Dịch: Dịch Gia
"Lời này của anh là có ý gì?"
Nhận thấy trong lời nói của Hạ Thiên Kỳ có hoài nghi, sắc mặt Lãnh Nguyệt vẫn không thay đổi, vẫn là khuôn mặt không biểu cảm kia nhìn hắn.
Ngược lại, cô gái tóc ngắn biết quan hệ của hai người bọn hắn rất tốt, đột nhiên lúc này lại nhân ra có chút không đúng, đầu tiên cô ta nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó lại liếc Lãnh Nguyệt một cái, không hiểu hỏi:
"Hai người các anh là người xướng người ca sao?"
"Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi."
Hạ Thiên Kỳ nhún vai một cái, nhưng sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.
Vốn dĩ, cô gái tóc ngắn nghĩ hai người bọn hắn thấy xuất hiện nhiều chuyện, lúc này mới đột nhiên nghi ngờ nhau, dẫu theo ý của Hạ Thiên Kỳ là bọn họ không nên tách ra, sắp tới có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng Lãnh Nguyệt thì lại khác, lại muốn mọi người tách nhau ra, phân tán sự chú ý của quỷ vật.
Nhưng lúc cô nghĩ chuyện này sẽ kết thúc như vậy, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt sẽ không so đo với nhau nữa, nhưng đột nhiên Lãnh Nguyệt lại vòng vo, lạnh lùng nói:
"Anh còn muốn giả bộ bao lâu nữa?"
Lãnh Nguyệt lia ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Hạ Thiên Kỳ. Không thể nghi ngờ nữa, những lời này là nhằm vào hắn.
Ba người còn lại nghe vậy sửng sốt một chút, đều cảm thấy khó tin nhìn Hạ Thiên Kỳ, bởi vì lời nói vừa rồi của Lãnh Nguyệt rất rõ ràng, chính là ý bảo Hạ Thiên Kỳ là do quỷ vật ngụy trang.
Ngược lại, Hạ Thiên Kỳ sau khi nghe xong lại bật cười, hơn nữa làm cho mọi người bất ngờ là hắn lại gật đầu một cái:
"Ha ha... Chuyện này cũng bị mày nhìn ra, như vậy thì, chuyện đến bây giờ tao cũng chỉ có thể thừa nhận thôi."
Chẳng qua lời nói của Hạ Thiên Kỳ còn chưa dứt, hắn đã bất ngờ di chuyển đén bên người Lãnh Nguyệt, tốc độ nhanh đến nỗi mọi người không kịp chuẩn bị, nhưng mà trong chớp mắt, trên hai cánh tay quỷ hóa của hắn tản ra màu máu nhàn nhạt, lần lượt đánh vào mặt Lãnh Nguyệt.
Từ lúc Hạ Thiên Kỳ thừa nhận mình là quỷ vật ngụy trang rồi đến lúc hắn đột nhiên ra tay với Lãnh Nguyệt, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc ba người kia kịp phản ứng lại thì Hạ Thiên kỳ đã đấm lên cổ Lãnh Nguyệt hét lên.
", bên người tao rốt cục có bao nhiêu quỷ vật ngụy trang!"
Tống Khánh Cương chửi một tiếng, cho rằng Hạ Thiên Kỳ là quỷ vật ngụy trang là thật nên muốn xuất ra pháp thuật đánh Hạ Thiên Kỳ nhưng lại bị cô gái tóc ngắn cản lại:
"Không phải anh ta."
"Ý gì chứ?"
Ở bên kia, thiếu niên gầy yếu cũng rất nóng lòng. Nhưng sau khi nghe cô gái kia nói, cậu ta không khỏi dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
"Tôi nói người bị quỷ vật đánh tráo không phải anh ta, hai cánh tay quỷ hóa kia là bằng chứng tốt nhất."
Lúc này cô gái tóc ngắn chỉ về hai cánh tay đang tản ra màu máu ảm đạm, giải thích cho cậu thiếu niên gầy và Tống Khánh Cương.
"Đúng như cô ấy nói, người bị quỷ vật đánh tráo là hắn, không phải tôi."
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ khó chịu trừng mắt nhìn hai người Tống Khánh Cương một cái, nói:
"Thật là thiệt thòi, vậy mà các người có thể nghi ngờ tôi, từ đầu đén cuối tôi đều ở chung một chỗ với các người, có thể có thời gian để đánh tráo sao!"
"Ai mà biết chứu, Từ Thiên Hoa vẫn ở cùng chỗ với bọn người Vương Khải đó thôi, không phải cũng bị đánh tráo sao. Đầu tôi, con mẹ nó, bây giờ đã hoàn toàn rối mù rồi, bây giờ nói tôi là quỷ, có lẽ tôi cũng tin, ai có thể nói cho tôi biết. Rốt cục chuyện gì đang xảy ra không!"
Vốn dĩ Vương Khải bị đánh tráo sống chết như thế nào còn chưa biết, lại thêm Từ Thiên Hoa chết yểu đã làm cho Tống Khánh Cương hoàn toàn loạn não, tâm tình rối loạn. Nhưng điều hắn ta không hề nghĩ đến là, bên người mình vẫn còn quỷ vậy ngụy trang ẩn núp.
Trên thực tế cũng như hắn vừa nói vậy, thậm chí hắn ta sắp không nhận ra mình là người hay quỷ nữa.
So với Tống Khánh Cương thì cô gái tóc ngắn và cậu thiếu niên gầy có vẻ tỉnh táo hơn một chút, lúc này cũng sơ sơ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
"Chuyện này chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng sao? Kế hoạch của quỷ vật chính là lừa chia chúng ta thành từng nhóm nhỏ sau đó đánh lén.
Về phần tại sao lại làm như vậy hiển nhiên là do năng lực của bọn chúng không đủ nên chỉ có thể dùng trò lừa bịp đánh du kích này thôi."
Hạ Thiên Kỳ tiện tay quẳng con quỷ vật giả trang Lãnh Nguyệt đi, sau đó chỉ vào ngôi miếu bỏ hoang cách đó không xa, nói:
"Nếu quỷ vật có mai phục ở nơi này, vậy thì có thể bọn chúng đang ẩn nấp trong kia."
Lúc nói đến đoạn này, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được nắm chặt quả đấm vang lên tiếng răng rắc. Nguyên nhân làm hắn tức giận đến vậy chắc chắn là vì Lãnh Nguyệt.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ việc Lãnh Nguyệt bị quỷ vật đánh tráo lẫn vào trong bọn họ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Thật ra suy nghĩ một chút cũng đúng, đến Từ Thiên Hoa cũng có thể bị quỷ vật đánh tráo giết chết, vậy thì với người lương thiện như Lãnh Nguyệt càng không cần phải nói, khó có thể biết được quỷ vật có dùng cách tương tự vậy để đối phó với hắn ta hay không.
Cũng giống như nói, lúc Lãnh Nguyệt đuổi theo con quỷ vật kia thì tiếp đó có một con quỷ vật khác giả mạo thành hắn đuổi theo, sau khi đã lấy được sự tín nhiệm của Lãnh Nguyệt thì ra tay đánh lén giết chết hắn ta.
Mặc dù tính cách của hắn là Lãnh Nguyệt hoàn toàn khác nhau, trong quá khứ cũng có lúc nhìn nhau không thuận mắt nhưng Lãnh Nguyệt đã nhiều lần cứu hắn trong lúc nguy nan, hơn nữa điều quan trọng là, hắn biết Lãnh Nguyệt là loại người gì, đã xem hắn ta là bạn.
Mày bây giờ...
"Mị quỷ giảo quyệt như thế nào, lần này xem ra tôi đã chân chính được lĩnh hội."
Lúc này, Hạ Thiên Kỳ thầm đánh giá, thật ra lúc đầu hắn có nghi ngờ Từ Thiên Hoa là do quỷ vật đánh tráo bởi vì sau khi bắt đầu nhiệm vụ đoàn đội thì hành động của ông ta thật giống với người không có đầu óc.
Nhưng trên thực tế hắn đánh giá cao Từ Thiên Hoa, bị đánh tráo không phải ông ta mà là Vương Khải và Triệu Thu Nhã.
Về phần tại sao lại nghi ngờ Lãnh Nguyệt thì do hai thời điểm.
Thứ nhất là cảm giác, mặc dù bình thường Lãnh Nguyệt trầm tính ít nói, luôn là cái bộ dáng thanh cao nhưng cũng không để cho người ta cảm thấy khí chất trầm trầm kia.
Thứ hai chính là lúc hắn hỏi Lãnh Nguyệt vấn đề kia, tại sao lúc dùng máy truyền tin tức gọi thì Lãnh Nguyệt lại nói là không chú ý nên không trả lời, nhưng trên thực tế là vốn dĩ hắn không hề phát ra cuộc gọi kia.
Lúc ấy mặc dù hắn đã nghi ngờ nhưng cho đến lúc Lãnh Nguyệt bác bỏ đề nghị của hắn mà bảo mọi người chia ra hành động thì hắn thật sự chắc chắn Lãnh Nguyệt kia là hàng giả.
Vốn dĩ hắn chỉ tưởng rằng, nhiều nhất quỷ vật chỉ có thể biến ra bộ dáng giống người nào đó, nhưng trải qua chuyện này hắn mới biết việc ngụy trang của bọn chúng đáng sợ đến mức nào.
Tuy nhiên, chuyện của Lãnh Nguyệt tạm thời chỉ có thể gác sang một bên, bởi vì chuyện trước mắt liên quan đến sự sống chết của hắn chính là phải làm thế nào để hoàn thành nhiêm vụ lần này.
Trên thực tế hắn cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu không được thì dứt khoát từ bỏ nhiệm vụ lần này, mặc dù bị trừ điểm vinh dự là một đả kích lớn đối với hắn nhưng nên có vận khí tốt liên quyết giải quyết xong mấy nhiệm vụ riêng thì cũng có thể kiếm được điểm vinh dự bù lại.
Nhưng đó cũng chỉ là cách mà không phải cách, dẫu sao điểm vinh dự có thể có được mà cũng có thể sẽ không, cũng may hắn nghĩ, quỷ vật trong nhiệm vụ này sẽ không quá lợi hại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời hạn giờ cũng đã gần hết, Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút quyết định không tiếp tục trì hoãn nữa, nói với ba người ở sau lưng:
"Nếu đã đến nước này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể dựa vào vận khí thôi."