Quốc Sắc Phương Hoa

chương 15: c15: loạn ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

*Có đoạn H nhẹ, cấm các bạn dưới 16+

Phan Dung trợn mắt nhìn Tưởng Trường Dương, nói: "Nếu không phải vì huynh thì ta sao có thể làm một việc mất mặt xấu hổ như vậy? Mất mặt đi cầu người khác còn bị người ta phỉ nhổ!"

Thì ra là vì lấy lòng Tưởng Trường Dương sao? Mẫu Đơn nghe vậy thì cẩn thận đánh giá Tưởng Trường Dương. Nhưng thấy chàng mặc một chiếc áo dài màu xanh lam không nhìn ra hoa văn là gì, trên chân đi một đôi ủng sáu mảnh thông thường. Không giống một vị khách nam nào trong bữa tiệc, bên hông treo vô số ngọc bội, túi thơm linh tinh, bên hông chàng chỉ rủ xuống một cây đao dài khoảng hai thước, chuôi đao cũng không hề có bất kì vật trang sức nào, vỏ đao thì đen thùi lùi, mộc mạc bình thường làm người ta nhìn thấy một lần thì không muốn nhìn thấy lần thứ hai. Còn diện mạo, tuy nhìn rất có khí chất đàn ông, nhưng biểu tình thì quá nghiêm túc, cứng rắn tựa như mắt hay lông mày kia sẽ không bao giờ động đậy, không có một chút sinh động nào.

Tưởng Trường Dương thấy Mẫu Đơn đang xem kĩ chàng thì hơi xấu hổ, chỉ cười mỉm nhìn nàng, lộ ra hàm răng trắng đều, quay đầu lại nhìn Phan Dung nói: "Ta từ bỏ! Coi như vụ đánh cuộc đó không tính toán."

Phan Dung trừng mắt nói: "Huynh nói không tính là không tính sao? Tưởng Đại Lang, cớ gì từ nhỏ đến lớn đều là huynh bảo ta như thế nào là phải như thế ấy? Hôm nay ta nhất định phải thực hiện lời hứa này! Sao rồi, đệ muội, muội có bán hay không? Cái gì nên nói thì ta cũng đã nói rõ rồi, muội nghĩ kĩ đi!"

Lý Hạnh châm chọc nói: "Vừa rồi còn nói không ỷ thế hiếp người, bây giờ lại muốn bắt nạt một nữ tử nhu nhược à?"

Phan Dung bắt đầu bướng bỉnh, trừng mắt nhìn Lý Hạnh: "Ta bắt nạt đấy, huynh làm gì được ta nào? Chỉ là hai cây hoa mà thôi, ta không khó xử nàng, vì sao nàng lại làm khó ta? Nàng không phải đang tự tìm phiền phức sao?"

Đây là xã hội gì! Đây là loại người gì! Bất kì ai cũng có thể dẫm một chân lên đầu nàng sao? Mẫu Đơn bị chọc cho tức giận, nhịn không được cười lạnh: "Thì ra ta không chịu bán của hồi môn thì là làm khó Thế tử gia! Nếu vậy hôm nay ta càng không bán! Nếu giữ lại đã là tai họa thì hôm nay ta sẽ chặt nó trước mặt mọi người! Chặt cây thì con quạ sẽ không còn kêu (quạ thích đậu trên cây, nếu không muốn nghe tiếng kêu của nó thì chặt đứt cây, ý câu này nghĩa là giải quyết luôn từ ngọn nguồn)!" Nói xong thì đẩy Lâm mụ mụ ra, khom lưng rút bội đao trên thắt lưng của Lý Hạnh, muốn làm gì thì làm, đã là chân trần còn sợ gì đi giày!

Á à! Con tôm chân mềm này cũng có ngày vùng lên! Chẳng lẽ là do hắn nhìn dễ bắt nạt? Phan Dung đè lại thanh đao kia, tức giận nói: "Ngươi dám! Còn dám mắng ta là con quạ!"

Mẫu Đơn trợn mắt nhìn hắn, cười lạnh: "Ta có gì mà không dám! Ta ở trong nhà mình, chặt hoa của mình, liên quan gì đến Thế tử gia! Kể cả bệ hạ có biết thì lí cũng thuộc về ta! Con quạ gì chứ, ta cũng không chỉ tên nói họ là ai, ai thích tự nhận thì chính là người đó!"

Tưởng Trường Dương nhìn Phan Dung, nghiêm túc nói: "Nếu huynh thật sự xem ta là bằng hữu, thì không cần vô cớ gây rối làm khó người khác. Như thế này, kể cả ta có được hai bồn hoa thì cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ!"

Phan Dung tức giận nói: "Tưởng Đại Lang! Huynh đúng là không biết tốt xấu!"

Tưởng Trường Dương nhìn hắn một cái rồi cúi đầu xin lỗi Mẫu Đơn, nghiêm túc nói: "Gia mẫu (mẹ) yêu hoa, tại hạ từng cùng Thế tử gia đánh cuộc, nói rõ người thua sẽ phải làm cho người thắng một việc. Thế tử gia thua nên muốn tìm hai cây hoa mẫu đơn tốt đưa cho tại hạ, nếu không sẽ không tuân thủ lời hứa. Vậy nên hôm nay đều là tại hạ sai, mong phu nhân đừng trách tội lên đầu thế tử. Phu nhân cũng không cần chặt hoa, Thế tử gia muốn mua, thì ngài cứ bán cho hắn, sau khi ngài thu tiền, tại hạ sẽ lập tức trả hoa lại cho ngài. Ngài có thể kiếm không một trăm vạn lượng."

Mẫu Đơn còn chưa mở miệng, Phan Dung đã chỉ vào Tưởng Trường Dương cắn răng nói: "Tưởng Đại Lang! Huynh thật gian trá!"

Lý Hạnh cười to ra tiếng, đoạt lại bội đao của mình từ trong tay hai người, nói: "Vậy để ta làm người làm chứng, nếu Thế tử gia đã đã mở miệng, Đan Nương, muội cũng không thể không nhìn mặt mũi của hắn. Như thế này đi, mùa thu năm nay, muội hãy chọn một vài chủng loại mẫu đơn tốt, chiết vài gốc rồi đưa cho Thế tử gia và Tưởng công tử. Muội thấy thế có được không?"

Lúc trước Mẫu Đơn cũng vì quá tức giận, lúc này có bậc thang thì tất nhiên sẽ theo đó mà đi xuống, nàng cười nói: "Theo ý biểu ca."

Tưởng Trường Dương khách khí nói: "Làm phiền phu nhân rồi. Đến lúc đó tại hạ sẽ trả theo giá trên thị trường, không thể làm phu nhân bận công vô ích được."

Tuy Phan Dung vẫn không cam lòng, nhưng cũng không thể làm to chuyện, lập tức hừ một tiếng thật to: "Phải đưa cho ta thì trong lòng ta mới hết giận!"

Mẫu Đơn nói: "Coi như là tạ lễ vì lúc trước Thế tử gia đã giải vây cho tiểu phụ nhân trước mặt quận chúa." Nàng kiên quyết không thừa nhận vừa rồi là nàng sai cũng không chịu nhận lỗi.

Lý Hạnh cười nói: "Nếu đã giải quyết xong vậy thì chúng ta cùng đi về chứ?"

Mấy người định quay đầu trở về, chợt thấy một tỳ nữ áo xanh bên người Thanh Hoa quận chúa vội vàng đi đến, thấy mọi người thì hành lễ chào, cười nói: "Quận chúa nhà ta mời Hà phu nhân đến gặp mặt, ở ngay Thủy tinh các cách đó không xa."

Lâm mụ mụ lo lắng kéo tay áo Mẫu Đơn, không biết lại có âm mưu quỷ kế gì đây?

Kế cả có biết đây là âm mưu của Thanh Hoa quận chúa thì nàng cũng không thể không đi càng không thể cự tuyệt. Nhưng nếu Thanh Hoa quận chúa đã dám mời nàng một cách quang minh chính đại trước mặt mọi người như thế này, chắc cũng sẽ không gây ra chuyện lớn gì, có lẽ chỉ muốn đe dọa nàng vài câu thôi? Hoặc là có thể sẽ có thu hoạch ngoài mong đợi. Mẫu Đơn nghĩ đến đây, quay sang thì thấy Lý Hạnh nháy mắt với nàng, cười nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh."

Đợi Mẫu Đơn đi xa, Lý Hạnh mới nắm lấy đầu vai của Phan Dung, nói khẽ vài câu vào tai hắn, Phan Dung chỉ lắc đầu. Lý Hạnh giơ một ngón tay, Phan Dung do dự một lát, vẫn lắc đầu. Lý Hạnh cười lạnh một tiếng, xoay người đi luôn, Phan Dung lập tức giữ chặt tay áo hắn, nhấc tay cùng hắn vỗ tay: "Đồng ý!"

Thủy tinh các của Lưu gia chẳng qua là một gian gác mác được dựng bằng gỗ trên hồ mà thôi. Bởi vì Lưu Thừa Khải thích ở đây hóng mát đọc sách, nên đã cho làm xe chở nước, làm xe chở nước lấy nước từ trong hồ lên rồi chảy từ hiên gác mái xuống, hình thành màn mưa. Ở trong này vào mùa hè đúng là rất mát mẻ, cũng rất lãng mạn. Mỗi lúc khi mặt trời mọc, từ bên ngoài nhìn lại, màn mưa kia tựa như thủy tinh rực rỡ lóa mắt, nên mới lấy tên là thủy tinh các.

Đi đến lối vào, tỳ nữ kia ngăn lại Lâm mụ mụ và Vũ Hà, cười nói: "Quận chúa nương nương muốn nói vài câu riêng tư với phu nhân, mời hai vị chờ ở đây với ta một chút."

Lâm mụ mụ cùng Vũ Hà bất an nhìn Mẫu Đơn: "Thiếu phu nhân......"

Mẫu Đơn nâng mắt lên nhìn, lúc này chưa đến giữa hè, xe chở nước còn chưa lấy nước tạo mưa, nhìn qua thủy tinh các vẫn rất bình thường, từ hành lang gấp khúc đến xung quanh lan can, mỗi chỗ đều nhìn thấy rõ ràng, không giống một nơi có thể gây nguy hiểm. Huống chi, bên ngoài thủy tinh các không thấy một ai, hoàn toàn không thấy những tùy tùng khác của Thanh Hoa quận chúa, nàng nói: "Các ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại."

Hai mắt Lâm mụ mụ ửng đỏ nhưng cũng không dám nói gì trước mặt tỳ nữ kia, chỉ nhỏ giọng nói với Mẫu Đơn: "Thiếu phu nhân, ngài phải cẩn thận."

Tỳ nữ áo xanh cười nói: "Không cần lo lắng, quận chúa của chúng ta không có ác ý. Phu nhân tới gian ngoài, nếu không thấy có người thì cứ tự nhiên đi vào bên trong."

Mẫu Đơn gật đầu, nàng tự mình cầm dù, vững vàng đi đến thủy tinh các. Ánh mặt trời chiếc xuống mặt nước, ánh sáng phản xạ lại vừa mạnh vừa nóng, làm chói mắt Mẫu Đơn đến nỗi nàng chỉ có thể híp mắt lại, nhìn cây cầu với con đường đá xanh quanh co trước mặt, nàng có cảm giác hơi choáng váng.

Càng đi đến gần, càng nghe rõ tiếng tỳ bà truyền ra từ trong thủy tinh các. Đi đến khoảng gần một trượng, tiếng đàn đã vang vọng bên tai, còn có mùi huân hương quý giá chế từ hoa tường vi ngâm trong nước Hải Nam nhè nhẹ quanh quẩn chóp mũi. Mẫu Đơn dừng lại bước chân, cất cao giọng nói: "Hà thị Duy Phương nghe lời mời của quận chúa đến gặp ngài."

Nàng gọi ba tiếng, tiếng tỳ bà như cũ vẫn vang lên không ngừng, nhưng vẫn không nghe thấy ai trả lời. Mẫu Đơn nghĩ đến lời nhắc nhở của tỳ nữ áo xanh thì tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Đợi đi đến gần, tiếng tỳ bà tạm dừng, một tiếng cười ngọt ngào xen lẫn vài tiếng thở hổn hển mơ hồ vang lên rõ ràng từ cửa sổ khép hờ.

Mẫu Đơn ngước mắt lên, nhìn thấy trên chiếc giường mềm mại trong thủy tinh các có mười hai tấm bình phong hoa chim màu bạc nửa mở nửa khép, màn lụa xanh đang bay phất phơ trong gió, bên trong có một đôi nam nữ nửa thân trần đang quấn lấy nhau, dây dưa kịch liệt, không thể tách rời. Bên ngoài màn cạnh tấm bình phong là một tỳ nữ mặc áo xanh đang ôm một cây đàn tỳ bà, cụp mắt bất động, giống như một lão tăng đang ngồi thiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio