Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 129: đêm kinh hoảng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôn Nha tướng nắm đao trong tay, chậm rãi đi tới gần căn phòng kia, đột nhiên cảm thấy phía sau không có động tĩnh, quay đầu lại nhìn, liền thấy Sở Hoan đã dừng lại, hơi nhíu mày nói:

- Sở Vệ tướng, làm sao vậy?

Sở Hoan cười nói:

- Tôn Nha tướng, loạn đảng kia ở trong phòng?

Tôn Nha tướng gật đầu nói:

- Không sai, ít nhất không dưới mười người.

- Xem ra nhân thủ của bọn họ không ít.

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Tôn Nha tướng, có phải ngươi quên cái gì hay không?

Tôn Nha tướng ngạc nhiên nói:

- Sở Vệ tướng muốn nói cái gì?

Sở Hoan vươn hai tay, khẽ thở dài:

- Đối phương có mười người, nếu là loạn đảng, trong tay tự nhiên có vũ khí, nhưng hiện giờ ta tay không tấc sắt, động thủ như thế nào, sao đối địch được? Tôn Nha tướng nói sẽ chuẩn bị đao cho ta, đao ở nơi nào? Còn có, Chỉ huy sứ đại nhân hiện giờ ở nơi nào, bọn họ chờ chúng ta ở chỗ này hay sao?

Tôn Nha tướng gật đầu nói:

- Theo như lời Chỉ huy sứ đại nhân đúng là ở nơi này, hơn nữa ty chức xác định loạn đảng ở ngay trong phòng kia, Chỉ huy sứ đại nhân để ty chức sau khi tìm được ngài, tới đây gặp gỡ... Cũng thật lạ, vì sao đám người Chỉ huy sứ đại nhân còn chưa tới?

Sở Hoan cười nói:

- Hay là bọn họ đã bắt loạn đảng, rời khỏi nơi này? Chúng ta chậm trễ trên đường không ít thời gian, chỉ sợ đêm nay không tới kịp, bỏ lỡ cơ hội lập công.

Tôn Nha tướng lắc đầu nói:

- Tuyệt đối sẽ không. Vệ tướng ngài xem, nơi này cũng không có dấu vết đánh nhau, đám loạn đảng kia không phải hạng người đơn giản, không có khả năng không có dấu vết đánh nhau có thể bắt bọn chúng.

Gã dừng một chút, thấp giọng nói:

- Chỉ sợ Chỉ huy sứ đại nhân còn chưa tới đây.

- Thì ra là thế.

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Nếu không chúng ta chờ ở chỗ này?

Tôn Nha tướng ngẫm nghĩ một chút, gần đầu nói:

- Vệ tướng nói đúng. Chẳng qua nếu chúng ta tới rồi, không làm cái gì, trái lại không ổn. Không bằng hai chúng ta tới gần, vụng trộm tìm hiểu thật giả, xem đám loạn đảng kia còn ở bên trong hay không.

Sở Hoan tới gần, thấp giọng nói:

- Cũng được.

Tôn Nha tướng khẽ mỉm cười, đang muốn đi qua, Sở Hoan chợt hỏi:

- Tôn Nha tướng, Cấm vệ quân chúng ta có mấy vị Lang tướng?

- Bốn vị Lang tướng!

Tôn Nha tướng lập tức đáp, ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao Vệ tướng lại hỏi?

Sở Hoan cười nói:

- Tôn Nha tướng theo vị Lang tướng nào?

Tôn Nha tướng nhíu mày nói:

- Vệ tướng, ty chức không rõ ý kiến của ngài!

Sở Hoan cười nói:

- Ta chỉ tùy tiện hỏi.

Hắn vươn tay ra, nói:

- Nha tướng cho bản tướng mượn dùng thanh đao này thế nào... !

Tôn Nha tướng giật mình kinh hãi, còn chưa kịp nói, đã thấy cánh tay kia của Sở Hoan giống như rắn, nhắm thẳng cổ họng của mình khóa lại. Gã cả kinh không phải nhỏ, thất thanh nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Đại đao trong tay gã phản xạ có điều kiện bổ lên người Sở Hoan.

Tốc độ của Sở Hoan thật nhanh, đại đao của Tôn Nha tướng còn chưa chém xuống, bàn tay của Sở Hoan đã bóp yết hầu Tôn Nha tướng giống như cái kìm. Tôn Nha tướng lập tức cảm thấy yết hầu hít thở không thông, không kịp giãy dụa, tay kia của Sở Hoan đã nắm thành đấm, hung hăng đấm một quyền vào bụng gã. Một quyền này lực đạo mười phần, Tôn Nha tướng cảm thấy hồn phách mình dường như bị một quyền này đánh rời khỏi người, *** đái cùng chảy ra, trên mặt đỏ bừng.

...

...

Trong viện phía Bắc Tô phủ, tuy rằng đã đêm khuya, nhưng trong gian phòng đèn vẫn sáng như cũ, viện này chính là chỗ Lâm Lang ở lại, người bên ngoài căn bản không dám tới gần.

Trong viện trồng vài cây hoa mai, tiết trời đông giá rét, hoa mai vẫn nở rộ, thuần khiết như ngọc.

Phòng ở của Lâm Lang chia ra hai nơi trong ngoài, gian bên ngoài là chỗ nghỉ tạm của nha hoàn bên người Thúy Bình, bên trong mới là khuê phòng của Lâm Lang. Trong khuê phòng ấm áp như mùa xuân, gương đứng, bục trang điểm, trướng màn, giường gấm đầy đủ mọi thứ, trong khuê phòng, mùi nữ nhân bay nhẹ nhàng, thấm vào ruột gan.

Lúc này trong khuê phòng đặt một thùng tắm thật lớn, hơi nóng bốc lên trong thùng tắm, trên mặt nước còn thả trôi đóa hoa mai, lúc này Lâm Lang đang nằm ngang trong thùng tắm, tóc đen dán hai má, mồ hôi thơm nhấp nhô trên mặt, mắt nhắm lại, ngâm trong nước nóng.

Sau khi Sở Hoan đưa nàng về phủ, nàng liền cảm thấy giữa hai chân lạnh lẽo. Nàng là người từng trải, biết được lúc mình động tình xuân triều tiết ra, cho nên mới có loại cảm giác này.

Nàng thẹn thùng, trở về phòng, liền phân phó Thúy Bình chuẩn bị nước ấm, tự mình phải tắm rửa. Lúc này cả người nàng nằm trong thùng tắm ấm áp, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, mắt nhắm lại, trong đầu vang lên cảnh tượng trong rạp hát, trên mặt ửng đỏ, cặp đùi thon dài mượt mà dưới nước không kìm nổi lòng kẹp lại một chỗ, mà nàng càng dùng sức, cả người lại dâng lên một cảm giác quái dị, trong vô tình, một bàn tay không kìm nổi duỗi tới nơi xấu hổ, lúc chạm vào chỗ kia, toàn thân chấn động run rẩy, răng trắng cắn môi hồng nhuận, tuàn bộ thân trên không khỏi nghiêng về phía trước, bộ ngực lớn lại nhô lên khỏi mặt nước, giống như hai tòa núi ngọc, nhưng chỉ thoáng chốc, lại dấu vào trong nước.

Nàng là thân máu thịt, có thất tình lục dục, tuy rằng nghiêm cẩn giữ lễ tiết, tính tự kiềm chế rất mạnh, nhưng hôm nay Sở Hoan ngẫu nhiên khiêu khích, cũng khiến tình dục nàng vẫn dồn nén mơ hồ bộc phát ra.

- Sở Hoan, ngươi... Ngươi thật sự khó kìm nổi lòng sao?

Lâm Lang nhắm mắt, tự nói:

- Ngươi khó kìm nổi lòng, đó là quả thực... có tình với Lâm Lang sao?

Hơi nước nống hầm hập nhẹ bay, mồ hôi thơm tràn đầy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vẻ ửng đó kia khiến nàng nhìn qua lại xinh đẹp động lòng người, phong tình vạn chủng.

Nếu giờ phút này có người nhìn thấy tư thái cực kỳ quyến rũ mê người này của nàng, chỉ sợ không có một nam nhân nào có thể kháng cự.

Trong hơi nước, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lang ngày càng hồng nhuận, dường như nàng không khống chế được mình, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể quen thuộc của mình dưới nước, mỗi chỗ đều bóng loáng như vậy, mỗi chỗ đều no đủ như vậy.

Lâm Lang vô cùng quen thuộc với thân thể của mình, nàng cũng vô cùng rõ ràng, thân thể của mình đủ để hấp dẫn bất luận nam nhân nào, nhưng nàng chưa bao giờ thật sự nhìn trúng bất luận nam nhân nào, mãi đến khi Sở Hoan xuất hiện.

Trong đầu hiện ra tình cảnh Sở Hoan vuốt ve mình, một bàn tay của nàng không kìm nổi mà trượt đến mông mình, nơi đó no đủ mềm mại, nhếch lên cao về phía sau.

Tay kia vẫn ở giữa hai chân, vẫn không dám nhúc nhích, nhưng sau một lát, trên người nóng lên khiến nàng không kìm nổi nhẹ nhàng nhúc nhích, chỉ là vừa động, lại cảm thấy không dừng được, động tác ngón tay càng lúc càng nhanh, chỉ khoảng nửa khắc, hai chân của nàng banh thẳng tắp, thân thể cũng bắt đầu uốn lên, vòng eo hướng về phía trước, hình thành một độ cong duyên dáng, trong cổ họng phát ra tiếng trầm thấp như khóc. Rất nhanh, cả người nàng liền mềm xuống, trong miệng hô hấp dồn dập, trên mặt đỏ lên, mà ngực cũng hơi ửng đỏ, bộ ngực tuyết trắng phập phồng theo hô hấp, vừa lúc trên mặt nước, anh đào trên ngực cũng cứng lên theo phản ứng của thân thế, mỗi lần lộ ra mặt nước, liền hiển lộ trong cánh hoa mai, hồng hào trắng mịn, mị hoặc đến cực điểm, hoạt sắc sinh hương, vô cùng hương diễm.

- Ta... ta không phải nữ nhân tốt... !

Lâm Lang nhắm mắt lại, không dám mở, hơi xấu hổ mà nhẹ giọng tự nói.

Đúng lúc này, chợt nghe được bên sân truyền một hồi tiếng động ồn ào, Lâm Lang lập tức cảnh giác lên, đứng dậy từ trong nước, cả người trần trụi, sáng chói mắt.

Đùi ngọc cong cong, ngực lớn eo nhỏ, có lồi có lõm, lung linh lả lướt, so với thân thể trẻ trung của tiểu cô nương, thân thể của nàng càng đẫy đà, cũng có thành thục mê người của thiếu phụ. Da thịt của nàng bảo dưỡng vô cùng tốt, nhẵn nhụi hơn ngà voi, ấm áp mềm mại hơn ngọc, bóng loáng hơn sứ, tự nhiên không hoa văn trang sức, quyến rũ mà mị hoặc.

Vai đẹp như ngọc, lưng bóng loáng, bộ ngực to lớn động lòng người trong nháy mắt nàng đứng dậy, phập phòng trắng chói mắt, phấn đồn to mọng mượt mà, mềm mại khá vểnh, giống như Quỷ Phủ thần công điêu khắc vậy, toàn bộ thân thể được tạo bởi những đường cong cực kỳ mê người, đây là một bức sĩ nữ xuất dục đồ sống động, thiên hạ không có bất luận họa sĩ nào có thể miêu tả ra phong tư này.

Lâm Lang thuận tay với quần áo trên ghế bên cạnh, đi ra thùng tắm, bọc thân thể lại, sau khi tắm xong, tóc đen dính trên mặt, sắc mặt cũng đã trầm xuống, dịu dàng nói:

- Thúy Bình, bên ngoài xảy ra chuyện gì?

Viện này của nàng, không có sự cho phép của nàng, không ai dám tới gần, nhưng giờ phút này bên ngoài viện truyền đến tiếng ồn ào cực kỳ rõ ràng, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Thúy Bình đáp lại rất nhanh:

- Tiểu thư, nô tì đi ra ngoài xem một chút, dường như có người đang tranh cãi.

Lâm Lang mặc quần áo lót lên người, còn chưa mặc áo khoác, chợt nghe tiếng bước chân vội vàng vang lên, lại nghe Thúy Bình nín thở nói:

- Tiểu thư, không tốt, là... là Lục công tử, hắn... hắn muốn xông tới!

Lâm Lang căng thẳng trong lòng, thần sắc lạnh lùng, trách mắng:

- Thật lớn mật, hắn muốn làm cái gì?

Giọng còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng Lục Thế Huân huân hô:

- Vài người các ngươi bảo vệ cho bản công tử, ai cũng không được tới quấy rầy, bản công tử có việc gấp muốn thảo luận với thế muội.

Thúy Bình ở bên ngoài đã thấp giọng nói:

- Lục công tử, tiểu thư đã nghỉ tạm, ngài... Ngài không thể vào, mau lui ra ngoài... !

Tiếng bước chân của Lục Thế Huân vang lên, nghe gã tức giận quát:

- Ngươi cũng cút ra ngoài cho ta, ông muốn thảo luận chuyện lớn với thế muội... Người tới, kéo tiểu ny tử này ra ngoài... !

Lâm Lang nghe được giọng nói, biết chuyện không ổn, tối nay Sở Hoan không có mặt, không thể tưởng được đêm hôm khuya khoắt Lục Thế Huân đột nhiên xông tới.

Nàng cũng không kịp, kéo một kiện áo khoác phủ thêm, nhanh chóng tới bục trang điểm, kéo ngăn ra, lấy một chiếc kéo nắm trong tay, thần sắc lạnh lùng, tiến lên kéo cửa phòng ra.

Chỉ thấy ngoài cửa đang loạn, hãi gã đại hán áo gấm màu đen đang kéo Thúy Bình ra ngoài, Lục Thế Huân nhoáng một cái đi tới cửa, trên mặt gã đỏ bừng, không ngờ trong tay cầm một bình rượu, nhìn qua vừa mới uống rượu xong.

Mắt đẹp Lâm Lang tràn đầy tức giật, quát:

- Dừng tay, Lục Thế Huân, các ngươi muốn làm cái gì?

Lục Thế Huân nhìn về phía Lâm Lang, chỉ thấy Lâm Lang khoát một chiếc áo màu trắng, quần áo hơi không chỉnh tề, chiếc áo lót màu trắng bên trong mơ hồ lộ ra, trói buộc bộ ngực lớn cao ngất, phía dưới là một chiếc quần nhỏ màu đỏ, bao lấy hai cặp đùi đẹp thẳng tắp thon dài, tóc đen còn chưa chải vuốt, có mấy sợi tóc tóc đen còn ướt dán trên khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp, tư thái kiều mị của thiếu phụ quả nhiên khiến người ta rung động tâm thần.

Ánh mắt Lục Thế Huân sáng lên, tựa bàn, lắc lư đi qua bên này, trên mặt tràn đầy nụ cười dân tục:

- Thế muội, vi huynh... vi huynh có chuyện lớn... chuyện lớn muốn thương lượng với muội, nếu có... có chút thất lễ, còn xin... còn xin đừng trách tội... !

Khi gã nói chuyện, mùi rượu tỉa ra, phá tan mùi thơm nhà nhạt trong phòng, rất khó ngửi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio