đột Quyết, nhưng là bốn người không có bỏ xa đội quân Đột Quyết, nếu cứ tiếp tục bị truy đuổi như thế, có thể không chết thì chính là ông trời không có mắt.
Lục Tiểu Lam nhìn thoáng qua binh lính Đột Quyết ở phía sau đã bắt đầu kéo cung chuẩn bị bắn tên, trong lòng không khỏi thở dài, ra tay muốn dùng một thùng dầu mỏ cuối cùng, trường đao ở trong tay còn chưa chạm tới dây thừng, đột nhiên trong tai truyền đến tiếng trống trận gầm rú, mặt đất ở một khắc này rung chuyển, phía trước bọc hai bên trái phải chính là đội ngũ quân Đại Đường, rốt cục tại một khắc đã hoàn thành vây kín vòng vây, binh lính Đột Quyết ở phía sau vừa thấy không tốt, lập tức bỏ lại bốn người liền tránh đi.
Lục Tiểu Thanh không khỏi lệ nóng doanh tròng, các đồng hương, các ngươi rốt cục đã đến đây.
[] Vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quỹ: tức núi đắp đã cao nhưng lại thiếu sọt đất cuối cùng, việc sắp thành lại hỏng. Câu này có nguồn từ thiên "Lữ Ngao" trong "Thư Kinh". Ý nói là nếu muốn tạo một ngọn núi cao cửu nhận ( nhận = xích, xích = cm, cửu nhận = cmxx = .m), mà sọt đất cuối cùng không thể đổ trên đỉnh núi thì độ cao của núi không đạt tới cửu nhận, coi như việc tạo núi thất bại. Toàn bộ công sức đổ sông đổ bể là do không thể kiên trì đến phút cuối cùng
=== ======