*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Quận chúa Thanh Hoa nhìn liếc qua đã thấy Mẫu Đơn nhưng ả cũng không kinh ngạc, cười nói: "Thật trùng hợp, Đan Nương, lâu rồi không gặp, cô có khỏe không? Từ sau Tết Đoan Ngọ, ta vẫn luôn lo lắng cho cô, sợ cô có chuyện gì. May mà hôm nay gặp thấy vẻ mặt cô vẫn tốt, vậy thì ta yên tâm rồi."
Mẫu Đơn đoán có lẽ lúc ả cưỡi ngựa vừa rồi cũng đã nhìn thấy nàng, nên dù nàng có tránh né thì ả vẫn sẽ tìm tới. Nếu không tránh được thì nàng sẽ thoải mái đối mặt, xem rốt cuộc ả muốn làm gì, nàng cười nhạt nói: "Nhờ phúc của quận chúa, Đan Nương vẫn rất tốt."
Quận chúa Thanh Hoa đảo mắt, có chút thẹn thùng nói: "Mấy ngày trước đây ta có đi thăm trưởng công chúa, trưởng công chúa còn hỏi tình hình của cô bảo ta không được làm khó cô, ít nhất cũng phải bồi thường cho cô. Cô muốn cái gì? Cứ nói với ta, đừng khách khí."
Mẫu Đơn cảm thấy buồn nôn, nàng muốn cái gì? Muốn hai kẻ ghê tởm là quận chúa Thanh Hoa và Lưu Sướng từ đây đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nàng. Nàng bình tĩnh nói: "Trưởng công chúa và quận chúa khách khí rồi, là tôi nên cảm tạ hai vị giúp đỡ tôi hoàn thành tâm nguyện để tôi có thể có cuộc sống an tĩnh như bây giờ mới đúng."
Mục đích khoe khoang của quận chúa Thanh Hoa không đạt được lại bị nhẹ nhàng đâm chọt thì có chút hụt hẫng, nhưng từ những lời của Mẫu Đơn đúng là không tìm ra bất kì chỗ nào có thể bắt bẻ. Hơn nữa hiện tại tâm trạng của ả rất tốt, tâm nguyện nhiều năm sắp được thực hiện, lại vừa mới báo được mối thù còn có một đồ nhà quê từ nông thôn đến chờ ả đi thu thập. Tương lai còn dài nên ả cũng không rảnh lo đấu võ mồm với Mẫu Đơn, cười nói: "Ta mới vừa nói cùng vài vị phu nhân, chúng ta muốn đi đánh mã cầu (*) ở gần thôn trang nhưng hiện giờ một người của chúng ta bị thương và hai người nữa cũng về rồi. Vừa vặn mấy vị phu nhân đều giỏi mã cầu, ta cũng rất hiếu khách, vậy chúng ta cùng đi nhé? Cô nghĩ sao?"
Mẫu Đơn cảm thấy chuông cảnh báo vang lên, lập tức làm bộ khó xử nhìn về phía Lý Mãn Nương: "Cháu cưỡi ngựa còn không thành thạo, nói gì đến đánh mã cầu......" Đánh mã cầu là một việc rất nguy hiểm, chơi trò này đa số là nam tử, nữ tử rất ít. Nếu nàng bị bắt buộc thì nàng cũng không biết chơi kiểu gì.
Lý Mãn Nương hiểu rõ, đưa cho Mẫu Đơn ánh mắt ý nói "đừng lo" rồi cười nói: "Đa tạ quận chúa quan tâm nhưng đám người chúng tôi toàn người già trẻ nhỏ, bình thường cũng chỉ có thể làm bộ cưỡi ngựa du ngoạn thôi chứ nếu thật sự ra sân chỉ sợ sẽ khiến mọi người chê cười, quan trọng hơn là sẽ làm mọi người mất vui."
Quận chúa Thanh Hoa cười nói: "Ai nói vậy? Theo ta được biết, trong quân cao thủ nhiều như mây, thậm chí có nhiều nữ tử còn so được với cả nam nhân. Phu nhân không chịu đi, chẳng lẽ xem thường chúng ta? Cảm thấy chúng ta không xứng?"
Ả vừa dứt lời thì Lý Mãn Nương cùng Đậu phu nhân nhìn nhau, đều hiểu được hôm nay không thể tránh thoát.
Tuy Lý Mãn Nương có chút hối hận đáng lẽ bà không nên nhiều chuyện đi cứu nữ tử ngã ngựa kia nhưng trước nay bà vốn là một người không sợ trời không sợ đất nên lập tức cười thoải mái nói: "Quận chúa nói như vậy thật sự làm chúng tôi thấy hổ thẹn, nếu chỉ mấy người phụ nhân trong quân thì cứ tính cho tôi một suất!" Bà nhẹ nhàng loại Mẫu Đơn ra ngoài.
Đậu phu nhân cũng nói: "Cả tôi nữa." Mấy người khác cũng cười, Đậu phu nhân nôn nóng xoa tay: "Đã lâu không chạm vào gậy đánh mã cầu, tay tôi đang ngứa ngáy đây."
Quận chúa Thanh Hoa cũng không so đo xem Mẫu Đơn có lên sân khấu không, ả quay đầu nhìn Mẫu Đơn cười nói: "Đan Nương lần này không chơi, về sau chỉ sợ khó có thể đến những loại yến hội như thế này, vậy nên tốt nhất cô đừng từ chối." Ả vốn định châm chọc Mẫu Đơn đã bị loại ra khỏi vòng tròn quý tộc, từ đây cũng sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng thấy Mẫu Đơn không có phản ứng gì thì thầm mắng đầu gỗ, ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nhìn về phía Mẫu Đơn với vẻ khiêu khích: "Hơn nữa ta đã sớm nói với cô, muốn mở tiệc nhận lỗi với Tưởng công tử, cô còn nhớ không? Chính là hôm nay." Quả nhiên thấy trên mặt Mẫu Đơn lộ ra vẻ lo lắng cũng không tỏ vẻ kiên quyết không đi nữa.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Mọi người nhanh chóng thu thập mọi thứ rồi đi theo đoàn người quận chúa Thanh Hoa về phía trước. Trong đoàn người quận chúa Thanh Hoa cũng có người nhận ra Mẫu Đơn thường thường quay đầu lại nhìn lén nàng, bọn họ lộ ra biểu cảm đáng thương nàng hoặc cảm thán một câu, Mẫu Đơn làm bộ như không nghe thấy. Nàng nghe bọn họ ngẫu nhiên vài câu tán gẫu mới biết người nảy sinh tranh chấp cùng quận chúa Thanh Hoa là quận chúa Hưng Khang, nữ nhi của Ngô Vương còn người ngã ngựa là biểu muội của quận chúa Hưng Khang mà không phải người trong tông thất. Tuy không rõ những mâu thuẫn gút mắc giữa họ nhưng tóm lại quận chúa Thanh Hoa không thoát được hiềm nghi hãm hại để trả thù.
Mẫu Đơn suy nghĩ Đại Lang bảo nàng tới đây xem thôn trang mà thôn trang của quận chúa Thanh Hoa cũng ở gần đây, vậy thì tương lai có lẽ sẽ có rất nhiều cơ hội gặp nhau. Vì giảm bớt phiền toái, nàng có chút không thích chỗ thôn trang này.
Lý Mãn Nương thấy Mẫu Đơn dường như có tâm sự nặng nề thì tiến lên thấp giọng nói: "Cháu đừng sợ, ta đã mang cháu đến đây thì dù bất cứ giá nào cũng sẽ để cháu bình yên trở về. Ta đã nói với Đậu phu nhân, lúc sau cháu chỉ cần đi theo sát Tuyết Nương, đừng đi một mình, chỉ cần chúng ta đủ cẩn thận, nàng ta sẽ không dám làm bậy."
Mẫu Đơn gật đầu đồng ý: "Cháu có chút lo lắng cho vị Tưởng công tử kia, có lẽ việc hôm nay có một nửa là nhằm vào chàng ấy." Nàng có lẽ chỉ là làm nền. Suy nghĩ của quận chúa Thanh Hoa chắc không khác Lưu Sướng là mấy, ngã ở nơi nào phải bò dậy ở nơi đấy. Ngày đó ả bị xấu mặt trước mặt nàng, hôm nay ả cũng sẽ làm Tưởng Trường Dương xấu mặt trước mặt nàng. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng khác, hôn sự của Lưu Sướng và quận chúa Thanh Hoa đã là chuyện chắc chắn nên quận chúa Thanh Hoa muốn lấy tư thế của người thắng cuộc khoe khoang trước mặt nàng cả ngày mới thoả mãn.
Thôn trang mà quận chúa Thanh Hoa nhắc đến cách đường chính khoảng một dặm, thôn trang cũng không lớn lắm, không có nhiều kiến trúc phòng ốc nhưng có tầm nhìn rộng và còn có một sân chơi cầu rất lớn. Ba mặt xây tường thấp, bốn mặt cắm cờ đỏ, mặt sân bằng phẳng kiên cố, không một vết bụi nhỏ. Vào thời bấy giờ trong kinh thành, trong phủ trạch của các vương gia và một ít quan lớn hơn nữa quan nha của các châu đều có xây dựng sân đánh cầu, tất cả đều rất được quan tâm. Vì vậy, khi mọi người nhìn thấy sân cầu này, tuy đều khen ngợi nhưng cũng không thấy hiếm lạ.
Đoàn người Thanh Hoa xem như đến sớm, trên lầu hai bên sân cỏ tuy đã được bố trí bàn rượu, hoa quả nhưng chỉ có vài người thưa thớt đang nói chuyện phiếm.
Quận chúa Thanh Hoa suy nghĩ rồi sắp xếp mấy người Mẫu Đơn ở trên lầu phía Tây còn ả dẫn theo người đi đến lầu phía đông, hai nhóm người đối diện xa xa, việc này cũng làm mấy người Lý Mãn Nương thở phào nhẹ nhõm.
Các vị khách với y phục hoa lệ lục tục ngồi vào bàn, dần dần lấp đầy chỗ trống. Mẫu Đơn vẫn chưa thấy bóng dáng Tưởng Trường Dương, đang nghĩ liệu có phải hôm nay chàng không tới không thì quận chúa Thanh Hoa ở đối diện đã đứng dậy đi xuống lầu, Vũ Hà chạm nhẹ vào Mẫu Đơn, ý bảo nàng nhìn dưới lầu đối diện —— Lưu Sướng, Phan Dung, Tưởng Trường Dương vừa lúc ngồi vào bàn.
Quận chúa Thanh Hoa dẫn ba người lên lầu, sau khi sắp xếp chỗ ngồi lại chậm chạp không nói bắt đầu, chủ vị còn trống giống như còn muốn đợi ai đó. Lại sau một lúc lâu, quận chúa Thanh Hoa, Lưu Sướng và mấy người nhìn như có thân phận tôn quý đều đi xuống tiếp đón, sau đó có mấy con ngựa đi tới dưới lầu, đi đầu tiên là một nam nhân mặc y phục màu tím, đeo đai ngọc, bụng phệ, tuổi chừng hơn năm mươi mới xuống ngựa đã bị mọi người vây quanh đi lên lầu phía đông, giống như có hiệu lệnh, tất cả người ở hai bên lầu đều đứng lên, sau khi quận chúa Thanh Hoa tiếp đón người nọ ngồi xuống ghế chủ vị mới tuyên bố bắt đầu bữa tiệc.
Lý Mãn Nương hỏi Đậu phu nhân: "Bà có biết vị quý nhân kia là ai không?"
Đậu phu nhân nhíu mày nhìn một lát, nói: "Không biết." Một vị phu nhân trẻ tuổi mặc áo lụa màu đỏ ở cách đó không xa nghe được mấy người nghị luận thì tốt bụng nhắc nhở: "Vị này chính là Phần Vương, là vị hoàng thúc duy nhất còn trên đời của đương kim Thánh Thượng."
Lúc này đồ ăn bắt đầu được đưa lên, các món ăn được đưa lên nhìn qua cũng giống hôm buổi tiệc hoa nhà Lưu Sướng, Mẫu Đơn chỉ nhìn lướt qua rồi lại chú ý đến phía đối diện. Nàng thấy Tưởng Trường Dương đứng ở trước mặt vị Phần Vương kia không biết đang nói gì, quận chúa Thanh Hoa thì đang cười tủm tỉm phe phẩy cây quạt ở bên cạnh, thỉnh thoảng nói xen vào một hai câu, nụ cười kia nhìn thế nào cũng không thấy có ý tốt.
Chợt thấy Tưởng Trường Dương đi xuống lầu, ngay sau đó có người dắt một con ngựa tới, chàng cũng không nhận lấy dây cương mà đi thẳng đến giữa sân cầu. Sau đó xoay người đặt đồ vật gì đó ở trên sân. Mọi người có thể thấy rõ hơn chục cái thông bảo đặt chồng lên nhau. Mọi người đang nghi hoặc thì Tưởng Trường Dương đã xoay người lên ngựa, chắp tay về phía vị Phần Vương kia, một tay chàng nắm dây cương, một tay cầm gậy chơi cầu, phi ngựa chạy lên.
Mọi người trên lầu phía tây đều không biết chàng muốn làm gì nên cũng sôi nổi suy đoán nhưng thấy mọi người trên lầu phía đông ngoại trừ Phần Vương thì đều bỏ quên tiệc rượu, trực tiếp đứng bên cạnh lan can nhìn xuống bên dưới, mặt ai cũng tràn đầy hưng phấn. Sắc mặt quận chúa Thanh Hoa khó chịu, Phan Dung thì múa may tay áo, vui vẻ chạy ngược chạy xuôi.
Sau khi Tưởng Trường Dương chạy hai vòng thì tăng tốc độ, chạy như bay về phía đống thông bảo, gậy chơi bóng bay lượn tạo thành nửa vòng tròn trong không trung, "Đinh đang......" Sau khi một tiếng vang mang theo âm rung kim loại vang lên thì một đồng thông bảo mang theo ánh sáng màu vàng xẹt qua không trung tạo thành một đường cong duyên dáng bay đi ra ngoài. Một tiểu đồng áo xám cách đó không xa cực kì hưng phấn hét lên một tiếng: "Một đồng! Một đồng!"
Cả đám lặng ngắt như tờ, ngay sau đó Tưởng Trường Dương lại phóng ngựa chạy như bay trở về, giơ gậy lên, lại là một tiếng "Đinh đang" vang lên, sau đó lại một đồng tiền bay ra. Tiểu đồng áo xám lại thét to: "Một đồng!"
Tài nghệ như thế không đơn giản chỉ là vấn đế tay mắt nhanh nhẹn, lực độ khống chế ngựa, thời điểm hay lực độ đánh gậy, tâm thái bình tĩnh, thiếu một thứ cũng không được. Mọi người đã từ sự kinh ngạc lúc trước biến thành hưng phấn, cùng trầm trồ thán phục. Sắc mặt của quận chúa Thanh Hoa thì càng ngày càng khó coi, Phan Dung thì lại vừa kêu vừa nhảy giống như chính hắn là người ở trên sân vậy.
Tưởng Trường Dương tỏ ra không quan tâm đối với những tiếng hoan hô hay trầm trồ khen ngợi trên lầu, chàng vẫn phi ngựa qua lại chạy băng băng, mỗi lần đều không nhiều không ít, vừa vặn đánh bay một đồng tiền. Khi đến đồng cuối cùng, chàng dùng lực độ hay biên độ đánh gậy đều lớn hơn so những lần trước vài lần, sau khi một tiếng "Đinh đang" nhỏ vang lên thì đồng tiền cuối cùng vẽ ra một đường cong quỷ dị bay thẳng tắp xuyên qua túi lưới ở phía nam.
Một khoảng lặng yên tĩnh, Tưởng Trường Dương ghìm cương ngựa dừng lại, tiêu sái thu hồi gậy chơi bóng đặt ngang trên lưng ngựa, quay đầu lại ôm quyền về phía mọi người, trên mặt là nụ cười tự tin, hào phóng, hàm răng đều đặn trắng tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ. Đôi mắt nhỏ híp lại của Phần Vương lúc này đã trợn to hết cỡ, ông hét to một tiếng "Tốt!" Hai mươi thất lụa thượng phẩm nhiều màu được coi là điềm lành lập tức được đưa tới trước mặt Tưởng Trường Dương, tiếng la hét của mọi người trên cả hai lầu vang lên như sấm.
(*) Mã cầu là một môn thể thao thời Đường, sân đánh mã cầu gọi là Cầu tràng, gậy chơi gọi là Cúc trượng, mình dịch thuần việt cho mọi người dễ hình dung