Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 1100: đêm thấy ánh lửa ngút trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quân Sở bên kia không còn tiếng trống, bầu không khí khắc nghiệt mấy ngày nay dường như vì tiếng trống không còn mà trở nên hòa hoãn trở lại. Binh lính trên thành sau mấy ngày bị dày vò, áp lực trong lòng giờ cũng có chút buông lỏng, ăn cơm tối xong, không ít binh sĩ mệt mỏi nằm tại chỗ mà ngủ, nhưng Hồ Tông Mậu cũng không vì sự thay đổi của quân Sở mà lơ là, vẫn lệnh cho binh sĩ thủ thành chia làm hai ca, thay nhau trấn thủ.

Tối nay tiếng gió không lớn, nhưng vì ban ngày cuồng phong mãnh liệt, nên không trung vẫn mù mịt cát bụi. Thủ vệ trên thành không dám khinh thường, nhìn doanh trại quân Sở ở xa xa, bên đó có rất nhiều đốm lửa, kéo dài hơn mười dặm, nhưng yên tĩnh không một tiếng động, tựa như dãy doanh trại nối dài không có một người sống, yên tĩnh như chết.

Đêm khuya, người tĩnh lặng, dường như mọi âm thanh đều biến mất, binh sĩ trên thành đang dựa tường mà ngủ, vừa mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe thấy một đợt âm thanh kỳ quái vang lên bên tai. Hai quân giao đấu, ai cũng không dám ngủ như chết. Âm thanh theo gió vọng đến, khiến tướng sĩ trên thành từ từ đứng dậy, tất cả mọi người kìm lòng không đặng nhìn về phía doanh trại quân Sở.

Lửa cháy rực trời.

Tướng sĩ đứng dậy, mắt vừa nhìn về phía doanh địa quân Sở, liền giật mình kinh hãi. Chỉ thấy dãy quân trại liên tiếp nối nhau, lúc này đã ánh lửa ngút trời, lửa lớn bừng bừng thiêu đốt, khiến bầu trời tối đen trên doanh trại bây giờ ánh lên một màu đỏ rực.

Phản quân thậm chí còn có thể nhìn thấy, trong ánh lửa, bóng người chạy tán loạn bốn phía, âm thanh theo gió truyền đến, có tiếng hò hét, kêu gào thảm thiết, mọi người trong nháy mắt liền hiểu ra, doanh trại quân Sở đã loạn hết cả lên.

Hồ Tông Mậu vốn đang nửa mê nửa tỉnh, nghe thuộc hạ bẩm báo, cũng nhanh chóng xuất hiện trên đầu tường. Thế lửa bên doanh trại quân Sở càng lúc càng lớn, tiếng kêu thảm theo gió vọng đến cũng càng lúc càng rõ ràng, trong ánh lửa bóng người chạy loạn bốn phía, loạn thành một đoàn.

- "Xảy ra chuyện gì?"

Hồ Tông Mậu tuyệt không ngờ rằng quân Sở bên kia sẽ xuất hiện tình cảnh như thế. Hai tay tựa trên chỗ nấp tên, thân thể nghiêng về phía trước, y bây giờ thật hi vọng đôi mắt mình có thể bay ra ngoài để xem thật kỹ doanh trại quân Sở cuối cùng xảy ra chuyện gì.

Diêu phó tướng bên cạnh liền nói:

- "Tướng quân, hình như... Hình như bên kia cháy rồi... !"

Đúng là một câu nói nhảm không thể nghi ngờ, cả thằng ngốc cũng nhìn ra, Sở doanh đang cháy.

- "Tướng quân, hình như không phải cháy đơn giản như vậy."

Một gã phó tướng khác bên cạnh đang mở to hai mắt, nhìn lửa cháy hừng hực bên kia:

- "Giống như... Giống như có người phóng hỏa... Tướng quân, ngài xem, Sở doanh dài cả mười dặm, lửa lại cháy ở nhiều chỗ... !"

Gã đưa tay chỉ qua bên kia

- "Những chỗ bị cháy đều không liền nhau, cái này rõ ràng là có người cùng lúc châm lửa các nơi... !"

Mọi người chung quanh đều khẽ gật đầu, mọi người thấy rõ ràng, Sở doanh bốc cháy, nhất định là có người cố ý phóng hỏa.

Hồ Tông Mậu nhíu mày ngạc nhiên nói:

- "Vậy là ai phóng hỏa?"

- "Có phải là người trong bọn chúng đốt không?"

Diêu phó tướng lập tức nói:

- "Tướng quân, quân Sở gồm ba đại doanh và cấm vệ quân tổng đốc do Sở Hoan mới chiêu mộ hợp thành. Cấm vệ quân có thể sẽ phục tùng Sở Hoan, nhưng ba đại doanh chưa chắc đối với Sở Hoan hết mực trung thành. Chúng ta nghe ngóng được, trong nội bộ quân Sở đã phát sinh nội đấu, có không ít binh sĩ hô hào muốn lui quân… Có phải là số binh sĩ phản đối Sở Hoan đêm khuya phóng hỏa không?"

Hồ Tông Mậu lắc đầu nói:

- "Khả năng này cũng không cao, nếu nói có binh sĩ lặng lẽ bỏ trốn, vậy thì có khả năng, nhưng châm lửa đốt doanh trại là tội lớn diệt tộc, binh sĩ bình thường còn chưa lớn gan như vậy... !"

- "Mọi người nghe kìa!"

Một gã tướng lĩnh bên cạnh đột nhiên nói:

- "Tướng quân, bên kia... Bên kia hình như có tiếng chém giết... !"

- "Đúng vậy, là tiếng chém giết... !"

Lập tức có người cảnh giác, đưa tay chỉ bên kia:

- "Tướng quân, ngài xem, Sở doanh đại loạn, đang chém giết lẫn nhau... !"

Hồ Tông Mậu đương nhiên nhìn thấy.

Sở doanh ánh lửa ngút trời, theo thế lửa lan tràn, cả bầu trời cũng thành một màu đỏ rực, các tướng sĩ trên tường thành có thể lờ mờ trông thấy, trong doanh trại quân Sở, bóng người chớp động, quả thật đang chém giết lẫn nhau.

Tiếng hò hét cùng tiếng kêu thảm bị gió đêm thổi tới, Hồ Tông Mậu chân mày vừa giãn, đã hiểu ra, nói:

- "Đúng... Là binh mã của Trương Thúc Nghiêm đến rồi... !"

Chúng tướng đều sực tỉnh, Diêu phó tướng lập tức nói:

- "Tướng quân anh minh, nhất định là viện binh Kim Châu đến rồi, ha ha ha ha... Binh mã của Trương tướng quân tốc độ đúng là không chậm, đến thật đúng lúc. Tướng quân, ngài xem, quân Sở giống như ngăn cản không nổi, đã tháo chạy rồi... !"

Khóe mắt Hồ Tông Mậu hơi giật, thản nhiên nói:

- "Trương Thúc Nghiêm đến thật đúng lúc... !"

- "Quân Sở mệt mỏi quá sức, cộng thêm ôn dịch và nội đấu, giờ đã không chịu nổi một kích."

Diêu phó tướng siết nắm tay, hưng phấn nói:

- "Coi tình thế bên kia, số binh mã lần này Trương tướng quân mang tới cũng không ít... Đêm khuya tập kích Sở doanh, hắc hắc, Sở Hoan lần này có cánh cũng khó bay rồi."

Quân Sở quả nhiên là toàn quân tháo chạy, có lẽ quân Sở thật không ngờ, binh mã của Trương Thúc Nghiêm lại đến nhanh như thế, hơn nữa đột nhiên tập kích ban đêm.

Doanh trướng bị ngọn lửa thiêu đốt, quân Sở vội vàng không kịp chuẩn bị, loạn thành một đoàn. Đội quân này vốn chưa phối hợp tốt, đột nhiên gặp phải công kích, đã lòng người đại loạn. Quân lính trên thành thấy rõ ràng binh tướng quân Sở bắt đầu rút lui về phía đông. Quân Sở không còn ý chí chiến đấu, kêu cha gọi mẹ, chen lấn nhau chạy thục mạng về phía đông.

- "Tướng quân, tận dụng thời cơ, chúng ta không thể đợi thêm nữa."

Diêu phó tướng lo lắng nói:

- "Quân Sở toàn quân tan rã, đây chính là cơ hội tốt nhất, công lao cũng không thể để cho bọn người Trương Thúc Nghiêm đoạt mất."

- "Đúng vậy đó, tướng quân, mau hạ lệnh đi."

Các tướng lĩnh khác nhao nhao khuyên nhủ:

- "Là chúng ta khiến quân Sở hao mòn thành như vậy, hôm nay binh Kim Châu lại muốn nhặt món hời, chúng ta quyết không thể để bọn họ đoạt mất công lao."

- "Tướng quân, chỉ cần trận này đánh bại Sở Hoan, tên tuổi tướng quân nhất định sẽ nổi tiếng thiên hạ."

Diêu phó tướng trông đợi nói:

- "Thời cơ tốt đẹp như vậy, nếu tướng quân bỏ qua chỉ sợ sau này sẽ hối hận, hơn nữa, đến lúc lan truyền ra ngoài, gặp người không biết tốt xấu, còn tưởng rằng tướng quân... !"

Nói đến đây, gã cũng không dám nói tiếp.

Thân là một quân nhân, điều trông đợi nhất chính là có thể kiến công lập nghiệp trên sa trường, chỉ cần chinh chiến lập công, thì không thiếu gì thăng quan tấn tước. Các tướng trong lòng đều rõ ràng, giữ vững thành Hạ Châu tất nhiên là công, nhưng nếu có thể đánh tan quân chủ lực của Sở Hoan, thậm chí bắt sống Sở Hoan, như vậy công lao càng không gì sánh kịp. Nhìn thấy binh Kim Châu ngoài thành đột nhiên tập kích ban đêm, đánh quân Sở tháo chạy, các tướng đều nhiệt huyết sôi trào, ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội lập công tốt như vậy.

Hồ Tông Mậu cổ họng hơi động, nhìn binh tướng quân Sở như bầy cừu bị hoảng sợ, đang toàn bộ tháo chạy về hướng đông, hai tay y cũng đã nắm lại. Tiếng các tướng khuyên nhủ không ngừng lọt vào tai, y cắn răng một cái, vừa định mở miệng thì một người đã phóng tới bên cạnh, trầm giọng nói:

- "Tướng quân, giữ vững thành Hạ Châu đã là công lao to lớn, không thể dễ dàng ra khỏi thành, ty chức vẫn cảm thấy chuyện này có vấn đề."

Người đang nói tất nhiên là kẻ luôn nói chuyện không hợp thời, quan thư kí Hà Khôi.

- "Ngươi cảm thấy đây là kế dụ binh của Sở Hoan?"

Hồ Tông Mậu nhìn Hà Khôi nhìn một cái, hỏi.

Hà Khôi nói:

- "Ty chức không dám xác định, nhưng mà ty chức vẫn cảm thấy chuyện này... !"

Lời nói chưa dứt, Diêu phó tướng đã lạnh lùng nói:

- "Hà Khôi, đừng có lúc nào cũng ‘cảm thấy’, người thống lĩnh ba quân là tướng quân, không phải Hà Khôi ngươi, làm hỏng việc quân cơ, ngươi con mẹ nó gánh nổi sao?"

Hà Khôi cười lạnh nói:

- "Hà mỗ sợ các vị nhất thời xúc động, khiến tướng quân rơi vào nguy khốn... !"

- "Choang" !

Đại đao tuốt khỏi vỏ, ánh đao lóe lên, lưỡi đao trong tay Diêu phó tướng đã gác lên cổ họng Hà Khôi, hai đồng tử tràn ngập sát cơ, gã lạnh lùng nói:

- "Ngươi nói chúng ta khiến tướng quân rơi vào nguy khốn? Có gan ngươi con mẹ nó lặp lại lần nữa!"

- "Dừng tay!"

Hồ Tông Mậu sắc mặt lạnh xuống, bắt lấy cổ tay Diêu phó tướng, đẩy ra, quát:

- "Diêu phó tướng, ngươi thật to gan, trước mặt bản tướng cũng dám động đao động thương?"

Diêu phó tướng giật mình một cái, vội vàng quỳ xuống

- "Tướng quân, ty chức lỗ mãng, xin tướng quân giáng tội. Nhưng, mạt tướng một lòng trung thành, tướng quân vì muốn đánh trận này, ngày đêm không ngủ, lo lắng hết lòng, tất cả tướng sĩ lại càng thề chết phục tùng tướng quân, mãi mới chờ được cơ hội tốt như vậy, nhưng Hà Khôi lại sợ đầu sợ đuôi, lo sau lo trước, đợi đến lúc Trương Thúc Nghiêm bắt được Sở Hoan thì hết thảy đều đã muộn. Chúng ta khổ chiến mấy ngày liền, cuối cùng để Trương Thúc Nghiêm hưởng thành quả. Tướng quân, tài lĩnh binh của ngài hơn xa Trương Thúc Nghiêm, nếu Trương Thúc Nghiêm đoạt được công đầu, sau này sẽ ở trước mặt tướng quân diễu võ dương oai, tướng quân có thể nhịn, nhưng bọn mạt tướng không thể nhịn được !"

Cả đám tướng lĩnh nhao nhao quỳ xuống, cùng nói:

- "Tướng quân, xin nhanh chóng quyết định, chúng thuộc hạ cẩn tuân quân lệnh!"

Trong lòng Hồ Tông Mậu lúc này cũng mâu thuẫn vô cùng, y tính tình cẩn thận, mọi chuyện đều không dễ dàng mạo hiểm. Y cũng cảm thấy nếu lúc này mở cửa thành xuất binh, hình như cũng khá là nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy đại doanh quân Sở ngoài thành lửa cháy hừng hực, tướng sĩ quân Sở chật vật bỏ chạy, quăng khôi vứt giáp, kêu cha gọi mẹ, nếu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chỉ sợ ngày sau hối hận không kịp.

Quan trọng nhất chính là, y và Trương Thúc Nghiêm bằng mặt không bằng lòng, dù cùng xuất thân từ dưới trướng Chu Lăng Nhạc, nhưng hai bên nhìn nhau đều không thuận mắt, nếu lần này để Trương Thúc Nghiêm đoạt mất công đầu, Hồ Tông Mậu tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.

Đang đấu tranh kịch liệt trong lòng, y chợt nghe có người nói:

- "Tướng quân, ngài xem... !"

Hồ Tông Mậu vội vã ngẩn đầu, đã thấy một đội binh mã phóng như bay tới cửa chính tòa thành. Diêu phó tướng đã lệnh cho cung tiễn thủ trên đầu tường chuẩn bị. Đội binh kia đến gần, chỉ có hơn trăm người, đều là kỵ binh, mười mấy bó đuốc cháy sáng giống như những con rắn lửa uốn éo. Một gã kỵ binh đi đầu cầm cờ trong tay, lá cờ tung bay trong đêm, nhờ ánh lửa, có người nhìn thấy, trên lá quân kỳ kia đúng là viết một chữ “Trương” như rồng bay phượng múa.

- "Là binh lính Kim Châu!"

Có người kêu lên.

Hồ Tông Mậu còn chưa thấy rõ ràng, dưới thành đã có tiếng hô:

- "Hồ tướng quân, đừng bắn, chúng ta là tướng lĩnh thuộc hạ Trương tướng quân, Hồ tướng quân có ở đó không?"

Hồ Tông Mậu nhoài người bên cạnh ô nấp tên, trên đầu tường nhìn xuống, trầm giọng nói:

- "Bản tướng ở đây, các ngươi là thuộc hạ Trương tướng quân ?"

Một người trong đội binh thúc ngựa tiến ra, nhưng không mặc trang phục binh sĩ, mà là mũ cao áo dài, ngẩn đầu cao giọng nói:

- "Hồ tướng quân, Hoàng Ngọc Đàm ở đây, tướng quân thần uy, thành Hạ Châu phòng thủ kiên cố, thật sự là đáng mừng!"

- "Là Hoàng tiên sinh!"

Hồ Tông Mậu thở phào một cái, Hoàng Ngọc Đàm là phụ tá của Trương Thúc Nghiêm, y đã xuất hiện ở đây, vậy binh mã của Trương Thúc Nghiêm chắc chắn là cũng đến rồi, cao giọng hỏi:

- "Hoàng tiên sinh, Trương tướng quân có phải đã đến rồi?"

Hoàng Ngọc Đàm cười nói:

- "Hồ tướng quân, giữa trưa này chúng ta đã đến rồi, nhờ trời giúp đỡ, hôm nay ban ngày có bão cát lớn. Chúng ta cách Sở doanh chỉ khoảng ba mươi dặm, đối với doanh địa của bọn chúng đã tìm hiểu rõ ràng, vốn công kích vào ban ngày, sau đó Trương tướng quân và các tướng thương nghị, đợi đêm khuya vắng người, lúc quân Sở không đề phòng, ban đêm tập kích bọn chúng... !"

- "Lửa bên Sở doanh là các ngươi đốt đấy à ?"

- "Đúng vậy."

Hoàng Ngọc Đàm cười to nói:

- "Trương tướng quân trước tiên phái người lẻn vào Sở doanh phóng hỏa. Quân Sở đại loạn, quân ta lại thừa cơ xuất kích, quân Sở thế trận rối loạn, đều nói Sở Hoan tài giỏi thế nào, hôm nay gặp mặt, cũng chỉ có vậy... !"

Hồ Tông Mậu nhíu mày hỏi:

- "Vậy không biết Hoàng tiên sinh không đuổi theo quân địch, tới đây có việc gì ?"

Hoàng Ngọc Đàm lập tức nghiêm mặt cao giọng nói:

- "Hồ tướng quân, Trương tướng quân để Hoàng mỗ đến đây, là muốn cảm tạ Hồ tướng quân hết lòng tuân thủ lời hứa. Sở Hoan làm loạn Tây Bắc, hại chết Đông Phương tướng quân, Trương tướng quân về công về tư, đều muốn tự tay bắt được Sở Hoan, cho nên Trương tướng quân dẫn binh đuổi theo, chính là muốn bắt sống Sở Hoan. Trương tướng quân muốn Hồ tướng quân bảo vệ tốt thành trì, đợi Trương tướng quân bắt được Sở Hoan rồi, sẽ đến gặp Hồ tướng quân nói lời cảm tạ!"

Hồ Tông Mậu cười ha ha, thanh âm mang theo tức giận:

- "Hắn ‘muốn’ bản tướng bảo vệ tốt thành trì? Trương Thúc Nghiêm có tư cách gì hạ lệnh cho bản tướng ?"

Hai nắm tay siết lại, y trầm giọng nói:

- "Các tướng nghe lệnh, nhanh chóng điểm binh, theo bản tướng ra ngoài thành!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio