"Đầu của Phượng Thải?"
Nghe xong, Lưu Ngôn Mẫn tỏ ra rất bất ngờ, tiếp theo, thấy mọi người đều im lặng, hắn ta hỏi tiếp:
"Phượng Thải là ai?"
"Tôi nói anh Mẫn Mẫn, lúc nãy đến giờ anh là suy nghĩ cái gì vậy, có nghiêm túc lắng nghe không, Phượng Thải chính là nhân vật nữ chính trong bộ phim kia."
Nam Cung Vân cảm thấy rất mất mặt, không biết Lưu Ngôn Mẫn nghĩ như thế nào mà lại hỏi câu đó.
Hạ Thiên Kỳ không quan tâm Lưu Ngôn Mẫn có đang nghiêm túc nghe hay không, tóm lại là hắn hiểu Liễu Chí Thành nói cái gì, lúc này, hắn lại lên tiếng hỏi:
"Ông Liễu cứ nói tiếp đi, vì sao đầu của Phượng Thải lại ở chỗ của ông."
Nghe câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, dường như Liễu Chí Thành nhớ lại chuyện kinh khủng gì đó, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
"Cái đầu này xuất hiện vào sáng hôm nay, lúc tôi tỉnh dậy thì thấy nó đã được đặt bên cạnh chiếc đèn bàn, trên tủ ở đầu giường, đôi mắt trừng lớn, rất oán độc, nhìn tôi chằm chằm.
Mấy ngày liền tinh thần bị giày vò, vốn dĩ tôi đang ở giới hạn, sắp sửa sụp đổ, vậy nên khi nhìn thấy đã bị dọa cho ngất đi.
Bởi vì cái đầu này cũng không phải là của đồng nghiệp, mà là của một người vốn dĩ là không tồn tại ngoài đời, hơn nữa là trong phim kinh dị lại chết không toàn thây. Nhưng rõ ràng là một nhân vật trong phim, vậy mà đầu của cô ấy lại xuất hiện trên tủ đầu giường trong nhà tôi, điều này làm tôi cảm thấy, con quỷ kia đang dự định xuống tay với tôi.
Sau khi tôi tỉnh lại cũng đã là giữa trưa, bởi vì có hẹn với các anh đêm nay, nên tôi ngay cả mặt cũng không kịp rửa, trốn ra khỏi nhà. Mà trên đường lái xe đến chỗ này, lại phát sinh một chuyện làm tôi thấy tuyệt vọng.
Chính là cái đầu người kia, đầu của Phượng Thải, vậy mà xuất hiện trên chiếc ghế lái phụ, quả thật rất quỷ dị.
Lúc ấy, tôi bị dọa, sợ đến nỗi choáng váng, cũng không còn lo nhiều như vậy, chỉ là theo bản năng, muốn đem cái đầu này vứt đi. Thế là, lúc đi ngang qua một tiệm sửa quần áo, tôi xuống xe mua một tấm vải. Sau đó gói cái đầu này lại thành một cái bao, vứt xuống khe núi hai bên đường cao tốc.
Tôi cứ nghĩ rằng mình đã thoát khỏi nó, vậy mà sau khi tôi rút một điếu thuốc, lúc tỉnh táo lại, đã phát hiện cái đầu người kia bị treo trên kính xe của tôi.
Tôi lúc ấy đã không suy nghĩ được gì nữa, trực tiếp ném nó xuống khỏi xe. Sau đó vội vã tăng tốc. Nhưng là... là... cái túi kia vậy mà lại xuất hiện trong xe của tôi một lần nữa.
Liên tiếp mấy lần như vậy, tôi mới phải tiếp nhận cái thứ xui xẻo này, thực tế là tôi không thể thoát khỏi nó, bất kể tôi ném nó đi đâu, sẽ một lần nữa nó lại quay về trong tầm mắt tôi.
Sau chuyện này thì mọi người cũng hiểu rõ rồi đấy, tôi mang theo cái túi xách này đến đây.
Sở dĩ tôi biểu hiện cẩn thận từng li từng tí như vậy là để đề phòng cảnh sát, sợ bọn họ bắt tôi mở chiếc bao này ra để kiểm tra, nếu như thế thật thì tôi không biết phải giải thích như thế nào."
Nói đến chỗ này, Liễu Chí Thành sắc mặt rất khó coi, cười cười, cảm thấy có chút may mắn, cảm khái:
"Cũng may là trời không tuyệt đường người, cuối cùng cũng để tôi gặp được các anh, nếu không tôi không bị con quỷ kia giết chết, thì cũng bị nó hành hạ cho sống không bằng chết."
"Tôi đã nói rồi, ông Liễu, chỉ cần ông ăn nói ngay thật với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đem hết khả năng giúp đỡ ông.
Lúc này, Liễu Chí Thành đã kể hết những chuyện ông ta gặp phải, nghe xong, không chỉ Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mơ hồ, mà ngay cả Lưu Ngôn Mẫn và Nam Cung Vân trên gương mặt giảo hoạt cũng phải mang chút u sầu, hiển nhiên bọn họ cũng không hiểu rõ. Cuối cùng thì đây là chuyện gì cơ chứ.
Còn người có tầm kiến thức rộng rãi Lãnh Nguyệt, thì từ đầu đến cuối đều không mở miệng, vẫn luôn giữ tác phong cao ngạo, lạnh lùng như cũ.
Hạ Thiên Kỳ chỉ là tỏ thái độ bên ngoài của bọn hắn với chuyện này, dù sao giúp Liễu Chí Thanh cũng chỉ là một cái cớ, lý do làm cho bọn hắn thật sự muốn liều mạng đó là sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ đạt được điểm vinh dự.
Vậy nên, mặc dù trước mắt không có đầu mối gì, nhưng xem ra không có ai có suy nghĩ sẽ rút lui cả. Đối với năm điểm vinh dự kia, là tình thế bắt buộc.
Trong nội tâm bọn hắn đo lường bao nhiêu rất rõ ràng, nhưng Liễu Chí Thành lại hoàn toàn mơ màng, vốn dĩ là không biết đám người kia thâm sâu thế nào, chẳng qua là cảm thấy trước đó Lưu Ngôn Mẫn ra tay biến quỷ rất là trâu bò, không giống với đám người giang hồ lừa gạt ông ta đã gặp phải trước đó.
"Chuyện đó..."
Liễu Chí Thành đều cảm thấy mọi người có chút trầm mặc, nên thấp giọng dò hỏi:
"Chuyện này... Dễ giải quyết không?"
"Rất khó để giải quyết." Hạ Thiên Kỳ cau mày lắc đầu, thấy thế, nội tâm Liễu Chí Thành nhất thời lắng xuống, kéo theo tiếng khóc nức nở:
"Các anh nhất định sẽ có cách đúng không? Nhất định sẽ cứu tôi đúng không?"
"Đó là chuyện tất nhiên, tôi nói chuyện này khó giải quyết chứ không nói là không có cách giải quyết.
Như vậy đi, ông Liễu, cho chúng tôi thương lượng một chút, nghe xem ý kiến của mọi người thế nào, không biết chừng lại đưa ra được phương án."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ chỉ vào chiếc bàn phía đối diện, nói tiếp:
"Ông Liễu, nếu ông không ngại, thì phiền ông sang ngồi bên kia trước, được không?"
"Không... Không ngại."
Nhìn thấy Liễu Chí Thành đã đi sang chỗ đối diện, Hạ Thiên Kỳ nhìn bọn người Lãnh Nguyệt, cười khổ:
"Mấy vị đại thần có ý kiến gì về chuyện tình cờ của Liễu Chí Thành không, phải chăng có biện pháp nào đó?"
"Nhiệm vụ lần này, dựa theo miêu tả của ông ta thì không dễ giải quyết đâu, rất có thể là lời nguyền rủa."
"Nguyền rủa?" Nam Cung Vân nhìn Lưu Ngôn Mẫn một chút, sau đó lắc đầu nói.
"Chắc không phải là nguyền rủa đâu, lão đại có nói nguyền rủa là nhiệm vụ mà cấp bậc bọn họ phải đối mặt, trong hiện tại sẽ không có loại này."
"Nói như vậy không đúng. Các anh xem, đầu tiên bọn họ là gặp phải một rạp chiếu phim không tồn tại thực, sau đó lại nhìn thấy quỷ đóng phim, sau cái đêm xem phim đó, những người kia bắt đầu chết rất oan uổng.
Mà ông ta cũng bị Quỷ Vật để mắt tới, trong nhà liên tục xuất hiện đầu của người bị hại, và quỷ vật đúng là cái đầu kia, âm hồn bất tán.
Nguyền rủa rõ ràng là bộ phim kinh dị kia, nhưng bất kể ai, đã là người từng nhìn thấy bộ phim đó, thì đều bị giết chết."
Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn tranh luận rất sôi nổi, Hạ Thiên Kỳ nhịn không được, nên cắt ngang bọn họ, nói:
"Mặc dù tôi không biết nguyền rủa các người nhắc đến là chuyện như thế nào, nhưng có một chuyện mọi người không thấy kỳ quái sao?"
"Chuyện gì?"
"Tất nhiên là chuyện tình cờ của Liễu Chí Thành. Lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy bộ phim kia, nhưng dựa theo lời kể của ông ta, thì những người bị hại kia đều là bị giết chết ngay.
Năm ngày, tất cả mười lăm người đều phải chết, đổi lại vậy mỗi ngày sẽ có ba người chết rất oan uổng, có thể thấy quỷ vật trong nhiệm vụ này giết người rất quả biết, vốn dĩ là không dây dưa dài dòng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đến lượt Liễu Chí Thành này thì lại hoàn toàn đổi thành một phương thức khác, xem ra giống như là muốn dọa cho ông ta kinh dãi. Quá trình rất kinh dị, cũng lại rất quỷ dị, nhưng trên thực tế lại chẳng làm gì, bởi vì Liễu Chí Thành vẫn như cũ, sống rất khỏe, ông ta cũng không bị giết.
Vậy nên, các người không thấy Quỷ Vật này là vô cùng bất công sao?"
"Chuyện này... Có vẻ như đúng là như vậy." Lưu Ngôn Mẫn cẩn thận suy nghĩ lời nói của Hạ Thiên Kỳ, không khỏi gật đầu đồng ý, hắn ta vốn dĩ cũng cảm thấy chuyện này rất cổ quái.