Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau nửa ngày hoang đường, lúc bị Quách Bá Ngôn ôm vào trong trướng, hai cái chân mảnh khảnh của Lâm thị vẫn không cách nào khép lại được, lúc này vẫn khống chế không nổi mà liên tục run lên, đủ thấy vừa rồi ở trước bàn sách có bao nhiêu mệt mỏi.
Nếu như đã cưới, hắn liền hi vọng mỹ nhân này có thể làm hiền thê lương mẫu, giúp hắn quản lý được nội trạch, mà không phải chỉ cần thỏa mãn hắn trên giường. nói cho cùng, hắn không xem Lâm thị là mỹ nhân bình thường.
Tống Gia Ninh hoang mang nhìn nhìn Quách Kiêu, đúng vậy a, Đình Phương tỷ tỷ tìm nàng chơi rất bình thường, Quách Kiêu tới làm cái gì?
quai hàm phồng lên phồng lên, khiến Quách Kiêu nhớ tới con sóc lông xám trước kia biểu đệ Đàm gia nuôi, càng xem càng giống.