Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 1222: phục quốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Đại Nhi cau mày nói:

- Lẽ nào bọn họ phát giác ra điều gì?

- Ngươi cũng biết kết cục của Tây Đường Vương cuối cùng bị giết hại thế nào không?

Bạch Cự Nhân nói.

Lâm Đại Nhi do dự một chút, hỏi lại:

- Tây Đường Vương bị giết hại thế nào?

Bạch Cự Nhân cười nhạt nói:

- Tây Đường Vương bị cuốn vào một vụ án phản nghịch. Người biết về vụ án đó không nhiều, vốn chỉ là một cuộc tranh chấp không quan trọng. Nhưng Tây Đường Vương không chết, cẩu tặc Doanh Nguyên trong lòng bất an, liền nhân cơ hội mở rộng vụ án đó, hình thành tội mưu phản, sau đó kéo Tây Đường Vương vào. Tây Đường Vương bị giam vào ngục, đường đường là Tây Đường Vương không cam lòng chịu nhục, đã tự vẫn trong ngục.

Lâm Đại Nhi liền hiểu ra, trong mắt có chút hận thù rồi nhanh chóng tan biến, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

- Sau vụ án đó, Doanh Nguyên lại lấy cớ muốn xem bảo đao của Đại tướng quân, để đại tướng quân mang đao vào cung, từ đó một đi không trở lại.

Lâm Đại Nhi đương nhiên biết chuyện này. Năm đó Lâm Khánh Nguyên mang đao vào cung, người nhà vô cùng lo lắng, luôn đợi Lâm Khánh Nguyên bình an trở về.

Nhưng sau đó, người trở về không phải là Lâm Khánh Nguyên mà là thị vệ kinh thành. Lâm gia gặp đại họa, Lâm Đại Nhi thoát chết trong gang tấc, nhưng sau đó không có chút tin tức gì về Lâm Nguyên Khánh. Cho đến nay không ai biết Lâm Nguyên Khánh còn sống hay đã chết. Đó là bản án từ nhiều năm trước, ngoài Hình bộ có lẽ còn lưu lại hồ sơ, không ai đề cập đến.

Lâm Đại Nhi thấy Bạch Cự nhân biết rất rõ phần chuyện bí ẩn này, lúc này điều nàng muốn biết nhất là sau khi Lâm Khánh Nguyên vào cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi:

- Sau khi Lâm tướng quân vào cung đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Cự Nhân lắc đầu:

- Có lẽ đó vĩnh viễn là một điều bí ẩn, từ đó về sau bọn ta đã mất liên lạc với tướng quân. Nghe đồn sau đó cẩu tặc Doanh Nguyên vu oan Tướng quân mang đao hành thích, lúc đó đã bắt được tướng quân... Chỉ là chân tướng sự việc rốt cuộc thế nào cũng không ai biết được.

Lâm Đại Nhi im lặng, Bạch Cự Nhân lại tiếp tục nói:

- Nhưng chúng ta chưa hề từ bỏ việc điều tra chuyện này. Sau nhiều lần điều tra, dù chúng ta không rõ tướng quân bị hại thế nào, nhưng về chuyện liên quan đến vụ án Tây Lương Vương kia chúng ta đã tra ra một số manh mối.

- Manh mối?

Mắt Lâm Đại Nhi sáng lên.

Bạch Cự Nhân khẽ vuốt cằm:

- Về sau chúng ta mới biết, tướng quân mưu đồ kế hoạch Đông sơn tái khởi thực ra đã bị Thần y vệ biết được. Thần y vệ vốn muốn nhân cơ hội bọn ta và đại tướng quân liên lạc bắt gọn một mẻ, nhưng có vẻ tướng quân cũng có chút phát giác. Thần y vệ dù xảo trá nhưng chỉ cần tướng quân cẩn thận, bọn chúng khó tìm ra dấu vết. Tướng quân lo sĩ khí của chúng ta giảm nên không nói cho chúng ta chuyện tay sai Thần y biết được tin phục quốc, mà ra sức bảo vệ bọn ta. Khi mới bắt đầu, chúng ta thường hai tháng liên lạc một lần nhưng đến năm tướng quân bị hại, nửa năm chúng ta mới tìm được cơ hội liên lạc.

Lâm Đại Nhi nói:

- Tây Đường Vương và Lâm tướng quân gặp nạn, nguyên nhân là do bọn tay sai Thần y phát hiện ra dấu vết?

Bạch Cự Nhân thở dài:

- Doanh Nguyên luôn muốn hại chết Tây Đường Vương nhưng Tây Đường Vương vẫn luôn rất cẩn thận, không để bọn chúng nắm được đuôi. Hơn nữa lúc đó trong quân không thiếu bộ hạ cũ của Tây Đường, trong triều cũng có các cựu thần Tây Đường. Doanh Nguyên giả nhân giả nghĩa, đương nhiên không thể quang minnh chính đại loại bỏ những cái gai trong mắt này. Rắn không thể không có đầu, mục đích của Doanh Nguyên là muốn tìm cơ hội hại chết Tây Đường Vương và đại tướng quân, như vậy, thế lực của Tây Đường cũng sẽ sụp đổ.

- Doanh Nguyên biết rõ kế hoạch khởi sự của Lâm tướng quân, nên mới mượn vụ án kia ra tay với Tây Đường Vương?

Lâm Đại Nhi bình tĩnh hỏi.

Bạch Cự Nhân gật đầu nói:

- Chính vì vậy hại chết Tây Đường Vương trước, tiện thể hại luôn Lâm tướng quân... từ đó về sau kế hoạch khởi sự của chúng ta bị mất đi nhuệ khí. Sau nhiều năm như vậy, chúng ta chỉ có thể âm thầm đợi chờ cơ hội, không chỉ muốn khôi phục Tây Đường mà còn để báo thù rửa hận cho Tây Đường Vương và Lâm tướng quân.

Nói đến đây, hai tay Bạch Cự Nhân nắm thành quyền, mặt đầy oán hận.

Lâm Đại Nhi trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Vậy là các ngươi thực sự chuẩn bị khởi sự?

Bạch Cự Nhân cười nhạt nói:

- Kỳ thật thời cơ đã tới, cẩu tặc Doanh Nguyên tàn ác, thô bạo, Tần quốc đã lung lay sắp đổ, dân chúng lầm than, Đông Nam đã có Thiên Môn Đạo, Hà Bắc có Thanh Thiên Vương, các nghĩa quân khác cũng nổi dậy liên tiếp. Nếu không nhân cơ hội này phục quốc, hoàn thành tâm nguyện của Lâm tướng quân, e rằng khó có cơ hội khác.

Lâm Đại Nhi cau mày nói:

- Vậy các ngươi định khi nào khởi sự?

Bạch Cự Nhân không nói gì, từ từ bước ra cửa. Lúc này bên ngoài trời đã tối, thân hình vạm vỡ của y đứng trước cửa, Lâm Đại Nhi đến bên mới nghe y nói:

- Những năm nay dù chúng ta đã liên lạc với rất nhiều bộ hạ cũ của Tây Đường, mọi người vốn đều cho rằng phục quốc cần nhiệt huyết, nhưng... khởi binh phục quốc không phải chỉ cần nhiệt huyết là có thể thành công. Chúng ta cần binh sĩ, trang bị, cần chiến mã... mà tất cả những thứ này, nói đến cùng, chỉ có hai chữ... ngân lượng!

- Ngân lượng?

Lâm Đại Nhi ngạc nhiên nói:

- Lúc trước ngươi từng nói, trước khi Tây Đường quốc bị hủy, Lâm tướng quân đã chuẩn bị hết rồi, các ngươi đã chuyển quốc khố Tây Đường, trừ khi các ngươi không biết tung tích ngân khố?

Bạch Cự Nhân lắc đầu nói:

- Chúng ta luôn biết kim khố ở nơi nào, hơn nữa vẫn đang chuẩn bị, chỉ cần cơ hội đến, chỉ cần mở kim khố lấy bạc phục hưng Tây Đường...!

- Đã có kim khố sao không có bạc?

Bạch Cự Nhân quay đầu lại, trong bóng tồi, hai mắt y sáng lên:

- Khi trước ta đã nói, chỗ kim khố chắc chắn, bí mật đó là do truyền nhân Công Thâu thiết kế toàn bộ, mà thiết kế cần nhất là cửa vào.

Lâm Đại Nhi trong chốc lát dường như hiểu ra điều gì đó.

- Vị truyền nhân Công Thâu đó đến nay đã không biết đi đâu, có lẽ đã quy thiên cũng nên. Từ sau khi Lâm đại tướng quân qua đời, chúng ta cũng đã đi tìm ông ta, nhưng nhiều năm như vậy vẫn chưa có chút tung tích nào.

Bạch Cự Nhân chậm rãi nói:

- Con đường này, chúng ta đã không đi được tiếp. Năm đó thiết kế kim khố chỉ có hai con đường có thể đi, một là truyền nhân Công Thâu, con đường này đã không thông, chúng ta chỉ có thể tìm con đường khác.

- Con đường khác?

- Không sai.

Bạch Cự Nhân gật đầu nói:

- Truyền nhân Công thấu thiết kế, sắp xếp cơ quan, ngoài ông ta ra, chúng ta đương nhiên cũng có cách mở, chỉ có điều cách mở các cơ quan vô cùng phức tạp...

Lâm Đại Nhi “Ồ” một tiếng.

Bạch Cự Nhân trầm ngâm một chút rồi nói:

- Lục Long tụ Binh, Bồ Tát mở cửa... !

Lâm Đại Nhi run lên, thất thanh nói:

- Lục... Lục Long tụ Binh, Bồ Tát mở cửa...?

Bạch Cự Nhân khẽ giật mình, vẻ kinh ngạc, dò hỏi:

- Cô nương, lẽ nào... cô nghe qua những lời này?

Lâm Đại Nhi cũng không trả lời, hỏi ngược lại:

- Những lời này rốt cuộc là ý gì?

Bạch Cự Nhân nghĩ một hồi mới nói:

- Đây là câu nói truyền nhân Công Thâu truyền lại, những lời này liên quan đến sáu viên đá!

- Đá?

Lâm Đại Nhi liền nghĩ đến mảnh đá màu đỏ mà phụ thân giao cho mình năm đó.

Cho đến nay, Lâm Đại Nhi cũng không rõ viên đá đó có tác dụng gì.

Khi Lâm Nguyên Khánh giao cho nàng viên đá cũng chỉ nói một câu:

- Lục Long tụ Binh, Bồ Tát mở cửa... !

Câu này rất khó hiểu, Lâm Đại Nhi luôn không rõ, thậm chí không cảm thấy câu nói đó có liên quan gì đến viên đá đó.

Cho tới nay, nàng xem viên đá đó như di vật của phụ thân, cất giữ trong ngươi, chỉ cần nhìn thấy nó là nhớ đến phụ thân.

Nhưng viên đá đó đã không còn trong người nàng, khi phu nhân Kiều Minh Đường bị bắt cóc, đấu cùng Sở Hoan dưới sông, từ đó về sau liền biến mất.

Nàng từng nghĩ tìm lại viên đá, cũng hoài nghi viên đá đã bị Sở Hoan lấy được. Nhưng từ đó về sau, nàng không nhìn thấy viên đá đó nữa, cũng từng nghĩ bị rơi ở sông, nhưng nước sông rất sâu, muốn tìm viên đá đó là chuyện không thể.

Bạch Cự Nhân nói:

- Đúng là truyền nhân Công Thâu thiết kế cơ quan, ngoài ông ta ra không ai có thể giải được, cách duy nhất để vào kim khố là dùng chìa khóa.

- Chìa khóa?

- Chìa khóa nằm trong những lời này.

Bạch cự Nhân nói:

- Lục Long tụ binh thực ra chính là sáu viên đá, chỉ cần tập hợp sáu viên đá chính là chìa khó mở kim khố.

- Vậy Bồ tát mở cửa thì giải thích thế nào?

- Đơn giản là phục hưng Tây Đường, để dân chúng có cuộc sống tốt hơn.

Bạch Cự Nhân giải thích:

- Truyền nhân Công Thâu đạo đức, cao thượng, ông ấy hy vọng, một ngày nào đó chúng ta có thể dùng sáu viên đá đó làm chìa khóa mở kim khố, tập hợp binh mã, sau đó nghĩ đến chúng sinh trong thiên hạ với tâm của Bồ Tát.

Lâm Đại Nhi trầm ngâm hỏi:

- Các ngươi không mở được kim khố là do chưa tìm được chìa khóa?

Bạch Cự Nhân thở dài:

- Sáu viên đá, chúng ta còn thiếu một viên cuối cùng.

- Nói như vậy các ngươi đã có năm viên?

Bạch Cự Nhân nói:

- Đúng vậy, chìa khóa mở kim khố cần có đủ sáu viên đá. Truyền nhân Công Thâu năm đó giao sáu viên đá cho Lâm tướng quân. Để an toàn, Lâm tướng quân đã tách sáu viên đá cho sáu người bảo vệ, tiếp nhận cai quản. Nhưng cuối cùng lại không thể tìm được một viên, mà viên cuối cùng đó lại nằm trong tay tướng quân.

- Lâm tướng quân đã bị hại, e rằng không tìm được viên đá kia rồi.

Lâm Đại Nhi khẽ nói.

Bạch Cự Nhân lắc đầu nói:

- Chúng ta nghĩ tướng quân là người cẩn thận, viên đá kia chắc chắn đã có chỗ sắp xếp. Như ta được biết, cả nhà tướng quân gặp nạn, nhưng không phải không có người còn sống.

Lâm Đại Nhi run lên, nhưng thần sắc lại vô cùng bình tĩnh.

- Tướng quân có một vị tiểu thư. Khi Lâm gia gặp nạn, tiểu thư đã thoát nạn, chỉ là về sau không rõ tung tích.

Bạch Cự Nhân chậm rãi nói:

- Những năm qua chúng ta luôn đi tìm tiểu thư, tiểu thư có phụ thân là Đại tướng quân Tây Đường Thiên Bảo, mẫu thân là Tây Đường công chúa, cũng là huyết mạch Vương tộc duy nhất của Tây Đường. Chúng ta phải tìm được tiểu thư để tiểu thư dẫn dắt chúng ta mở ra kim khố, phục hưng Tây Đường.

Lâm Đại Nhi hỏi:

- Như vậy đến nay các ngươi vẫn chưa tìm được vị Lâm tiểu thư kia?

Bạch Cự Nhân chậm rãi nói:

- Chúng ta tìm nhiều năm nhưng không có tin tức gì, đã từng nghĩ đến điều xấu nhất, tiểu thư gặp bất trắc, nhưng trách nhiệm phục hưng Tây Đường nhất định phải có tiểu thư đến lãnh đạo. Dù chỉ là hy vọng mong manh chúng ta cũng không bỏ qua.

Y lui về sau vài bước, đột nhiên quỳ một chân xuống, cúi đầu gặn từng chữ:

- Trời không phụ lòng người, sau nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng đã có kết quả, mong tiểu thư lấy đại cuộc làm trọng, dẫn dắt bộ hạ Tây Đường đứng lên phục quốc, vì Tây Đường cùng Lâm tướng quân và vô số thần dân Tây Đường chết thảm báo thù rửa hận!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio