CHƯƠNG : UỐNG THUỐC HAY LÀ TRỰC TIẾP CHẾT?
Editor: Luna Wong
Bạch thị liếc mắt nhìn hạ nhân quỳ trên mặt đất, không khỏi cau nhíu mày đầu: “Những hạ nhân này chiếu cố đương gia chủ mẫu bất lợi, thế cho nên để một nho nhỏ di nương đụng phải đệ muội, thực tại là vô dụng, theo đạo lý mà nói hẳn là kéo xuống giết toàn bộ. . .”
“Phu nhân tha mạng! Chúng nô tỳ tội đáng chết vạn lần!”
“Phu nhân. . .”
“Được rồi, trước đừng có gấp kêu khóc, lời ta còn chưa nói hết! Các ngươi đều là bán mình đến Chu gia làm nô tài, khế ước bán thân đè ở trong phủ, vô luận xử trí các ngươi như thế nào cũng đều có thể thông qua được. Bất quá, phu nhân nhiễm bệnh điên, hôm nay thích an bình nhất, nếu là các ngươi có thể vẫn yên lặng, như vậy ở lại Chu gia cũng có thể.”
Vẫn yên lặng. . .
Bạch thị nhìn về phía Chu Chí: “Cho toàn bộ bọn họ uống thuốc cắm, như cũ nguyện ý lưu ở trong phủ phục vụ thì cứ tiếp tục lưu lại, không muốn liền trực tiếp bán đi.”
“Phu nhân. . .”
“Các ngươi cũng không nên được một tấc lại muốn tiến một thước! Nếu không muốn uống thuốc, vậy liền trực tiếp chết, chọn thế nào, các ngươi tự xem mà làm!”
Bạch thị nói xong, cho những người bản thân mang tới một nhan sắc, để cho bọn họ lưu lại giải quyết tốt hậu quả, sau đó mang theo Chu Hàm đi ra Chu gia.
Chu Hàm trực lăng lăng đi theo phía sau Bạch thị, lên xe ngựa, mới phục hồi lại tinh thần, sau đó không khống chế được giật mình một cái: “Mẫu thân. . . Nhị thẩm nàng. . .”
“Đã bị tràng diện hôm nay hù dọa rồi sao?”
Hai tay của Chu Hàm thật chặt nắm cùng một chỗ, môi hơi hiện lên tái nhợt: “Mẫu thân, ngày hôm nay làm như vậy, có phải quá mức tàn nhẫn hay không?”
Còn có nhiều hạ nhân như vậy. . . Trực tiếp cho uống thuốc câm?
“Hàm nhi, ngươi năm nay liền cập kê rồi, nếu chúng ta vẫn ở cái loại địa phương như biên thành, mẫu thân không để cho ngươi nhìn thấy trường hợp như hôm nay vậy, dù sao bằng vào thân phận và địa vị của Chu gia chúng ta, chỉ cần ngươi gả ra ngoài, bà mẫu, phu quân cũng sẽ tốt với ngươi, nhưng bây giờ không giống, hoàng thượng triệu phụ thân ngươi hồi kinh thành, hơn nữa nhìn ý tứ, là muốn cho hắn tiếp tục ở tại chỗ này nhậm chức, kể từ đó, hôn sự của ngươi liền trở thành đại sự hạng nhất.”
“Nào có gấp như vậy, ta còn muốn ở bên cạnh mẫu thân lâu mấy năm nữa.”
“Nữ lớn không giữ trong nhà, giữ tới giữ lui giữ ra một cục nợ, ta không muốn dưỡng ngươi thành tiểu cừu gia của ta. Đã trải qua chuyện của Ngô thị và Chu Ngọc Nghiên, mẫu thân tính là xem hiểu, dưỡng nữ nhi phải gia tăng chú ý, cũng không có thể dưỡng ra tính tình hiêu trương bạt hỗ, cũng không có thể quá mức đơn thuần vô tri. Chuyện hôm nay, nếu không xử trí như vậy, danh tiếng của nhị thúc ngươi Chu Chí đã hoàn toàn thối, đến lúc đó, phụ thân ngươi và chúng ta cũng sẽ bị liên lụy theo, dù sao hai người bọn họ cũng là thân huynh đệ.”
“Nhưng lúc này cũng bất quá là ngăn cản nhất thời, nhìn tâm tư của nhị thúc, còn muốn lần thứ hai vào triều làm quan.”
“Nếu phụ thân ngươi thật ở lại kinh thành nhậm chức, như vậy nhị thúc ngươi nhất định phải cách xa nơi này, quay đầu lại ta sẽ thương lượng với phụ thân ngươi, xem xem để hắn đến địa phương nhậm một chức quan, tách hắn ra thật xa, chúng ta cũng sẽ không tất vì thế mà lúc nào cũng lo lắng đề phòng.”
Chu Chí quá biết gây chuyện, nói không chừng lúc nào đó sẽ liên lụy nhà mình, cho nên, phải tách xa xa.
“Mẫu thân nói phải.”
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, chợt nghe một trận tiếng nói chuyện cực kỳ náo nhiệt.
Chu Hàm hơi vén màn xe, nhìn về phía tửu lâu bên xe ngựa: “Nghênh Khách hiên, nơi này hình như là tửu lâu Mục gia xây dựng. . .”
“Mục gia. . .” Bạch thị khẽ ngẩng đầu, sau khi quét hai mắt, liền hạ màn xe xuống, “Mục gia Hứa Vân Noãn kia, trái lại lăn qua lăn lại ra động tĩnh không nhỏ, lại là Tứ Quý các, lại là tửu lâu, thậm chí ngay cả Thẩm gia đều bị nàng bày một trận, bản lĩnh cũng không nhỏ. Cũng khó trách đám người Chu Ngọc Nghiên một mực ngã trên người nàng.”
“Trước ta thiếu chút nữa cũng bị nàng tính kế, hoàn hảo ca ca đúng lúc ngăn cản ta.”
“Ca ca ngươi làm đúng. Hứa Vân Noãn, một nha đầu hương dã không biết từ nơi nào nuôi lớn, có thể lăn lộn trong kinh thành phong sinh thủy khởi, tuyệt không thể nào là hạng người dễ ở chung, cho nên làm sao cẩn thận đi nữa đều không quá đáng. Người như vậy, phải hòa hòa khí khí, không nên đối lập với nàng, sẽ một kích phải giết, đừng cho nàng cơ hội phản kháng, bằng không sẽ như cả nhà Chu Chí, bị từng chút từng chút kéo vào vực sâu.”
Chu Hàm không khỏi nghĩ tới khuôn mặt cực kỳ tươi đẹp của Hứa Vân Noãn: “Mẫu thân, người trong tửu lâu hình như là Thôi Diễm bọn họ. . .”
Bạch thị gật đầu, thần sắc trên mặt thư hoãn rất nhiều: “Thôi Diễm bọn họ nguyện ý cầm bạc đi vui chơi giải trí, nghĩ đến trang của ngày hôm nay xem như lật qua rồi, sau này ngươi thường xuyên phải tham gia yến hội trong các phủ, nếu là gặp bọn họ, không thể tiếp xúc nhiều, trực tiếp tách ra là được.”
“Thôi Diễm kia cực thích càn quấy, không cần mẫu thân nói, ta cũng không muốn tiếp xúc với hắn.”
“Còn phải suy nghĩ lại một chút, nên chuẩn bị chút lễ vật gì đến Thôi gia, mới có thể bịt miệng của Thôi Diễm.”
“Mẫu thân là sợ hắn ra ngoài nói lung tung chuyện nhà của nhị thúc sao?”
“Đó cũng không phải, phản chính nhị thẩm ngươi đã biến thành một người điên, mặc kệ Thôi Diễm bọn họ nói bậy bao nhiêu, đều đẩy hết lên trên người nàng là được, tuy rằng bách tính trong kinh thành buồn chán, thế nhưng ai lại sẽ thực sự tính toán với một người điên chứ? Lo lắng của ta là, Thôi Diễm sẽ nói cho Bác Lăng hầu biết ủy khuất đã chịu trong kinh thành.”
“Hôm nay hắn diễu võ dương oai, đâu chịu ủy khuất gì?” Chu Hàm tức giận bất bình trong lòng.
“Thân phận địa vị bày ở đó, hắn cảm giác mình bị ủy khuất, vậy nhất định là bị. Ai bảo chúng ta tạm thời không sánh bằng Bác Lăng Thôi gia chứ? Nếu chúng ta ở thượng phong, như vậy thì cứ cho là người khác ủy khuất bị, xem ai dám nói ra?”
Chu Hàm như có điều suy nghĩ gật đầu: “Mẫu thân nói phải.”
“Qua một thời gian ngắn, ta dẫn ngươi đi Thẩm gia một chuyến, Thẩm gia có vị công tử tên là Thẩm Cửu Mạch, thanh danh của hắn ngươi cũng nghe qua, sau khi đi, lén nhìn thử một chút.”
Chu Hàm sửng sốt, lập tức sắc mặt hơi phiếm hồng: “Mẫu thân không nên nói lung tung.”
“Ngươi nha, da mặt không nên mỏng như vậy, lúc nữ hài tử này nên lựa chọn, thì phải lựa chọn cho tốt, có vài người muốn chọn, lại không cái cơ hội kia nữa? Chớ chờ sau này định thân rồi, hết thảy đều trở thành định số, mới cảm thấy hối hận, khi đó đã có thể không còn kịp rồi.” Bạch thị vừa cười vừa nói.
“Nữ nhi đã biết.”
Hứa Vân Noãn bên này, nhìn thấy sau khi Bạch thị mang người nhập phủ, liền biết trận chê cười ngày hôm nay ước chừng là xem không được, vì vậy liền dẫn Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu đi tới Nghênh Khách hiên.
Có chiêu bài sống miễn phí là đại hoàng tử, sinh ý của Đinh thẩm bên này cực kỳ náo nhiệt, có một số nhã gian đều cần đặt trước hai ngày mới được.
Nhìn thấy đám người của Hứa Vân Noãn qua đây, Đinh thẩm liền vội vàng tiến lên hành lễ: “Gặp qua lão thái gia, gặp qua cô nãi nãi, gặp qua công tử.”
“Đinh thẩm không cần đa lễ, mau đi làm việc đi, chúng ta bên này không cần ngươi chiếu cố.”
“Nô tỳ có cái gì để làm đâu?” Tiếng nói của Đinh thẩm vừa dứt, đám người của Thôi Diễm liền vào tửu lâu.
Nhìn thấy Mục Trần Tiêu, nhãn thần của Thôi Diễm cà một chút sáng lên.
Vì vậy, các công tử ca đi theo bên người Thôi Diễm đột nhiên phát hiện, Thôi đại công tử mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, không ai bì nổi, đột nhiên thay đổi dáng dấp.
Thân hình của hắn thẳng tắp, cước bộ đoan chính, ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng của Mục tướng quân, tràn đầy đều là vô tội, tinh khiết nhiên, để đông đảo các công tử đều ngạnh sinh sinh sợ run cả người.
Xem ra Thôi công tử đích thật là bị Ngô Kỳ kia dọa sợ đến không nhẹ nha, vậy làm sao mới vừa rồi còn hảo đoan đoan, lúc này đột nhiên mắc bệnh nhỉ?