Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 1152: hoàng tước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay là một ngày quá oi bức. Mọi người chợt thấy trước mắt là một tòa núi lớn, hai bên sườn thẳng đứng, trong núi có hồ nước, non xanh nước biếc, cảnh sắc cực kỳ đẹp và tĩnh mịch. Ngọn núi này không hẳn là quá lớn, lại tương đối vắng vẻ, trong khoảng mười dặm xung quanh vô cùng hoang vắng không một bóng người, yên tĩnh không một tiếng động, từ bên trong ẩn ẩn mùi hung hiểm.

Mọi người đang dừng lại bên hồ, nhìn vào trong sơn cốc, chỉ thấy cây lớn mọc đầy, cỏ dại khắp nơi. Bên cạnh hồ nước, một cơn gió mát mẻ thổi qua xua tan đi cái nóng.

- Đây chính là Dược Cốc rồi.

Lưu Ly dừng ngựa, nhấc mũ lên, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành lấm tấm mồ hôi. Liếc đôi mắt xanh nhìn sâu vào bên trong cốc, nàng nói:

- Công Phó, Dược Ông đang ở bên trong, đi theo con đường mòn đó, ông ta ở giữa sườn núi.

Nàng đưa ngón tay chỉ về phía con đường nhỏ gập ghềnh trong sơn cốc, hai bên đường cỏ dại mọc thành bụi, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra.

Sở Hoan tung người xuống ngựa:

- Trong cốc có nhiều bụi gai, nếu cứ thế phi ngựa xông vào sợ là sẽ làm họ bị thương. Chúng ta có thể đi bộ vào.

Lúc này, cảm giác oi bức không còn nữa, Lưu Ly phu nhân tháo mũ xuống, mái tóc đen nhánh óng ả sáng lên dưới ánh mặt trời. Các thị vệ thủ hạ của Sở Hoan cũng mới nhìn thấy Lưu Ly phu nhân lần đầu, tuy trên dường đã sớm phát hiện nàng là nữ cải nam trang, nhưng lúc này mới phát hiện thì ra là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, ai nấy đều ngây người.

Rõ ràng Lưu Ly phu nhân đã quen với việc người khác ngẩn ngơ khi mới nhìn thấy vẻ diễm lệ của mình, nói với Sở Hoan:

- Công Phó, Dược Ông ẩn cư ở đây, không thích bị quá nhiều người quấy rầy. Chúng ta nhiều người như vậy, nếu tất cả cùng vào trong, chỉ sợ sẽ làm cho Dược Ông khó chịu. Ngươi xem có thể để lại bọn họ ở đây được không?

- Đương nhiên không thể quấy rầy Dược Ông rồi. Có điều, cũng ta cũng chỉ có thể lưu lại vài người ở đây trông ngựa, những người còn lại sẽ theo chúng ta vào cốc, nhưng sẽ không phải tất cả đều vào gặp Dược Ông. Phu nhân là thân thể thiên kim, an nguy vô cùng quan trọng, tình hình trong cốc ra sao, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, vẫn là cẩn thận là hơn.

Trước kia hắn đã bị thiệt, nếu hôm nay hắn chỉ có một mình thì sẽ không quan tâm gì mà đơn thương độc mã vào cốc, nhưng Lưu Ly phu nhân ở đây, thực sự hắn cũng không nắm rõ được tình hình thực tế trong cốc, nên cũng phải cẩn thận mang theo các hộ vệ vào cốc. Đến lúc đó canh phòng không để cho ai quấy nhiễu cũng được.

Hiển nhiên là Lưu Ly lo cho an nguy của Dược Ông, đang bước chân vào trong, vừa đi vừa nói:

- Tất cả nghe theo Công Phó sắp xếp.

Điền Hậu để lại hai người ở bên ngoài trông ngựa. Sở Hoan cũng để lại hai người nữa rồi dẫn những người còn lại đi theo Lưu Ly phu nhân vào trong cốc. Nàng đi tít đằng trước, Sở Hoan đi theo sau, nhìn vòng eo uốn lượn theo từng bước chân của nàng, thầm nghĩ, mỹ nhân thực sự, bất kể thế nào cũng không thể giấu được sự phong hoa tuyệt đại, mặc dù chỉ mặc trường bào màu xám, khi cưỡi ngựa còn khó nhìn ra, nhưng lúc này đang đi bộ, bước chân nhẹ nhàng, vòng eo như liễu, cặp mông đong đưa, phong tình vạn chủng.

Chúng hộ vệ đi theo sau, có một vài người không nhịn được nhìn theo bóng lưng nàng. Mặc dù nàng đi tương đối vội vàng nhưng động tác vẫn vô cùng ưu mỹ. Bọn hộ vệ đều đặt một tay trên chuôi đao, bước đi trong đám cỏ.

Các thủ hạ của Điền Hậu cũng không dám nhìn Lưu Ly, còn thuộc hạ hộ vệ của Kỳ Hồng vẫn tương đối kín đáo nhìn theo bóng lưng của nàng. Có người đi sau bị cản tầm mắt, thà rằng đi vòng sang bụi gai cũng phải nhìn thấy nàng cho được, thậm chí còn có gã hộ vệ thất thần vấp phải rễ mây ngã nhào xuống đất, bị bụi gai đâm vào mặt vẫn không cảm thấy đau.

Sở Hoan nhìn vậy cũng thấy buồn cười, nhưng cũng không biết làm thế nào.

Những hộ vệ bên cạnh mình đều xuất thân từ quân nhân cận vệ Hoàng gia, đều bị Hiên Viên Thiệu Nhất huấn luyện nghiêm khắc, có thể tâm trí không yếu, nhưng trước mặt Lưu Ly phu nhân, ai cũng khó kiềm chế ý chí trong lòng. Chỉ là, chính bản thân Sở Hoan cũng không thừa nhận không được, đừng nói đến ai khác, ngay cả chính bản thân hắn, mỗi lần ở chung với bậc quốc sắc thiên hương như Lưu Ly phu nhân lòng cũng rung động.

Càng đi vào sâu trong sơn cốc, cỏ cây cũng càng nhiều hơn, tươi tốt hơn. Lúc này đã có hoa, cỏ cây xanh tươi mơn mởn, rực rỡ như gấm. Quả thực nơi này đẹp không sao tả xiết, chỉ là, trong sơn cốc khó thấy đường, cũng hiếm có dấu chân người đến. Dược Ông này thực không hề đơn giản, có thể tìm một nơi tiện lợi như vậy.

Một đoàn người không ai nói lời nào, mặc dù Lưu Ly chăm sóc thân thể rất tốt, nhưng bước đi trong bụi cỏ vẫn phiêu dật thoát trần, tốc độ không chậm. Sau nửa ngày, cuối cùng cũng thấy nàng dừng lại, quay đầu nói với Sở Hoan:

- Công Phó, Dược Ông đang ở đó.

Nàng đưa tay chỉ sang, chỉ thấy ở bên trái sườn núi, cây cối rợp ngời, lờ mờ có thể trông thấy một căn phòng gỗ thấp thoáng nơi sườn núi, thậm chí còn có rào trúc vây quanh.

Sở Hoan bước lên hai bước tới bên cạnh Lưu Ly, hương cỏ xanh, hương cây cối, hương hoa hòa cùng mùi hương trên cơ thể Lưu Ly khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

- Phu nhân, bọn họ chờ ở đây, chúng ta lên đó bái phỏng Dược Ông.

Sở Hoan sửa lại xiêm y, nghe Quỷ Đao Điền Hậu nói:

- Phu nhân, Điện hạ có phân phó, nhất định phải luôn ở bên cạnh phu nhân. Ty chức không dám làm trái.

Không đợi Lưu Ly đáp lại, Sở Hoan đã cười lên tiếng:

- Kỳ Hồng, ngươi cứ để mọi người nghỉ ngơi ở đây đi. Ngươi cũng theo bản đốc đi đi, nếu Dược Ông không không muốn để cho vị Điền Thống lĩnh này vào cửa, thì ông ta ở ngoài cũng không quá cô đơn. Điền Thống lĩnh vốn là khách, đương nhiên chúng ta phải làm chủ nhà tốt.

Điền Hậu không có thái độ gì, nhưng rõ ràng nắm tay siết chặt.

Sở Hoan rất thích kết giao bằng hữu, ngươi kính ta một xích, ta kính ngươi một trượng, nhưng vị Quỷ Đao này vẫn luôn có địch ý với hắn. Hắn cũng không phải người tốt bụng, vẫn tương đối ghét người này.

Lưu Ly vẫn đi trước dẫn đường. Chúng hộ vệ ở lại trong cốc. Bốn người đi men theo đường núi, đã có đường đi trước, Sở Hoan bèn một đường tiến vào trong sơn cốc, nhưng thực ra mắt nhìn bốn phía tai nghe tám phương, nhanh chóng tìm hiểu tình hình xung quanh.

Từ khi luyện tập Long Tượng Kinh, ngũ quan của hắn đã vượt xa người thường, cũng không phát hiện ra dị trạng gì trong sơn cốc.

Hương hoa thấm thật sâu, men theo con đường núi chật hẹt dốc đứng, Lưu Ly vẫn đi trước, vốn Điền Hậu muốn đi theo sau lưng, chỉ là trong tích tắc, thân hình Sở Hoan lóe lên, không chút do dự xuất hiện đằng trước y, ngăn y lại đằng sau. Điền Hậu tức giận vô cùng, đành đi theo sau lưng, nhìn lưng hắn, chỉ hận không thể một đao chém hắn làm hai nửa.

Kỳ Hồng đi theo sau lưng Điền Hậu cũng không phải người lương thiện gì. Y cũng nhìn ra được Điền Hậu có phần bất mãn với Sở Hoan, hơn nữa, vừa rồi lời Sở Hoan cũng rõ ràng có ý cố tình chế nhạo Điền Hậu. Biết rõ Tổng đốc đại nhân vốn vẫn khó chịu với vị Quỷ Đao đại nhân này, cho nên vô cùng lưu tâm, tay vẫn cầm đao.

Điền Hậu nhìn chăm chằm vào gáy Sở Hoan chỉ muốn một đao chém xuống, Kỳ Hồng cũng nhìn chằm chằm vào gáy Điền Hậu chờ xem đao của mình có nhanh hơn không.

Trên con đường nhỏ gập ghềnh lên núi, Lưu Ly nhìn lên hơi khó, cũng không thể tiếp tục đi nhanh như vậy nữa. Sở Hoan đi theo sau lưng cũng được mở rộng tầm mắt, ngửi mùi thơm trên người Lưu Ly, xiêm y bó chặt bờ mông căng tròn đong đưa gợi cảm mê người.

Thật vất vả đến giữa sườn núi, theo một con đường mòn thông tới căn nhà gỗ. Tới trước gian nhà gỗ, không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Sở Hoan đã nhìn thấy, bên trong sân nhỏ trồng rất nhiều dược liệu, cửa nhà mở rộng, bên góc tường ngoài cửa để là thuốc đã hái, hiển nhiên vị Dược Ông kia đang ở trong phòng.

Lưu Ly phu nhân hơi vươn người, vuốt mái tóc, quay đầu lại khẽ nói:

- Công Phó đợi chút nữa theo ta vào trong. Hai người các ngươi cứ đợi ngoài này.

Nàng gọi vào trong một cách tôn kính:

- Dược Ông, Lưu Ly đến xin cầu kiến.

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như gió xuân.

Trong nội viện cũng không có tiếng động gì, yên tĩnh như đã chết.

Lưu Ly vẫn còn gọi thêm hai tiếng nữa, vẫn không có câu trả lời nào. Sở Hoan nhíu mày, cảm thấy chuyện hơi không hợp lý, cao giọng nói:

- Không biết Dược Ông có trong nhà không? Vãn bối Sở Hoan tới xin bái kiến, mong Dược Ông cho gặp!

Giọng nói hắn rất to và vang, cho dù vị Dược Ông kia có nghễnh ngãng không nghe được tiếng Lưu Lưu phu nhân nhưng khẳng định là vẫn nghe được tiếng của mình.

Bên trong vẫn không có phản ứng gì. Sở Hoan nhíu chặt hai hàng chân mày, nhìn sang Lưu Ly phu nhân, hỏi:

- Phu nhân, tai Dược Ông có tốt không?

Nàng hơi nhíu mày khẽ nói:

- Cho dù Dược Ông đã qua tuổi lục tuần nhưng thân thể kiện thước, vô cùng khỏe mạnh. Vô luận là ánh mắt hay lỗ tai đều hết sức linh mẫn.

Sở Hoan trầm ngâm, đột nhiên khóe mắt giật giật thất thanh nói:

- Không tốt!

Không do dự nữa, một cước đá văng rào cửa, sải bước vào trong sân.

Hiển nhiên Lưu Ly phu nhân cũng cảm thấy được gì đó, nhíu đôi mày thanh tú, vội vàng đuổi theo. Lúc này Sở Hoan đã cầm sẵn đao trong tay, ngừng lại một lát, quay đầu nhìn nàng khẽ nói:

- Phu nhân chờ một lát.

Còn bản thân mình thì đi vào trong, nhìn thấy bên trong bày biện vô cùng đơn giản, một chiếc bàn gỗ đặt ở chính giữa, trong góc phòng bày một chiếc ghế, chỉ một lão giả áo vải thô ngồi trên ghế dựa, hai tay đặt trên ghế, nhìn sang một bộ tranh chữ treo trên tường.

Lão giả này tóc bạc phơ, thần sắc cứng nhắc, hai mắt hơi nheo lại.

Sở Hoan thấy lão mới thở phào nhẹ nhõm, thu đao chắp tay:

- Vãn bối Sở Hoan, hẳn tiền bối là Dược Ông? Mạo muội xâm nhập, mong rằng Dược Ông đừng trách.

Lưu Ly nghe có tiếng Sở Hoan reo lên bên trong, vốn vẫn lo lắng khẩn trương cũng lập tức trút được gánh nặng, nhẹ nhàng bước vào trong phòng, nhìn thấy lão giả ngồi trên ghế dựa, nhẹ nhàng thi lễ:

- Dược Ông, đã nhiều ngày không gặp. Gần đây ngài khỏe chứ?

Dược Ông vẫn ngồi yên tựa như không biết có người đi vào, vẫn hoàn toàn chìm đắm trong bức họa, không nói được lời nào. Sở Hoan và Lưu Ly đều cảm thấy kỳ quái, liếc nhau. Hắn do dự một lát mới bước lên vài bước lại gần một chút, Dược Ông kia vẫn không nhúc nhích, như một tảng đá.

Sở Hoan hơi cau mày, đột nhiên hiểu được cái gì, lập tức đi lên đứng trươc mặt Dược Ông, hươ hươ một tay trước mặt ông, lại đưa một ngón tay thăm dò trước mũi ông. Một lát sau quay đầu, thần sắc ngưng trọng, gằn từng chữ:

- Phu nhân, Dược Ông chết rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio