CHƯƠNG : NGƯỜI KHÔNG NHÁO SỰ UỔNG THIẾU NIÊN
Editor: Luna Wong
Thôi Diễm ngồi lên xe ngựa, từ từ đi về phủ đệ của mình, chờ đi tới nửa đường, lại chợt lên tiếng: “Dừng lại! Cho hai người hỏi thăm, hỏi thăm, xem Ngô Kỳ kia sao lại tới cửa Tứ Quý các?”
“Vâng.”
Thôi Diễm cũng không có đợi bao lâu, người đi tìm hiểu tin tức liền chạy về: “Công tử, nô tài tìm hiểu rõ ràng, tuy rằng lúc đó nói không có nói rõ, thế nhưng đã có thể nhìn ra, là Chu Ngọc Nghiên của Chu gia đút thuốc cho Ngô Kỳ, lúc đó Ngô gia lão phu nhân rời đi, sắc mặt xấu xí cực kỳ.”
“Ta đã nói rồi, Chu Ngọc Nghiên kia quả thực không phải là thứ tốt lành gì, trước nghe nói chân của Mục tướng quân xuất hiện vấn đề xong, lập tức tới cửa nháo muốn từ hôn, hiện tại Mục gia thật vất vả an ổn một ít, nàng lại tới tìm phiền toái, sao giống như một con rệp thế, đạp thế nào cũng không chết!”
Đang ảo não, Thôi quản gia mang theo hộ vệ Thôi gia chạy tới: “Công tử, nô tài nghe nói người đã xảy ra chuyện, lập tức đi trước cửa cung chờ, nhưng sau khi đến cửa cung, mới nghe nói người đã ra rồi. . .”
“Quản gia ngươi tới thật đúng lúc, nhanh chóng bồi ta đi Chu gia nháo sự!”
“Đi Chu gia nháo chuyện gì?”
Trong lòng quản gia phát khổ, chuyện công tử thụ thương này, không biết nên làm sao thông báo với lão hầu gia, hiện tại công tử lại muốn đi Chu gia nháo sự, vạn nhất không cẩn thận dập đầu lần nữa, sau này trở lại Bác Lăng, lão hầu gia còn không rút gân mình sao?
“Vậy sở dĩ Ngô Kỳ tới cửa nháo sự, cũng là bởi vì Chu Ngọc Nghiên cho hắn uống thuốc, càng để người mang đến trước mặt của ta, rõ ràng là muốn cố ý mưu hại ta! Bút trướng này làm sao có thể dễ dàng quên được?”
Thôi quản gia vội vã tiến lên trước, thận trọng nói rằng: “Tiểu công tử, người nên nhìn rõ ràng, Ngô Kỳ kia không phải tìm phiền toái cho người!”
Nhãn thần của Thôi Diễm chợt lóe lóe, lập tức phất phất tay: “Ta quản hắn có phải tìm phiền phức cho ta hay không, phản chính việc này đã nháo ra, hắn cũng đã đắc tội ta, nếu không phải đòi lại bút trướng này, sau này Thôi tiểu gia ta làm sao lộ diện trong kinh đô nữa?”
“Công tử, không ai dám hồ ngôn loạn ngữ với người.”
Biết rõ Thôi Diễm được sủng ái như vậy, những người khác lại không phải người ngu, còn có thể chạy đi tìm không thoải mái sao?
“Nói tới nói lui, quản gia ngươi chính là không muốn giúp ta, ngươi đã không giúp ta, ta đây tự đi, phản chính Chu gia hiện tại đã trở thành người sa cơ thất thế, khẳng định cũng không dám trực tiếp động thủ đánh ta, bất quá nếu là bọn họ chó cùng rứt giậu đánh ta, quay đầu lại ta nói cho gia gia biết! Để gia gia đi lột da người Chu gia, sau đó lại tới tìm quản gia như ngươi tính sổ!”
Thân là quần áo lụa là, ở ngoài đắc tội nhiều người, đụng với hoa tra cũng nhiều, cho nên luyện được khă năng đánh rắn đánh đầu, nói cách khác, gặp người đến tìm tra sẽ nháo nửa ngày, chẳng phải là muốn mệt chết mình sao?
Thôi quản gia liền vội vàng lắc đầu: “Công tử, người cũng không thể nói lung tung trước mặt lão hầu gia, nô tài lúc nào nói không giúp người? Nô tài đây không phải là nghĩ, có cần phái người hồi phủ triệu tập thêm vài nhân thủ đến hay sao?”
“Triệu tập một ít nhân thủ? Nói cũng phải, nhiều người mới dễ làm việc, tìm thêm chút người cũng dễ làm chứng cho ta.”
“Công tử, người muốn làm chứng chuyện gì a?”
“Còn có thể là chuyện gì? Thôi tiểu gia, ta đứng ra trước uy phong bát diện, ta đi tìm người Chu gia nói pháp, vạn nhất hách bọn họ ra mao bệnh gì, không được tìm người ở một bên nhìn sao? Nếu Chu gia cáo hắc trạng bẩm báo trước mặt hoàng thượng, cũng có người giúp ta chứng minh thuần khiết, nói rõ ta không có chạm qua bọn họ, là tự bọn họ nhát gan.”
Trải qua chuyện ác nhân cáo trạng trước ngày hôm nay, Thôi Diễm cảm giác mình vừa học được không ít đồ.
“Vâng, vậy nô tài để người thỉnh các công tử các nhà ngay.”
Phản chính ngày hôm nay công tử nhà bọn họ muốn gây chuyện, vậy không bằng huyên sự tình lớn hơn một chút, công tử ở trong kinh thành làm xằng làm bậy cũng không phải một hai ngày, nếu là nén giận, mới để hoàng thượng cảm thấy kỳ quái.
“Mau đi đi.”
Hứa Vân Noãn bên này nghe được Mục Thiên Trù nói xong chuyện phát sinh trong hoàng cung, không khỏi buồn cười: “Nói như vậy, hoàng thượng đối đãi với vị Thôi công tử kia thập phần thích sao?”
Mục Thiên Trù cười cười, thần sắc trong mắt có chút không cho là đúng: “Hoàng thượng thật là thích Thôi Diễm, nhưng loại thích này lại hết sức lương bạc.”
“Sao ca ca lại nói như thế?”
“Bác Lăng hầu và hoàng thượng có quan hệ vô cùng tốt, trong ngày thường không tranh không đoạt an phận ở một góc, chưa bao giờ tham dự chính vụ trong triều đình. Con nối dòng của Bác Lăng hầu phủ không nhiều, đến đời của Thôi Diễm, đích xuất chỉ có một mình hắn, nhi tử thứ xuất trái lại có hai người, từ sinh ra đã ốm đau bệnh tật, còn chưa lớn lên liền chết yểu. Nhưng càng là như thế, trong lòng hoàng thượng như cũ cảm thấy không an ổn, những năm trước đây mấy lần chèn ép quyền thế của Bác Lăng hầu, thậm chí còn gây ra án thu nhập từ thuế của Bác Lăng, khiển trách nhi tử của của Bác Lăng hầu một trận.”
“Bên ngoài đều đang nói, hoàng thượng ân sủng có thừa Bác Lăng hầu, ta còn tưởng rằng, hắn sẽ không sản sinh lòng nghi ngờ gì nữa chứ.” Trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn hiện lên một tia trào phúng.
“A, tính tình của hoàng thượng, ai có thể mò được?” Mục Thiên Trù lắc đầu, “Sau khi an thu nhập từ thuế nháo ra ra không lâu, Bác Lăng hầu liền tự mình đến kinh thành, đồng thời còn mang theo Thôi Diễm. Trên danh nghĩa là nói Thôi Diễm không nên thân, ở đất phong thượng gây ra lai không ít nhiễu loạn, tựa hồ là không chịu nổi nữa, nên đưa tới kinh thành, muốn để hoàng thượng hỗ trợ quan tâm. Nhưng trên thực tế đưa tử tôn đích hệ duy nhất vào kinh đô, càng nhiều hơn chính là đưa đến một tác dụng hạt nhân.”
“Nói cách khác, Thôi Diễm là Bác Lăng hầu dâng trung tâm cho hoàng thượng?”
“Không tệ, hoàng thượng cũng biết điểm này, sau khi Thôi Diễm đến kinh thành, có chút sủng ái hắn, thậm chí còn cố ý thôi động dung túng. Các sư phụ của Quốc Tử Giám bởi vì Thôi Diễm quần áo lụa là mà tập thể đưa sách tỉnh từ chức , hoàng thượng cũng chỉ là không nhẹ không nặng để Thôi Diễm phạt quỳ nửa canh giờ, sau khi phàm là công tử ca nhà ai có mâu thuẫn với Thôi Diễm, hoàng thượng cũng sẽ thiên vị giúp đỡ, để danh tiếng của Thôi Diễm ở trong kinh đô càng ngày càng thịnh.”
Hứa Vân Noãn an tĩnh tự định giá chỉ chốc lát, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác lạnh cả người: “Hoàng thượng cử động như vậy, hình như là. . . Phủng sát?”
“Ân.” Mục Thiên Trù gật đầu, “Muốn dưỡng tốt một người rất trắc trở, nhưng nếu muốn nuôi một phế vật, phương pháp có nhiều.”
“Ca ca, ngươi nói Thôi Diễm kia có nhận thấy được dự định của hoàng thượng hay không?”
“Mặc dù hắn thông tuệ đã nhận ra, thì có ích lợi gì? Tuổi tác của Bác Lăng hầu càng lúc càng lớn, không biết còn có thể chống đỡ được mấy năm, hắn còn sống một ngày, Thôi Diễm nhất định phải ở lại kinh thành trong làm chất(con tin), nếu hắn ốm chết, hoàng thượng hành sự càng thêm không có cố kỵ, dựa theo tính tình của hắn, vì ổn thỏa, sẽ trảm thảo trừ căn.”
Hứa Vân Noãn không khỏi hé mắt: “Tâm của hoàng thượng thật đúng là đủ ngoan.”
“Chuyện lúc này, ít nhiều cũng là Thôi Diễm càn quấy trong đó, nói cách khác, sợ rằng không có dễ dàng giải quyết như vậy.”
“Nói cũng phải.”
Cửa truyền đến tiếng thông báo, Úc Khoảnh bước nhanh đi đến: “Hồi bẩm lão thái gia, cô nãi nãi, Thôi công tử mang người đến Chu gia nháo sự!”