Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 1194: tù binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phó lão đại long hành hổ bộ dẫn hơn hai mươi thuộc hạ theo con đường gập ghềnh xuống đến đáy cốc, đứng ngay giữa con đường chính vào cốc, nương theo ánh trăng, đã nhìn thấy đoàn xe đang chầm chậm tiến tới.

Đoàn xe kia vô cùng yên tĩnh, hiển nhiên còn chưa ý thức được mình đã bị mai phục.

Đám phỉ tặc bên người Phó lão đại đều xoa xoa tay, đoàn xe của đối phương lần này có tới mấy chục chiếc xe lớn, nhìn qua cũng biết hàng hóa nhiều gấp rất nhiều rất nhiều lần so với lần trước.

Nếu hôm nay có thể đoạt được đoàn xe muối này, lại cộng với đoàn xe lần trước hẳn là một số lượng cực kỳ khả quan, quay về sơn trại chắc chắn sẽ là phong quang vô hạn.

Phó lão đại không lập tức dẫn người xông lên mà nhàn nhã chờ đoàn xe lại gần. Y cảm thấy lúc này mình như một con mãnh hổ nhìn một đàn cừu ngây ngô không biết mình sắp chết đang chậm chậm bước vào miệng mình. Cảm giác này thực sự rất tuyệt.

Đoàn xe không còn xa nữa, đột nhiên nghe có tiếng hô lên, Phó lão đại nhếch khóe miệng vui sướng. Đây mới là phản ứng cần có, đoàn xe nhìn thấy các hảo hán, đương nhiên là phải kinh sợ rồi.

Y không do dự nữa, siết chặt tay đao suất lĩnh đám thủ hạ xông lên, dưới ánh trăng, nhìn thấy bọn tiểu nhị đều có vẻ vô cùng kinh hoảng, Phó lão đại đột nhiên gầm lên, lạnh lùng quát:

- Tất cả không được động đậy, thực thà đứng im. Muốn sống quay về thì phải biết nghe lời, nếu không đừng trách đại đao trong tay chúng ta không có mắt.

Bọn tiểu nhị đều nơm nớp lo sợ, trước sau đoàn xe rối loạn tưng bừng, rất nhanh, một tiều lão đầu hơi già từ trong đoàn bước ra, còn có vài người vóc dáng tương đối cường tráng đi theo, tay cũng nắm đao, nhưng Phó lão đại liếc nhìn chỉ cảm thấy khinh thường, nhìn cách cầm đao của mấy tiểu nhị nọ cũng biết căn bản là họ không biết dùng dao, hơn nữa cánh tay cầm đao còn đang run lên. Đối với bọn họ, đao trong tay cũng chỉ có thể giết gà mổ dê, không giết được người.

- Chư vị hảo hán, chúng ta xin đi nhờ qua một đoạn đường.

Tiểu lão đầu kia ôm quyền nói với Phó lão đại:

- Chư vị hảo hán giơ cao đánh khẽ, thả cho chúng ta qua đây đi. Những thứ này là chút tâm ý mời các vị uống trà, xin các vị vui lòng nhận cho.

Tiểu lão đầu móc ra một túi tiền từ trong ngực ném cho Phó lão đại:

- Xin chư vị vui lòng nhận cho!

Phó lão đại khoanh tay đón lấy, mở ra nhìn thấy bên trong là một thỏi vàng, ra tay cũng vô cùng xa xỉ, y cười hắc hắc:

- Quả là một người biết đạo lý, nhưng hôm nay, nếu muốn sống, các ngươi phải để hết những xe này lại.

Tiểu lão đầu cau mày:

- Hảo hán, đây chỉ là một chút hàng hóa bình thường, xin hảo hán giơ cao đánh khẽ.

- Lão tử biết rõ trong này có gì.

Phó lão đại hung tợn dọa dẫm:

- Huynh đệ chúng ta tới đây là vì những thứ này, bớt nói sàm đi, để xe lại, tất cả cút ngay cho ta.

Tiểu lão đầu lắc đầu:

- Hảo hán này thật không chịu nói đạo lý...

Còn chưa dứt lời đã nghe đằng sau có tiếng kêu lớn, lão hơi biến sắc.

Phó lão đại biết rõ đám người Chu lão tam từ phía sau đã đi lên, trong lòng đã định, cười lạnh:

- Lão tử làm việc con mẹ nó không nói đạo lý đấy. Nói nhảm nữa đứng trách lão tử giết người thấy máu.

Tiểu lão đầu cau mày:

- Hảo hán thực sự biết hàng hóa trong này là gì sao?

- Muối ăn! Lão tử đến đây là vì muối ăn!

Tiểu lão đầu càng nhíu chặt lông mày hơn:

- Sao chư vị hảo hán biết trong này là muối ăn?

Đột nhiên sắc mặt lão đanh lại, thất thanh hỏi:

- Chẳng lẽ..chẳng lẽ các ngươi chính là đám đạo phỉ đi cướp muối ăn?

Phó lão đại cười lạnh:

- Giờ biết thì đã muộn. Các ngươi chia làm hai đường muốn hoạt động ngầm, cho rằng có thể giấu được chúng ta?

Tiểu lão đầu thở dài:

- Các ngươi cũng biết, hiện giờ quan binh đã lùng sục tìm các ngươi khắp nơi? Vào lúc này, các ngươi còn dám ra đây làm ác?

- Bớt nói nhảm đi!

Phó lão đại giương đao:

- Các huynh đệ, giữ hết xe lại, ai dám phản kháng một đao chém chết.

Tiểu lão đầu thở dài:

- Thực sự các ngươi muốn cướp đoàn xe?

Phó lão đại không trả lời, dùng hành động thực tế cho tiểu lão đầu đáp án.

Y xông lên trước trận, khi đang chạy như bay đột nhiên nghe được có người trong đội xe quát lớn:

- Nằm xuống!

Phó lão đại còn chưa lấy lại được tinh thần đã thấy chỉ trong nháy mắt, cả đám tiểu lão đầu đều nằm sấp xuống, không nhúc nhích, như thể đã bó tay.

Bước chân Phó lão đại hơi khựng lại, nhưng đám phỉ bên cạnh y rõ ràng hưng phấn khác thường, vẫn như lang như hổ tiến lên, chỉ trong chớp mắt đã bỏ lại y đằng sau.

Ngay khi chúng đến gần đoàn xe, chợt nghe có tiếng kèn vang lên, vải đen trên xe xốc lên, lũ phỉ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bên trong xe ngựa đã có nhiều bóng người lần lượt đứng lên như quỷ như mị, cơ hồ như đúng lúc đó, tiếng vút vút vút vang lên giữa màn đêm u tĩnh.

Liên tục mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy tên đạo phỉ xông lên đầu tiên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị tên nỏ bắn trúng chỗ yếu hai, đảo người ngã xuống.

Vừa lúc này, từ đằng sau đoàn xe cũng vang lên tiếng kêu thê lương.

Phó lão đại phản ứng đầu tiên. Y biết mình đã rơi vào cái bẫy của quan phủ.

Quả thực xung quanh đoàn xe này không có quan binh mai phục, bọn tiểu nhị hộ tống cũng chỉ là người bình thường, nhưng bọn họ mai phục bên trong xe ngựa.

Trong xe căn bản không phải là muối ăn mà mình vẫn đinh ninh, trong mấy chục chiếc xe lới này, đột nhiên đều là quan binh mai phục. Động tác của những bóng người từ trong xe xuất hiện này vừa nhanh gọn vừa linh hoạt, ra tay tàn nhẫn vô tình, Phó lão đại cũng khẳng định họ đều là tinh binh đã được huấn luyện chính quy.

Tên nỏ bắn ra liên tục mấy đợt, đám phỉ cũng biết có biến cố, không cần Phó lão đại phân phó chúng cúng biết nên làm gì.

Các hảo hán đều xoay người bỏ đi, chen lấn, tranh cướp vượt lên, loạn cả một đoàn.

Vải đen phủ trên mấy chục chiếc xe lớn đều được xốc lên, quan binh thân thủ tráng kiện từ trong xe nhanh chóng nhảy xuống. Hiển nhiên bọn tiểu nhị kia đều đã được huấn luyện trước, khi quan binh giao trận với bọn phỉ đều nằm rạp xuống, mắt nhắm tịt, mặc kệ bên cạnh xảy ra chuyện gì cũng không nhúc nhích.

Chúng quan binh người cầm đao người đeo tên nỏ từ trong xe nhảy ra, nhìn thấy phỉ tặc chạy thục mạng, họ cũng nhanh chóng đuổi theo. Mấy trăm quan binh nhảy ra từ trong mấy chục chiếc xe lớn đông vượt xa đám đạo phỉ, tiếng giết tiếng gào vang lên, con đường vào cốc vốn vẫn yên tĩnh quạnh quẽ đột nhiên phi thường náo nhiệt.

Đám đạo phỉ dồn hết sức chạy dọc con đường vào cốc như đằng sau có mãnh thú đang truy đuổi, kẻ thì leo lên hai bên đường, muốn leo lên núi rồi trốn thoát.

Phó lão đại biết rõ đại thế đã mất, trong lòng vừa hối hận vừa hoảng sợ.

Sớm biết rõ rất có khả năng quan phủ sẽ đặt bẫy, nhưng lòng tham vẫn khiến cho y lựa chọn mạo hiểm. Hậu quả của lần đánh cuộc này chính là kiếm củi ba năm đốt một giờ, y biiết rõ đã trúng bẫy của quan phủ, chắc chắn đêm nay lành ít dữ nhiều, không kịp gom lại thủ hạ đang chạy tứ tán, nắm chặt đao, cũng chạy vội sang một bên muốn leo lên núi.

Đột nhiên cảm thấy sau lưng có gió, Phó lão đại kinh hãi, thân thể lóe lên, xoay người một cái, dưới ánh trăng, y kịp nhìn thấy một thanh đại đao vừa chém mình.

Phó lão đại cắn răng giương đao chém lại người nọ, nhưng gã kia đã nhanh gọn vung đao đón đòn, choang một tiếng, hai đao đụng nhau, tia lửa văng khắp nơi, Phó lão đại cảm thấy cả cánh tay mình run lên, đại đao bay lên. Chưa kịp lấy lại tinh thần, y đã thấy cổ họng của mình lạnh buốt, đối phương đã chỉa đao vào cổ họng y.

Phó lão đại hồn bay phách lạc, biết rõ chẳng những đối phương là quan binh, hơn nữa còn là nhân vật có đao pháp cực kỳ lợi hại, thất thanh kêu lên:

- Không...không được giết ta!

Con ngươi người kia như hai ngôi sao lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi muốn sống?

Y run giọng:

- Ngươi tha cho ta một mạng, cái gì ta cũng nghe theo ngươi...

Người kia lạnh lùng cười cười, trầm giọng ra lệnh:

- Người đâu, trói lại!

Lập tức có hai quan binh đi lên trói chặt y.

Đám đạo phỉ bỏ chạy tứ tán bị quan binh đuổi theo bắt lại, có người phản kháng lập tức bị chém chết tại chỗ, ngược lại người nào vứt bỏ vũ khí quỳ xuống xin hàng, quan bình đều không hại đến tính mạng.

Lần này Phó lão đại mang theo gần năm mươi người, bị giết chết gần hai mươi người, có một vài đạo phỉ mặc dù võ công không tốt lắm nhưng vì quen thuộc địa hình nơi này, lại tối trời, chạy thục mạng lên núi mà thoát, chừng hơn mười người, tính ra, kể cả Phó lão đại, có mười ba mười bốn người bị bắt sống.

Hơn mười người bị quan binh bắt lại đều nhìn mông lung, sửa soạn một chút trong sơn cốc, tiền đội đoàn xe biến thành hậu đội, quay đầu lại con đường ra khỏi cốc đi thẳng về phía nam.

Phó lão đại bị bịt mắt tối thui, được tống lên xe. Đạo phỉ bắt được đều được tống lên xe, được quan binh áp giải mà đi. Không biết sau bao lâu, một giọt nước một hạt cơm cũng không có, Phó lão đại kinh hồn táng đảm, không biết quan phủ sẽ xử lý thế nào, miệng khát khô, bụng đói òng ọc, toàn thân như nhũn ra.

Quãng đường đi hiển nhiên không chỉ một ngày hai ngày, cuối cùng đoàn xe cũng dừng lại, Phó lão đại bị người ta kéo từ trên xe xuống, áp tải tới một nơi không biết là ở đâu. Tới tận khi quan binh kéo khăn bịt mắt xuống y mới nhận ra mình đang ở trong một căn phòng, tứ phía vô cùng đơn giản, bên cạnh chỉ có một tấm bình phong. Chợt thấy người đã bắt được mình trong sơn cốc ở ngay bên cạnh lạnh lùng liếc mình một cái, y hơi hoảng sợ, nhịn không được mà hỏi:

- Ngươi...ngươi muốn làm gì ta?

Người kia không đáp lại, Phó lão đại nghe được có tiếng bước chân rất nhỏ, một thanh niên tướng mạo bình thường từ trong tấm bình phong bước ra, xiêm y nhẹ nhàng, khí sắc cũng rất tốt, y còn đang ngờ ngợ, người trẻ tuổi kia đã hỏi:

- Hứa Thống lĩnh, đây là vị hảo hán muốn cướp muối ăn?

Người bên cạnh Phó lão đại chắp tay:

- Sở đốc, người này tên Phó Cương, hai lần đoàn xe bị cướp đều là do y dẫn đầu.

Nghe người kia gọi “Sở Đốc”, Phó lão đại thầm kinh ngạc, nháy mắt đã hiểu được người trẻ tuổi kia phải chăng chính là Tổng đốc Tây Quan Đạo Sở Hoan?

Sở Hoan vẫn điềm nhiên nhìn dò xét ánh mắt của Phó lão đại, mỉm cười:

- Quả nhiên là to gan lớn mật. Phó Cương, cho ngươi hai con đường, một là chết, một là sống, ngươi chọn đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio