Lên bờ, tự nhiên có diêm thương cùng chủ ruộng muối đến tiếp đãi, mấy ngày ngồi ở trên thuyền lênh đênh trên biển, lúc lên bờ cước bộ có chút loạng choạng, chờ sau khi đã điều chỉnh tốt trạng thái, đoàn người liền được an bài ở một căn nhà ven biển, không có xa xỉ bằng nhà của Ngô Lệ Hoa, cũng không có tinh xảo đẹp đẽ như nhà của Long Tử Vũ, càng không có hào khí ôn hòa của Lâm Tiên Viên ở Giang Nam, ngược lại mang theo một loại giản dị của cư dân vùng ven biển, rất có đặc sắc riêng của nơi này.
Một cái sân nho nhỏ, bên trong có mười mấy phòng, bài trí rất đơn giản cũng rất tùy ý, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp mà thoải mái. Lục Tiểu Thanh vừa nhìn thấy đã lên tiếng trầm trồ khen ngợi, mấy ngày nay toàn ở trong những nhà giàu có đến phát ngán rồi, lúc này sống ở vùng nông thôn thật hợp với ý của nàng.
Liên tục vài ngày, Lục Tiểu Thanh đi theo Long Tử Vũ thăm mấy ruộng muối, Long Tử Vũ thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tò mò, không khỏi giải thích muối biển được hình thành ra sao: "Khi thủy triều dâng lên, nước biển ngâm ruộng muối, cũng cần phải xây mấy hồ nước mặn. Công nhân làm muối sẽ đem nước biển tưới lên ruộng muối, lại dùng bừa cào cào muối thành từng đống. Sau khi phơi nắng hai đến ba hôm, lại đem muối vụn đổ vào hồ nước mặn làm muối, nén chặt, lại tưới nước biển lên, sau đó quấy. Dưới đáy hồ nước mặn phải đặt mành trúc hoặc chiếu để lọc nước biển, nước biển phải được lọc đầy hồ, sau đó công nhân làm muối cầm một đoạn nhánh cây có tên là "Đuôi cá vàn" đã được tiệt trùng ném vào giữa nước biển để kiểm tra nồng độ, nếu nồng độ thích hợp thì nhánh cây sẽ trồi lên trên mặt nước, bọn họ liền có thể đem nước biển này đổ vào máng muối, phơi một ngày dưới ánh mặt trời nắng chói chang, hơi nước bốc lên, trên máng muối liền lưu lại một tầng muối trắng."
Lục Tiểu Thanh cái hiểu cái không gật gật đầu, Vân Thiên ở một bên nhưng là chặt chẽ ghi tạc ở trong lòng, đã muốn làm công việc làm ăn này, nếu không hiểu khẳng định là sẽ bị thiệt thòi lớn. Đi theo Long Tử Vũ xem vài ngày, dần dần cũng không còn cảm thấy háo hức mới mẻ như ban đầu nữa, lại thấy Vân Thiên cùng Ngô Lệ Hoa đi tiếp nhận chuyện bọn họ nên làm, Hồng Ngọc cũng ở giữa trù hoạch, cùng Long Tử Vũ bàn bạc cụ thể, chỉ có một mình mình là không có việc gì làm, chỉ còn cách dạo quanh ruộng muối, dạo vài vòng đã không còn hứng thú nữa, vốn nghĩ mình cũng nên giả bộ một chút, nói như thế nào thì mình cũng là lão bản, tự nhiên không thể chơi bời lêu lổng, nên làm ra vẻ ta đây cũng rất chăm chú, bất đắc dĩ Long Tử Vũ mỗi khi tìm nàng thương lượng chuyện gì đó, thì nàng lại suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nói ra một câu: ý tứ của Hồng Ngọc chính là ý tứ của ta, dần dần Long Tử Vũ cũng không tìm nàng để thương lượng nữa, trực tiếp tìm Hồng Ngọc là tốt nhất, cho nên hiện tại nàng đến là nhàn nhã, một đám người bên cạnh thì bị việc xoay cho như chong chóng.
Ngày hôm đó, Lục Tiểu Thanh cũng không giả bộ nữa, đắc ý với khái niệm người nào đã từng gặp qua lão bản mỗi ngày phải làm việc chưa? Biết người khéo dùng là tốt nhất, cho nên mang theo muội tử của Lý Quân Hiên đi dạo. Lý Quân Hiên tuy rằng không có nghe Lục Tiểu Thanh nói lần này nàng muốn làm cái gì? Bất quá chàng cũng đã đoán ra được tám chín phần mười, lại ngại thân phận của mình không thể xen vào bên trong việc làm ăn này được, chỉ có thể nói bóng nói gió có chủ ý giúp đỡ Lục Tiểu Thanh, lại thấy Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa xử lý khéo léo mọi chuyện, không cho Long Tử Vũ chiếm được một chút tiện nghi nào, liền yên tâm đem theo Lý Quỳnh cùng nàng đi dạo.
Tiết trời cuối thu thật sảng khoái, bờ biển trong xanh, thời tiết ôn hoà rất thích hợp cho việc du ngoạn, ba người một đường chơi đùa trên bờ biển, Lục Tiểu Thanh vừa nhìn thấy bờ cát vàng mênh mông, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng lấp lánh, dưới chân gia tăng tốc độ chạy điên cuồng về phía biển rộng: "Biển rộng, ta đến đây." Một bên liền bắt tay vào cởi áo sam, Lý Quân Hiên ở bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt, hai bước đuổi theo ngăn cản nàng: "Nàng làm gì vậy?"
Lục Tiểu Thanh vẻ mặt hưng phấn nói: "Ta muốn mặc đồ ba mảnh dạo trên bờ cát vàng, oa ha ha, bờ cát phong tình mỹ lệ, mỹ nhân, soái ca, lãng mạn kiểu Hawaii, ta muốn tắm nắng."
Lý Quân Hiên nhíu mày cười khổ nói: "Nói năng lộn xộn gì vậy không biết? Ta cho nàng biết ta nhưng là nam tử đó, một cô gái như nàng lại ở trước mặt một nam tử cởi quần áo còn ra thể thống gì nữa, còn không mau mặc vào."
Lục Tiểu Thanh nhíu mày nhìn thoáng qua vẻ mặt vừa cười vừa giận của Lý Quân Hiên, không khỏi cười đến vô cùng sáng lạn, đáng chết, vừa thấy bờ cát đã quá hưng phấn mất rồi, aiz, quên mất thời đại này là thời đại nào mất rồi, nhìn thấy biển chỉ nghĩ ngay đến thiên đường mỹ nữ, soái ca, chính là nơi tập hợp đồ bơi, dáng người nóng bỏng, những thứ khác không trọng yếu.
Cười hắc hắc buộc lại đai lưng, nhìn lại mình tuy rằng không phải là bị bó như cái bánh chưng, nhưng cũng gần giống nó rồi, thật là ủy khuất dáng người hoàn hảo của mình mà, hay là thôi đi, ở chỗ này mặc đồ ba mảnh tắm biển, không bị người nói là bệnh nhân thần kinh, thì cũng sẽ bị cướp đi làm áp trại phu nhân mất, tuy rằng sở trường của mình không được phát huy, bất quá chức nghiệp áp trại phu nhân này trước mắt mình còn chưa có hứng thú.
Vòng qua bên Người Lý Quân Hiên đang chắn trước mặt, Lục Tiểu Thanh như một ác lang bổ nhào vào đống phân, thật mạnh cùng với bờ cát tiếp xúc thân mật, khi Lý Quân Hiên cùng Lý Quỳnh nhìn mà líu cả lưỡi, Lục Tiểu Thanh đã trượt xa mấy thước, cười ha ha cũng không đứng dậy trực tiếp lăn vài vòng, nằm trên bờ cát ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, đột nhiên lại cười ha ha ba tiếng.
Lý Quỳnh xoa xoa mắt nhìn Lục Tiểu Thanh đang bò dậy nhặt vỏ sò, không khỏi chần chừ nói: "Ca ca, muội như thế nào lại cảm thấy Tiểu Thanh tỷ tỷ bây giờ không được bình thường thế này?"
Lý Quân Hiên nhìn qua Lục Tiểu Thanh đang cười không dứt, chàng khẽ cười nói: "Nàng có khi nào từng bình thường chưa, Quỳnh Nhi, đừng dùng ánh mắt thế tục để nhìn nàng, nàng không giống như chúng ta."
Lý Quỳnh nghe huynh trưởng nói những lời này, khẽ mỉm cười, thấy ca ca nhìn không chớp mắt người bị bệnh thần kinh ở trên bờ cát kia, che miệng cười, liền chạy về phía Lục Tiểu Thanh.
Cùng Lý Quỳnh nghịch cát một lát, chất đống mười mấy kim tự tháp, lại nhất thời hưng phấn nhảy xuống biển, tạt nước về phía Lý Quỳnh cùng Lý Quân Hiên, trong lúc ba người cười đùa đều biến thành ướt sũng. Cũng may tuy rằng là đầu thu, nhưng nhiệt độ cũng khá là ấm, ba người chỉ cảm thấy mát mẻ chứ không lạnh.
Thật sự là Lục Tiểu Thanh nghịch đã mệt, thấy cách bờ cát không xa có một tảng đá lớn nhô lên, ở giữa hơi hơi cong lên lại nhẵn bóng, liền chạy tới vừa tạm nghỉ ngơi, vừa phơi nắng. Lý Quân Hiên cũng vứt hết thể diện của một Quận vương, cười hớ hớ nằm xuống bờ cát nhắm mắt lại, bên cạnh Lý Quỳnh vừa cười vừa đặt mông đưa lưng về phía Lục Tiểu Thanh ngồi xuống, thở phì phò.
Ba người nghỉ tạm một lát, thanh âm giòn tan của Lý Quỳnh vang lên: "Hôm nay thật là vui, muội chưa từng có vui vẻ như vậy, cảm giác không bị gò bó, thúc ép thật là tốt."
Lý Quân Hiên đang nằm trên cát cười nói: "Người cả đời bị gò bó, thúc ép rồi, nếu không sống tiêu sái một chút, thì thật uổng khi đã được sinh ra trên đời, mỗi ngày được sống thật vui vẻ thật là tốt biết bao."
Xa xa Lục Tiểu Thanh lớn tiếng nói: "Lục tiểu Thanh ta có ba nguyện vọng lớn: một: ta muốn sống là chính mình, hai: ta muốn có thật nhiều tiền, nhiều đến mức có thể đè chết người, tư vị bị tiền đè chết thật là tuyệt vời, ba: thu nạp mỹ nữ, soái ca khắp thiên hạ để cho ta ngắm. Bất quá, chỉ cần góp nhặt đủ để thỏa mãn mắt nhìn của ta là được, không có, ta cũng không cưỡng cầu."
Lý Quân Hiên nhìn bầu trời hỏi: "Tiểu Thanh, trừ bỏ tiền ra, nàng không thích cái gì khác nữa sao?"
Lục Tiểu Thanh nói: "Ta thích nhất là tiền, phải biết rằng không có nó chúng ta nửa bước cũng khó mà đi, tiền chính là chỗ dựa vững chắc nhất của chúng ta, về phần những thứ khác có duyên có được là được rồi, không có duyên thì cũng không nên cưỡng cầu làm gì. Đối với ta, quan trọng nhất là tiền, còn những thứ khác thì tùy duyên đi."
Lý Quỳnh cười duyên nói: "Tiểu Thanh tỷ tỷ đúng là không phải là người thường, ý tưởng đó của tỷ không phải là ý tưởng mà một nữ tử nên có, nếu không phải muội từ nhỏ đã bị một ca ca bát nháo làm hỏng, thì Quỳnh Nhi cũng không biến thành một nữ tử không có quy củ như bây giờ đâu, bất quá, Tiểu Thanh tỷ tỷ cũng chẳng để những quy củ nên có của nữ tử vào mắt, ha ha, thật đúng là độc nhất vô nhị."
Lục Tiểu Thanh ở xa xa cười ha ha nói: "Ta nếu không phải là độc nhất vô nhị của Đại Đường, ta đem đầu hái xuống làm cầu đá, muội nếu còn có thể tìm cho ta một người như vậy, ta đây đã có thể có bạn." sau đó lại cười ha ha, thật sự nếu tìm ra thêm được một người xuyên không nữa, thì cũng đã quá thần thông rồi.
Xa xa Lý Quỳnh ríu ra ríu rít cười đùa, Lục Tiểu Thanh nằm ngửa ở trên tảng đá, ngước đầu lên nhìn trời, hưởng thụ gió biển thổi vào mặt, chóp mũi ngửi thấy mùi nước biển, không khỏi nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt lại, ngày như thế này mới gọi là cuộc sống của thần tiên.
Xa xa tiếng Lý Quỳnh cùng Lý Quân Hiên nói chuyện nhỏ dần, cảm giác được trên chân hơi hơi có chút lạnh lẽo, không khỏi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy mình vốn đang nằm ở trên tảng đá, giờ hai chân đang nhúng vào trong nước, khẽ ngẩng đầu lên vừa thấy, a, có nhầm hay không, mình như thế nào lại ở trong nước?
Không dám tin xoa xoa mắt, đúng là đang ở trong nước, cách bờ một khoảng, chính mình lúc này......đang nổi trên mặt nước. Nổi trên mặt nước? Không phải chứ, từ lúc nào Biển Đông lại biến thành Biển Chết thế này? Ô ô, mình lại không biết bơi, chẳng lẽ mộng du cũng có thể như vậy sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi mình không có ngủ cơ mà.
Thất kinh muốn chống người dậy, cảm giác lòng bàn tay đang chạm vào vật cứng cứng, Lục Tiểu Thanh cúi đầu vừa thấy, chính là tảng đá lớn kia, tảng đá mà cũng biết bơi lội sao? Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay là nhiều nhất, đầu óc trống rỗng, máy móc quay đầu nhìn, bên tai vang lên tiếng rẽ nước ào ào, tảng đá này thật cao nha, nước biển có quy luật ào ào trước sau đong đưa, liếc mắt nhìn về phía trước thấy có chấm nhỏ đen đen đang nhô lên, giống một cái đầu nhỏ, to bằng quả bưởi đang nổi trên mặt nước, nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt.
Dùng sức bạt tai mình một cái, lấy lại bình tĩnh, mẹ ơi, không ngờ lại trùng hợp như thế, bất quá chỉ thấy tảng đá lớn này hoa văn thật tinh xảo, bóng loáng rất đẹp, thế này mà cũng có thể trúng thầu, sau hai giây trầm mặc, đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh thiên động địa: "Cứu mạng a~, rùa biển."
Hai người đang nằm trên bờ cát, nghe vậy lập tức đứng lên, mắt nhìn thấy Lục Tiểu Thanh đang ngồi ở trên tảng đá lớn kia vung hai tay thất kinh kêu to, Lý Quân Hiên không khỏi ngẩn người nhìn thoáng qua khoảng cách bên bờ, không khỏi điên cuồng cười ha ha, Lý Quỳnh kinh ngạc cực kỳ nhìn Lục Tiểu Thanh, làm ơn đi, tảng đá cùng người có thể nổi trên mặt nước sao?
Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên chỉ lo cười ha ha không ngừng, không đến cứu mình, vừa sợ vừa cả giận nói: "Ta không biết bơi a~, Lý Quân Hiên, nếu huynh không cứu ta, ta sẽ cho huynh biết thế nào là đẹp mặt."
Lý Quân Hiên vừa cười vừa lắc đầu đi ra phía trước, Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên tới cứu mình, tâm cũng được ổn định một chút, vỗ vỗ mai rùa vui vẻ nói: "Rùa biển đại ca, ngươi cũng thật là to nha, không có việc gì ở bên bờ tắm nắng làm gì, hại ta nhìn lầm là tảng đá, hôm nay nếu ta không phát hiện ra sớm, ngươi không phải là tính sẽ đem ta đi bán đó chứ? Ta nghĩ ở dưới long cung chắc không có mỹ nữ đẹp như ta, bất quá, để tránh cơn ghen của nữ tử, ta không nên xuống đó là tốt nhất."
Dừng một chút, rõ ràng bò đến gần đầu con rùa biển nói: "Lão rùa a~, ngươi sống mấy ngàn năm rồi? Nhìn ngươi to như thế này nhất định tuổi cũng không nhỏ, nghe người ta nói nhân sâm ngàn năm rất tốt, ta nhìn ngươi chắc cũng phải mấy ngàn tuổi chứ chẳng ít, khẳng định cũng rất tốt, nếu không đợi lát nữa theo ta trở về, cho ta đem ngươi nấu thành canh uống được không? Ta muốn trường sinh bất lão, hoặc là sống đến tám trăm tuổi, ngươi thật sự không có ý kiến gì a~."
"Trong não nàng rốt cuộc là chứa bao nhiêu suy nghĩ vớ vẩn vậy?" Một thanh âm trêu tức đột nhiên vang lên bên tai.
Lục Tiểu Thanh quay đầu liền nhìn thấy Lý Quân Hiên vẻ mặt tươi cười đang nhìn mình, không khỏi chỉ vào rùa biển ở dưới thân: "Bắt nó mang về, hầm canh uống."
Lý Quân Hiên cốc nhẹ đỉnh đầu Lục Tiểu Thanh một cái, nói: "Con rùa biển này không biết đã sống bao nhiêu năm, khẳng định sớm đã có linh khí, nàng cư nhiên lại thầm nghĩ ăn nó, phải biết rằng có thể sống đến sinh mệnh này, là đáng được tôn kính. Còn không mau xuống dưới, còn nói nữa chỉ sợ không xuống được nữa."
Lục Tiểu Thanh đang lúc tính vươn tay ra để cho Lý Quân Hiên kéo xuống, đột nhiên nhìn thấy quần áo ở trên người Lý Quân Hiên vẫn khô ráo, không khỏi ngẩn người cúi đầu nhìn xuống phía dưới, hãn, nước mới chỉ đến bắp đùi Lý Quân Hiên, aiz, là do mình vừa rồi nhất thời kích động, chỉ nhìn đã cách bờ, không chú ý đến khoảng cách có xa hay không, chuyện này lại làm trò cười cho bọn họ rồi, nước có đến đầu gối mà cũng kêu toáng lên cứu mạng, mặt mũi đều đã mất hết, tất cả đều tại con rùa biển chết tiệt này.
Thở phì phì nhảy xuống, loạng choạng hai cái lập tức đứng thẳng người lại, nhìn thoáng qua nước biển đã nhanh dâng đến mông mình, hung hăng lườm Lý Quân Hiên một cái, trách không được vừa rồi hắn lại cười vui vẻ như vậy, thấy rùa biển đang tứ chi gia tốc quay trở về đại dương, thật là có chút tiếc nuối, có lẽ uống một bát canh thịt nó thật có thể sống lâu thêm mấy trăm năm cũng nên, cực không cam lòng ào ào bơi đứng trở về.
Đột nhiên trong lúc đang bơi đứng, thân thể của Lục Tiểu Thanh cứng đờ, chợt khựng lại, Lý Quân Hiên ở bên cạnh quay đầu nhìn hỏi: "Làm sao vậy?" Lục Tiểu Thanh giật giật khóe môi, trên mặt lộ ra biểu tình còn khó coi hơn khóc, cắn răng ra sức đi lên bờ.
Vừa lên trên bờ, Lục Tiểu Thanh bám vào cánh tay Lý Quân Hiên, giơ chân trái lên, tiếng kêu khóc đủ thê lương cùng sức tàn phá lớn vang lên: "Có con cua cắn ta."
Lý Quân Hiên thấy ở cổ chân trái của Lục Tiểu Thanh có một con cua biển to bằng bàn tay, lúc này đang dùng cái càng lớn của mình cực "dịu dàng"" kẹp vào chân Lục Tiểu Thanh, bởi vì không có chảy máu, cho nên mới nói cua biển cũng thích người trưng diện mà, Lý Quân Hiên vốn đã muốn không cười, một bên vươn tay gỡ con cua biển kia xuống, một bên tiếng cười ha ha truyền vang xa, đồng thời truyền đến một tiếng kêu thê lương: "Mình sao lại xui xẻo như thế này."
Lý Quỳnh đứng ở trên bờ cười ngặt nghẽo, chỉ vào Lục Tiểu Thanh cười đến nỗi không nói được ra lời, đây là Tiểu Thanh tỷ tỷ lá gan lớn nhất thiên hạ sao? Đây rõ ràng là một nữ nhân cực kỳ sợ chết, xem ra sự sống chết trong mắt mọi người đều giống nhau, cho dù có là độc nhất vô nhị cũng thế.
Buổi chiều ở dưới lối kể chuyện đầy sống động của Lý Quỳnh, ngay cả tên mặt lạnh hơn tiền Lãnh Dương cũng đều không giấu được ý cười, thật là mất mặt, không dám nhìn ý cười trên mặt của mọi người, lao vào đối phó với con của biển to gan dám đụng tới chân của mỹ nữ, sau khi ăn sạch sẽ nó xong, liếm liếm môi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai đi bắt cua, ta muốn ăn sạch các ngươi." Ở trong tiếng ầm ầm cười lớn của mọi người, Lục Tiểu Thanh lập tức đi nghỉ ngơi lấy lại sức.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Tiểu Thanh tự mình tìm đến ngư dân quanh năm suốt tháng sống ở bờ biển, ba người đồng loạt nhảy lên trên thuyền đánh cá của ngư dân, đến gần biển bắt cua biển.
Trong loài sinh vật biển, cuộc sống ở trong biển của con cua cũng khá đơn giản, ngày thường ngư dân rời bến đi đánh cá, một lưới giăng ra có thể vớt được vài con cua, hơn nữa hiện tại chính là đầu thu rất thích hợp để ăn cua biển, cũng chính là thời điểm cua biển trưởng thành bắt đầu hoạt động tự kiếm ăn, cho nên cua bắt được cũng không ít.
Ngồi ở trên thuyền đánh cá, mặc dù trời còn chưa sáng hẳn, cách bờ đã có vài chiếc thuyền đánh cá đang tung lưới bắt cá, thấy ngư dân đưa tay một vòng, một cái lưới lớn xòe ra thành hình tròn liền chụp xuống biển, sau đó một lát kéo lên, thấy họ giũ ra một ít đồ vật, người bên cạnh lập tức cúi người xuống không biết là làm gì, người tung lưới kia lại tung lưới xuống biển đánh tiếp.
Lục Tiểu Thanh nhìn mà cảm thấy cực kỳ hưng phấn, liền thúc giục ngư dân trên thuyền của mình đánh cá, bởi vì người trên chiếc thuyền này nhiều hơn mấy thuyền đánh cá khác, người đánh cá liền nhường chiếc thuyền này lại cho bọn Lục Tiểu Thanh, còn mình thì nhảy sang một con thuyền khác đang đi theo chiếc thuyền này. Lục Tiểu Thanh thấy người đánh cá trung niên này đứng ở đầu thuyền, một mẻ lưới quăng ra khi thu lại đã có đến một cân cua biển, cũng có cá to cá nhỏ, Lục Tiểu Thanh vốn đang mặc trang phục dành cho ngư dân, nhất thời luống cuống tay chân thu thập cá đang nhảy loạn xạ về phía trước, cùng cua biển đang bò ngang.
Lý Quỳnh ở một bên nhìn thấy thú vị cũng đi lên góp vui, vì da cá trơn nhẵn nên làm cách nào cũng không bắt được, liền bị Lục Tiểu Thanh chê cười nửa ngày, báo thù việc hôm qua dám chê cười nàng. Bên cạnh Lý Quân Hiên bắt được một cua biển cực lớn, thỉnh thoảng cầm lên đến hù dọa hai người một chút, chọc Lý Quỳnh N lần nhìn chàng khinh bỉ, cùng Lục Tiểu Thanh huyên thuyên mắng to.
Người thanh niên đen gầy kia lại bắt đầu động thủ, liền đứng ở tại mép thuyền nắm lấy trạc xiên hình tam giác, mắt nhìn chăm chú vào mặt biển, trong tay vừa động, ấn trạc xiên xuống mặt biển, có một con cá nhảy tanh tách vào bên trong, chỉ chốc lát sau có rất nhiều cá to, cá nhỏ bị lọt vào trạc xiên.
Lục Tiểu Thanh nhìn mà tâm ngứa ngáy, muốn thử một lần, đắc ý dương dương tự đắc nắm lấy vũ khí, đi đến mép thuyền bắt đầu tự mình thể nghiệm cảm giác bắt cá. Lý Quân Hiên vội vàng bảo Lý Quỳnh đứng ở bên cạnh giữ chặt lấy Lục Tiểu Thanh, đừng để cho một chút kích động mà bị rơi xuống biển, mặc dù lúc này có rất nhiều ngư dân ở xung quanh, tuyệt đối sẽ không bị chết chìm, nhưng không thể tránh khỏi phải uống vài ngụm nước biển.
Cá ở chỗ này quả thật là rất nhiều, chỉ cần liếc mắt nhìn đã thấy cả một đàn, Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái thấy có một con rõ bự đang bơi tới gần, tay nâng trạc xiên hung hăng ấn xuống, chỉ nghe thấy nước chảy ào ào, bọt nước văng tung tóe, kéo trạc xiên lên nhìn, chả thấy một mống nào.
Lục Tiểu Thanh có kinh nghiệm bắn chim lần trước, biết một lần sẽ không đánh chết được, Lão Tử sẽ kiên nhẫn đánh, thể nào cũng đánh chết được ngươi, cho nên lập tức cũng không nhụt chí, tựa vào mép thuyền, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cá đang bơi trong nước.
Ta trạc, ta trạc, ta trạc, từ đuôi thuyền trạc đến đầu thuyền, lại từ đầu thuyền trạc đến đuôi thuyền, đi tới đi lui không dưới mười lần, kết quả duy nhất chính là...... chả bắt được gì. Lục Tiểu Thanh đã mệt gần chết, đem trạc xiên trong tay ném qua cho Lý Quỳnh, còn mình thì đặt mông ngồi ở đuôi thuyền, hai tay tê dại, trạc xiên này cũng thật là nặng mà.
Lý Quỳnh tiếp nhận trạc xiên, cười hì hì vừa cắm xuống nước vừa nói: "Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ thật là vô dụng, một con cá cũng không bắt nổi."
Lục Tiểu Thanh liếc mắt nói: "Có giỏi, muội......" mới nói được một nửa thì thấy Lý Quỳnh đang cố hết sức kéo trạc xiên lên, trong trạc xiên tam giác có đến nửa cân cá, nhất thời hai tròng mắt như rớt cả ra bên ngoài: "Không phải chứ, như vậy mà cũng bắt được?"
Lý Quỳnh vốn cũng là tùy tay trạc, không nghĩ tới quận chúa chính là quận chúa, thật là có chút Chân Long, tôm cá dưới nước cũng phải nể tình, kinh ngạc qua đi, lập tức cầm lấy một con cá hướng về phía Lục Tiểu Thanh cười ha ha, thần thái kia miễn bàn là có bao nhiêu đắc ý, Lý Quân Hiên đang ở một bên giúp đỡ gỡ cua ra khỏi lưới, thấy bộ dáng kinh ngạc của Lục Tiểu Thanh, không khỏi cũng đi theo cười rộ lên, chủ thuyền đánh cá này cùng con của hắn đang ở trên một con thuyền khác, cũng đều đã chứng kiến Lục Tiểu Thanh bận rộn nửa ngày, nhưng không có bắt được một con cá nào, hiện tại bằng hữu của nàng chỉ vung tay một cái liền đã bắt được bao nhiêu là cá, không khỏi nhất tề nở nụ cười.
Hung hăng trừng mắt nhìn Lý Quỳnh đang giơ con cá lên khoe khoang với mình, lập tức xoay người sang chỗ khác ngắm biển, thật là tức chết mà, cá gì chứ? Chuyên đối nghịch với mình. Nghe thấy tiếng cười đắc ý của Lý Quỳnh ở phía sau, Lục Tiểu Thanh tự thôi miên mình: "Mình không có nghe thấy gì hết, mình không có nghe thấy gì hết."
Xoay người buồn bực ngồi một lát, lại cảm thấy thật sự là nhàm chán, nhìn các ngư dân ở trên những thuyền đánh cá bên cạnh, một lần quăng lưới đều thu được bao nhiêu là cá, lại bắt đầu cảm thấy đỏ mắt, nhịn một lát lại thật sự không thể nhịn được nữa, ba bước nhảy lên trên thuyền đánh cá ở trước mặt, vẻ mặt cười quyến rũ nói: "Mộc đại thúc, ta cũng muốn quăng lưới, cho ta thử một lần nha."
Người đánh cá có làn da ngăm ngăm đen, dáng người rắn chắc nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: "Không được, không được, lưới này cũng không phải dễ tung như vậy, cô nương không được, lực tay không có, cũng chả có kỹ xảo."
Lục Tiểu Thanh cầm chặt lấy lưới cá nói: "Ai nói vậy, ta nhìn thấy ở bên kia cũng có nữ tử đánh cá, ta vì sao không được, lại nói ta có khí lực khá lớn, ngươi dạy ta cách bắt cá bằng lưới là được, ta nhất định phải tung lưới bắt được một mẻ cá lớn, ha ha, Mộc đại thúc, mau dạy ta, ta sẽ giúp ngươi đánh cá."
Người đánh cá kia cười nó: "Đó là nữ tử sinh ra trong gia đình làm nghề đánh cá, từ nhỏ đã phải làm việc nặng nhọc, học đánh cá, sao có thể so sánh với một cô nương chân yếu tay mềm như ngươi được, về phần kỹ xảo tung lưới, trong nhất thời không thể học được, đừng tự làm khó mình nữa, cô nương, ngươi vẫn nên ở trên thuyền nhìn là tốt nhất."
Lục Tiểu Thanh sống chết vẫn muốn tung lưới bắt cá, Lý Quân Hiên cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh đánh cá, thấy Lục Tiểu Thanh muốn tung lưới bắt cá, nhưng người đánh cá không cho, không khỏi cười nói: "Mộc đại thúc, ngươi cứ dạy cho nàng cách đánh cá đi, bằng không nàng có thể sẽ làm phiền ngươi cả ngày đấy."
Người đánh cá thấy vị công tử cực kỳ tuấn mỹ trước mắt cũng nói giúp nữ tử này, không khỏi lắc đầu mỉm cười nói: "Công tử thật là sủng cô nương này, bất quá đánh cá cũng không phải là một trò chơi, nếu Lục cô nương muốn thử một chút, thì cần phải cẩn thận đừng để bị rơi xuống nước đấy."
Lục Tiểu Thanh thấy Mộc đại thúc đồng ý, vội đưa tay tiếp nhận lưới lớn, chỉ cảm giác lưới trong tay đang chìm xuống, vội vàng dùng sức ôm lấy, khóe miệng giật giật nói: "Lưới này đang chìm dần."
Mộc đại thúc cười hớ hớ nói: "Lưới vừa được ném xuống nước thì sẽ bị chìm xuống mà, nào, ta dạy cho cô nương cách tung lưới, trước đem lưới chuyển sang cầm ở bên tay trái, tay phải thì......"
Lục Tiểu Thanh nghe nửa ngày, tất cả động tác đều nghe hiểu được, lập tức gật đầu một cái, căn cứ trọng điểm trong lời dạy của Mộc đại thúc, hô một tiếng tung lưới, chỉ thấy trên không trung không có xuất hiện một mảnh lưới hình tròn bay ra, trên mặt nước cũng không thấy xuất hiện một vòng tròn, chỉ nghe thấy bùm một tiếng, một cái lưới lớn thẳng tắp hạ cánh xuống biển, không phải đánh cá mà là trực tiếp đập cá.
Lục Tiểu Thanh xoa nhẹ cái mũi, làm như mắt điếc tai ngơ không nghe thấy tiếng cười của Lý Quỳnh ở phía sau, chờ đợi Mộc đại thúc kéo cái lưới lên, thầm cổ vũ tinh thần, lại hăng hái nhận lấy cái lưới, điều chỉnh tốt các bước, lại lần nữa ném đi ra ngoài, bùm, thành tích không tốt như lần trước.
Mộc đại thúc cười nói: "Bộ dáng là đúng rồi, chẳng qua là sức hơi yếu một chút, dùng sức thêm một chút nữa, nếu không lưới ném ra sẽ không thành được vòng tròn đâu."
Lục Tiểu Thanh gật gật đầu hít sâu một hơi, ở đầu thuyền làm tư thế trung bình tấn, dồn khí đan điền (), lực tập trung vào hai tay, hét lớn một tiếng: "Đi." Lưới lớn trong tay hợp lại bị ném ra bên ngoài.
(đan điền: vùng dưới rốn)
Oa, lần này tương đối hợp với quy tắc, lưới được tung ra bên ngoài thành một vòng tròn vô cùng đẹp mắt, ở trên bầu trời vẽ thành một đường cong duyên dáng, từng hạt nước đọng trên mạng lưới ở dưới ánh mặt trời lóe sáng, tựa như những hạt trân châu mượt mà sáng ngời, độ sáng bóng không thua kém gì kim cương. Mọi người chờ mong nhìn mặt biển, chờ đợi lưới cá hạ xuống, thật lâu sau, mặt biển vẫn yên ả, không sóng không gió, nửa điểm lưới cá cũng không thấy, lại càng không nói là lưới cá lớn như vậy, lưới cá đã mất tích.
Trầm mặc nửa ngày, trên mặt biển tĩnh lặng đột nhiên truyền đến một tiếng cười phì, một tiếng này thôi cũng đã đủ châm ngòi nổ, tiếp theo ha ha, hắc hắc, hì hì, tiếng cười nhất thời vang khắp mặt biển, tiếng sau lại cao hơn tiếng trước, từ giữa tâm dần dần khuếch trương ra khắp bốn phía, phút chốc toàn bộ mọi người đang đánh cá ở gần đó ngừng công việc trong tay lại, một đám cười nghiêng cười ngả, nước mắt giàn giụa.
Lúc này, Lục Tiểu Thanh cùng Mộc đại thúc vẫn như cũ đứng bất động ở đầu thuyền, vừa rồi liều mình ném đi, hiệu quả thật sự là tương đối tốt, tuy rằng không có rơi xuống biển, nhưng lại thật sự mất công tung ra cũng thu được cái gì đó trở về, bởi vì nó bắt được hai ngư dân. Đầu thuyền, Lục Tiểu Thanh vẫn đang ở tư thế trung bình tấn, Mộc đại thúc ở bên cạnh cũng vẫn duy trì tạo hình ban đầu, hai người đều không có thay đổi, chính là trên người bọn họ có thêm một lưới cá lớn đang chùm kín cả hai.
Lý Quỳnh là người lên tiếng cười đầu tiên, chỉ vào Lục Tiểu Thanh cười ha ha nói: "Đây là kỹ thuật đánh cá của Tiểu Thanh tỷ tỷ a~, mẹ ơi, cười chết ta, nào có ai lại tung lưới đánh cá chụp lên đầu mình thế này không kia chứ, ôi, cười chết ta, cười chết ta."
Lục Tiểu thanh đang ở trong lưới cá, mặt không chút thay đổi nghiêng đầu liếc nhìn Mộc đại thúc một cái, lúc này Mộc đại thúc cũng đang cúi đầu nhìn về phía Lục Tiểu Thanh, hai người không chút biểu tình, ánh mắt giao nhau ở giữa không trung, phát ra âm thanh hưng phấn, hy vọng có phép màu trực tiếp thiêu hủy lưới cá đang bao trọn lấy hai người.
Mộc đại thúc hờ hững gật gật đầu nói: "Tốt lắm, lưới này xòe rất tròn."
Lục Tiểu Thanh cũng gật gật đầu nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy."
Lý Quân Hiên nhìn hai người bị lưới cá chùm lên mà vẫn còn nghiêm trang nói chuyện như vậy, không khỏi cười đau quặn cả bụng, từ ngày gặp được Lục Tiểu Thanh không ngày nào là không được cười thoải mái, người này quả là thần thông, nhớ tới vừa rồi sau khi Lục Tiểu Thanh rống to, lưới cá trong tay bay ra, nhưng là không có đi theo quỹ đạo dự định, ngược lại một cái vồ chụp xuống đúng đầu hai người, tình cảnh kia chỉ có một chữ để hình dung: tuyệt.
Khụ một tiếng, lấy lại vẻ nghiêm trang, tiêu sái tiến lên, nhìn hai người ở dưới lưới cá, nói: "Hai vị muốn ở bên trong ngây ngốc? Hay là muốn tại hạ giúp hai vị một phen?"
Lục Tiểu Thanh cùng Mộc đại thúc đồng thời ngẩng đầu nhìn Lý Quân Hiên, Lý Quân Hiên thấy nước đang chảy trên gò má của hai người, lưới cá chùm trên đầu còn mang theo vài nhánh bèo, xanh hợp với đen, ánh mắt hai người trước mắt thập phần phấn khích, Lục Tiểu Thanh cùng Mộc đại thúc nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên, lại cùng đồng thời quay qua liếc nhau một cái, sau đó đồng thanh nói: "Nhanh chút."
Không đánh cá nữa, Lục Tiểu Thanh vội vàng chạy về nhà Mộc đại thúc thay quần áo của mình mặc vào, nhìn Lý Quỳnh vẫn đang tựa vào trong lòng Lý Quân Hiên cười gập cả thắt lưng, Lục Tiểu Thanh liên tục hừ vài tiếng nói: "Bất quá là do lực đạo quá mạnh nên phản lại tác dụng thôi mà, có cái gì buồn cười đâu cơ chứ, đúng là tóc dài kiến thức ngắn." Lý Quỳnh cười hớ hớ nói: "Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ cũng tóc dài nha." Lục Tiểu Thanh nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, không ngờ lại mắng chính mình.
Nhìn sắc trời còn sớm, lúc trước khi đi có dặn bọn Hồng Ngọc giữa trưa đến nhà Mộc đại thúc ăn cơm, ăn cá, ăn cua chính tay mình bắt được, không nghĩ tới mình ngay cả con tép cũng không bắt được, không khỏi xắn cao tay áo chạy vào phòng bếp, muốn thi triển tài nghệ nấu nướng của mình, để bù lại tiếc nuối không bắt được con cá nào.
Phòng bếp của nhà Mộc đại thúc thật là rộng, ít nhất cũng phải đến bốn mươi đến năm mươi mét vuông, thấy phu nhân của Mộc đại thúc cùng vài nữ nhi đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, Lục Tiểu Thanh lập tức đoạt lấy địa bàn chuẩn bị thi triển tài nghệ thần thông quảng đại của mình. Ngẫm lại mấy tháng nay không có cơ hội luyện kỹ thuật xắt rau củ, thấy trong giỏ đồ ăn có dưa chuột, ha ha cười nói: "Mộc đại thẩm, ta cho mọi người thưởng thức màn công phu múa dao có một không hai."