Quốc Sắc Kiều Phi

chương 174: tín nhiệm cơ bản nhất của người với người đâu?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : TÍN NHIỆM CƠ BẢN NHẤT CỦA NGƯỜI VỚI NGƯỜI ĐÂU?

Editor: Luna Wong

Hứa Vân Noãn cười khẽ một tiếng: “Ta còn tưởng rằng phải thường bao nhiêu bạc nữa, nguyên lai chỉ là ba vạn lượng, đây không có gì lớn mà qua không được, Hàn Yên, ngươi đi về phủ nói một tiếng, lấy ba vạn lượng ngân phiếu qua đây.”

Nghe được Hứa Vân Noãn đáp ứng thống khoái như vậy, trong lòng Chu Hàm càng không đáy: “Ngươi. . . Ngươi nhất định muốn bồi?”

“Xe ngựa chạm vào nhau, ta ngươi hai phe đều có trách nhiệm, nếu đụng hư đồ, tự nhiên là phải bồi thường.”

Tiếu ý trên mặt của Hứa Vân Noãn càng phát đặc hơn, Chu Hàm này nàng đã từng cũng tiếp xúc qua, tính tình của nữ hài này ngay thẳng, trái lại không có đáng ghét như Chu Ngọc Nghiên vậy.

Bất quá, nếu nàng bày chuyện trước, vậy cũng chớ trách nàng giáo huấn nàng ta một trận dài!

Hàn Yên nghe được Hứa Vân Noãn phân phó, không dám ngừng chút nào, xoay người liền chạy đi phương hướng của Mục phủ.

Hứa Vân Noãn có chút kiên nhẫn chờ, khóe môi vẫn hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, thần sắc không kiêu không nóng nảy.

Chu Hàm nhìn bộ dáng như vậy của nàng, lại luôn cảm thấy trong lòng âm thầm sợ hãi.

Hứa Vân Noãn này, sao không giống như trong miệng Chu Ngọc Nghiên nói?

Chung quanh có bách tính xông tới, mọi người đánh giá hai chiếc xe ngựa, đều nói lời quan tâm.

“Cô nãi nãi Hứa gia, là xe ngựa đụng phải nhau sao? Ngươi không có sao chứ?”

Hứa Vân Noãn nghe được hỏi chuyện, cười gật đầu với chung quanh: “Đa tạ chư vị quan tâm, chỉ là bị chút ít thương, không có gì đáng ngại.”

“Thương nhỏ cũng có thể phát triển thành mao bệnh lớn, không thể đơn giản qua loa, là nơi nào bị thương, có muốn đến y quán trước mặt xem một cái không?”

Hứa Vân Noãn làm việc từ trước đều phúc hậu, bách tính trong kinh thành có ấn tượng thật tốt với nàng, hôm nay nghe nói nàng có thể bị thương, đều quan tâm.

“Chính là xe ngựa của vị tiểu thư này đụng với xe của cô nãi nãi Hứa gia đi? Không biết là nhà ai ”

“Trên xe ngựa không phải có tiêu ký sao? Là Chu gia!”

“Chu gia nào? Ta vừa nghe tiếng nói, hình như là Chu gia kia.”

“Chu gia kia lúc nào lại có thêm một vị tiểu thư nữa?”

“Chu gia không phải còn có vị huynh trưởng sao?”

“Nga!”

Bách tính chung quanh vừa thảo luận, vừa mơ hồ lộ ra phòng bị, quan sát Chu Hàm.

Cảm thụ được ánh mắt của người chung quanh, theo bản năng Chu Hàm nhíu nhíu mi tâm, luôn cảm thấy như lưng có gai.

Những bách tính trong kinh thành này xảy ra chuyện gì? Vì sao đều lộ ra vẻ mặt như thế với nàng?

Nơi này cách Mục gia cũng không tính xa, Hàn Yên rất nhanh liền thở hổn hển chạy về, theo sát ở bên người nàng, là Mục Trần Tiêu mang vẻ mặt lãnh ý.

Nhìn thấy Mục Trần Tiêu, nhãn thần của Hứa Vân Noãn chợt sáng một cái: “Tôn nhi không phải ở trong cung sao? Thế nào nhanh như vậy đã ra?”

“Hồi phủ vừa lúc thấy được Hàn Yên tại cửa, cô nãi nãi không có sao chứ?”

“Không có gì, chính là đụng phải đầu.”

Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn, ngửa đầu thấy nơi trán của Hứa Vân Noãn đỏ một mảnh, trong ánh mắt hiện lên tràn đầy lãnh ý.

Hứa Vân Noãn quay hắn nháy mắt một cái, sau đó nhìn về phía Hàn Yên: “Ba vạn lượng ngân phiếu đã mang đến chưa?”

“Hồi bẩm tiểu thư, đã mang đến.”

“Được, giao cho vị Chu tiểu thư này đi.”

“Vâng.”

Chu Hàm có chút khẩn trương nuốt hớp nước bọt, nhất là bị ánh mắt thanh lãnh của Mục Trần Tiêu quét đến, luôn cảm thấy ngực như là bị tảng đá lớn đè, mơ hồ để người hít thở không thông.

Lấy được ngân phiếu, Chu Hàm đại thể nhìn thoáng qua, trong lòng có chút hoảng hốt.

Bổn ý nàng là muốn trút giận, nhưng không nghĩ tới ba vạn lượng bạc dễ dàng tới tay như vậy, để cho nàng có loại cảm giác có phải nằm mơ hay không.

“Bạc bồi thường đã giao cho Chu tiểu thư, không biết ngươi còn những chuyện khác không?”

Chu Hàm nhìn dân chúng chung quanh, mục quang của mọi người sáng quắc nhìn nàng, phảng phất chỉ cần nàng dám cố tình gây sự, bọn họ liền dám mở rộng chính nghĩa cho Hứa Vân Noãn.

“Không chuyện gì nữa, như thế, ta đi trước.” Chu Hàm nói chuyện, đè không cam lòng trong lòng xuống, xoay người đi lên trên xe ngựa một bên.

“Chờ một chút!” Hứa Vân Noãn hàm tiếu mở miệng, “Chuyện của Chu tiểu thư nói xong, nhưng chuyện của ta còn chưa nói, thế nào vội vã đi như vậy?”

Trong lòng của Chu Hàm chợt trầm xuống, rốt cục Hứa Vân Noãn bắt đầu phản kích, không biết vì sao, nàng mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi còn có chuyện gì?”

“Vừa rồi ta nói, xe ngựa chạm vào nhau không thể chỉ có trách nhiệm của một bên được, ta đụng hư đồ trong xe của ngươi, nên bồi thường cho ngươi, như vậy ngươi đụng hư đồ trong xe của ta, tự nhiên cũng phải bồi chứ?”

“Không sai, không đạo lý chỉ để Hứa cô nương bồi bạc!”

“Nói phải.”

“Cô nãi nãi Hứa gia, ngươi phải nhìn cho kỹ, có đò gì bị hư phải tỉ mỉ xem lại, chúng ta đều có thể làm chứng cho ngươi.”

Người lúc trước giúp Hứa Vân Noãn đều nhận được hồi báo, bọn họ cũng muốn chiếm chút tiện nghi.

“Đa tạ chư vị, đồ ta tổn thất cũng không phải nhiều, chỉ là lúc xe ngựa đụng tới cực kỳ đột nhiên, ta không cẩn thận cái trán đánh vào trên vách xem, ta thụ thương không nặng, bất quá là dùng chút thuốc liền không sao, nhưng là trâm trên đầu ta lại bị hỏng.”

Hứa Vân Noãn nói chuyện, quay đầu nhìn Mộ Vũ một chút: “Mộ Vũ, vào xe ngựa lấy cây trâm bị đụng hư ra đây.”

“Vâng.”

Nghe được chỉ là một cây cây trâm, Chu Hàm nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Một cây trâm, mấy trăm lượng là cùng, nàng không tin Hứa Vân Noãn có thể lăn qua lăn lại tìm ta cái gì!

Mộ Vũ đem cây trâm ra, rất cung kính đưa tới bên tay của Hứa Vân Noãn.

Hứa Vân Noãn xuất khăn tay ra, cẩn thận bọc lại cây trâm vỡ thành hai mảnh: “Chu tiểu thư, cây trâm này ngươi dự định bồi chứ?”

“Bất quá là một cây trâm, bao nhiêu bạc, ta bồi cho ngươi!”

“Ngươi đáp ứng bồi thường, vậy thì dễ làm rồi.” Hứa Vân Noãn nặng nề thở phào nhẹ nhõm, dáng dấp rất là cao hứng, “Cây trâm này chỉ là ngọc trâm, khắc hoa bên trên dùng lưu kim khảm, nếu là đổi thành bạc, không coi là quá đắt, cùng lắm cũng liền hai trăm lượng.”

“A, ” Chu Hàm khinh thường nở nụ cười một tiếng, “Không phải là hai trăm lượng sao? Ta còn còn tưởng đắt thế nào, đáng giá ngươi lưu ta lại, vừa lúc ngươi vừa bồi thường cho ta ba vạn lượng bạc, tùy ý rút một ngân phiếu cho ngươi đi.”

Chu Hàm vừa nói, vừa rút một tấm ngân phiếu, quay Hứa Vân Noãn giơ giơ.

Hứa Vân Noãn lại là lắc đầu: “Chu tiểu thư, lời của ta đây còn chưa nói hết đó, ngươi gấp cái gì nha? Nếu chỉ cần đổi thành bạc, cây trâm này cũng không đắt, nhưng quý trọng là ở ý nghĩa của nó.”

“Một cây trâm mà thôi, có thể có ý nghĩa gì?”

“Đây là vật hoàng thượng ngự ban!”

Hứa Vân Noãn nhẹ bỗng ném những lời này, lại làm cho Chu Hàm đổi sắc mặt trong một sát na.

“Ngươi. . . Ngươi đùa gì thế?”

Ai mà không bảo vệ cung phụng vật ngự ban, còn có người cầm ra mang trên đầu sao?

“Lòng của Mục gia chúng ta tràn đầy kính trọng với hoàng thượng, cũng sẽ không tùy ý lấy đồ ngự ban ra nói đùa.” Hứa Vân Noãn quay đầu nhìn về phía Mục Trần Tiêu, tiếu ý dịu dàng hỏi, “Tôn nhi, ngươi ở trong triều làm quan, nên hiểu rất rõ ràng, làm hư hao vật hoàng thượng ngự ban phải bị tội danh gì?”

“Hư hao vật hoàng thượng ngự ban, coi là đại bất kính, nhẹ thì lưu vong thiên lý, nặng thì cả nhà tịch biên.”

Hứa Vân Noãn gật đầu: “Xe ngựa của Chu tiểu thư trong lúc vô tình đụng phải, có thể tính là vô tâm, nên chưa tới trình độ tịch biên, lại nói tả tham nghị sử Chu đại nhân được hoàng thượng tin tưởng, lại là ở biên cương lập chiến công bị tuyên cho đòi trở lại kinh thành, hoàng thượng sẽ võng khai một mặt.”

Sắc mặt của Chu Hàm mơ hồ trở nên trắng, nàng rốt cục vững tin lời của Chu Ngọc Nghiên nói, Hứa Vân Noãn này chính là một tiểu nhân gian trá, lúc đối mặt với nàng phải thời thời khắc khắc cẩn thận, chỉ cần hơi chút lơ là sẽ rơi vào bẫy, cũng khó mà lật được thân.

“Ai biết có phải ngươi cố ý làm hư vật hoàng thượng ngự ban vu hãm cho ta hay không?”

Tội danh này tuyệt đối không thể nhận được.

Hứa Vân Noãn bày dáng dấp không dám tin: “Chu tiểu thư, người và người ở chung, tín nhiệm cơ bản nhất nên có chứ? Mới vừa rồi ngươi nói vật trang trí thuý ngọc trong xe ngựa ngươi bị rớt bể, ta không có hoài nghi ngươi là cố ý làm hư, thế nào đến phiên ta, ngươi lại bắt đầu nghi ngờ nhiều lần?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio