CHƯƠNG : DỤNG HÌNH, DÙNG CHÂM HÌNH
Editor: Luna Wong
Nghe lão phu nhân chửi mình là Tang Môn tinh, sắc mặt của Chu Ngọc Nghiên trở nên trắng, hai mắt đỏ đậm, nét mặt khó coi tới cực điểm.
“Ngoại tổ mẫu, người cũng đừng trách ta nói khó nghe, là bản thân Ngô gia không tranh khí, ở trong triều không người làm quan, lúc này mới từ từ luân lạc tới hoàn cảnh hôm nay. Hơn nữa cữu cữu bất thành khí kia của ta, người nào trong kinh thành không biết hắn phong lưu quần áo lụa là, lưu luyến bụi hoa, sớm đã bị tửu sắc móc rỗng thân thể, mà người như vậy, có nữ nhi nhà ai nguyện ý gả đến Ngô gia, coi như là thành thân, có thể sinh hạ hài tử hay không còn là chuyện khác?”
Ngô gia lão phu nhân bị chống đối như vậy, chỉ tức giận đến trước mắt trận trận biến thành màu đen: “Ngươi. . . hay cho cái giò nhỏ của ngươi, lại nói ngoại tổ mẫu nhà mình như thế?”
“Mới vừa rồi là ngươi bảo ta không nên gọi ngươi là ngoại tổ mẫu, lúc này chống đối ngươi hai câu, lại bày cái giá của ngoại tổ mẫu ra, vậy một tiếng này ta rốt cuộc gọi hay không gọi?”
Chu Ngọc Nghiên từ nhỏ cẩm y ngọc thực nuông chiều, lúc nào bị người mắng như vậy, tự nhiên khắc chế không nổi lửa giận trong lòng, hơn nữa, nàng nói đều là lời nói thật!
Ngô gia lão phu nhân thật chặt che ngực, hai mắt phun lửa nhìn về phía Ngô thị: “Đây là nữ nhi tốt ngươi dạy nuôi!”
Ngô thị bụm gò má thật chặt, lão phu nhân vẫn luôn bất công, cho tới bây giờ đều vắng vẻ nữ nhi như nàng, nhưng là đối đãi với Ngô Kỳ vẫn dung túng cưng chiều.
Nàng và Ngô Kỳ cũng hơn kém không lớn, nhưng cảnh ngộ lại khác nhau trời vực.
Mãi cho đến nàng xuất giá, trở thành chính thê của Chu Chí, mà Ngô gia cũng từ từ rơi xuống, thái độ của lão phu nhân đối với nàng mới hơi khá hơn một chút.
Xưa nay nàng thừa thụ loại đãi ngộ bất công này, sau khi có nữ nhi như Chu Ngọc Nghiên, mới có thể trăm phương ngàn kế sủng ái nàng có thừa, phảng phất lấy thứ này là có thể bù đắp tiếc nuối lúc nhỏ của bản thân.
“Mẫu thân, tính tình của Ngọc Nghiên từ trước đều là như vậy, cũng không phải một ngày hai ngày, trước người cũng không có ý kiến gì.”
Trong lòng của Ngô thị hàm chứa lửa giận, dù cho Ngô Kỳ hiện tại đã thành một phế nhân triệt đầu triệt đuôi, nhưng lão phu nhân đối đãi với hắn như trước phá lệ đông tích lưu ý.
Vậy nữ nhi như nàng nhiều năm nỗ lực, lấy lòng xem là cái gì?
“Trước Chu gia cũng không có rơi vào hoàn cảnh bây giờ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.” Lão phu nhân xuy cười một tiếng, “Ngươi cũng không nghĩ thử, trước kia Chu gia danh tiếng vô lượng, Chu Chí càng cao cư lễ bộ thượng thư vị, dù cho tính tình của Chu Ngọc Nghiên hiêu trương bạt hỗ một ít, người người cũng sẽ kính ba phần. Nhưng còn bây giờ thì sao, Chu Chí còn đang bế môn tư qua, vị trí lễ bộ thượng thư cũng đã bị người thay thế, bây giờ Chu gia và Ngô gia không khác nhau là bao.”
Trong lòng Chu Ngọc Nghiên cáu giận: “Ngoại tổ mẫu thật đúng là khán điệp hạ thái, trước đây lúc Chu gia chúng ta cao cao tại thượng, lần nào đến, ngoại tổ mẫu đều khuôn mặt tươi cười đón chào, hôm nay bất quá là vừa mất thế, ngươi liền lập tức thay đổi sắc mặt, cái này đủ khó coi.”
“A, toàn bộ kinh thành này đều là phủng cao thải thấp, cười bần không cười xương, nếu không muốn sau khi thất thế, bị người liên tiếp chà đạp, trước đứng ở chỗ cao, không nên hiêu trương bạt hỗ. Đáng tiếc đạo lý này ngươi vẫn luôn không hiểu. Hôm nay, ta thay mẫu thân ngươi giáo dục ngươi một chút, để trong lòng của ngươi tồn một ít lòng kính sợ. Người đến!”
Ngô thị lý giải thủ đoạn của mẫu thân nhà mình, nhìn thấy nàng động thật, thần sắc chợt trở nên nghiêm túc: “Mẫu thân, nữ nhi của ta tự mình ta sẽ giáo dục, không tới phiên người bên ngoài nhúng tay!”
“Ngươi còn không hiểu được sao? Chu Ngọc Nghiên dám âm thầm dùng thuốc, thiếu chút nữa hại tính mệnh của Ngô Kỳ, ta có thể giúp nàng che giấu, cũng đã là cho Chu gia đủ mặt mũi, hôm nay để ta phạt một trận, xuất khẩu ác khí trong lòng thì cũng thôi, nếu là ngươi còn mọi cách ngăn cản, ta sẽ đưa từ đầu tới đuôi chuyện này ra ngoài, đến lúc đó, đừng nói Chu phi trong cung, coi như người đứng ra là hoàng hậu, cũng đừng nghĩ rửa ô bẩn trên người nàng!”
Sắc mặt của Ngô thị trắng nhợt, xì hơi ngồi dưới đất, vẻ mặt không dám tin nhìn lão phu nhân.
“Ngươi cũng là mẫu thân của ta, ta ở đây cầu ngươi, ngươi cũng không muốn thả cho Ngọc Nghiên sao?”
“Nếu ngươi thật lòng xem ta là mẫu thân, sai lại mọi cách ngỗ nghịch với ta? Ngươi cũng không thử nghĩ, thân thể của đệ đệ ngươi bị phế thế nào! Trước đây, là ngươi luôn mồm bảo chứng, nói là Chu gia sẽ đề bạt Ngô Kỳ, nói là sẽ tranh cẩm tú tiền đồ cho đệ đệ ngươi, cho nên ta mới để cho hắn ra ngoài hỗ trợ nhìn chằm chằm thôn trang cho ngươi. Nhưng trên thực tế thì sao, thôn trang bất quá là xảy ra chút chuyện, Chu gia các ngươi không phải chỉ tổn hao chút tiền bạc thôi sao, Chu Chí lại dám trực tiếp một cước phế đi nhi tử của ta!”
Lão phu nhân nói chuyện, môi không ngừng run, hận ý trong ánh mắt cũng giấu không được nữa.
Ngô thị cười đến hơi có chút thê lương: “Thì ra là thế, trong lòng mẫu thân là bởi vì chuyện này mà hận ta!”
“Ta không nên hận ngươi sao? Ngô Kỳ là thân đệ đệ của ngươi, ngươi đầu tiên là dung túng phu quân của ngươi, tùy ý dằn vặt hắn, sau khi, lại dung túng nữ nhi của ngươi, âm thầm mưu đồ tính toán, có phải cứ muốn để hắn chết ở trên tay của Chu gia các ngươi mới cam tâm hay không?”
“Ta làm sao sẽ nghĩ như vậy?”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết trong lòng ngươi đánh tính toán nhỏ nhặt gì!”
Mấy bà tử khỏe mạnh giữ cửa chạy tới, an tĩnh chờ lão phu nhân hạ lệnh.
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Chu Ngọc Nghiên: “Chế trụ nàng cho ta , để cho nàng nếm thử châm hình! Rốt cuộc cũng là Chu gia tiểu thư, chớ để lại dấu vết gì.”
“Mẫu thân! Ngươi muốn phạt Ngọc Nghiên, trực tiếp đánh nàng là được, làm sao có thể dùng loại biện pháp cố ý dằn vặt người này?” Ngô thị kinh cụ nói.
“Kéo nàng xuống, nói nhao nhao ầm ỷ, đau đầu!” Lão phu nhân nhìn thoáng qua Ngô thị, không nhịn được nói.
“Mẫu thân, ngươi không thể như vậy. . . sao ngươi ngoan tâm như thế, ngươi còn xứng làm nương người ta sao?” Ngô thị bị người lôi kéo cánh tay kéo ra ngoài, oán khí trong lòng nhiều năm không khỏi bộc phát ra.
“Ta không xứng? Ta không xứng cũng có thể nuôi ngươi lớn lên tới bây giờ sao! Ngươi không biết báo ân sinh dưỡng của ta thì thôi, làm hại đệ đệ ngươi rơi vào kết quả này, hôm nay ta bất quá là tiểu trừng đại giới với Chu Ngọc Nghiên, lại chọc cho ngươi cừu thị như vậy!”
“Mẫu thân, ngươi động Ngọc Nghiên, ta sẽ không nhận ngươi nữa!”
Sắc mặt của lão phu nhân hắc chìm: “Ta dùng châm hình với nữ nhi của ngươi, ngươi hận không thể liều mạng với ta, vậy sao ngươi không suy nghĩ một chút, Ngô Kỳ là nhi tử của ta! Ở trong lòng của ta, hắn không nên thân hơn nữa, có ý nghĩa giống như Chu Ngọc Nghiên của ngươi!”
Lão phu nhân gầm lên xong, trong ánh mắt tức giận càng đặc hơn.
“Dụng hình!”
Chu Ngọc Nghiên bị hai bà tử thân cường thể kiện đè trên mặt đất, động tác thô lỗ kéo ngoại y.
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Đại tiểu thư không nên giãy dụa, để tránh khỏi chúng nô tỳ hạ thủ không nhẹ không nặng, lại để cho người chịu khổ sở nhiều.”
“Các ngươi buông! Nếu các ngươi dám động một cọng lông măng của ta, Chu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Chu gia muốn tìm chúng ta tính sổ, cũng nên có cái năng lực kia a?”
“Đại bá ta đã trở về, hôm nay hắn thâm thụ trọng dụng, giản ở đế tâm, đừng nói thu thập một không người cũng không ở trong triều như Ngô gia, coi như là ngoại tổ phụ ở, cũng sẽ bị một cái tát tai vỗ xuống đất, các nghĩ rõ đi!”
Lão phu nhân đi nhanh ra phía trước, một cái tát nặng nề tát ở trên mặt của Chu Ngọc Nghiên.
“Còn ở chỗ này diễu võ dương oai với ta, lão bà ta tuy rằng càn quấy, nhưng nhìn đồ, đều rõ ràng hơn bất kỳ người nào trong các ngươi. Đại bá kia của ngươi nếu là thật cố tình giúp đỡ nhị phòng các ngươi, trước đây vừa vào kinh, không phải chỉ là để thật đơn giản đưa một ít lễ vật tới sao, đại bá của ngươi trở về cũng có mấy ngày, có thể thấy được hắn tự mình đến phủ gặp qua phụ thân ngươi chưa?”
Chu Ngọc Nghiên mở to hai mắt: “Ngươi bớt gây xích mích ly gián đi!”
“A, chết đã đến nơi không tự biết, vậy ngươi tiếp tục làm xuân thu đại mộng của ngươi! Động thủ!”
“Vâng.”