Dịch:Dịch Gia
"Gì cơ? Cậu nói lúc đó cậu nhìn thấy hai khuôn mặt của Từ Thiên Hoa!"
Sau khi biết được chân tướng sự việc, nghe xong, sắc mặt của những người kia đều biến sắc, lộ rõ vẻ khó mà tin được, rất kinh sợ.
Trời ạ, sao lại như thế được, không lẽ Từ Thiên Hoa là do quỷ vật tráo đổi? Nhưng ông ta là giám sát của toàn đội chúng ta, là người có năng lực mạnh nhất đó."
Bộ dáng của cậu thiếu niên kia không có chút gì là đùa giỡn, nhưng sự thật này thì mọi người khó có thể tiếp nhận được, bởi vì nếu chấp nhận nó, thì chẳng khác nào thừa nhận, Từ Thiên Hoa đã bị quỷ vật xử lý.
Mặc kệ nhân phẩm của Từ Thiên Hoa như thế nào, nhưng ông ta lại là người có năng lực mạnh nhất trong đội, là đối tượng để bọn hắn dựa dẫm vào, mong tìm kiếm được con quỷ vật kia và có được cơ hội sống sót.
Nhưng hiện tại, cậu con trai kia lại nói vậy, chẳng khác gì là nói với bọn hắn, kể từ bây giờ, nếu bọn hắn muốn sống thì phải hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân thôi sao.
Thấy mọi người không tin tưởng lời nói của mình, thiếu niên gầy không khỏi cảm thấy ủy khuất, nói:
"Tôi không nói thì mọi người nghi ngờ tôi bị quỷ vật tráo đổi, tôi nói rồi thì các người lại có bộ dạng này, tôi cần gì phải nói dối chuyện này chứ!"
"Chúng tôi không nói cậu nói dối, chỉ là chuyện này xảy ra chúng tôi khó mà tiếp nhận được."
Cô gái tóc ngắn lấy tay xua đi mấy sợi tóc ngắn đang rũ trên trán, sau đó ôm lấy khuỷu tay, chóng lên bàn.
"Không chỉ mọi người không tin, ngay cả tôi, tôi cũng không tin được, vậy nên lúc nãy mới không dám nói ra."
Cậu thiếu niên gầy yếu sợ mọi người sẽ vì chuyện này mà thêm hiểu nhầm cậu ta, vậy nên cũng không ngừng giải thích.
Tống Khánh Cương buồn bực châm một điếu thuốc, sau khi rít mạnh một hơi, lại mắng:
"Cái tên khốn Từ Thiên Hoa đó, từ lúc bắt đầu nhiệm vụ đoàn đội đến giờ đúng là rất khả nghi, nói thế nào thì chúng ta cũng là cấp dưới của ông ta, nhưng ngay cả một kế hoạch ông ta cũng không có, lại bắt chúng ta tách ra. Nếu nói ông ta bị quỷ vật tráo đổi, thì cũng khó khả năng!"
Trong nhóm người, ngoại trừ Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không nói gì thì tất cả đều phát biểu ý kiến, lúc này cả cô gái tóc ngắn lẫn hai người kia đều chuyển tầm nhìn sang hai người bọn hắn, hiển nhiên là muốn nghe bọn hắn suy nghĩ như thế nào.
Lãnh Nguyệt chỉ là một con rùa, trong tình huống bình thường sẽ không mở miệng nói ra suy nghĩ của mình. Vậy nên, khi mấy người kia bày ra bộ dáng muốn thăm hỏi, thì Hạ Thiên Kỳ phải lên tiếng, nói:
"Từ Thiên Hoa đối với cấp trên cũng là một dáng vẻ đáng chết như vậy, ngoài bản thân ông ta ra, thì bất kể là ai, ông ta cũng không quan tâm. Vậy nên chỉ dựa vào điểm này cũng không thể chứng minh, ông ta nhất định đã bị quỷ vật tráo đổi."
"Vấn đề không chỉ ở điểm này, vừa rồi anh không nghe cậu ta nói sao, cậu ta thấy được hai Từ Thiên Hoa giống đúc nhau. Chẳng lẽ chuyện này còn chưa rõ?"
"Tôi nghe cả rồi."
Hạ Thiên Kỳ ra hiệu cho Tống Khánh Cương đừng cắt ngang lời hắn, sau đó nói tiếp:
"Quả thật, lúc đó nhìn thấy có hai Từ Thiên Hoa là một chuyện hết sức quỷ dị, nhưng mọi người có nghĩ đến không. Lúc ấy, những chuyện xảy ra cứ lặp đi lặp lại, số người ở đó không nhiều cũng không ít.
Hơn nữa, Từ Thiên Hoa cũng không có đủ thời gian để tráo đổi, bởi vì từ lúc mới bắt đầu tìm kiếm ở khu vực trong thôn, chúng ta đã theo hắn, thử hỏi rốt cục con quỷ vật đó đáng sợ đến mức nào mới làm được cái chuyện thần không biết quỷ không hay, xử lý Từ Thiên Hoa chứ?
Nếu như con quỷ vật chúng ta đang tìm thật sự là lợi hại như vậy, vậy thì tại sao nó còn muốn trốn tránh chúng ta? Không phải xử lý ngay chúng ta là xong sao?"
"Chuyện này..."
Với suy luận của Hạ Thiên Kỳ, Tống Khánh Cương không thể nào phản bác, mà nghe xong, cô gái tóc ngắn cũng gật đầu tán thành, nói:
"Quả thật là như vậy. Nhưng có một vấn đề mà tôi cũng đang suy nghĩ, đó là, vốn dĩ chúng ta muốn đi tìm quỷ vật. Thời gian hạn chế còn chưa nói, mà năng lực của con quỷ kia cũng không mạnh như vậy, hay nói cách khác, chúng ta muốn tìm đến con quỷ kia, thì nó cũng không thể nào dễ dàng giết chết chúng ta được, huống chi là đối phó với Từ Thiên Hoa."
"Đúng là như vậy, điều này có thể nhìn thấy qua biểu hiện của Từ Thiên Hoa. Nhiệm vụ đoàn đội dĩ nhiên là cửu tử nhất sinh. Nhưng đó chỉ là đối với những người có năng lực tương đối yếu như chúng ta, còn đối với Từ Thiên Hoa mà nói, có lẽ đây cũng chỉ là nhiệm vụ bình thường."
Hạ Thiên Kỳ cũng nói như vậy, chủ yếu là cân nhắc đến tính cách của Từ Thiên Hoa, dù sao ống ta đi đâu cũng lấy bản thân làm trung tâm, lúc nào cũng đề phòng người khác. Là rất khó để lật thuyền trong mương.
Nghe xong những lời này của Hạ Thiên Kỳ và cô gái tóc ngắn, Tống Khánh Cương không khỏi quay ngược lại, hỏi cậu thiếu niên gầy yếu kia một lần nữa:
"Hai người bọn họ nói rất có lý, vậy thì lời nói có vấn đề chính là cậu!"
Nói dứt câu, Tống Khánh Cương cũng bày ra tư thế muốn ra tay với cậu thiếu niên kia, thấy thế, Hạ Thiên Kỳ vội ngăn cản, nói:
"Trước tiên hãy tỉnh táo lại, chúng ta không thể xuất hiện nội chiến được. Phải biết, năng lực của quỷ cũng có hạn, vậy thì nếu chúng ta thiếu đi một người, thì con quỷ vật kia sẽ giảm đi một mối lo ngại."
"Đúng, chính là như vậy, mẹ nó, tôi thấy anh mới có vấn đề, động một chút lại nói tôi bị quỷ vật đánh tráo, ai biết có phải người bị đánh tráo là anh không."
Thấy Hạ Thiên Kỳ bênh vực cho mình, thiếu niên gầy tức giận, trừng mắt nhìn Tống Khánh Cương.
"Rõ ràng là cậu cướp hô bắt trộm, giờ còn muốn cắn ngược lại tôi sao?"
Thấy hai người bọn họ lại ầm ĩ lên, trong lòng Hạ Thiên Kỳ thầm chửi một câu, nhưng ngoài mặt vẫn đứng ra khuyên giải:
"Có lẽ lúc ấy thật sự xuất hiện hai Từ Thiên Hoa, nhưng chúng ta cũng không thể không loại trừ khả năng quỷ vật làm ra chuyện đó.
Dù sao việc làm cho chúng ta thấy hai gương mặt giống đúc nhau là rất dễ dàng, chỉ cần tạo ra cảnh ảo, có thể làm cho chúng ta phát sinh ra ảo giác, đây cũng là một trong những năng lực của những quỷ vật nằm giữa Mị Quỷ và Lệ Quỷ, cũng không tính là khó khăn gì.
Còn nữa, cũng không thể ngoại trừ trường hợp Từ Thiên Hoa sử dụng pháp thuật, dù sao ông ta cũng là giám sát, năng lực vượt xa chúng ta, khó có thể nói ông ta có dùng thuật phân thân hay không.
Tuy nhiên, rốt cục có hay không tôi cũng không biết, chỉ là tôi hi vọng mọi người đừng suy nghĩ vấn đề này quá mức phiến diện, tránh rơi vào bẫy của quỷ vật.
Tôi nghĩ là mọi người còn chưa biết, loại quỷ vật Mị Quỷ này thực ra rất giảo quyệt."
Nghe Hạ Thiên Kỳ cố ý nói quá sự giảo quyệt của Mị Quỷ lên, mọi người đều gật nhẹ đầu đồng ý, hiển nhiên là trước đó từng thất bại trên phương diện này. Dù sao, với năng lực của nhân viên phổ thông bọn hắn mà nói, phần lớn quỷ vật tình cờ gặp phải trong quá trình thi hành nhiệm vụ là Mị Quỷ.
Thấy Tống Khánh Cương và thiếu niên gầy đã nghĩ thông suốt, không còn cãi vã nữa, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy đạt được chút thành tựu, hẳn là cũng có phong cách của người dẫn đầu, không tránh khỏi đắc ý.
"Anh đang cười gì vậy?"
Nhìn thấy bộ dạng đó của Hạ Thiên Kỳ, trên mặt vậy mà lộ ra một nụ cười chế giễu, Lãnh Nguyệt không khỏi hỏi một câu.
"Hử? Tôi cười sao? Tôi không biết nha."
Hạ Thiên Kỳ không để ý đến vẻ hoài nghi trên mặt Lãnh Nguyệt, sau khi cười ha hả trong lòng, tiếp tục nói với mọi người:
"Thời gian cho nhiệm vụ lần này là giờ, trước mắt đã trôi qua hơn giờ, vậy nên..."
Hạ Thiên Kỳ vừa nói dứt câu, thì ngoài cửa sổ cũng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một cô gái.