Trong phòng sinh hoạt chung Slytherin, các rắn nhỏ tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện.
Bình thường, vào buổi tối đầu tiên ngày khai giảng, tất cả Slytherin đều phải tập trung tại phòng sinh hoạt chung, đầu tiên là Thủ Lĩnh Nam Sinh lên tiếng rồi sau đó là lắng nghe chủ nhiệm phát biểu. Đó là quy định được kéo dài nghìn năm tại nhà Slytherin, chẳng qua vì năm trước Voldemort thất bại, danh tiếng Slytherin dần giảm sút, những bài phát biểu của Thủ Lĩnh Nam Sinh năm trước và năm nay đều qua loa có lệ. Lúc này các Slytherin rảnh rỗi đang yên lặng chờ đợi vị chủ nhiệm mới và bài nói chuyện đầu tiên của anh.
“Không ngờ được tên máu lai Snape lại trở thành chủ nhiệm mới của chúng ta.” Một Slytherin năm trên hơi ủ dột nói.
“Cẩn thận chút đi Spencer, sau này đừng có nhắc máu lai hay thuần chủng làm gì.” Một nữ sinh năm bảy bên cạnh khuyên bảo.
“Severus Snape chỉ là một máu lai khó ưa, bẩn thỉu rách rưới lại có thể kế thừa được dòng họ Prince lâu đời. Khi mà đại đa số Slytherin bị chèn ép thì hắn lại có thể xuôi chèo mát mái như thế tôi nghĩ chắc chắn hắn đã liếm mông Dumbledore rồi.” Vì quan điểm lập trường, gia tộc Spencer đã bị chèn ép từ khi Voldemort thất bại, trong một kỳ nghỉ hè, Spencer chỉ ở yên trong nhà với người mẹ khóc sướt mướt đi tạo quan hệ cùng đám nhân viên quan liêu tham lam ở Bộ Pháp thuật chỉ để ông nội, cha và chú mình không bị nhận nụ hôn của Giám ngục. Từ một thiếu gia Spencer biến thành một thằng nhãi Tử thần Thực tử, sự chênh lệch quá lớn khiến cậu ta không khỏi trở nên hận đời.
“Nói cũng đúng, tôi nghe là Dumbledore đã tự mình tới Azkaban nộp tiền bảo lãnh hắn đấy, khó có thể nói họ không có quan hệ nào.” Một Slytherin tiếp lời, những Slytherin sau này có thể lên thuyền Dumbledore đều bị coi là có thủ đoạn cao, nhưng hầu hết các Slytherin bị vùi dập bởi Voldemort đều có sự bàn tán kín đáo. Vì thế Snape bị cho rằng thoát khỏi vũng bùn đã phải thừa nhận sự bất mãn từ họ.
Ngay trong lúc các Slytherin đang đào móc bôi nhọ Snape thì Carl Phillips được coi là Thủ Lĩnh Nam Sinh đứng đầu nhà lại không nói gì. Cậu im lặng khiến những người khác dần nhìn lại, mong cậu có thể nói thêm gì đó.
“Quy tắc Slytherin đã nói: xà vương, thần thánh không thể xâm phạm.” Phillips chỉ nói vậy.
“Trước thì lão hải ly suốt ngày chỉ biết móc nối quan hệ, giờ thêm một tên máu lai. Một máu lai nho nhỏ sao xứng được với danh xà vương?” Có người không phục lầm bầm.
Các đàn anh đàn chị thì thảo luận nho nhỏ, các đàn em lại không dám hó hé tập trung tại một góc sáng sủa trong căn phòng. Những học trò được phân tới Slytherin năm nay rất ít, chỉ có năm người, trong đó có bốn bạn nhỏ thuần chủng, dòng chính của ba bạn nhỏ lại đang ăn cơm tù tại Azkaban, tiếp xúc thân thiết với Giám ngục. Mới còn nhỏ nhưng họ cũng đã cảm nhận được sự đối xử với một đứa con của Tử thần Thực tử, nên yếu đuối hơn đám Slytherin năm trên nhiều.
Alpha Lestrange chính là một trong năm thành viên mới, thuộc chi thứ của gia tộc Lestrange. vì có chứng cớ xác thực là Tử thần Thực tử nên dòng chính đã bị bắt giữ, dòng thứ như nhà cậu cũng bị chèn ép. Bên ngoài không quan tâm bạn là dòng chính hay dòng thứ, họ chỉ biết bạn mang họ Lestrange mà thôi.
Lúc này Alpha đang cúi thấp đầu, cậu vẫn ghi nhớ gương mặt buồn bã của cha mẹ lúc cậu rời đi, và cả câu nói của cha: “Nếu có thể Alpha không nên vào Slytherin”. Nhưng cậu vẫn bị phân vào Slytherin, cậu không biết nên viết thư gửi cha mẹ mình thế nào, cũng không biết mình phải sống ở đây ra sao.
Nhưng từ lúc cánh cửa phòng sinh hoạt chung từ từ mở ra, vị phù thuỷ áo đen đi vào, cậu đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa, sau này cũng không cần nghĩ tới. Vài chục năm sau, vị gia chủ Lestrange được khen là người trùng hưng gia tộc thường xuyên nhớ lại bài phát biểu đầu tiên của chủ nhiệm đã thay đổi bản thân mình ra sao. Đến lúc đó cậu vẫn còn in rõ hình dáng vị chủ nhiệm tôn kính ấy cùng khí thế không ai bì kịp, tấm áo choàng cùng áp lực đè nén bay phấp phới phía sau.
Snape nghiêm túc đi tới trước cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin, tuy nhiên chưa cần anh yêu cầu bức tranh bên ngoài mở cửa thì cửa đã mở, Snape kỳ lạ nhìn qua, phù thuỷ trong tranh đang cẩn thận cúi đầu chào, anh không nghĩ nhiều, vì cửa vừa mở, đám rắn nhỏ mang danh anh chịu trách nhiệm đã hiện ra trước mắt.
Chỉ liếc một cái thôi Snape đã nhăn chặt mày lại. Anh nhớ tới bầu không khí khi mình còn là học trò Slytherin, nhìn lại đám rắn nhỏ còn non nớt, không có tinh thần, hơi uể oải. Được lắm, đám nhãi con tụi bây, chẳng lẽ răng nanh chúng bây đã bị nhổ rồi ư?
Snape khó chịu nhìn quanh, mỗi bạn nhỏ bị nhìn qua lại chợt cảm thấy co rúm, cúi đầu ngay, không dám nhìn thẳng. Snape lên tiếng, giọng anh không lớn, nhưng mọi người trong phòng đều có thể nghe ra tiếng nói ngân nga ấy: “Ta là Severus Prince, chủ nhiệm mới của các trò.”
Snape tạm dừng rồi nói tiếp: “Ta không cần biết các trò là máu lai hay thuần chủng, cũng chẳng quan tâm các trò là con Tử thần Thực tử hay có mối quan hệ ngoài luồng nào khác, ta chỉ cần biết cứ bước vào đây thì chính là Slytherin. Mỗi tiếng nói cử chỉ hành động của các trò đều đại diện cho Slytherin.”
Snape bỗng nhiên nâng cao giọng: “Ngẩng cao đầu các trò lên, nhìn quanh chính mình đi.” Snape vung đũa phép, để đám học trò vừa ngẩng lên đều có thể nhìn rõ quy tắc Slytherin khắc trên tường được anh chiếu sáng.
“Dù sự thật tàn nhẫn đến đâu, nhưng nỗi đau sẽ thúc đẩy chúng ta tiến tới.” Snape khẽ đọc một câu trong quy tắc Slytherin, anh nhìn những con rắn nhỏ cũng theo tầm mắt anh mà đọc quy tắc trên tường.
“Tình trạng Slytherin hiện giờ đúng là không tốt,” Snape nói thẳng ra, “Tuy nhiên khuất phục hay thay đổi, thích ứng hoàn cảnh hoặc thay đổ nó thì đều dựa vào các trò. Những kẻ đối mặt với nghịch cảnh đã dễ suy sụp thì không xứng là một Slytherin.” Không biết vì sao trong lúc nói ra câu này, trong đầu Snape lại hiện lên một bóng dáng màu đen, khiến anh hơi hoảng hốt.
Chỉ nháy mắt sau, Snape lại tập trung, anh nhìn bọn trẻ đang chìm trong suy nghĩ rồi xoay người rời đi. Đã tốt nghiệp từ nhà Slytherin, Snape không muốn nhìn thấy tình trạng nhà mình trở nên tồi tệ, không gượng dậy được, tiềm thức anh không muốn đám rắn nhỏ non nớt này bôi đen cái tên Salazar Slytherin.
“Giáo sư,” Một học trò lên tiếng gọi lại Snape đang định đi, “Cái đám… Gryffindor đáng ghét luôn gây chuyện với tụi con, tụi con có thể giải quyết chúng không ạ?”
“Gian xảo là tính cách đặc biệt của chúng ta.” Snape lặp lại một câu quy tắc có vẻ không liên quan tới câu hỏi, rồi cất bước đi luôn.
“Gian xảo là tính cách đặc biệt của chúng ta.” Học trò này đọc lại lời Snape nói, rồi tinh một cái, cậu trịnh trọng cảm ơn Snape, “Cám ơn thầy, chủ nhiệm.” Tiếng gọi chủ nhiệm coi như Snape đã được thừa nhận bước đầu tiên.
Phillips đã phát biểu hai năm rồi đột nhiên đến trước mặt các Slytherin: “Nghe này, tôi lặp lại một lần nữa, xà vương, thần thánh không thể xâm phạm.”
“Xà vương, thần thánh không thể xâm phạm.” Hầu như mọi Slytherin đều đồng thanh lặp lại.
Đàn anh Snape, à không phải, chủ nhiệm Prince, mong thầy có thể mang lại hy vọng tới Slytherin, mang lại vinh quang và kiêu ngạo cho Slytherin. Phillips phức tạp nhìn hướng Snape rời khỏi.
Slytherin vĩnh viễn không từ bỏ.
Snape quay trở lại phòng làm việc của mình, ngồi trên chiếc ghế thoải mái phía sau bàn, hơi đau đầu nhớ lại màn nói chuyện vừa nãy của mình, hy vọng đám rắn nhỏ luôn không chịu thua kém này có thể tỉnh táo lại và đứng lên, chúng là hy vọng cho tương lai của Slytherin.
Snape nhanh chóng sửa sang giáo án giảng dạy và chuẩn bị dược liệu ngày mai cần, tuy anh là tay mơ nhưng động tác không hề chậm, như đã làm vô số lần vậy.
Sửa sang hết xong, Snape dùng đũa phép để biết thời gian, mày nhăn chặt vì bữa tiệc khai giảng cộng cả bài phát biểu đã khiến anh chậm mất một thời gian, phải nhanh chóng chạy về lâu đài Prince thôi.
Vì Carey ra mặt tranh thủ, Dumbledore chỉ phải đồng ý cho phép Snape có thể trở lại lâu đài Prince bất cứ lúc nào, cũng tiện cho Snape có thể giảng dạy xong về nhà sống chung với hai cậu bé nhà mình.
Ánh lửa lò sưởi nhoáng lên, Snape đã trở lại qua mạng lưới floo. Giao áo choàng cho gia tinh đã tiến tới, Snape nhanh chóng sửa soạn đầu tóc rồi đi tới chỗ phòng trẻ con.
Hai đứa đang ngủ, Snape sờ sờ Hugo vẫn còn hơi nhăn mày, như cảm nhận được hơi thở của ba mà cả ngày trời không thấy, đôi mày của bé chậm rãi buông lỏng. Sau đó Snape lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Gres đang ngủ say, quả nhiên cô bé vẫn ngủ ngon không tỉnh lại. Snape lại cảm thán Gres của mình đúng là một đứa trẻ yên lặng, giỏi giang hơn đám Gryffindor lỗ mãng kia không biết bao nhiêu lần, bởi vậy anh cũng xem nhẹ cơ thể chợt cứng ngắc của bé khi anh chạm vào.
Cô bé Gres Prince thục nữ giả sư tử thật: “Đùa à, cứ thử để người bạn thân của mình vuốt ve mình mang theo tình mẫu tử mà xem!”
Ngày hôm sau là ngày đầu tiên của năm học mới tại Hogwarts, đồng thời cũng là ngày đầu tiên Snape giảng dạy ở đây.
Lớp đầu tiên của Snape là năm thứ hai Gryffindor và Slytherin. Trong lớp độc dược giáo sư còn chưa xuất hiện, các Gryffindor mới đến vẫn ầm ĩ như thường ngày, thuận tiện trao đổi những điều thú vị ở kỳ nghỉ hè mà đêm qua còn chưa nói xong.
Bên Slytherin thì vẫn im lặng như bình thường, chẳng qua không phải ở yên không nhúc nhích mà chỉ cúi đầu vội vàng chuẩn bị nội dung bài học hôm nay. Đùa à, môn này giừ do vị chủ nhiệm nhìn có vẻ không đơn giản của họ dạy đó, chứ không còn là của lão Slughorn khéo đưa đẩy như trước kia, nếu họ cứ giống đám Gryffindor không biết sợ này là gì thì chắc chủ nhiệm sẽ lột da họ mất. Nghĩ thế đám rắn nhỏ năm hai rùng mình một cái, càng tập trung vào sách vở.
“Này anh bạn, sao cái đám rắn kia hôm nay cứ như bị Ravenclaw nhập vào thế?” Kevin Whyte, bạn thân của Bill tò mò huých bạn mình.
Bill cũng kỳ lạ, chúng nó vẫn yên lặng như thường, nhưng cậu vẫn cảm thấy có sự khác biệt, giống như trước kia rắn chỉ là đồ chơi, mà giờ là rắn thật ấy. Chắc chỉ là ảo giác thôi, Bill buồn cười lắc đầu, thủ lĩnh đám rắn độc ấy đã bị kdc đánh tan xác, chúng nó còn gì để mà kiêu ngạo chứ.
“Để tớ đi chào chúng nó, cho tớ mượn con chuột của cậu chút.” Kevin lấy thú cưng Scabbers của Bill lặng lẽ đặt lên lưng một Slytherin ngồi hàng cuối vẫn đang tập trung đọc bài. Đây là trò chơi thường ngày của họ, ném chuột, cóc hoặc nhện lên người Slytherin, sau đó cười to nhìn chúng kêu la vì hoảng hốt sợ hãi. Dù sao đám Slytherin nhát gan cùng lắm cũng chỉ giận dữ trừng lại, chẳng làm được gì hơn, vì chúng giờ còn đâu chỗ dựa nữa.
Tuy nhiên lần này Slytherin mà họ chọn như có mắt mọc sau lưng, vung đũa phép một chút, con chuột bay thẳng vào mặt Kevin, khiến Kevin và chuột có sự tiếp xúc thân mật đầu tiên.
“Đồ Slytherin chết tiệt nhà mày!” Kevin chật vật kéo móng vuốt con chuột đang ở trên mặt mình ra, sau đó cầm đũa phép chỉ thẳng vào Slytherin kia.
Cửa mở ầm một tiếng, áo choàng đen của Snape bay phần phật, anh vừa vào đã thấy Kevin đang phẫn nộ vung vẩy đũa phép về phía Slytherin.
Ngay cả đũa phép cũng vô dụng, Snape ném một thần chú qua, Kevin bị ném về chỗ ngồi của mình.
“Chuyện gì đây?” Snape không vui lắm, Gryffindor chết tiệt này đã huỷ hoại tâm trạng tốt của anh, đây là tiết đầu tiên đó. Còn chưa bắt đầu anh đã hối hận, về sau anh còn phải đối mặt với đám Gryffindor đần thối này không biết bao nhiêu năm nữa, thà ở trong lâu đài dỗ Hugo và Gres ăn cơm còn hơn.
“Thưa giáo sư, con chỉ nhặt thú cưng của bạn Whyte trả lại cho bạn ấy thôi ạ. Thầy có thể kiểm tra đũa phép của con.” Bạn Slytherin bị Kevin chọn đã buông tay vô cùng vô tội nói.
“Mày nói láo, Slytherin đê tiện nhà mày!” Kevin tức giận nhảy dựng đứng, Slytherin bình thường luôn mặc họ bắt nạt lại dám xảo trá, đổi trắng thay đen như thế.
Cậu ta chỉ trích, Slytherin kia thì nhếch môi cười.
“Ngồi xuống đi trò Whyte. Gây mất trật tự trong lớp trừ Gryffindor điểm, nhục mạ nhà khác Gryffindor trừ điểm. Slytherin giúp đỡ bạn đọc cộng thêm điểm.” Snape cũng nhếch môi lên y hệt Slytherin kia. Tâm trạng anh tốt lên nhiều rồi, rốt cuộc đã tìm được thú vui dành cho Gryffindor, xem ra về sau có thể trừ điểm Gryffindor nhiều hơn chút.
Kevin vô cùng khó chịu muốn cãi cọ thêm với Snape, lại bị Bill kéo xuống.
“Đám Slytherin đáng ghét.” Kevin ngồi dưới vẫn lầm bầm.
Tập thể Slytherin thính tai lại quay về phía cậu cho một cái nhếch môi y như Snape.
Đồng thời trên bục giảng cũng vang lên giọng Snape. “Trên lớp học nghiêm cấm nói chuyện riêng, Gryffindor trừ điểm.”
Chết tiệt, mình ghét đám Slytherin. Kevin lại mắng, nhưng lần này cũng biết khôn mà mắng thầm.
Tập thể Gryffindor nhìn Snape đang vô cùng bình tĩnh trên bục giảng. Slytherin lại thêm một con rắn độc, xem ra về sau phải đấu trí so can đảm với tụi nó rồi. Sau lưng nhóm Gryffindor dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Tập thể Slytherin thì sùng bái ngẩng đầu nhìn vị chủ nhiệm mới, đây chính là tấm gương mà họ muốn bắt chước. Ngầu quá đi! Phía sau Slytherin cũng hừng hực cháy.
Đối diện tầm mắt cực nóng phía dưới, Snape thản nhiên, “Giờ bắt đầu học.” Tiếng nói lạnh băng như dập tan ngọn lửa phía dưới.