Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—oo—
Snape bị đánh thức bởi cơn đau ở bụng, anh mơ hồ cố gắng ngồi dậy, động tác này ảnh hưởng đến miệng vết thương khiến anh trở nên tỉnh táo hơn. Cho dù là bản thân là phù thủy, độc dược thần kỳ, có một vài vết thương không phải lập tức có thể khôi phục.
Miệng vết thương trên bụng đau nhói nhắc nhở Snape thực tế mấy mấy giờ trước có hai đứa trẻ vừa mới được lấy ra từ nơi này.
Snape im lặng mờ mịt ngồi trên giường được phủ màn có vẻ rất âm u. Từ một người đàn ông độc thân trở thành một người cha độc thân, chuyển biến này làm cho anh ngẩn ngơ, hơn nữa anh còn là một người không có tương lai. Dù tính cách vô cùng kiên cường, nhưng sau khi trải qua quá trình một mình mang thai sinh con, trong lòng anh vẫn cảm thấy khá hoang mang.
Cũng may hiện tại không có nhiều thời gian để anh buồn thương vẩn vơ như vậy, giọng nói của Lucius xuyên qua màn che truyền đến, “Severus cậu tỉnh rồi à?” Lucius đã sớm thiết lập thần chú bên giường của Snape đang hôn mê, như vậy anh có thể ngay lập tức biết khi nào Snape tỉnh lại.
“Ừ.” Snape trả lời, anh nhíu mày, phát hiện cổ họng mình giống như dính lại với nhau cảm giác nóng rát, giọng khàn khàn vô cùng khó nghe.
Màn che được vén lên, bởi vì ánh sáng đột ngột xuất hiện làm Snape không tự chủ được lấy tay che mắt. Anh tuyệt đối không thừa nhận mắt mình bị kích thích gấp đôi bởi ánh sáng từ ngoài cửa sổ cùng mái đầu bạc lòe lòe sáng của Lucius.
“Xem ra cậu khôi phục tốt lắm.” Lucius vừa lòng nhìn sắc mặt bạn tốt, lại mời bác sỹ kiểm tra sức khoẻ cho cậu, sau đó lại tiếp nhận nước đường do gia tinh bưng tới đưa cho Snape.
Uống xong nước đường, Snape cảm giác cổ họng tốt hơn nhiều, giọng nói cũng không còn khó nghe, “Cái tên bác sỹ kia đã xử lý tốt chưa?” Sau khi lấy đứa bé ra anh liền ngất xỉu, tình huống sau đó anh cũng không biết, nhưng lấy hiểu biết của Snape về Lucius, chắc hẳn anh ta sẽ làm tốt chuyện này.
“Tôi đã sửa chữa ký ức rồi ném hắn ở Hẻm Xéo rồi.” Lucius trả lời qua loa, hiển nhiên một bác sỹ nho nhỏ của bệnh viện St Mungo không thể lọt vào mắt của gia chủ bạch kim.
“Narcissa đang chăm sóc bọn nhỏ ở phòng trẻ bên cạnh, để tôi nói cô ấy ôm bọn nhỏ qua.” Lucius không đợi Snape do dự, đã sớm lệnh gia tinh đi qua phòng bên cạnh thông báo cho Narcissa.
Trước đó Narcissa biết được tin Snape sinh non từ Lucius đã lập tức tới biệt thự Prince, giờ đang cười dài đi cùng hai gia tinh mang theo một cái giường trẻ con tinh xảo nhanh chóng xuất hiện trước giường Snape.
“Chúc mừng anh, Severus. Bọn trẻ rất đáng yêu.” Narcissa chân thành chúc mừng Snape, tuy hiện giờ cô càng tò mò về người cha còn lại của đứa bé hơn.
Lucius đầu tiên là ôm lấy một trong hai đứa bé đưa cho Snape, “Đây là hoàng tử nhỏ.”
Snape ngốc nghếch tiếp nhận đứa bé Lucius mạnh mẽ đưa cho anh, anh chưa từng ôm qua đứa bé nhỏ như vậy, cho dù là con đỡ đầu Draco của anh, huống chi đứa bé này lại là con trai ruột của anh. Snape cảm thấy mình như ôm một loại nguyên liệu độc dược nào đó, vừa trân quý lại nguy hiểm, anh phải cẩn thận xử lý.
Chậm rãi cúi đầu, Snape thấy đứa nhỏ hai mắt nhắm nghiền, thân mình nho nhỏ phập phồng, hiển nhiên đang ngủ say, miệng còn thỉnh thoảng phun bong bóng, vô cùng đáng yêu. Bởi vì đứa nhỏ còn đang ngủ, Snape không nhìn được màu mắt của bé, nhưng cái mũi nhỏ cao ngất kia vẫn nói cho anh biết quan hệ máu mủ giữa bọn họ.
“Trẻ sơ sinh luôn thích ngủ, Dra nhà tôi cũng vậy.” Lucius hơi hoảng sợ nhìn Snape ôm đứa bé trong tư thế không tự nhiên, trong lòng lo lắng có lẽ tốt nhất nên đem “Malfoy – Bí quyết nuôi dạy trẻ” đưa đến nhà Prince.
Narcissa vươn tay bế đứa bé còn lại ra, “Còn đây là công chúa nhỏ, thật sự là rất đáng yêu, vẫn luôn ngoan ngoãn ngủ.” Bởi vì chỉ có một đứa con trai nên Narcissa vô cùng yêu thích bé gái, cô yêu thương dán mặt vào mặt em bé, sau đó lại vô cùng dịu dàng thơm cái miệng nhỏ nhắn của bé.
“Oa…” Một tiếng khóc to vang lên từ miệng đứa bé mà Narcissa nói là ngoan ngoãn, hơn nữa có thể là cảm ứng của cặp song sinh, bé trai đang say ngủ cũng lập tức tham gia diễn hợp xướng.
Snape lo lắng mà ngốc ngốc dỗ con trai trong ngực, “Im ngay, con là một Slytherin bình tĩnh, không phải Gryffindor lớn lên không có não.” (NN: ôi gs dỗ con chết cười mất)
Có lẽ là hiểu uy hiếp của Snape, hoặc là cảm nhận được hương vị của cha, bé trai dần dần ngừng khóc, thân hình nho nhỏ nức nở, sau đó lại tiến vào mộng đẹp.
Mà vợ chồng Malfoy không may mắn như vậy, hai vợ chồng có kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ vậy mà vẫn không dỗ nín được bé gái, thân hình nhỏ bé như cất chứa năng lượng to lớn, tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn.
Mắt thấy Snape đã dỗ được một đứa, bị tiếng khóc tra tấn sứt đầu mẻ trán Lucius lập tức đem công chúa nhỏ đang trình diễn nghiệ thuật khóc vô cùng nhuần nhuyễn kia nhét vào ngực Snape, “Tôi nghĩ công chúa nhỏ nhất định là vì sau khi sinh ra chưa được cha bế mà buồn, Severus cậu phải thỏa mãn nguyện vọng của công chúa nhỏ.”
Snape liếc Lucius một cái, nhẹ nhàng đặt hoàng tử nhỏ xuống, cẩn thận ôm lấy công chúa nhỏ đang khóc. Có lẽ cảm giác được hơi cha mẹ, công chúa nhỏ nằm trong ngực Snape đầu tiên là cầm lấy áo ngủ Snape khóc to hơn giống như khóc vì mình bị thiệt thòi vậy, nhưng một lát sau liền an tĩnh lại, nhỏ giọng khóc thút thít. Dù như thế nào Snape vẫn hoàn thành được nhiệm vụ mà vợ chồng Malfoy không thể hoàn thành.
Trẻ sơ sinh đa số thời gian đều ngủ, rất nhanh công chúa nhỏ cũng ngủ say, Snape cẩn thận đặt bé nằm cạnh làm bạn cùng hoàng tử nhỏ, thiết lập thần chú cách âm xung quanh bọn nhỏ tạo không gian yên lặng cho hai bé con ngủ.
“Thật sự là rất đáng yêu, ngoại trừ đám nhóc tóc đỏ nhà Weasley, giới phù thủy đã lâu không có cặp sinh đôi nào được sinh ra. Severus cậu nhất định phải chăm sóc bọn nhỏ cho thật tốt.” Lucius vừa nói vừa nhìn vợ, hai vợ chồng lập tức có chung suy nghĩ, làm cha mẹ đỡ đầu cho hai đứa bé mới sinh, bọn họ phải giám sát và chỉ dạy Snape chăm sóc hai đứa bé như thế nào.
“Đúng rồi Severus cậu tính đặt tên cho đứa bé là gì?” Lucius nhìn chằm chằm Snape biểu lộ nếu Snape không đặt được cái tên làm cho anh một Malfoy cao quý vừa lòng liền cho cậu biết mặt.
“Hugo và Gres. Hugo Prince, Gres Prince. Đây là kỳ vọng của tôi với bọn trẻ.” Snape dùng ánh mắt dịu dàng mà chính anh cũng không biết nhìn bọn nhỏ ngủ say.
“Lý trí và lịch thiệp, cũng không tệ lắm, rất có mỹ cảm của Slytherin.” Lucius tán thưởng một câu, anh nên thấy may mắn Severus đặt cho bọn nhỏ cái tên bình thường, mà không phải cái gì như Aconitum Prince, Mandrake Prince. Lý trí và lịch thiệp, đây là phẩm chất một Slytherin phải có, làm cha đỡ đầu anh cũng hy vọng bọn nhỏ lớn lên có thể làm được kỳ vọng của cha bọn chúng. (tên hai loài dược liệu: Ô đầu và nhân sâm)
Bởi vì tên bọn nhỏ khá đẹp nên nỗi lo lắng của Lucius đối với sự nuôi dưỡng không bình thường của Snape giảm không ít, nhưng ngay sau đó cách nuôi trẻ của Snape khiến vợ chồng Malfoy đang quan sát phải toát mồ hôi hột.
Snape nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày, sau đó xuống giường tiếp nhận trọng trách chăm sóc bọn nhỏ từ tay vợ chồng Malfoy. Hiển nhiên giáo sư độc dược tương lai của Hogwarts kiêm chủ nhiệm Slytherin đã sớm có chuẩn bị.
Mỗi ngày bọn nhỏ ngoài uống sữa, còn được hưởng thụ những đãi ngộ mà những đứa trẻ khác không có, độc dược tự tay chế của bậc thầy độc dược vĩ đại nhất thế kỷ này, đương nhiên Snape biết độc dược của mình có vị rất khủng bố nên đổi tất cả thành vị hoa quả, sữa.
Snape trở lại nơi cất giấu sách độc dược của nhà Prince, mở ra danh sách, trên đó đều là các loại độc dược thích hợp dùng cho trẻ con. Những loại độc dược này sau khi sử dụng rất có lợi cho trí não, thể lực, pháp lực, phương diện sinh trưởng phát dục của trẻ nhỏ những điều này đều đã thông qua sự cân nhắc sàng lọc của các Prince từng trải, tuyệt đối an toàn vô hại.
Điểm ấy làm cho Lucius ghen tị không thôi, những độc dược đó đa phần đều có phương thuốc công khai, nhưng không có bao nhiêu gia đình sẽ cho đứa nhỏ dùng toàn bộ, cho dù là gia đình quý tộc thuần chủng cũng vậy. Một mặt bởi vì có một số nguyên liệu độc dược không dễ kiếm, mặt khác là vì có một số độc dược tuy rằng nguyên liệu đơn giản, nhưng quá trình điều chế rất phức tạp. Mà gia tộc Prince truyền thừa ngàn năm vừa lúc đều thỏa mãn hai yêu cầu này, độc dược trân quý không đếm được, còn có một vị bậc thầy độc dược ưu tú nhất.
Khi bọn nhỏ tỉnh ngủ, hoặc là bị bỏ vào trong nôi treo đầy những đồ chơi hình dáng nguyên liệu độc dược để chơi đùa, hoặc là bị Snape mang đến phòng thí nghiệm, đặt ở nơi chà rửa nồi quặng nhìn ba bọn họ điều chế độc dược. Bất kể cái nào đều làm cho Lucius và Narcissa thở dài không thôi.
Mà khi bọn nhỏ buồn ngủ Snape có biện pháp càng tuyệt. Khi không có thời gian anh sẽ bảo gia tinh phát thủy tinh ký ức bên cạnh giường bọn nhỏ, nội dung là bài giảng lịch sử phù thủy của giáo sư Binns. Đây là vật mà Snape phát hiện tại phòng chứa đồ nhà Prince, anh vô cùng hoài nghi mấy cái thủy tinh này có phải là… bài hát ru con của các đời nhà Prince hay không. Còn khi Snape có thời gian dỗ bọn nhỏ ngủ, thời gian kể truyện trước khi ngủ, anh sẽ mang các loại sách về độc dược và pháp thuật hắc ám đọc cho bọn nhỏ nghe, cùng với chất giọng êm như lông thiên nga, bọn nhỏ dần dần ngủ say.
Trong lúc Snape cố gắng chăm sóc hai quái vật nhỏ của mình và vợ chồng Malfoy vừa buồn vừa vui vây xem, thời điểm ước định của Snape và Dumbledore đã tới, anh phải đi Hogwarts trước.
Giáo sư khủng bố nhất Hogwarts sắp giá lâm rồi.