Quên Anh Là Điều... Em Không Thể!

chương 18: “…nếu em quên thì tôi sẽ là người làm cho em nhớ!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hoàng Gia Ân, em hãy nghe cho kỹ đây, dù cho em có ruồng bỏ quá khứ, ruồng bỏ chính ký ức của mình thì tôi vẫn sẽ mai mãi là người nhặt hết chúng đặt lại vị trí ban đầu! Và…Nếu em quên thì tôi sẽ là người làm cho em nhớ!…”

…….

Những kỷ niệm về người anh trai quá cố cứ mãi lởn vởn trong tâm trí hắn, hắn quyết tâm phải làm cho nó nhớ lại những kỷ niệm giữa hai người. Nghĩ đến đó hắn lập tức gọi cho Jackson giúp hắn xuất viện. Vội vàng thay quần áo, hắn chẳng để tâm đến vết thương đang dần khép miệng lại rỉ máu đỏ thẫm vùng băng quấn. Điều hắn bận tâm bây giờ không phải, phải là quan tâm nhất chính là nó. Dù cho có phải trả giá bằng cái mạng này, hắn cũng cam.

…….

Ngày hôm sau, cả trường Royal đều phải giật mình vì họ nghĩ hắn và nó từ lâu đã là một cặp, đáng lẽ phải đi chung với nhau nhưng sao lại mỗi người lại một xe thế kia?!

– Nó đi chung với Brian và Bảo Ngân.

– Hắn đi chung với Jackson và Quân.

Những tiếng xì xào và những tiếng cười mang đầy vẻ khinh bỉ. Phải, họ khinh nó họ cười vì không sớm thì muộn nó cũng bị hắn đá nhưng lại chẳng hiểu chút gì!

Bàn tán rồi lại bàn tán, chỉ sau một lúc thì sân trường trở lại vẻ vắng lặng thường ngày, vì đã tới lúc vào học.

….

Ngồi trong lớp nhưng nó, hắn và Quân mỗi người một suy nghĩ, Ruby, Luli không khỏi lắc đầu. Từ khi ở bệnh viện đến khi xuất viện họ đều không nói một câu nào. Giờ canteen cả bọn cùng nhau xuống canteen nhưng chỉ có hắn là im lặng ở lại. Nhìn hắn mà nó bất chợt nặng lòng! Nhưng…đã diễn thì diễn cho trót!

….

Giữa đám đông, những tiếng cười, nói khiến nó cảm thấy bản thân thật giả tạo,

“Em gái, em ăn gì không? Sao cứ thừ người ra như vậy chứ?”-Brian vẻ lo lắng nhìn nó, còn Bảo Ngân? Cô ta chắc hẳn đang rất hài lòng!

“Emily! Emily may bị gì vậy?!”-Ruby kêu tên khiến nó giật mình.

“À..à…không, mình không sao”-Nó cố gắng mỉm cười thật gượng gạo.

“Cậu muốn ăn gì không?”-Từ nãy đến giờ cậu đều để ý đến không sót một hành động nào, bất giác cậu cảm thấy mình làm vậy là đúng hay sai?! Là tự nguyện hay gượng ép?

“Mình không đói…”-Nó nói.

“Cậu uống sữa nhé, nếu nhịn sẽ không tốt đâu!”-Bảo Ngân giả vờ quan tâm cho đúng kịch bản, rồi đưa hộp sữa ra trước mặt nó. Nó chỉ cầm lấy rồi lẳng lặng đi lên lớp, nó như người mất hồn, liệu nó làm như vậy là đúng hay sai?

…. Đến bàn của hắn, nó gượng mình đưa hộp sữa cho hắn,

“Cậu chưa ăn gì…nên…cho cậu!”

Hắn từ từ ngẩng lên, nhận lấy một cách máy móc, đôi mắt ánh lên nét cười,

“Cậu..quan tâm tôi?!”

“Đừng…đừng mơ, chỉ là tôi thương hại cậu thôi!”-nó chột dạ, phải, sao nó phải làm như vậy? Quan tâm?

Hắn chợt đứng dậy, nắm lấy tay nó đưa lên,

“Tôi nói cho em biết, dù cho em có quên tôi, hay gạt bỏ tôi thì..”

“Cậu im đi, đừng nghĩ rằng tôi cho cậu hộp sữa này thì có nghĩa là tôi quan tâm cậu, lầm rồi, tôi chỉ đang làm theo những gì tôi cho rằng đủ để trả thù.”

“Hoàng Gia Ân, em hãy nghe cho kỹ đây,dù cho em có ruồng bỏ quá khứu, ruồng bỏ chính ký ức của mình thì tôi vẫn sẽ mai mãi là người nhặt hết chúng đặt lại vị trí ban đầu! Và…Nếu em quên thì tôi sẽ là người làm cho em nhớ vậy nên dù em có muốn giết tôi thì, tôi sẽ làm tất cả để em quay về bên tôi!”-hắn nói như đinh đóng cột.

“Vậy anh cứ chờ đi, cứ thử đi vì người tôi thích thật sự chính là THÁI DUY QUÂN! Vậy nên nếu anh cứu cố chấp thì tuỳ anh…!”-Hắn như đứng hình khi nghe nó nói. Không…không…không phải vậy đâu! Hắn tự phủ nhận. Nhưng cùng lúc đó, Duy Quân bước vào dành lấy nó,

“Cô ấy thật sự chính là bạn gái tôi!”

“Cậu…cậu..”-hắn trợn tròn mắt đầy tức giận, nói rồi hắn buông tay nó, tặng cho Quân một cú đấm của sự tức giận. Nó chứng kiến tất cả nhưng lại chỉ có thể hét lên hai từ “dừng lại” rồi chạy nhanh ra khỏi lớp. Thấy nó chạy đi, hắn ngay lập tức cũng chạy theo. Người ở hai bên chứng kiến cảnh đó đều phải dạt ra.

Nó cứ chạy, chạy lên từng tầng, chạy cho đến khi trước mắt nó là một cánh cửa bằng gỗ, nhẹ mở cánh cửa, bất chợt một luồng gió nhẹ thổi ngang mặt nó, đôi mắt vô thức nhắm lại, nó từ từ bước theo quán tính. Cảm giác thật yên tĩnh biết bao,

“Em tính bước cho đến khi nào?”-một giọng nói quen thuộc vang lên. Nó khựng lại, mở đôi mắt đang nhắm lại,

“Sao cậu lại theo tôi!”-một câu nói chẳng có ý gì là hỏi.

“Nơi này đâu phải là của em, em có quyền đi, tại sao tôi lại không thể?”

Nó không thèm hỏi lại, từ từ thưởng thức cảnh đẹp, một lúc sau,

“Em tính ngủ đứng à?”

“…”

“Sắp tới giờ học rồi, em mau xuống đi!”

“Em…”

“Cậu ồn ào quá đó!”-Nó gầm nhẹ.

“Em rất dũng cảm khi nói với tôi bằng cái thái độ đó.”-hắn cau mày. Nó bực bội quay phắt lại, bất chợt một thân hình lớn chắn trước nó, đôi môi nó đang áp lên thứ gì đó khá mềm mại. Khoang đã, nó đang định thần và xác định cái thứ kia là gì. Đột nhiên, nó trợn ngược mắt lên, đẩy hắn ra, đưa tay lên môi mình,

“Khốn kiếp!”-Nó đưa tay định đấm hắn nhưng lại rơi vào khoảng không, hình như, có cái gì đó vụt qua mắt nó,

-Đi ra.

-Không thích. Nếu thích thì đầu bàn còn chỗ đấy.

.

.

.

-Cô ngồi đi!

-Sao anh không ngồi chứ. Bộ gay à, keo thế à. Chỉ vì một chỗ ngồi mà tranh với con gái thế không thấy nhục à. Mới sáng còn quăng cả một xấp tiền luôn cơ mà sao giờ keo thế?! hm?!

.

.

.

-Cô câm cho tôi

-T.Ô.I K.H.Ô.N.G C.Â.M!

Hình như, chàng trai đó đang hôn cô gái đó, như hắn..hôn nó! Rốt cuộc là tại sao những hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu nó, điều này có ý nghĩa gì? Có liên quan gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio