Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 157: che giấu phương tung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lúc Sở Hoan và Lâm Đại Nhi nói chuyện, tinh thần cũng không thả lỏng một khắc nào, thổ phỉ Hắc Thủy Sơn không giống bình thường, nơi nơi quỷ dị, hắn không thể không đề phòng cẩn thận. Nương theo ánh sáng cây đuốc, hắn nhìn quyets chung quanh, lại thoáng nhìn mấy người phía sau Lâm Đại Nhi cách đó không xa, có hơn mười chiếc thùng lớn, thùng này cực kỳ khổng lồ, chất đống bên trong thạch thất, cũng không biết bên trong thùng chứa cái gì.

Nghe Lâm Đại Nhi muốn lấy tính mạng của mình, Sở Hoan thản nhiên cười, nói:

- Cô nương, không gạt cô, muốn lấy đầu ta, tuyệt đối không chỉ mình cô, nhưng hiện giờ, đầu ta vẫn còn an ổn trên cổ. Thật ra ta muốn khuyên nhủ cô nương, hiện giờ đại quân vây núi, các ngươi đã không đường để đi, nếu cô còn quý trọng tính mạng của các huynh đệ thuộc hạ của cô, vẫn nên mang theo bọn họ buông vũ khí đầu hàng đi!

Lâm Đại Nhi phát ra tiếng cười lạnh chói tai, khẽ nói:

- Câm mồm. Tên tay sai quan phủ ngươi, đê tiện vô sỉ, âm hiểm độc ác, dựa vào cái gì khuyên chúng ta đầu hàng?

- Đê tiện vô sỉ? Âm hiểm độc ác?

Sở Hoan nhíu mày, thản nhiên nói:

- Dường như thủ đoạn của các ngươi cũng không cao được bao nhiêu đi. Giấu đầu lòi đuôi, bố trí cạm bẫy khắp nơi, vừa trúng cạm bẫy chắc chắn phải chết, không một đường sống... !

Nghĩ tới bộ dáng không ít binh sĩ rơi vào trong cạm bẫy chết thảm, trong lòng Sở Hoan lập dâng lên một ngọn lửa.

Lâm Đại Nhi lạnh lùng nói:

- Tay sai của quan phủ, không có một kẻ nào tốt, tự nhiên đáng chết.

- Đáng chết?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ bọn họ không phải cha sinh mẹ nuôi, dựa vào cái gì nên giết? Bọn họ chỉ thực hiện chức trách của mình mà thôi, ngược lại các ngươi, vào rừng làm cướp, mưu đồ gây rối, nhiễu loạn thiên hạ, rốt cuộc là ai đáng chết?

Lâm Đại Nhi cũng không cãi cọ, chỉ vào cung thủ nói:

- Thả hắn ra, có lẽ bổn cô nương có thể lưu cho ngươi toàn thi, nếu không... !

- Nếu không thì thế nào?

Sở Hoan lạnh lùng nói, nắm chặt đao trong tay, rạch một lỗ hổng trên cổ cung thủ kia. Cung thủ kia thất thanh kêu lên:

- Không nên động thủ... cứu ta... !

Lâm Đại Nhi nghe thanh âm cung thủ run lên, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khinh miệt, nhưng cũng nhíu mày lại, lúc này Liễu béo cũng hét lớn:

- Đại nhân, ngài không cần quan tâm ta, ta chỉ có một cái mạng mục nát, các huynh đệ sẽ đuổi tới rất nhanh, tuyệt đối không cần dùng con tin trao đổi ta, chỉ cầu sau khi ta chết, đại nhân chiếu cố gia quyến giúp ta, thuộc hạ vô cùng cảm kích!

Gã nói lời này hiên ngang lẫm liệt, âm vang có lực, chỉ là trái tim đập thình thịch, lại không ai biết.

Mặc dù Liễu béo có một số tật xấu, nhưng cũng không phải người ngốc, lăn lộn trong quân hơn mười năm, lá gan vẫn có một chút, đầu óc cũng đủ để phán đoán ra tình thế.

Gã đã thấy rõ ràng, trên mặt cung thủ kia đeo mặt nạ bạc, che toàn bộ khuôn mặt, thấy không rõ diện mạo người này, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt mang theo sự sợ hãi.

Những thổ phỉ này vẫn không động thủ, hiển nhiên là có e dè, điều này khiến cho Liễu béo thân trong tay địch ý thức được người đeo mặt nạ dưới đao của Sở Hoan cũng không phải thổ phỉ bình thường, đám người này ném chuột sợ vỡ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Xem ra chỉ cần người đeo mặt nạ ở trong tay Sở Hoan, đám thổ phỉ này sẽ tuyệt đối không dám giết mình, cũng bởi như thế, Liễu béo cân nhắc trong lòng, mới có thể hiên ngang lẫm liệt như vậy, thật ra trong lời nói đã nhắc nhở hai bên đều có con tin, mọi người có thể trao đổi cho nhau.

Thật ra gã đoán không ra Sở Hoan rốt cuộc có để ý tới mình hay không, dù sao mình là Giáo úy nho nhỏ, mà người đeo mặt nạ rất có thể là nhận vật thủ lĩnh của đối phương. Nếu Sở Hoan muốn mượn cơ hội này lập công, hoàn toàn có thể không để ý tới tính mạng của gã, bắt người đeo mặt nạ nhất định là một công lao, cho nên Liễu béo rất lo lắng trong lòng.

Gã lớn tiếng nói mình là cái mạng mục nát, cũng bởi vì thấy rõ thế cục, nói rõ với đámm thổ phỉ mình cũng không phải nhân vật quan trọng gì, từ đó, nếu Sở Hoan khai ân nguyện ý trao đổi, như vậy đám thổ phỉ sẽ tuyệt đối không chút do dự, về phương diện khác cũng là làm bộ cho Sở Hoan xem, ít nhất khiến Sở Hoan cảm thấy mình có khí phách, từ đó nói không chừng Vệ tướng đại nhân sinh ra ý thưởng thức, đổi mình trở về.

Gã lo lắng mình nói một câu quá mềm, trái lại khiến cho Sở Hoan khinh thường, vậy sẽ càng bỏ qua mình.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Không tồi, có khí phách... !

Đao nhẹ nhàng ma sát trên cổ người đeo mặt nạ, hắn thản nhiên nói:

- Ta thật muốn một đao chem xuống, kẻ chỉ biết âm thầm đánh lén, tài bắn cũng không tinh, chỉ có thể bắn nữ nhân và thi thể... !

Sở Hoan không quên, lúc trước chạy trốn khỏi cổ miếu kia, người đeo mặt nạ này một tên bắn trúng chân Lâm Lang, nếu không phải hắn cứu trị, chỉ sợ chân kia của Lâm Lang đã bị tên đó phế đi.

Đao cắt tới, người đeo mặt nạ run rẩy toàn thân, lại nói:

- Mau cứu ta... thả bọn chúng đi... !

Lâm Đại Nhi xinh đẹp tuyệt trần nhíu mày, dường như do dự cái gì, một gã thổ phỉ bên cạnh thấp giọng nói:

- Không thể chờ thêm nữa, người của bọn chúng sẽ tới rất nhanh... !

Lâm Đại Nhi rốt cuộc ngẩng đầu, nói với Sở Hoan:

- Lần này bổn cô nương tha cho ngươi, chúng ta đổi người!

Dường như nàng rất không tình nguyện đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng rồi lại không có cách nào.

Liễu béo lập tức dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Sở Hoan.

Sở Hoan cũng không nhìn Liễu béo, thản nhiên nói:

- Có thể đổi người, chẳng qua muốn đổi người, phải trả lời ta một vấn đề!

- Một mạng đổi một mạng, không có điều kiện khác để đàm.

Lâm Đại Nhi lập tức nói:

- Nếu ngươi không muốn, đại khái cùng xuất đao, giết chết con tin!

- Không nên!

Người đeo mặt nạ tự nhiên chúng là Hầu Mạc Tín, gã nghe Lâm Đại Nhi nói như vậy, hồn bay phách lạc, hét lớn:

- Ngươi không thể như vậy, ngươi... ngươi không được quên, ta không thể chết được, nếu không... nếu không các ngươi nhất định không thể được việc... Ngươi không thể... không thể hành động theo cảm tính... !

Gã run giọng hỏi:

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Sở Hoan thản nhiên cười hỏi:

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

Khóe miệng xinh đẹp của Lâm Đại Nhi lộ ra nụ cười lạnh, nói:

- Chúng ta tùy tiên bịa ra một thân phận, ngươi cũng khó phân biệt thật giả. Nếu ngươi thật sự muốn biết thân phận của chúng ta, có thể tự mình đi thăm dò... Hiện giờ Hắc Thủy Sơn này đã không phải nơi dung thân của chúng ta, nếu ngươi có thể sống sót, đại khái có thể điều tra từng chút ở nơi này, nếu ngươi thật sự thông minh, chưa chắc không thể tra ra thân phận của chúng ta!

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Ta không thích chơi đoán chữ!

Lâm Đại Nhi đáp:

- Ngươi thực sự nghĩ rằng dùng hắn thì có thể uy hiếp ta? Bổn cô nương còn chưa bị ai uy hiếp!

Nàng nâng đao trong tay, đặt bên cổ họng Liễu béo, giọng nói lạnh lùng:

- Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi vẫn không đổi người, chúng ta liền cùng động thủ... một... !

Lâm Đại Nhi nói rõ ràng lưu loát, thần sắc kiên định, nhìn qua cũng không phải nói ngoa.

Trong mắt Hầu Mạc Tín lộ ra vẻ hoảng sợ, lại mang theo vẻ oán độc nhìn chằm chằm Lâm Đại Nhi.

- Hai!

Sở Hoan lắc đầu, từ trong mắt Lâm Đại Nhi hắn có thể thấy được nữ tử này không phải nói giỡn, thở dài:

- Đổi người!

Lâm Đại Nhi lạnh lùng cười, đẩy Liễu béo một cái, lưỡi đao đặt ở cổ họng, đi về phía Sở Hoan. Sở Hoan cũng giải Hầu Mạc Tín chậm rãi tiến lên, hai người lần lượt trao đổi, đồng thời buông tay, lại cùng xuất đao bổ về phía đối phương.

Hầu Mạc Tín và Liễu béo gần như cùng ngã lăn xuống đất, Liễu béo đã thấy một cây đao rơi trên mặt đất, đó là cây đao của thổ phỉ bị bắn chết lúc trước rơi xuống, liền giơ tay cầm.

Hầu Mạc Tín cũng chật vật lăn qua, lạnh lùng nói:

- Giết hai con chó lộn giống này... !

Trường cung của gã đã không còn trong tay, trong tay lại không có đao, cũng không dám tiến lên, hai gã thổ phỉ cũng muốn xông lên trợ trận.

Sở Hoan và Lâm Đại Nhi đồng thời xuất đao, tiếng vang leng keng, đốm lửa văng khắp nơi, mà đuốc trong tay đã ném ra, bên trong thạch thất lại một mảnh tối mờ, hai người trong bóng tối chém nhau vài đao, lực đạo của Sở Hoan tất nhiên không nhỏ, mà Lâm Đại Nhi tuy rằng là thân nữ nhi, cũng lực đạo trên tay cũng không kém chút nào.

Chợt nghe bên ngoài truyền đến từng hồi tiếng kêu, đã có người lớn tiếng kêu lên:

- Sở Vệ tướng, Sở Vệ tướng, mọi người ở nơi nào?

Đúng là thuộc hạ của Sở Hoan sờ soạng tới đây.

Lâm Đại Nhi biết không thể tái chiến, lại chém Sở Hoan hai đao, hai chân điểm một cái, cả người nhảy ra sau giống như chim yến, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta đi!

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Chạy đi đâu!

Hắn đuổi theo phương hướng Lâm Đại Nhi.

Lập tức nghe được Lâm Đại Nhi khẽ kêu lên:

- Xem ám khí của ta!

Sở Hoan liền cảm thấy vài đạo kình phong đánh tới, thân thể vội vàng ngửa ra sau, tiếp theo nghe thấy tiếng bước chân vang lên, dường như đám người Lâm Đại Nhi đang thật sự muốn chạy qua một góc.

Ám khí lướt qua da đầu Sở Hoan, thời gian chậm trễ này, liền bị Lâm Đại Nhi kéo ra khoảng cách, nghe được một tiếng cạch vang lên, dường như là tiếng thúc đẩy cửa đá, Sở Hoan kêu không ổn trong lòng, biết trong thạch thất này không chỉ có một cửa đá, đám người Lâm Đại Nhi nhất định lại mở một cánh cửa đá, chuẩn bị chạy trốn.

Liễu béo nghe được bên ngoài kêu to, liền kêu lên:

- Các huynh đệ, kẻ trộm ở nơi này, mau tới đây, đứng để đám kẻ trộm này chạy thoát.

Trong bóng đêm mắt gã không thể thấy, không thể phát hiện phương vị trong bóng đêm giống như Sở Hoan, cho nên tay cầm đại đạo, múa may sinh phong, bảo vệ chung quanh thân thể mình.

Sở Hoan muốn đuổi theo, liền nghe được một hồi tiếng cạch cạch vang lên, cửa đá kia hiển nhiên đang đóng, hắn phi thân qua, đã nghe được giọng nói oán giận của Lâm Đại Nhi truyền đến:

- Họ Sở, ngươi chờ, bổn cô nương nhất định phải chém đầu của ngươi... !

Giọng nói kia biến mất rất nhanh, tiếng cạch cạch cũng đã dừng lại, Sở Hoan nhào tới gần, đại đao chém qua, lại nghe một tiếng keng, chém vào một bức tường, cửa đá đã đóng lại.

Lúc này bộ hạ của Sở Hoan đã nghe được giọng Liễu béo mà chạy tới, giơ vài cây đuốc, trong thạch thất nhất thời đèn đuốc sáng trưng.

Sở Hoan thấy trước mặt mình là một bức tướng, đám người Lâm Đại Nhi đã ở sau bức tường kia, hắn giơ tay ấn lên vách tường chung quanh, biết cơ quan mở cửa đá này nhất định ở trên tường.

Cuối cùng ấn vào một chỗ xốp, chỗ đó bị ấn vào trong, vốn tưởng rằng cửa đá sẽ mở ra, nhưng ấn liên tục vài cái, cửa đá không chút sứt mẻ, Sở Hoan nhíu mày, lập tức hiểu được cái gì, thở dài nói:

- Bọn họ đã khóa cơ quan ở bên trong, cửa đá không mở ra!

Một đám bộ hạ gơ đuốc kề sát tới, Sở Hoan quay đầu lại, cũng không biết cửa đá rốt cuộc dày bao nhiêu, muốn tìm tảng đá lớn đập một chút thử xem, nhưng trong thạch thấy này làm sao có thể tìm được đá lớn, thoáng nhìn mấy chục thùng gỗ lớn ở chân tường, hắn thu hồi đại đao, tiến tới ôm một thùng gỗ, chỉ cảm thấy thùng gỗ lớn này cực kỳ nặng nề, nhất thời cũng bất chấp bên trong có gì, dồn hết khí lực nhấc lên, nhắm ngay bức tường kia hung hăng đập thùng gỗ qua.

Một tiếng rầm vang lên, thùng gỗ kia nện lên vách đá, cũng không có đập mở, trái lại vỡ ra bốn phía, một hồi tiếng rầm vang lên, những thứ trong thùng gõ rơi xuống mặt đất như trút nước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio