Có một việc không thể không thừa nhận, đó là ngôi nhà của Trần Lão Đại quả thật rất lớn, kết cấu bên trong được bày biện thành hình chữ U, Hạ Thiên Kỳ cảm giác như đang bước vào một ngôi nhà cấp bốn vậy.
Tuy nhiên, cảm khái thì cảm khái, nhưng thứ thu hút ánh mắt của hắn nhất là chiếc quan tài đặt ở chỗ kia, nước mưa rơi xuống đó không ngừng phát ra những tiếng vang Ba chít chít, ba chít chít.
Trong nhà có người mất sao?
Hiển nhiên, Lãnh Nguyệt cũng nhìn thấy cỗ quan tài kia, tuy nhiên hắn ta không nói rõ ra, chỉ hỏi một câu thăm dò Trần Lão Đại.
Không có... Không phải... Có, quả thật trong nhà có người vừa chết.
Đối với câu hỏi này, Trần Lão Đại có chút ấp úng. Làm cho bọn hắn có cảm giác, ông ta vừa phủ nhận nhưng cũng vừa thừa nhận.
Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng đoán được là Trần Lão Đại đang lo lắng, sau đó hắn lại tùy ý nói chen vào:
Chúng tôi tôn trọng tập tục ở đây, nhưng là, khi có người chết, đều đặt quan tài ở ngoài trời như vậy sao?
Gần đây thời tiết khá thất thường, ngày nào cũng mưa, trong nhà lại không có chỗ để sắp đặt, vậy nên chỉ có thể đặt ở bên ngoài. Nơi này của chúng tôi có tập tục, người chết phải đặt ở trong nhà ngày mới có thể đem chôn.
Tâm tình của Trần Lão Đại lúc này đang rất bất an, nếu không phải vì đã quá muộn, lão sẽ không mời Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nghỉ nhờ ở đây, bởi vì trong nhà lão còn có chứa một cái quan tài, huống hồ người chết đi là do bị giết.
Tuy nhiên, lão sợ nhất là chuyện lão dùng tiền mua tiểu Lệ từ chỗ bọn buôn người sẽ bị phát hiện.
Cũng may, sau đó Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không hỏi thêm gì nữa, giống như là bọn hắn không có hứng thú với chuyện gia đình lão vậy.
Ba, bốn năm trước, ở đây cũng muốn dùng điện, nhưng khổ nỗi không có chỗ để bắt, trước mắt trong thôn dùng đèn dầu và nến để thắp sáng, không được mấy nhà có đèn pin cầm tay.
Trần Lão Đại ở bên cạnh, giải thích cho bọn hắn vì sao phải đốt một cây nến, sau đó lão ta đặt cây nến đó trên bàn của phòng khách. Mặc dù không được sáng lắm, nhưng cũng không tối đến mức cả căn phòng toàn là một màu đen.
Chăn mềm và gối đầu đều ở trong ngăn kéo, gần đây vì trời mưa, nên cũng không mang ra phơi được, nên sẽ có chút ẩm.
E ngại với thân phận của Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, vậy nên Trần Lão Đại rất chú tâm vào những chuyện này.
Ở đây rất tốt, chúng tôi không đòi hỏi gì hơn.
Nói xong, Lãnh Nguyệt cố ý nhìn thoáng qua bảng vinh dự trên tay, sau đó uyển chuyển mở lời:
Bây giờ đã không còn sớm, ông cũng nhanh về nghỉ ngơi đi, muộn như vậy chúng tôi còn làm phiền thật là ngại quá, có chuyện gì ngày mai nói tiếp, bây giờ chúng tôi cũng mệt rồi.
Mặc dù Lãnh Nguyệt đã nói rất khéo léo, nhưng không hiểu sao Trần Lão Đại vẫn không hiểu ý tứ của hắn ta, vậy nên lão ta mới gật đầu lia lịa, nói:
Như vậy thì tốt, các cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng đi ngủ đây, có chuyện gì ngày mai hẵng nói...
Sau khi chỉ cho bọn hắn vị trí của nhà vệ sinh, Trần Lão Đại mới trở về phòng của lão.
Mưa vẫn cứ rơi xuống tí tách.
Đóng cửa phòng lại, lòng Hạ Thiên Kỳ cũng trầm xuống, ánh nến hắt vào càng làm vẻ mặt hắn trở nên lạnh lẽo, sau đó hắn nói với Lãnh Nguyệt đang ngồi trên bàn:
Cho tôi một lời giải thích hợp lý!
Lạnh lùng nói xong, Hạ Thiên Kỳ cũng ngồi xuống ghế.
Giọng điệu của hắn rất nặng nề, nhưng Lãnh Nguyệt cũng không thèm so đo với hắn, ngược lại còn nhẹ giọng giải thích:
Đó là Lệ quỷ lạc đường, vậy nên sau khi nhìn thấy nó, chúng ta nhất định phải giúp nó hoàn thành tâm nguyện, nếu không nó sẽ trả thù chúng ta.
Lệ quỷ lạc đường? Anh nói rõ một chút đi.
Ngó bộ Hạ Thiên Kỳ không hiểu được, Lãnh Nguyệt sờ sờ lên trán mình, nhẫn nại giải thích thêm một lần nữa:
Nói thẳng ra là vì Lệ quỷ kia, không biết vì nguyên nhân nào đó mà không tìm được đường về nhà, vậy nên nó muốn chúng ta giúp nó, nếu như chúng ta cự tuyệt, nó sẽ mang oán khí phát tiết trên người chúng ta, tiếp đó, chúng ta sẽ bị giết chết.
Anh cũng không lạ lẫm gì với việc bảy ngày đầu hồn ma còn lưu lại mà. Nói vậy, người sau khi chết bảy ngày, sẽ quay về nhìn người quan trọng lần cuối cùng. Lệ quỷ cũng vậy, nhưng không phải là để gặp người quan trọng với nó, mà là để trả thù người nó thù hận.
Nói rõ ràng hơn thì có nghĩa là, nó trở về để giết người!
Nói đến đây, Lãnh Nguyệt không khỏi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dường như đã hiểu được của Hạ Thiên Kỳ, biết hắn đã hiểu được nguyên nhân, vậy nên tiếp tục nói:
Tôi cũng không chắc chắn có thể diệt trừ được nó, vậy nên lúc nãy mới không ra tay. Chuyện này, hi vọng anh có thể hiểu được.
Nghe được lời giải thích của Lãnh Nguyệt, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn giữ mặt lạnh, trả lời:
Cho dù anh giải thích hay như vậy, nhưng cũng không thể bù đắp việc đã lừa tôi cõng quỷ sau lưng, hại tôi, bây giờ nghĩ lại, còn thấy lạnh run người.
Tuy nhiên, tôi cũng không phải người nhỏ mọn, lần sau sẽ không như thế này nữa, việc này cho qua.
Hạ Thiên Kỳ biết được vì sao Lãnh Nguyệt không nói trước với hắn chuyện cô gái kia là quỷ, bởi vì nếu biết được, khẳng định hắn sẽ không cõng cô ta một quãng đường dài như vậy, nhưng bất kể như thế nào, thì quỷ cũng nằm trên lưng hắn chứ không phải Lãnh Nguyệt, vậy nên hắn vẫn ghi nhớ cái tên Lãnh Tiện Nhân này trong lòng.
Sau khi đã giải quyết xong mọi mâu thuẫn, hai người bọn hắn lại cùng nhau bàn bạc bước tiếp theo để thực hiện công việc.
Hạ Thiên Kỳ đối với cái đồng hồ nhiệm vụ này không hiểu lắm, nhưng trong lúc lên kế hoạch, phân tích những chi tiết trên đó rất tốt, như được trời phú cho vậy.
Theo suy đoán của hắn, cô gái kia có đến tám chính phần là người thân đã mất của Trần Lão Đại, vậy nên chỉ cần dựa theo đó mà điều tra, sẽ không khó để tìm ra nguyên nhân của cái chết, là có liên quan đến nhà Trần Lão Đại, hoặc giả là có liên quan đến toàn bộ cái thôn Hồ Lô này.
Trần Lão Đại là người rất đáng nghi, muốn tìm được một ít chân tướng từ miệng lão chắc chắn là rất khó, vậy nên trước hết nên tìm hiểu từ người dân trong thôn, sau đó mang chứ cứ đến ép hỏi lão ta về chân tướng của mọi chuyện.
Dù sao, chỉ có thể làm rõ nguyên nhân bắt đầu chuyện này, tiền căn hậu quả, mới có thể tìm cách để ngăn cản quỷ nữ kia, cũng là tìm cách giải quyết nhiệm vụ.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là suy nghĩ nên làm như thế nào, cũng mới chỉ là Đấu văn mà thôi. Còn thực hiện cái suy nghĩ đó như thế nào, mới là Đấu võ, Lãnh Tiện Nhân kia có thể một mình đấu với Lệ quỷ hay không mới là quan trọng.
Nhưng mà hắn cũng không ôm nhiều hi vọng, bởi vì trước đó Lãnh Nguyệt cũng đã nói, hắn ta không nắm chắc được mấy phần, nếu không lúc gặp nữ quỷ kia ở thôn bên cạnh, hắn ta đã ra tay rồi.
Vậy nên, nhiều nhất Lãnh Nguyệt chỉ có thể làm bảo tiêu, không động chân động tay được.
Nghe Hạ Thiên Kỳ phân tích xong, Lãnh Nguyệt cũng khẳng định:
Nếu như chúng ta tìm được cách hóa giải oán khí của nó, thì đó là cách dễ dàng để xử lý nó nhất, nhưng nếu không tìm được, cũng chỉ có thể lấy cứng trị cứng, tuy nhiên, như vậy sẽ rất khó.
Trong từ điển của thiên tài không có chữ Khó này. Chỉ cần anh làm tốt nhiệm vụ của bảo tiêu, bảo vệ tôi thật tốt, tôi nhất định sẽ tìm được cách hóa giải oán khí của nó.
Hạ Thiên Kỳ cam kết chắc nịch, tuy nhiên cũng không phải là hắn thật sự nắm chắc chuyện này, mà là hắn tin tưởng mình có thể làm được chuyện đó.
Đã quyết định được hướng giải quyết nhiệm vụ, Hạ Thiên Kỳ ngay cả giày cũng không thèm cởi ra, nặng nề ngả người xuống giường, rồi ngủ thiếp đi.
Ngọn nến leo lét không biết đã bị ai dập tắt, trong phòng tối đen như mực, bên tai chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài kia.
Này... Dậy...
Mau dậy đi...
Hạ Thiên Kỳ đang ngủ say, cảm giác như mình đang bị ai đó lay vậy, âm thanh rơi vào tai cũng toàn là giọng nói của Lãnh Nguyệt chết tiệt kia.
Mở mắt ra, Hà Thiên Kỳ có chút mơ hồ hỏi:
Chuyện gì? Đừng nói với tôi là anh không dám ra ngoài đi tiểu.
Không, mà là cái quan tài kia đang động đậy.
Nghe vậy, Hạ Thiên Kỳ giống như bị tạt cho một xô nước lạnh, rất nhanh tỉnh táo, ngồi bật dậy.