Thọ vương bỗng nhiêntới rồi đi cũng mau, Thái phu nhân, Lâm thị saunửa đường quay lại, tò mò hỏi thăm cháu gáiThọ vương nói cái gì đó.
Tống Gia Ninh không có ý tứ nói Thọ vương nhấc lên khăn che mặt của nàng còn có câu "Chưa huỷ" kia, chỉ nói sau khiThọ vương hỏi qua bệnh tình của nàng, thì bảo nàng an tâm đợi gả.
Thái phu nhân suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng thở ra, cười với con dâu và cháu gái nói: "Xem ra Vương Gia rất hài lòng hôn sự này, hai mẹ con con chớ suy nghĩ lung tung." Thọ vương không được sủng ái và Tứ cô nương từ bên ngoài đến Vệ Quốc Công phủ trở thành một đôi, tin tức vừa truyền ra, kinh thành quả thật có chút nói chuyện linh tinh, chuyến đi hôm nay của Thọ vương, có lẽ chính làbiểu lộ rõràngthái độ của hắn đối với cháu gái, hắn không có ýghét bỏ cháu gái.
Lâm thị thừa nhận lời mẹ chồng nói, vui mừng sờ lên đỉnh đầu nữ nhi.
Tống Gia Ninh âm thầm hiểu đượcđôi câungắn gọn nhưng săn sóc của Thọ vương, cũng cảm thấy hắnkhông giống ghét bỏ dáng vẻcủa nàng, kể từ đó, sầu lotrong lòng Tống Gia Ninh hoàn toàn biến mất, lần nữa trở nên choáng váng. Nàng sắp gả cho Thọ vương, Thọ vương là Hoàng Thượng tương lai a, chẳng lẽ nàng còn có cơ hội làm hoàng hậu?
Tống Gia Ninh không thể tin được mình sẽ có mệnh tốt như vậy, cảm thấy như là đang nằm mơ, ban đêm nằm ở trên giường, trong đầu một hồi là khuôn mặt đẹp như thần tiên của Thọ vương, một hồi là khuôn mặtlạnh lùng vô tình của Quách Kiêu. Thế sự khó liệu, kiếp trước nàng làm thiếp phòngcho hai nam nhân, trọng sinh một lần, trời đưa đất đẩy trước đi theomẫu thân vào Quốc Công Phủ, thoáng chớp mắt liền bị ban cho Hoàng Thượng tương lai làm Vương Phi.
Ngay khi Tống Gia Ninh cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng đẹp, mộng đẹp lúc nào cũng có thể hồi tỉnh, mùng bốn ngày hôm đó, Thọ vương phủ bên cạnhphái người đến tặng lễtiết Đoan Ngọ, ngoại trừ mộtchútquà tặngbình thường, hai giỏ hạnhngọtvàng óng, còn có một tiểu thái giám tên là Lưu Hỉ. Lưu Hỉ năm nay , lớn lên vô cùng trắng nõn, đôi mắt hẹp dài, cười rộ lên rất ôn hoà, khikhông cười, lộ ra ổn trọng đoan chính, mơ hồ lại toát ra một tia uy nghiêm.
Được Lâm thị đưa đến Tống Gia Ninh bên này, Lưu Hỉ xoay người, cung kính nói với Tống Gia Ninh: "Hồi cô nương, tiểu nhân gọi Lưu Hỉ, biết chút công phu, khi Vương Gia chưa xuất cung, đều là tiểu nhân ở bên cạnh hầu hạvương gia. hiện tạiở bên cạnh vương gia có thị vệ, không cần tiểu nhân, Vương Gia liền bảo tiểu nhân đến hầu hạcô nương, còn nói từ nay về sau, bảo tiểu nhân một tấc cũng không rời mà bảo vệ cô nương, nếu như cô nương có nửa phần sơ xuất, Vương Gia chỉ hỏi nô tài thôi."
Tống Gia Ninh được sủng ái mà lo sợ, Thọ vương lại có thể thưởng cận vệbên cạnh cho nàng?
Lâm thị vui mừng đến phát rồ, nữ nhi thiếu chút nữa bị Đàm Hương Ngọc hủy dung, sau khiđưa về phủ, bà lo sợ nên buổi tối luôn mơ thấy ác mộng, hiện tại tốt rồi, có thái giám Lưu Hỉ biết võ công trong cung này ra bảo vệ nữ nhi, nữ nhi chính là rời khỏi bà, bà cũng yên tâm. Hơn nữa Thọ vương có thể nghĩ đến việc đưa tên tiểu thái giám tới đây, cũng nói rõ Thọ vương có quan tâm tới nữ nhi, đối với một người mẹ mà nói, còn có cái gì vui mừng hơn việc nữ tế coi trọng nữ nhi chứ?
Nhìn sang phương hướngThọ vương phủ, nghĩ đến Thọ vương một mình lẻ loi trơ trọi ở bên kia, Lâm thị trong lòng hơi động, nói với nữ nhi: "Vương Gia dụng tâm như vậy, An An tự mình làm bánh chưng tặng đi, tạm thời biểu lộ tâm ý." Tặng đồ ăn, có qua có lại.
Tống Gia Ninh mắt nhìn Lưu Hỉ, ngượng ngùng gật đầu, nhớ tới cái gì, hỏi Lưu Hỉ: "Ngươi có biếtVương Gia thích ăn bánh chưng nhồinhân thịtgì không?"
Lưu Hỉ sau lưng đổ mồ hôi, không xong rồi, vừa tới chỗ Vương Phi bên này, đúng là khicần biểu hiện, không nghĩ tới vấn đề thứ nhất Vương Phi hỏihắn liền khôngđáp được. Cũng không nên trách hắn a, hắnlà thái giámchịu trách nhiệm bảo vệ vương gia trước khiVương Gia xuất cung, chỉ có lúc Vương Gia ra cửa hắn mới đi theo, hết lần này tới lần khác Vương Gia ít khi rời cung, hắn căn bản có cơ hội đến gần Vương Gia, nào có biết Vương Gia khẩu vị gì?