Quốc Sắc Kiều Phi

chương 199: chịu đựng, nghìn vạn lần phải chịu đựng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : CHỊU ĐỰNG, NGHÌN VẠN LẦN PHẢI CHỊU ĐỰNG

Editor: Luna Wong

Hứa Vân Noãn càng xem càng cảm thấy thú vị.

Thôi Diễm theo sát bên cạnh Mục Trần Tiêu, dáng dấp giống như Nhị Hắc khi còn bé theo nàng vậy.

Mà mười người theo Thôi Diễm kia, lại chen ở trong một cái góc, như là gặp mãnh thú am thuần, nơm nớp lo sợ.

Mà nàng lo lắng, vấn đề nhã gian sẽ chật hẹp, căn bản chưa kịp phát sinh.

Đinh thẩm biết cô nãi nãi và tướng quân nhà mình tới, lúc nấu ăn dùng sức thế võ cả người, từng đĩa từng địa thức ăn dọn lên bàn, chỉ cần ngửi vị đạo liền để người không ngừng thèm nhỏ dãi.

Hứa Vân Noãn lập tức chào hỏi gọi đám người Thôi Diễm nhập tọa, vài người ngại chối từ nhiều, để tránh khỏi bị Mục tướng quân hiểu lầm bọn họ không tuân theo lời của cô nãi nãi, vì vậy liền nhìn nhau hai mắt, hạ quyết tâm, sau khi lên bàn chỉ vùi đầu ăn đồ, lời thừa thải một chữ cũng không nói nhiều.

Thân phận của Thôi Diễm bày ở đó, chiếm được cơ hội ngồi ở bên cạnh Mục Trần Tiêu, lúc cầm lấy đũa, chỉ cảm thấy tay run rẩy, vội vã âm thầm căn dặn bản thân ở trong lòng: Mục tướng quân ngồi ở một bên đó, nghìn vạn lần phải tranh khí!

Khuôn mặt của Mục Trần Tiêu từ thủy tới chung cực vi thanh lãnh, Hứa Vân Noãn cho là hắn là thấy nhiều người không quá tự tại, trong lòng không khỏi nghĩ:

Nên để Trần Tiêu tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, có đôi khi càng phong bế mình, không tiếp xúc với ngoại giới, tính tình sẽ càng ngày càng lạnh, đến cuối cùng chỉ cảm thấy không người nào có thể lý giải bản thân, còn muốn đi ra khỏi tường vây, cũng đã không biết nên chung sống với người bên ngoài thế nào.

“Tôn nhi, hai ngày này khẩu vị của ngươi không được tốt lắm, xem thử thức ăn trên bàn xem, có đặc biệt muốn ăn hay không?”

Thần sắc của Mục Trần Tiêu hơi nhu hòa: “Có chút nhớ nhung niệm cháo cô nãi nãi đích thân nấu.”

“Đây còn không đơn giản sao, chờ lúc trở về, ta nấu một chút làm bữa ăn khuya cho ngươi.”

“Trở lại phủ, khó tránh khỏi quá muộn, cô nãi nãi không nên mệt nhọc, ngày mai lại ăn cũng giống nhau thôi.”

Thôi Diễm ở một bên liên tục gật đầu, thật không hỗ là Mục tướng quân hắn kính nể, ở trên chiến trường oai phong một cỏi, mặt đối với trưởng bối của mình, rồi lại ôn hòa hữu lễ như vậy, quả thực chính là mẫu hình bối phận của ta!

“Mục tướng quân nói thật hay.”

Trong mắt Mục Trần Tiêu vừa dính vào một chút ôn độ, bởi vì này câu trong nháy mắt lui bước: Hắn nói chuyện với cô nãi nãi nhà mình, có quan hệ gì với Thôi Diễm sao?

Hứa Vân Noãn khẽ cười một tiếng: “Nghe nói Thôi công tử trước đi Chu gia?”

“Phải, cô nãi nãi người là không biết, Chu gia thật sự là quá loạn, lúc ta vào phủ, không bỏ lỡ một trận náo nhiệt nhất kia, nghe nói Ngô thị liên thủ với Chu Ngọc Nghiên, làm rơi hài tử trong bụng Vương di nương, tràng diện lúc đó đơn giản là một mảnh tiên huyết nhễ nhại. . .”

Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, bộ dáng khá có hứng thú: “Trước ta liền nghe nói, Chu Chí mua về một thiếp thất, tên là Tần U Tố, nghe nói khuôn mặt cực kỳ đẹp, lần này ngươi có gặp được không?”

“Ta gặp được rồi, Tần U Tố kia đích thật vô cùng đẹp, lúc đó trong phòng loạn như vậy, nàng mặc một thân la quần tố y đạm lam sắc đứng ở đó, lại ngạnh sinh sinh để người mắt lom lom con ngươi, phảng phất chỉ cần nhìn nàng, tất cả tranh cãi ầm ĩ và tiếng động lớn rầm rĩ chung quanh đều không tồn tại.”

“Nghe nói như ngươi vậy, ta còn thật muốn gặp vị Tần cô nương này một lần, tôn nhi, còn ngươi, ngươi có muốn gặp không?”

Nghe được Hứa Vân Noãn và Thôi Diễm trò chuyện cực hăng say, trong lòng của Mục Trần Tiêu không được tự nhiên, đột nhiên nghe được cô nãi nãi nhà mình hỏi chuyện, vội vã phục hồi lại tinh thần.

“Nếu cô nãi nãi muốn gặp, ta nghĩ biện pháp mang người ra khỏi Chu gia thế nào?”

Hứa Vân Noãn tựa hồ có chút động tâm, lập tức lại lắc đầu, dáng dấp khổ sở.

“Khó mà làm được, quan hệ của Mục gia chúng ta và Chu gia mọi người đều biết, nếu để cho người biết Tần U Tố vào đại môn của Mục gia chúng ta, còn không biết sẽ đồn đãi thành bộ dáng gì nữa!”

Thôi Diễm ở một bên liên tục gật đầu: “Cô nãi nãi nói không sai, ta tự nhiên là tin tưởng thái độ làm người của tướng quân thanh chính, nhưng dân chúng lại càng thích nghe chút lưu ngôn phỉ ngữ, hơn nữa người Chu gia tâm tư ác độc, nếu có ý dẫn đạo, sợ rằng cực kỳ bất lợi với danh tiếng của tướng quân.”

“Đúng nha, Thôi công tử nói có lý, ” Hứa Vân Noãn ở một bên hát đệm, “Nhưng ta là thật muốn gặp vị Tần cô nương kia, đều nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nghe được mới vừa rồi Thôi công tử hình dung khuôn mặt đẹp của Tần cô nương, luôn luôn cảm thấy như là một đóa hoa tươi vào trên bãi phân trâu. Nhìn ta xuất thân dân quê, nói chuyện chính là hơi lộ ra thô bỉ một chút, còn thỉnh Thôi công tử bỏ qua cho.”

“Cô nãi nãi nói cực kỳ có lý, ta đã sớm muốn nói Chu Chí kia không phải thứ đồ gì, một xấp tuổi dày như vậy, vẫn còn tham luyến mỹ sắc, một chút cũng không có lòng che chở bảo vệ nữ tử.”

Cô nãi nãi của Mục tướng quân chính là tổ tông của hắn, tổ tông nói, mặc kệ đúng sai, đều phải kiên quyết ủng hộ!

“Vẫn là Thôi công tử biết thương hương tiếc ngọc, chỉ tiếc vị Tần cô nương kia nhờ vã không phải người.” Hứa Vân Noãn thở dài một tiếng, tựa hồ cực kỳ đồng tình với Tần U Tố.

Thôi Diễm nhìn nhìn, bỗng nhiên vỗ một cái tay: “Nếu cô nãi nãi muốn gặp vị Tần cô nương kia, cũng không phải là không có biện pháp.”

“Thôi công tử có biện pháp gì hay phải không?”

“Chưa nói tới biện pháp hay, nhưng lại có một biện pháp lăn lộn.”

“Không biết là biện pháp gì?”

Thôi Diễm nhìn nhìn Mục Trần Tiêu, sắc mặt khá có vài phần xấu hổ: “Cô nãi nãi cũng là biết, con người của ta ở bên ngoài thanh danh không tốt, luôn có người nói ta thích mỹ nhân, cả ngày lưu luyến bụi hoa, nếu ta mở miệng hướng Chu Chí đòi vị Tần cô nương kia, chắc cũng sẽ không để người cảm thấy ngoài ý muốn. Vừa lúc, phu nhân của Chu Hoài còn nói phải chuẩn bị hạ lễ bồi tội với ta, ta liền kiền dứt khoát lấy Tần cô nương về.”

Hứa Vân Noãn hơi ngẩn người, lập tức lắc đầu: “Ta thấy nhãn thần của Thôi công tử thanh minh, nói chuyện cùng hành động cũng là đoan chính lịch sự tao nhã, đâu bất kham như đồn đãi vậy?”

Mặt của Thôi Diễm nhất thời đỏ: “Cô nãi nãi vạn lần không nên nói nữa, nếu ngươi nói nữa, ta sẽ tìm một cái lỗ để chui vào. Kỳ thực, trong ngày thường ta làm việc, đích thật là không thỏa đáng.”

“Ta tin tưởng Thôi công tử nhất định có suy tính của mình.”

“Vậy định như thế đi, ta giúp cô nãi nãi đòi người qua. Cô nãi nãi có địa phương an trí vị Tần cô nương kia không?”

“Ta chỉ là hiếu kỳ trong lòng, chỉ muốn thấy một mặt. . .”

“Vậy cũng không thành vấn đề, sau khi đòi người qua, để nàng tạm thời ở tại phủ của ta, phản chính vị Tần cô nương kia xuất thân yên liễu nơi, danh tiếng vốn là không tốt, cũng không sợ thêm một danh tiếng không tốt nữa.”

Thôi Diễm cảm thấy chỉ cần có thể hoàn thành nguyện vọng của cô nãi nãi, Mục tướng quân nhất định sẽ kính trọng hắn vài phần, nói không chính xác còn có thể chỉ điểm hắn một hai.

Vì có thể có được Mục tướng quân chỉ điểm, đừng nói là ở trong phủ nuôi thêm một người, chính là bảo hắn nghĩ biện pháp làm một đội tư binh, hắn cũng sẽ dốc hết toàn lực.

Hứa Vân Noãn cười đến mặt mày cong cong: “Thôi công tử quả thật là thiếu niên hiệp nghĩa, thật làm người khác kính nể, đáng tiếc ta không thể uống rượu, không bằng để Trần Tiêu thay thế ta, kính Thôi công tử một ly, biểu thị lòng biết ơn.”

Kính? kính rượu?

Cho? Cho hắn?

Sắc mặt của Thôi Diễm đằng một cái đỏ lên, chỉ cảm thấy nếu lúc này hất một chút nước lạnh lên trên mặt hắn, đều có thể đủ toát ra khói trắng: “Vậy, vậy làm sao được?”

Thật kích động, chẳng lẽ trực tiếp té xỉu sao?

Thôi Diễm, ngươi cần phải tranh khí a!

Chịu đựng, chớ hôn mê!

(Luna: Toàn tâng bốc không, nhàm nhàm mọi người nhỉ)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio