"Hẳn không phải là ác mộng đâu, rõ ràng lão quỷ kia so với ác mộng còn kinh khủng hơn nhiều."
Nhớ lại ở trong giấc một sống chết trong nháy mắt, trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại run rẩy, nếu như không phải lúc đó hắn bị đụng đến choáng váng, vậy thì không phải hiện thân thể này đã không còn bất kỳ ý thức nào, trở thành người thực vật rồi sao?
"Nó thật sự không phải ác mộng, mà là Mộng Ma." Lúc này, Lãnh Nguyệt nhàn nhạt trả lời.
"Mộng ma? Đó là gì?"
Lần đầu tiên Hạ Thiên Kỳ nghe đến Mộng Ma, cũng không biết đây là loại quỷ vật nào.
"Mộng ma có thể nói là bản thăng cấp của ác mộng, cũng là một loại ma quỷ, chỉ là so với ác mộng, mộng ma mạnh hơn nhiều.
Mặc dù nó là ma quỷ, bên trong tồn tại quỷ vật rất yếu, nhưng không giống với ác mộng, chỉ có thể nhập vào xác người để xuất hiện ở nhân gian. Hay nói thẳng ra, là nó có thể tồn tại trong thực tế, cũng có thể ở trong giấc mộng.
Lúc nó ở trong hiện thực, thì nó chỉ tương đương mà một con ma, cũng không kinh sợ lắm. Chỉ là lúc nó tiến vào cảnh trong mộng, thì sức mạnh của nó có thể sánh ngang với lệ quỷ.
Vậy nên, tôi mới nói, lần này anh có thể sống sót, quả thật là rất may mắn."
Nghe lời giải thích của Lãnh Nguyệt, trong lòng Hạ Thiên Kỳ nghĩ đến lại càng thêm sợ hãi, theo bản năng lấy tay che ngực, hỏi tiếp:
"Vậy là lúc tôi bước vào mộng, đã đụng phải một con quỷ vật không kém Lệ Quỷ bao nhiêu?"
"Ừm, nó là mộng ma." Lãnh Nguyệt gật nhẹ đầu xác định, lúc này như nhớ ra chuyện gì, nói tiếp:
"Tôi có thể xử lý nó là do anh đã kéo nó ra đây, nếu không, ở trong mộng cảnh của bạn anh, chúng ta nhất định cũng không có cách nào đối phó nó.
Năng lực của tôi lúc này, đối phó với ma quỷ đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng nếu đụng phải con người biến thành Lệ Quỷ, thì chỉ có thể ngăn cản một lúc, nhưng mà giao tranh thì tuyệt đối không thắng được.
Nếu gặp phải quỷ vật cấp bậc lệ quỷ, vậy thì tôi không có khả năng chống cự.
Không biết Lãnh Nguyệt lại tính toán cái gì, đột nhiên lúc này lại nói những chuyện này với Hạ Thiên Kỳ.
Đại khái Hạ Thiên Kỳ đã hiểu rõ tình huống của Lãnh Nguyệt, hắn ta hạ thấp năng lực của mình, nói với hắn những lời như vậy, đã là một chiến lược rất khó, huống hồ, trong quá trình thi hành nhiệm vụ, xác suất đụng phải quỷ vật cấp bậc lệ quỷ không lớn như vậy.
Hai người đều tự rơi vào trầm mặc một lúc, Hạ Thiên Kỳ bất giác rút một điếu thuốc lá, nhóm lửa rồi đặt mông ngồi lên ghế so lon nghỉ ngơi.
Trong quá trình đó, Hạ Thiên Kỳ có liếc qua Lãnh Nguyệt không biết đang suy nghĩ cái gì, thầm nghĩ, những lần như thế này, nếu hắn không chủ động mở miệng thì Lãnh Nguyệt cũng nhất định im lặng.
Nói đến hắn ta càng làm không khí thêm ngột ngạt, thật là ít nói.
Điếu thuốc chỉ còn lại một nửa, Hạ Thiên Kỳ mới trải qua một phen kinh hãi, mệt mỏi ngáp một cái, chỉ cả nhà Tào Kim Hải đang nằm trên mặt đất, nói:
"Bọn họ còn gặp nguy hiểm sao?"
"Không, một chút nữa sẽ tỉnh lại thôi."
Nói xong, Lãnh Nguyệt kiểm tra lại túi đồ của mình, trông bộ dạng giống như muốn chuẩn bị rời đi.
"Chuyện ở đây giải quyết xong rồi, tôi phải về đây."
"Trời sắp sáng rồi, khoảng một hai giờ nữa thôi, chờ thêm một lát đi."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, bọn hắn cũng không cần lần mò trong đêm tối mà đi, tuy nhiên nghĩ đến Lãnh Nguyệt không phải muốn thương lượng với mình, đôi mắt của hắn đảo vài vòng, nên chuyển chủ đề nói:
"Pháp thuật của anh đã đạt đến cảnh giới trâu bò như thế, so ra mà nói, có thể giết chết lệ quỷ không?"
"Tất nhiên có thể. Bên trong lệ quỷ không phải là quỷ vật mạnh nhất tồn tại."
"Tốt, vậy anh nói cho tôi biết một chút, đến cùng thì pháp thuật sẽ trâu bò đến cỡ nào, tôi rất tò mò."
"Không biết." Thậm chí, Lãnh Nguyệt cũng không thèm nghĩ ngợi, đã lắc đầu nói:
"Bất kể là giới hạn như thế nào, thì cũng không thể đoán trước."
"Thôi đi, tôi thấy anh là không muốn nói cho tôi biết."
Thấy Lãnh Nguyệt không muốn nói nhiều, Hạ Thiên Kỳ cũng lười hỏi thêm, dù sao hắn cũng không học pháp thuật, nếu tò mò không biết rốt cục pháp thuật trâu bò đến cỡ nào, không bằng hắn nghĩ đến thể chất ác linh của mình, nói không đúng thì một ngày nào đó có thể trở thành siêu nhân thật đó.
"Qua chuyện của Tào Kim Hải, quả thật tôi đã bị dọa sợ.
Nghĩ đến trên thế giới này, có rất nhiều ác mộng như vậy tồn tại, bọn chúng nhập vào xác người sinh hoạt bình thường, làm nhân viên cửa hàng bán giá rẻ, là đồng nghiệp trong công ty... Thậm chí... còn có thể làm cho con người yêu nó.
Chỉ nghĩ như thế, tôi đã thấy lòng mình run rẩy, rất sợ hãi!"
"Vậy nên mới có sự tồn tại của tổ chức thầy bói."
Đột nhiên Lãnh Nguyệt xoay đầu lại, lúc nói ra nhwungx lời này, trên mặt tràn đầy sự tự hào về tổ chức thầy bói.
Nhìn thấy khuôn mặt luôn trơ trơ của Lãnh Nguyệt, lại khó mà lộ ra một chút cảm xúc, Hạ Thiên Kỳ không khỏi ngạc nhiên, trong lòng đoán chừng, hẳn là từ nhỏ Lãnh Nguyệt đã bị tẩy não rồi.
Bằng không, hắn ta cũng sẽ không ngây thơ như vậy, lương thiện, cũng sẽ không căm hận quỷ vật như vậy.
Sau khi ngạc nhiên một chút, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười ha hả nói:
"Nguyệt Nguyệt, cứu vớt thế giới, bảo vệ con người là gánh nặng đặt trên vai anh, anh còn phải gánh nó dài dài đấy."
"Nhàm chán!"
Nghe xong, Lãnh Nguyệt khó chịu trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ, không muốn tiếp tục cùng hắn nói nhảm nữa, cầm lấy ba lô trên bàn trà bước về phía cửa, mặc cho Hạ Thiên Kỳ có nói gì.
Vốn định chờ gia đình Tào Kim Hải tỉnh lại hắn mới đi, nhưng nghĩ đến ba con ác mộng kia, thậm chí là mộng ma đều đã bị xử lý, có những chuyện hoàn toàn có thể nói qua điện thoại, vậy nên hắn do dự một chút, cũng quyết định theo Lãnh Nguyệt rời khỏi nhà Tào Kim Hải.
Bất kể như thế nào, thì Lãnh Nguyệt cũng đã rất trượng nghĩa chạy đến đây giúp đỡ, hắn cũng không nên để hắn ta một mình trở về.
Bên ngoài, gió lạnh gào thét, trong xe không bật điều hòa, nên có chút lạnh.
Bởi vì Hạ Thiên kỳ bị thương, nên Lãnh Nguyệt cũng không để cho hắn tự lái xe, trên đường cao tốc, hai người bọn hắn chạy rất nhanh, trong lúc đó, cũng không ai lên tiếng.
Cũng vì Hạ Thiên Kỳ hơi mệt, cộng thêm vết thương ở lưng hơi âm ỉ đâu, nên hắn cũng không còn tinh thần tìm chủ để nói, một lòng chỉ muốn mình tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, như vậy cũng sẽ không còn mệt mỏi, cũng không còn đau nữa.
Đúng lúc hắn sắp ngủ, mí mắt vừa khép lại thì Lãnh Nguyệt lại đột nhiên quay đầu nhìn hắn nói:
"Xem bảng vinh dự của anh một chút đi."
"Anh muốn hỏi mấy giờ à?"
Hạ Thiên Kỳ có chút mơ hồ, nhìn thoáng qua bảng vinh dự, sau đó lại ngạc nhiên bật cười:
"Ha ha, có phải tôi nhìn nhầm không, vậy mà được điểm vinh dự!"
Hạ Thiên Kỳ sợ rằng mình hoa mắt, nên lúc này mới dụi dụi mắt mình một lần, kết quả vẫn như lúc trước hắn nhìn thấy, quả thật điểm vinh dự đã tăng thêm điểm.
Nếu như vậy thì cộng thêm điểm lúc trước hắn đạt được, hiện tại tổng lại hắn đã có điểm vinh dự.
Nói cách khác, hắn có thể thăng chức làm giám sát!
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, chuyện vui này thật sự đến qua nhanh, nhanh đến nỗi hắn không thể tin được đây là sự thật.