Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 1242: món ăn trong hộp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đã như vậy, sao họ còn trì hoãn án binh bất động?

Sở Hoan không trả lời ngay, trầm tư một lát mới nói:

- Mãnh hổ sẽ không dễ dàng xuống núi, một khi xuống núi, chắc chắn sẽ ăn thịt người. Giảo hổ cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, không động thì thôi, đã động phải giết được địch. Bọn họ không phải bất động, mà đang chờ thời cơ tốt nhất... Đương nhiên, suy nghĩ thật sự trong lòng bọn hắn, ta tin tự bọn nàng hiểu rõ.

Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Mị Nương:

- Mị Nương, cho dù thế nào, bên Thanh Thiên Vương, nàng không thể quay lại nữa!

Mị Nương thở dài:

- Ta không về Hà Bắc thì đi đâu chứ?

Sở Hoan cũng không do dự, nói:

- Đi Sóc Tuyền!

- Sóc Tuyền?

Mị Nương nhìn Sở Hoan, cười quyến rũ, nói:

- Chàng để ta đi Sóc Tuyền, lẽ nào lại thế? Lẽ nào... chàng định nuôi ta?

- Ta sẽ nuôi nàng!

Sở Hoan lập tức nói:

- Chỉ cần ta có miếng ăn, nàng sẽ không phải chết đói!

Mị Nương khẽ giật mình, nhìn chằm chằm Sở Hoan, hồi lâu sau, mới cúi đầu xuống, nói:

- Ta là Thanh Thiên tứ hầu, từ nhiều năm trước, triều đình đã truy nã Mị Nương. Chàng là đại sứ biên cương của Tần quốc, nếu như để người ta biết...

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Những thứ này nàng không cần phải lo, tất cả ta sẽ xử lý. Nàng về Hà Bắc không có tiền đồ, hơn nữa... cuối cùng sẽ có một ngày bị Thanh Thiên Vương liên lụy...!

Mị Nương ngẩng đầu, nói khẽ:

- Ta không sợ bị hắn liên lụy, ta chỉ sợ... không được gặp chàng!

Nàng bỗng nhiên đứng dậy, hai tay ôm lấy cổ Sở Hoan, cơ thể run nhè nhẹ, Sở Hoan hơi ngơ ngác, lập tức ôm lấy bờ eo thon của Mị Nương, dịu dàng nói:

- Không đi thì lúc nào cũng có thể nhìn thấy ta!

Một ngày bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài. Khi trời tối, khắp nơi trong Cổ Thủy tự đều thắp đèn, chỉ có mấy căn phòng ở góc xa tối đen như mực, thỉnh thoảng mới vang lên tiếng ho khan của hòa thượng bị bệnh kia.

Sở Hoan muốn tìm thuốc cho Mị Nương, hơn nữa ba người vẫn chưa ăn uống gì, bởi vậy muốn tìm ít thức ăn trong chùa.

Cơ thể hắn như ma quỷ, đi vòng vòng trong chùa, dù rằng có tăng nhân xuất hiện, cũng có thể lẩn tránh dễ như trở bàn tay. Muốn tìm kho thuốc đối với Sở Hoan mà nói, không phải là chuyện quá khó khăn.

Thuốc hắn tìm, thật ra cũng chẳng phải thuốc quý hiếm gì, chỉ là mấy loại thuốc tiêu độc dành cho da thịt bị thương. Hắn lặng lẽ chui vào trong, trên tủ thuốc của kho thuốc đều có ghi rõ tên thuốc, Sở Hoan dù không tinh thông y thuật, nhưng cũng có chút hiểu biết về những loại thuốc trị thương ngoài da. Hắn lấy một ít thuốc, sau đó lại ra khỏi kho thuốc không một tiếng động.

Hắn đi qua một cái sân nhỏ, ngửi thấy bên trong có mùi đồ ăn, biết rõ là thiện đường trù phòng của Cổ Thủy tự. Quay lại hậu viện, từ cửa sổ có thể nhìn thấy năm sáu hòa thượng đang bận rộn, chính giữa đặt một cái bàn lớn, bên trên có rất nhiều thức ăn, một gã hòa thượng béo mặc áo xám lớn tiếng nói:

- Mỗi món ăn đều phải vô cùng cẩn thận, chỉ cần có một chút sơ suất cũng không được đem lên. Chủ trì nói rồi, phàm quý nhân có một chút bất mãn, mọi người ở thiện đường sẽ bị đánh ba mươi côn.

Sở Hoan nhớ rõ lúc trước Trí Lương hòa thượng đã nói với hòa thượng bị bệnh, hình như hôm nay Cổ Thủy tự có một vị khách quý đến. Buổi sáng bái Phật, buổi chiều nghe thiền, thiện đường bận rộn như vậy dĩ nhiên là chuẩn bị cơm canh cho vị khác quý kia.

Chỉ không biết rốt cuộc vị quý nhân nào lại đến Cổ Thủy tự vắng vẻ này để bái phật.

Hắn biết rõ trong thời gian ngắn không thể có cơ hội vào trong, trong lòng định trễ hơn chút nữa sẽ quay lại. Lúc đang định rời đi, đột nhiên thấy một gã mặc áo giáp binh dĩ bước vào trong thiện đường, hơi giật mình thì thấy đám hòa thượng đã lần lượt ngừng tay, định chắp tay trước ngực hành lễ:

- Mọi người cứ tiếp tục làm việc, đừng ngừng tay, ta chỉ đến truyền lời, không cần làm quá nhiều món ăn, chỉ cần làm mấy món sở trường của các vị. Nếu phu nhân hài lòng sẽ không thiếu quyên ít tiền nhang đèn cho các vị.

Chúng hòa thượng cùng chắp tay trước ngực, đồng thanh niệm:

- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!

Sở Hoan nhíu mày, thầm nghĩ hóa ra là một vị phu nhân đến bái Phật, binh sĩ kia dĩ nhiên là hộ vệ. Từ đó có thể thấy, người đến bái Phật dĩ nhiên là một vị phu nhân quan gia.

Phu nhân quan gia cầu Thần bái Phật cũng là chuyện thường xảy ra, Sở Hoan cũng không ngạc nhiên lắm.

Nghĩ thiện đường nhiều người, tạm thời không tiện xuống tay. Từ hậu viện trở ra, hắn rời đi theo một con đường nhỏ thì bỗng thấy phía trước không xa có một nhân ảnh xuất hiện. Cơ thể Sở Hoan nhanh như chớp, trốn đằng sau một gốc đại thụ. Từ sau đại thụ nhìn ra, mặt hắn đột nhiên biến sắc, từ trên con đường nhỏ một công tử mặc cẩm y đang dạo chơi.

Người đó chừng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo tuấn lãng, cẩm y đai lưng ngọc, đầu đội mũ quan, bên hông đeo bội kiếm, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong.

Người này Sở Hoan nhìn một cái đã nhận ra, là Tiếu Hằng cháu trai của Tổng đốc Bắc Sơn đạo Tiếu Hoán Chương.

Sở Hoan thực sự không thể ngờ, ở Cổ Thủy tự vắng vẻ này mà lại gặp Tiếu Hằng.

Tiếu Hằng bước đi nhẹ nhàng, mặc dù đi một mình nhưng trên mặt nở nụ cười nhẹ, tâm tình có vẻ rất tốt, không hề phát hiện Sở Hoan đang trốn ở gốc cây cách đó không xa.

Sở Hoan nhíu mày, nhìn Tiếu Hằng đi ngang qua, thấy Tiếu Hằng đi về phía thiện đường kia.

Thấy Tiếu Hằng tiến vào thiện đường, Sở Hoan suy nghĩ, nhưng không hề đi theo. Hắn vẫn trốn sau gốc cây không rời đi, một lúc sau, lại thấy Tiếu Hằng càm một hộp đồ ăn đi ra. Sở Hoan thấy vô cùng kỳ quái, thầm nghĩ với thân phận Tiếu Hằng, dù muốn ăn gì, cứ tùy tiện phái người đi lấy là được, hà cớ gì phải đích thân đi.

Trong lòng hắn đầy nghi hoặc, thấy Tiếu Hằng sắp đi ngang qua cây đại thụ, bỗng Tiếu Hằng dừng bước, nhìn ngó xung quanh một chút.

Sở Hoan nghĩ Tiếu Hằng đã phát hiện ra mình, thò tay ra sau eo sờ soạng mới phát hiện Huyết Ẩm Đao của mình không mang theo, lập tức khép năm ngón tay lại, đợi Tiếu Hằng có động tác bất thường sẽ lập tức xuất thủ.

Tiếu Hằng nhìn xung quanh, nhẹ nhàng bước sang một bên, mở hộp cơm ra. Sở Hoan nhíu mày, không biết tên Tiếu Hằng này định làm gì.

Tiếu Hằng lại nhìn xung quanh, rồi lén lút lấy trong người một bình sứ, mở lọ ra, rắc bột phấn vào trong hộp cơm.

Sở Hoan giật mình, thầm nghĩ lẽ nào tiểu tử này muốn hạ độc, y đang chuẩn bị hại ai?

Tiếu Hằng chuẩn bị xong, đóng nắp hộp cơm lại, cầm hộp lên, đi dọc theo con đường nhỏ. Sở Hoan tò mò không biết rốt cuộc tên này làm trò quỷ gì, lập tức đi theo sau Tiếu Hằng.

Võ công của Sở Hoan, dĩ nhiên Tiếu Hằng không thể so sánh được.

Sở Hoan theo sau, Tiếu Hằng không hề phát giác. Quẹo sang phía Tây, Sở Hoan thấy phía trước có hơn mười thủ vệ mặc áo giáp, cuối con đường nhỏ là một sân nhỏ u tĩnh, lúc này không tiện theo sau nữa.

Tiếu Hằng bước đến trước cổng, gọi tên thủ vệ bên cạnh đến. Không biết dặn dò mấy câu gì, tên thủ vệ kia chắp tay gật đầu, lúc này Tiếu Hằng mới đẩy cổng tiến vào sân nhỏ, rồi lập tức đóng cổng lại.

...

...

Đây là một sân nhỏ u tĩnh, không được trang trí nhiều, đơn giản mà thanh lịch.

Trong phòng thắp đèn, cửa phòng khép hờ, Tiếu Hằng bước nhẹ đến trước cửa, do dự một chút, cúi đầu nhìn nhìn hộp cơm trong tay mình, hít sâu một hơi, cuối cùng đưa một tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa nói:

- Thím, là cháu, Tiếu Hằng!

Trong phòng truyền tới một giọng ôn hòa:

- Là Hằng nhi à? Cửa không khóa, con vào đi!

Tiếu Hằng khẽ đẩy cửa, bước vào trong. Trong phòng đốt đèn, giống như ở ngoài sân, căn phòng vô cùng thanh lịch, một chiếc bàn cổ gỗ hình tròn bày chính giữa, bên trái là sương phòng, bên phải là cửa, một phụ nữ xinh đẹp ngoài ba mươi đang ngồi bên cạnh bàn. Trên bàn có một quyển sách, trên tay người phụ nữ xinh đẹp cầm một chuỗi Phật châu, dường như đang tụng kinh.

Mặc dù đã ngoài ba mươi, nhưng do xiêm y diễm lệ, trang điểm phù hợp, thân hình đẫy đà nên dung mạo vô cùng xinh đẹp. Dù đã tẩy lễ qua năm tháng nhưng vẻ đẹp của nàng không hề bị thời gian làm cho nhạt phai, ngược lại có có thêm nét thùy mị chỉ những phụ nữ trưởng thành mới có thể có. Bên hàng mi trái của nàng còn có một nốt ruồi đỏ thắm, khiến dung mạo vốn xinh đẹp của nàng càng tăng thêm nét quyến rũ.

- Thím, cháu ghé qua thiện đường xem một chút, thấy đã làm xong vài món cơm canh, cháu biết thím không thích phô trương lãng phí, nên bảo họ đừng làm thêm nhiều nữa.

Tiếu Hằng cung kính nói:

- Cháu chọn mấy món chay thím thích ăn, đích thân đem đến cho thím. Từ trưa đến giờ thím chỉ nghe chủ trì giảng thiền, chưa ăn uống gì cả, chắc chắn đã đói rồi.

Người phụ nữ xinh đẹp ấy chính là Tiếu phu nhân, phu nhân Tổng đốc Bắc Sơn đạo.

Tiếu phu nhân nhìn thẳng vào mắt Tiếu Hằng, mỉm cười nói:

- Hằng nhi, mấy ngày nay vất vả cho con rồi.

Nàng ăn mặc đoan trang, nhưng nụ cười này lại thùy mị mê người, không hề lộ chút dấu vết thời gian. Nét thùy mị của người phụ nữ trưởng thành thể hiện vô cùng tinh tế trong nụ cười đó.

- Sao thím lại nói vậy.

Tiếu Hằng vội nói.

- Có thể giúp được cho thím, cháu... cháu cầu còn không được nữa là, cháu vui lắm.

Bước nhẹ lên phía trước, đặt hộp cơm trên bàn, nói:

- Thím hài lòng về căn phòng này chứ? Lần trước thím từng nói muốn đến Cổ Thủy tự bái Phật cầu bình an, cháu liền thông báo với nha môn địa phương. Bọn họ sớm đã chuẩn bị kỹ càng, mấy vật bài trí trong căn phòng này đều là những thứ thường ngày thím thích.

- Hằng nhi thật là, chỉ đến đây bái Phật cầu bình an, hà tất phải làm to chuyện như vậy?

Tiếu phu nhân khẽ thở dài:

- Cái này nếu để thúc phụ con biết, e là lại bị trách mắng đấy.

Tiếu Hằng lập tức nói:

- Đây là tấm lòng của cháu đối với thím. Thím đến Cổ Thủy tự, đường xá vất vả, nếu đến phòng ở cũng đơn sơ, cháu cũng không đành lòng. Nếu như thúc phụ thực sự trách cứ, cháu cũng không oán thán hối hận.

Tiếu phu nhân thấy Tiếu Hằng cúi đầu cung kính, đôi mắt đẹp kia thầm đánh giá Tiếu Hằng. Tiếu Hằng cúi đầu, lén nhìn trộm Tiếu phu nhân một cái, đúng lúc gặp phải ánh mắt của Tiếu phu nhân, liền vội vàng né tránh, Tiếu phu nhân nở nụ cười, dịu dàng nói:

- Dù sao cũng đã vậy rồi, không cần phải nói nhiều nữa. Con có biết vì sao ta ở lại nơi này không? Ta vốn muốn đi suốt đêm, trở về Du Xương. Nếu không phải con khuyên bảo, ta sẽ không lưu lại đây.

Dường như suy nghĩ gì đó, nói tiếp:

- Con ngồi xuống nói chuyện đi!

Tiếu Hằng chắp tay đồng ý, ngồi đối diện Tiếu phu nhân. Lúc này y mới ngẩng đầu nhìn lên dung nhan xinh đẹp của Tiếu phu nhân:

- Từ Du Xương đến đây, thím đi liên tục bốn ngày đường, hơn nữa trên đường không cho phép kinh động đến quan phủ địa phương, đường đi vô cùng vất vả. Hôm nay lại phải bái Phật nghe thiền, cháu không thể nào để thím tiếp tục mệt mỏi nữa... Mong thím hiểu cho nỗi khổ tâm của cháu.

- Nỗi khổ tâm của con, thím dĩ nhiên hiểu.

Tiếu phu nhân chớp đôi mắt đẹp, nhìn Tiếu Hằng, dịu dàng nói:

- Thím không trách con, ở Phật môn thanh tịnh nghỉ ngơi một đêm, cũng là mong muốn của thím!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio