Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

chương 138: bày mưu nghĩ kế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc trời đã sáng rõ, Lục Tiểu Thanh đứng ở trước cửa tẩm cung của Tân Thành công chúa đón ánh bình minh, xa xa ba tiếng hô vạn tuế từ trong điện Đại Minh cung truyền đến, giống như đứng ở chỗ này cũng có thể nghe được giọng Ngụy công công đọc chiếu chỉ Thiên Vũ được lập làm thái tử, Lục Tiểu Thanh nghe mà trong lòng lại đờ đẫn, bị Lý Thế Dân cho một cú đả kích tư tưởng nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn còn chưa khôi phục lại, đang còn buồn bực.

"Tiểu Thanh, ngươi đứng ở chỗ này làm gì vậy? Cả một buổi tối không trở về ngươi không mệt hay sao?" Lục Tiểu Thanh xoay người nhìn Tân Thành đang mở to hai mắt nhìn nàng, thấy cô gái nhỏ này trên mặt tuy tỏ vẻ hung ác, nhưng kỳ thật là một người cực kỳ đơn thuần, thật sự không hợp với không khí quỷ dị ở trong hoàng cung, không khỏi tâm tình buồn bực cũng được phóng thích đi một chút, cuối cùng rồi cũng sẽ có biện pháp không phải sao? Muốn bắt mình gả cho một lão già, nghĩ cũng không cần nghĩ.

Tâm tình nhất thời đã được khôi phục, Lục Tiểu Thanh không khỏi nổi lên lòng trêu cợt, chỉ vào phương hướng thượng triều: "Có biết nơi này đã thay đổi rồi hay không, Đông Cung đã đổi chủ rồi." Vừa nói vừa nhìn Tân Thành.

Tân Thành thản nhiên ồ lên một tiếng, sau đó nhíu mày lại giãn ra, nói: "Đổi thì đổi thôi, dù sao vị trí kia không phải là luôn luôn thay đổi hay sao, hoàng cung này không có gì là luôn luôn không thay đổi, không thay đổi chỉ có biến hóa thân mình mà thôi, tập thành thói quen là được thôi mà."

Nghe Tân Thành nói mấy câu thờ ơ như thế, Lục Tiểu Thanh không khỏi giật mình, nửa ngày kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới ngươi lại nhìn thông suốt như vậy, cũng đúng, hoàng cung này không phải địa phương tốt, ta cực kỳ không thích nơi này, nhưng có người lại cố tình làm khó ta, hừ."

Tân Thành không khỏi nháy nháy mắt cười nói: "Không phải là đang nói ta đấy chứ?"

Lục Tiểu Thanh không khỏi bật cười nói: "Ngươi có tài cán gây khó khăn cho ta hay sao? Là phụ hoàng ngươi, không biết hắn nghĩ như thế nào, cư nhiên lại muốn phong ta làm phi tử của hắn, thật sự đúng là người bị bệnh thần kinh, cư nhiên cũng không hỏi một chút xem ta có đồng ý hay không đồng ý." Kỳ thật trong lòng Lục Tiểu Thanh hiểu rất rõ, giữ một nữ nhân có bản lãnh đặc biệt ở lại bên người là biện pháp tốt nhất, chỉ còn cách là thú người đó, tuy rằng mình cũng không có bản lãnh gì cả.

Tân Thành kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thanh nửa ngày, đột nhiên vừa cười vừa nói: "Nơi này cũng chỉ có ngươi dám mắng phụ hoàng ta, ngươi chẳng lẽ không sợ ta đi cáo trạng hay sao? Lại nói phụ hoàng sao lại đột nhiên nghĩ ra chuyện lập ngươi làm phi? Nhất định là ngươi đã mê hoặc phụ hoàng ta, bất quá ta xem ngươi lớn lên rất xinh đẹp, làm phi tử của phụ hoàng ta cũng không ủy khuất ngươi nha."

Lục Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi thì biết cái gì, phụ hoàng ngươi mới không phải là coi trọng ta, hắn muốn lập ta làm phi là có dụng tâm kín đáo, lại nói sao lại không ủy khuất ta cơ chứ, phụ hoàng ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn ta bao nhiêu tuổi chứ, hắn cư nhiên chơi trâu già gặm cỏ non, cũng không sợ răng bị rụng hết à"

Tân Thành thấy Lục Tiểu Thanh nói nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt tràn ngập chán ghét cùng bất mãn nói không nên lời, trầm tư một lát, đột nhiên nhìn nàng nói: "Không phải là trong lòng ngươi đã có người rồi đấy chứ? Cho nên mới thống hận phụ hoàng ta như vậy?"

Lục Tiểu Thanh giương mắt nhìn Tân Thành thành thật không khách khí gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã có người trong lòng, ta muốn cùng hắn ngao du thiên hạ, lại nói cho dù ta không có người trong lòng, ta cũng không muốn bị vây ở trong cung này, chỗ này là nơi người có thể ở sao? Không có một chút nhân khí."

Tân Thành vẻ mặt ngẩn ngơ, nửa ngày thì thào nói: "Không có một chút nhân khí, đúng vậy, trong cung này làm cho người ta rất nhanh tịch mịch, lúc nào cũng phải ăn nói có chừng mực có lễ giáo, lúc mẫu hậu vẫn còn sống còn có người nói chuyện phiếm với Tân Thành, mẫu hậu đi rồi không còn có người nói chuyện phiếm với Tân Thành nữa, những người ở nơi này không ai là không bởi vì ta là do Trưởng Tôn Hoàng Hậu sinh ra, cho nên không thể không nịnh bợ ta, có bao nhiêu người có thể chân chính cùng ta nói chuyện đây? Con gái của đại thần ta chỉ thân với một người duy nhất, chính là cô gái mà ngươi gặp hôm chúng ta đá cầu đó, cũng đã bị tứ phong làm Vân Thành công chúa, gả đến Thổ Phiên xa xôi, hiện tại người duy nhất có thể nói chuyện với ta cũng chỉ có ngươi."

Lục Tiểu Thanh nghe Tân Thành buồn bã nói, không khỏi cười nói: "Ta xem ngươi là thích bị ăn đòn thì có, bị ta đánh một trận, cư nhiên lại còn nói chúng ta có mối quan hệ tốt."

Tân Thành không khỏi bị Lục Tiểu Thanh trêu cho cười rộ lên: "Cũng đúng, chúng ta cái này gọi là không đánh nhau thì không quen biết, cũng chỉ có ngươi dám kiêu ngạo đối với ta như vậy, còn dám đánh ta, bất quá ta cũng rất thích ngươi, Tiểu Thanh, ngươi nếu thật sự không muốn gả cho phụ hoàng ta, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra khỏi cung."

Lục Tiểu Thanh không khỏi ngẩn người nói: "Ngươi có biện pháp đưa ta ra khỏi cung sao?"

Tân Thành mỉm cười nói: "Đừng quên ta là công chúa, hơn nữa lại là công chúa mà phụ hoàng thích nhất, ta cũng đã vài lần trộm đi ra khỏi cung, ta nghĩ ta biết chỗ nào canh phòng lỏng lẻo nhất trong hoàng cung, ngươi nếu không muốn ở lại chỗ này, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, tường thành cao này đã vây khốn biết bao nhiêu người rồi, cần gì phải vây khốn thêm nhiều người nữa làm gì, tính cách của ngươi chỉ thích hợp với trời cao biển rộng, không thích hợp sinh tồn ở trong hoàng cung này, hôm nay ngươi nếu không gặp gỡ ta, chỉ bằng những lời này của ngươi sẽ bị mất đầu như chơi."

Lục Tiểu Thanh không khỏi trong lòng cảm thấy ấm áp, Tân Thành cư nhiên lại vì mình mà suy nghĩ, lại muốn phiêu lưu mạo hiểm đưa mình ra khỏi cung, nàng có biết mình sẽ gặp bao nhiêu phiền toái hay không? Cô gái nhỏ này chẳng lẽ lại nghĩ rằng Lý Thế Dân có thể sẽ vì một cô công chúa, mà bỏ qua thiên mệnh giả chó má gì đó sao, nếu có thể như vậy thì thật sự là một truyện cười rồi.

Bất quá vẫn thật là cao hứng lôi kéo tay Tân Thành cười nói: "Ý tốt của ngươi ta xin nhận, không phải ta không muốn đi, mà là ta đi không được, phụ hoàng của ngươi giam lỏng vài tỷ muội của ta, nếu ta cứ đi như vậy, thì lúc trước ta cũng đã không đến đây."

Tân Thành nhíu mày nói: "Phụ hoàng cư nhiên lại dùng loại thủ đoạn này để giữ ngươi lại, quên đi, nếu phải thả nhiều người như vậy ta cũng không có biện pháp nào để giúp cho ngươi được, việc này ta chỉ có thể giúp ngươi ngẫm lại biện pháp, xem có thể tìm được nơi giam lỏng hay không, dù sao ta cũng quen thuộc hoàng cung này hơn ngươi."

Lục Tiểu Thanh không khỏi mừng rỡ nói: "Tân Thành, cám ơn ngươi, bất quá ngươi cũng phải cẩn thận, phụ hoàng ngươi biết những người đó rất quan trọng với ta, nhất định sẽ giấu các nàng ở một nơi bí mật, ngươi nhất định phải cẩn thận, ta cũng không muốn bởi vì tỷ muội của ta, ngược lại sẽ làm cho ngươi bị thương, như vậy thật sự là không tốt lắm."

Tân Thành cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Sao, không cho ta là công chúa kiêu ngạo dã man nữa sao?"

Lục Tiểu Thanh cười ha ha ôm lấy thắt lưng Tân Thành, nhấc đầu tựa vào trên vai Tân Thành nói: "Là tỷ muội, từ giờ khắc này trở đi, chúng ta là tỷ muội tốt."

Khả năng là do vì hôm nay phế Thái tử lập Thái tử mới động tĩnh quá lớn, một ngày này Lý Thế Dân cũng không có tìm Lục Tiểu Thanh tiến hành nói chuyện, hỏi lời tiên đoán gì đó, Lục Tiểu Thanh đến là thoải mái, buổi chiều ngủ ở trong tẩm cung của Tân Thành, trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên cảm giác có người đang lay mình.

Lục Tiểu Thanh không khỏi phất tay muốn gạt tay người đó ra, cả đêm hôm qua không được ngủ, hôm nay mệt muốn chết, còn không muốn để cho người sống nữa hay sao, đang muốn bốc hỏa liền cảm thấy miệng bị người lấy tay che lại, bên tai vang lên một tiếng cười nhỏ bất đắc dĩ: "Thanh Nhi, đừng ngủ nữa."

Lục Tiểu Thanh lập tức mở choàng mắt ra, đập vào mắt là Vô Diễm một thân hắc y đang ngồi ở đầu giường nhìn mình cười, Lục Tiểu Thanh không khỏi nháy mắt mấy cái, sau khi xác định đúng là Vô Diễm, liền tự động nhường một góc giường, khẽ lẩm bẩm: "Cho huynh ngồi, ta mệt muốn chết."

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh lại nhắm hai mắt lại, không khỏi im lặng ngồi lên phía sau giường lắc lắc nàng nói: "Đừng ngủ, ta có việc muốn nói với nàng."

Lục Tiểu Thanh mơ hồ thì thào trả lời vài câu, lúc Vô Diễm đang cảm thấy bất đắc dĩ, Lục Tiểu Thanh đột nhiên giật mình ngồi dậy, một phen giữ chặt lấy tay Vô Diễm khẩn trương hỏi: "Đùa phải không, huynh sao lại tới đây, nếu như bị người phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Huynh có ngốc hay không vậy, mau trở về, đừng quên thân phận hiện giờ của huynh là gì, bị người bắt được không chỉ có bị chém đầu không thôi đâu."

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh rốt cục đã thanh tỉnh, không khỏi nửa giận nửa cười nói: "Nàng cũng biết điểm ấy ư, có còn muốn ngủ nữa không?" thấy Lục Tiểu Thanh cuống quít lắc đầu, Vô Diễm kéo Lục Tiểu Thanh qua, nhẹ giọng nói: "Ta rất nhớ nàng."

Lục Tiểu Thanh hờn giận nói: "Nhớ ta nên liền chạy tới sao, huynh có biết đây là nơi nào hay không hả, đây là hoàng cung, huynh là không phải muốn đầu thai sớm đó chứ? Muốn chết cũng không nên kéo theo ta, mau cút trở về cho ta." Ý thức một khi đã rõ ràng biết người trước mặt thật sự là Vô Diễm, Lục Tiểu Thanh không khỏi lo lắng, trong cung này có người nào mà lại không biết Vô Diễm chứ, một người đã chết mà lại xuất hiện ở kinh thành, hiện tại cư nhiên ban đêm lại còn xông vào hoàng cung, người này nhất định là không muốn sống nữa mà.

Không đợi Vô Diễm nói chuyện, Lục Tiểu Thanh trực tiếp chụp lấy mặt Vô Diễm cùng mình đối diện, nói: "Không phải lúc trước đã bảo huynh không được đến kinh thành hay sao, cứ ở ngay tại Lạc Dương hoạt động, huynh hiện tại sao lại xuất hiện ở trong này? Nói, huynh rốt cuộc đang làm cái gì?"

Vô Diễm nhìn Lục Tiểu Thanh tức giận, đột nhiên khóe miệng cười nói: "Nàng ở trong này, nàng nói xem ta có thể không tới sao?"

Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm nhe răng cười, không khỏi ngây cả người, mình hiện tại ở trong này có nguy hiểm, Vô Diễm nếu không đến thì thật sự đúng là không giống hắn, đổi lại là Vô Diễm có nguy hiểm, mình chỉ sợ cũng sẽ sớm chạy tới bên hắn, lập tức thu lại tức giận, thấp giọng nói: "Rất nguy hiểm, huynh muốn đến thì chỉ cần đến chỗ của Tiết Khánh là được rồi, sao lại xông vào đây làm gì, làm cho người ta không lo lắng sao được?"

Vô Diễm nắm chặt tay Lục Tiểu Thanh nói: "Ta có chừng mực, ta nếu có thể đi vào, tự nhiên ta cũng có bản lãnh đi ra, nàng không cần phải lo lắng cho ta, ta chỉ là thật sự rất lo lắng cho nàng."

Lục Tiểu Thanh không khỏi tim mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Ta không sao, hiện tại đã thấy ta rồi, huynh nhanh đi đi, bọn họ cũng thật là, người nào tới mà chả được, vì sao lại cố tình để cho huynh tới tìm ta như vậy cơ chứ?"

Vô Diễm lắc đầu mỉm cười nói: "Thiên Vũ bị người nọ coi chừng không tới được, Quân Hiên không có cách nào vào hậu cung, Tiểu Lam cùng Tiết Khánh một người không biết đường, một người không biết võ công, nàng nói xem còn có người nào có thể đến tìm nàng bây giờ? Ta cũng nhịn không được muốn nhìn thấy nàng, cho nên đã tới rồi, Thanh Nhi, trước đừng nói về chuyện này nữa, hôm nay Thái tử đột nhiên bị phế, Thiên Vũ lại được lập làm Thái tử, hơn nữa Ngụy Vương cùng Thục Vương ở trình độ nhất định đều bị bao vây tiêu trừ thế lực, Thanh Nhi, việc này có liên quan đến nàng phải không?" Vì phòng ngừa Lục Tiểu Thanh tiếp tục truy vấn mình vì sao lại đến, Vô Diễm không khỏi lập tức chuyển chủ đề.

Lục Tiểu Thanh không khỏi gật gật đầu, đem mọi chuyện phát sinh đêm hôm qua kể lại cho Vô Diễm nghe không sót một chữ, đồng thời cũng đem chuyện Lý Thế Dân nghĩ rằng nàng là một thiên mệnh giả nói hết ra, sau khi nói xong Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm giống như gật gật đầu, không khỏi nói: "Bày ra đủ trò như vậy hóa ra lại là do chuyện bát nháo mà thành, huynh nói xem đây không phải là quá quái lạ hay sao?"

Vô Diễm gật đầu cười nói: "Đúng là có chút quái lạ, thì ra đây là mục đích Hoàng Thượng bức nàng trở lại kinh thành, thật đúng như Tiết Khánh đã lường trước, quả nhiên không phải là vì chuyện tiền bạc, bất quá một khi Hoàng Thượng tin tưởng điểm ấy, nàng về sau sẽ nguy hiểm hơn." Cũng không nói ra là có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng hai người đều hiểu được.

Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm mặt lại lạnh xuống, không khỏi cười hắc hắc nói: "Vô Diễm, đã nguy hiểm rồi, lão già chết tiệt kia muốn mười ngày sau lập ta làm phi."

Vô Diễm nghe nói nhất thời hàn khí quanh thân nháy mắt liền toát ra, dùng sức cầm chặt lấy tay Lục Tiểu Thanh nói: "Đi, chúng ta tối hôm nay liền rời đi, nàng không thể ở tại chỗ này được nữa, lão hồ ly chết tiệt kia cư nhiên lại dùng đến chiêu này, chuyện này rất nguy hiểm, đi, ta mang nàng rời đi."

Lục Tiểu Thanh thấy khí thế của Vô Diễm làm cho người ta sợ hãi, không khỏi vội nắm thật chặt tay Vô Diễm nói: "Huynh quên bọn Hồng Ngọc rồi sao, các nàng còn chưa thoát ra khỏi đây, ta nếu cứ như vậy mà rời đi, vậy không phải là ta đã hại các nàng rồi hay sao, lại nói huynh có võ công có thể đi tới đi lui, dẫn theo một người không biết võ công như ta, muốn nghênh ngang ra khỏi hoàng cung, huynh thử nói xem có khó khăn hay không?"

Vô Diễm nghe Lục Tiểu Thanh nói vậy không khỏi bình tĩnh lại, nhíu mày nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ta còn đang thấy làm lạ tại sao xung quanh tẩm cung của Tân Thành lại có nhiều thị vệ như vậy, thì ra lão già chết tiệt kia lại đánh chủ ý lên nàng." Vì sốt ruột Vô Diễm cũng đi theo Lục Tiểu Thanh kêu Lý Thế Dân là lão già chết tiệt.

Lục Tiểu Thanh nghe Vô Diễm nói vậy, nhíu mày nói: "Xem ra phòng ngự ta cũng đến là nhanh."

Hai tròng mắt xinh đẹp của Vô Diễm lúc này nổi lên gió lốc, hoàn toàn có thể nuốt trọn cả Thái Bình Dương ý chứ, Lục Tiểu Thanh thấy vậy vội vàng cầm lấy tay Vô Diễm nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, sớm một chút tìm được bọn Hồng Ngọc, sau đó nghĩ biện pháp để cho ta ra ngoài."

Vô Diễm trầm mặc gật gật đầu, nháy mắt cầm chặt lấy tay Lục Tiểu Thanh, thận trọng nói: "Nàng đừng quá lo lắng, nên chuẩn bị những gì chúng ta cũng đang chuẩn bị rồi, nếu đã biết hắn rốt cuộc là vì cái gì mà muốn nàng quay trở lại kinh thành, chúng ta cũng còn có mục tiêu để mà nhằm vào, mấy ngày nay nàng phải cẩn thận, hắn không phải là một người dễ đối phó, ta trở về cùng Tiết Khánh thương lượng, đến lúc đó ta sẽ giúp nàng giải quyết tất cả mọi phiền toái, về sau sẽ không để cho nàng phải buồn phiền lo lắng nữa, chúng ta cùng sống một cuộc sống tự do tự tại ở bên nhau."

Lục Tiểu Thanh liên tục gật đầu, gật đầu xong lại đột nhiên nhíu mày nói: "Vì sao ta phải sống cùng với huynh chứ? Ta muốn theo chủ nghĩa độc thân." Thấy Vô Diễm tức giận trừng mình, ánh mắt lại nhu hòa lại ấm áp, không khỏi nắm thật chặt tay Vô Diễm, nhẹ giọng nói: "Mau trở về đi thôi, huynh ở trong cung này rất nguy hiểm, đừng làm cho người ta lo lắng nữa, mau trở về đi, mấy ngày nữa ta có thể ứng phó được, tuyệt đối sẽ không để mình bị thiệt thòi đâu."

Vô Diễm ngẩng đầu nhìn sắc trời, duỗi tay ra ôm lấy Lục Tiểu Thanh vào trong lòng, đè thấp thanh âm thì thầm ở bên tai nàng: "Thanh Nhi, để nàng ở lại nơi nguy hiểm như thế này, ta thật sự là rất lo lắng, lo lắng đến mức không ngủ được mất, bất quá nàng yên tâm, về sau sẽ không còn những chuyện như thế xảy ra nữa, ta sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, không để cho nàng một mình gánh vác nguy hiểm nữa, ta sẽ tuyệt trừ tai họa vĩnh viễn."

Lục Tiểu Thanh tựa vào trước ngực Vô Diễm, khóe môi hiện lên một nụ cười, khẽ nói: "Huynh hiện tại không phải là đang ở bên bảo vệ cho ta hay sao, ta biết mọi người đều đang nghĩ biện pháp cho ta, tất cả đều đang lo lắng cho ta, lúc này đây chúng ta đem hắn hoàn toàn giải quyết đi, về sau mặc sức hướng trời cao biển rộng mà đi." Cảm giác được có một nụ hôn nhẹ nhàng khẽ đặt lên gò má mình, Lục Tiểu Thanh không khỏi nắm thật chặt tay Vô Diễm, mỗi lần có nguy hiểm đều có chàng ở bên cạnh, cảm giác này thật tuyệt vời.

Sau đó Vô Diễm thi triển công phu cộng thêm đã hiểu rõ hoàng cung này như lòng bàn tay, không bao lâu liền im hơi lặng tiếng ra khỏi hoàng cung. Ở trong nhà Tiết Khánh, Tiết Khánh đang ngồi ở trong viện uống trà, thấy một bóng người nhoáng lên một cái đã đứng ở trước mặt mình, hắn cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Đã trở lại, có tin tức gì không?"

Vô Diễm mặt lạnh ngồi ở bên cạnh hắn, đem tin tức biết được từ chỗ Lục Tiểu Thanh kể lại cho Tiết Khánh nghe, hơn nửa canh giờ sau, Tiết Khánh nhíu mày nói: "Ta vẫn cảm thấy Lý Thế Dân tìm lão bản là có vấn đề, không nghĩ tới cư nhiên lại nghĩ rằng nàng là thiên mệnh giả gì đó, thiên mệnh giả lại có thể để cho hắn dễ dàng bắt được như vậy hay sao? Hừ, gì mà biết được chuyện quá khứ lẫn tương lai cơ chứ, thật chó má, xem ra tên Viên Thiên Cương này cũng là một tên chả biết thần linh là cái gì cả."

Vô Diễm lạnh lùng nói: "Cho nên ngươi sẽ đem Thanh Nhi đưa đến, tâm tư này của ngươi không thể gạt được ta đâu."

Tiết Khánh mỉm cười nói: "Ta cũng biết là không thể gạt được ngươi, ở Đại Đường này nếu ngươi cùng Thiên Vũ đổi vị trí cho nhau, thì không cần ngươi tìm đến ta, ta cũng tự nhiên sẽ tìm đến để giúp ngươi, ngươi giống như trời sinh mệnh đế vương, đáng tiếc cũng không phải là mệnh đế vương, Vô Diễm, suy nghĩ của ngươi hẳn là cũng giống ta." Tuy là câu hỏi nhưng lại là câu khẳng định.

Vô Diễm lạnh nhạt nói: "Đúng, mục tiêu trước mắt của Thanh Nhi quá lớn, nếu nàng cứ tiếp tục phát triển như vậy, chỉ sợ Lý Thế Dân sẽ không phải muốn lập nàng làm phi, mà là trực tiếp giết chết nàng mất, xem tình hình hiện nay nàng đã đứng ở đầu sóng ngọn gió rồi, không có cách nào có thể kéo nàng xuống được, vậy thì chỉ còn cách tháo nước biển để cho nàng đứng ở trên đất bằng."

Tiết Khánh cười gật gật đầu nói: "Đây cũng là suy nghĩ của ta, đã tìm ra được căn nguyên thì cần phải tẩy trừ tận gốc, như vậy mới có thể cắt đứt tận rễ hậu hoạn, giống như xuất hiện ảo ảnh trống rỗng ở trước mắt, nếu ở trên mặt biển không thể xuống được, như vậy thì ta nên khiến cho nó chìm đến tận đáy biển."

Vô Diễm nhẹ gật đầu nói: "Cho nên ta mới để cho Thanh Nhi trở về, bằng không cho dù trong tay Lý Thế Dân nắm toàn người quan trọng đối với nàng, ta cũng sẽ không để cho nàng bước vào nơi nguy hiểm như thế."

Tiết Khánh cười nhẹ nói: "Cũng là do trong lòng lão bản đã có tính toán cân nhắc, nàng vẻ ngoài hồ đồ nhưng trong lòng tính toán rất nhanh, đúng rồi Vô Diễm, hai bên kia ngươi định bố trí như thế nào?"

Vô Diễm ngẩng đầu nhìn trời đêm, nói: "Xuất Trần hôm qua đã dùng bồ câu đưa tin tới, lo liệu cũng gần xong rồi, có lẽ chỉ vài ngày nữa là có thể tới rồi, phía bên Lạc Dương ta cũng đã bố trí tốt rồi, đại khái là từ nay trở đi từng nhóm có thể vào kinh."

Tiết Khánh hơi hơi gật đầu, nói: "Bên này Thiên Vũ hôm nay đã được lập làm Thái tử, ngày mai là có thể được bước vào Đông Cung, đến lúc đó nhiệm vụ liên hệ với lão bản sẽ giao cho hắn, về phía Quân Hiên bên kia ta từ lâu đã đưa tin tức cho hắn, Quân Hiên biết hắn phải làm như thế nào. Tuy rằng ta đã dự đoán sai lý do Lý Thế Dân vì sao lại bức lão bản trở về kinh gấp như vậy, bất quá ta cũng không có dự đoán nhầm về mức độ chặt lỏng, nếu muốn đem người thong dong mang đi lại xóa hết mọi dấu vết, thì cũng có chút khó khăn, bất quá cũng may là ta đã sớm bố trí từ lâu, hơn nữa với năng lực của ngươi, một ván này Lý Thế Dân không nhận thua cũng không được."

Vô Diễm nghe Tiết Khánh nói tự tin như vậy, trong lòng cũng nắm được phần chắc, gật đầu nói: "Thời gian nhất định phải mau chóng, ta không muốn thấy Thanh Nhi bị nhốt ở chỗ đó, nơi đó ngoài tầm tay với của chúng ta, cho dù lại có kế sách vẹn toàn đi chăng nữa, cũng không thể ngăn ngừa được sai lầm tạm thời, nếu thế ta sẽ không dậy nổi đâu."

Tiết Khánh mỉm cười nói: "Ta biết ngươi sẽ không dậy nổi, tất cả chúng ta cũng sẽ không dậy nổi, hiện tại chính là phải thật nhanh tìm ra tung tích của bọn Hồng Ngọc, lão hồ ly kia giấu cũng thật là kỹ, ta cư nhiên một chút mục tiêu cũng không có, bất quá hắn bố trí ván cờ ta đây cũng sẽ chậm rãi bắt đầu thu lưới, ngươi mấy ngày nay không cần vào cung, chưa nói đến rất nguy hiểm, mà còn có khi lại rút dây động rừng, như vậy sẽ làm cho Lý Thế Dân nhìn ra được nhược điểm của chúng ta, đừng để cho hắn nổi lên nghi ngờ gì là tốt nhất."

"Ta hiểu được, cái gì Lý Thế Dân cũng đã đều nghĩ đến, phòng bị gắt gao Thiên Vũ cùng Quân Hiên, tất cả việc làm ăn của Thanh Nhi đều bị hắn đè ép không thở nổi, vậy trước tiên cứ để cho bọn họ hấp dẫn ánh mắt của hắn, chúng ta làm việc mới tốt được, Lý Thế Dân cái gì ngươi không động, lại động đến thứ quý giá nhất đối với ta, vậy thì chớ có trách ta."

Tiết Khánh thấy trong mắt Vô Diễm tràn ngập sát khí, hiếm khi mới nhìn thẳng vào Vô Diễm mà nói như lúc này: "Vô Diễm, ta biết ngươi rất yêu lão bản, nhưng là lão bản có yêu ngươi như ngươi yêu nàng không? Ta như thế nào lại cảm thấy trong lòng nàng vẫn mơ hồ chưa rõ, hoàn toàn không thể hồi báo tình cảm như ngươi?"

Vô Diễm nhìn thoáng qua Tiết Khánh, thản nhiên cười nói: "Trong lòng nàng có ta, về phần......" Về phần cái gì Vô Diễm cũng không có nói ra, không biết là chàng không muốn nói cho Tiết Khánh biết, hay là vì một nguyên nhân nào khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Tiểu Thanh mới cùng Tân Thành rửa mặt mũi xong bước ra khỏi phòng, Ngụy công công hầu hạ bên cạnh Lý Thế Dân đã tìm tới tận cửa, sau khi đã truyền khẩu dụ xong, Lục Tiểu Thanh lờ việc ban thưởng cho hắn, chỉ gật đầu đáp ứng, Tân Thành chờ sau khi Ngụy công công đi rồi, mới hướng Lục Tiểu Thanh nói: "Nơi ở của tú nữ, nơi đó sao có thể để cho người ở được? Tiểu Thanh, ta đi tìm phụ hoàng, ngươi ở tại ta nơi này vẫn tốt hơn, vì sao lại muốn an bài ngươi tới chỗ đó chứ?"

Lục Tiểu Thanh cười hớ hớ nói: "Thời gian tuyển tú nữ cũng đã qua, ta lại còn có thể ở lúc này mà được lựa chọn, ta hiện tại một cước đi vào trong đó, không phải vừa vặn là quanh minh chính đại được lập làm phi hay sao, phải biết rằng ta chỗ dựa vững chắc cũng chẳng có, lại đừng nói là dòng dõi gì đó, cũng không biết là phụ hoàng ngươi an bài cái gì cho ta đây, ta hiện đang rất có hứng thú muốn qua đó nhìn một cái, phụ hoàng ngươi quả là chu toàn, không bỏ qua một sơ sót nào, tuyệt không vội vàng hấp tấp."

Tân Thành cong cong khóe miệng nở nụ cười trào phúng: "Được rồi, ngươi nếu không sao, ta tự nhiên cũng sẽ giảm được một chuyến vất vả, ngươi cứ qua bên đó ở đi, ta nghĩ không cần ta giúp ngươi, phụ hoàng cũng đã an bài tốt mọi chuyện cho ngươi rồi, an tâm đi làm tú nữ của ngươi đi, còn về những chuyện khác ta sẽ ở trước đó hoàn thành cho ngươi."

Lục Tiểu Thanh mỉm cười tựa vào đầu vai Tân Thành nói: "Muội muội tốt của ta, tương lai tỷ tỷ đã có thể dựa vào muội rồi, muội nếu muốn tỷ tỷ không cần phải biến thành mẫu thân của muội, thì muội phải hết sức cố gắng cho ta"

Tân Thành không khỏi đen nửa bên mặt, huých khửu tay vào Lục Tiểu Thanh ở phía sau, một bên kêu gào: "Đi chết đi." Lục Tiểu Thanh cười lớn chạy đi, nhà giam bên kia còn đang cần chờ mình nhập vai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio