Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 189: dê béo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ cần người có ánh mắt, sẽ tuyệt đối không thể nói Ngọc Hồng Trang lớn lên xấu, nếu ngay cả bậc báu vật tuyệt sắc này cũng nói là xấu, như vậy chỉ sợ trong thiên hạ này sẽ không có một mỹ nhân.

Doanh Nhân chưa từng gặp qua nữ nhân phong tình vạn chủng như thế, Ngọc Hồng Trang một cái nhăn mày một nụ cười, tràn đầy phong tình quyến rũ, những phong tình trong cung so sánh với Ngọc Hồng Trang, quả thực khác biệt trời đất.

Gã không kìm nổi lắc đầu nói:

- Đương nhiên… đương nhiên không xấu, nàng… nàng rất đẹp!

Lúc nói lời này, trái tim vị Tề Vương vô cùng tôn quý này đập rất mạnh mẽ.

Ngọc Hồng Trang cười quyến rũ, nũng nịu nói:

- Công tử đang dối gạt người… !

Mắt đẹp của nàng đảo đảo, nũng nịu:

- Công tử nhìn qua không phải ngươi bình thường, nghĩ tới là chướng mắt ván bài này?

Doanh Nhân vừa rồi giũ ra ngân phiếu, Ngọc Hồng Trang xem rất rõ ràng, đó không phải số lượng nhỏ.

Doanh Nhân tự nhiên chưa từng sầu lo vì bạc, thuận theo lời Ngọc Hồng Trang nói:

- Vậy nàng nói ta nên làm như thế nào? Còn có ván bài gì?

Thật ra gã đối với ván bài dốt đặc cán mai, nhưng trước mặt báu vật ngực lớn dáng người nóng bỏng phong tình vạn chủng này, vẫn cố khả năng biểu hiện ra bản thân thoải mái và khí độ.

Ngọc Hồng Trang chỉ lên lầu, cười quyến rũ nói:

- Bên trên có ván lớn, Từ công tử muốn lên xem một cái hay không?

Doanh Nhân đi ra, chính là ham muốn mới mẻ, nghe nói có ván lớn, gã cũng không biết cái gì là ván lớn, nhưng tón lại 'lớn' là tốt rồi, giống như báu vật tuyệt sắc trước mắt này, ngực lớn nhô lên chính là hấp dẫn người, gã gật đầu nói:

- Được, dẫn bản công tử đi xem một cái!

Ngọc Hồng Trang cười ha ha nói:

- Công tử quả nhiên là nhân vật của những trường hợp lớn. Mời theo ta tới!

Nàng xoay người dẫn đoàn người Doanh Nhân lên lầu, lúc nàng đi đường, vòng eo như tơ liễu dường như vặn vẹo, cái mông được váy tím bằng tơ bọc lấy khiến người ta hoa mắt, tuy rằng mông nàng không lớn, nhưng lại cực kỳ tròn, hình dạng hoàn mỹ, tròn vo nhếch lên về phía trước, nhìn qua dường như cực kỳ co dãn.

Có thể lên lầu hai, đều là ván lớn, không ít cô nương đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Doanh Nhân. Chẳng qua là Doanh Nhân hàm chứa xuất thế vững chắc, gặp nhiều ánh mắt coi trọng phía dưới này, nhưng giờ phút này nhìn thấy đám cô nương dùng một loại ánh mắt sùng bái nhìn mình, liền cảm thấy hơi bay bổng, trong lòng rất thích thú. Gã tự nhiên không biết, bên trong đổ phường này, bất luận vị khách nào lên lầu hai tham gia đánh bạc, đều bị các cô nương huấn luận có tố chất dâng lên ánh mắt như vậy.

Lúc lên lầu hai, mông của Ngọc Hồng Trang bị váy xiết càng chặt, hình dạng hoàn mỹ hiệt ra, câu lòng người, khách đánh cuộc dưới lầu, lúc này cũng vụng trộm nhìn tới bên này, nhìn chằm chằm mông vểnh tròn vo của Ngọc Hồng Trang, gần như ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ dâm tà, như thể báu vật ngực lớn, không ít nam nhân lúc này chỉ ảo tưởng có thể đặt báu vật này dưới người, hung hăng mà khinh nhờn bộ ngực kinh thiên động địa kia, sau đó đặt dưới thân hung hăng chơi, nghe tiếng rên tiêu hồn của nàng.

Vừa mới tới lầu hai, Ngọc Hồng Trang đã kêu lên quyến rũ:

- Đương gia, Từ công tử tới đây chơi hai lượt, còn chưa tới nghênh đón!

Giọng nói chưa dứt, một người đã đi ra từ căn phòng bên cạnh, cười to nói:

- Từ công tử đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa, thất lễ thất lễ!

Trong giọng nói, người nọ đã chắp tay lên.

Doanh Nhân nhìn thấy người nọ, không kìm nổi lùi ra sau hai bước, hơi giật mình, mà Phùng Ngọc Mã đã hơi tiến lên, thần tình lạnh lùng, ánh mắt giống như lưỡi đao.

Vị nam tử đi ra này, nhìn qua không đến 40 tuổi, nhưng diện mạo hung ác, cũng hiếm thấy.

Gã thân hình cao lớn, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt thật lớn, miệng rộng mũi cao, hơn nữa trên đầu không có một ngọn cỏ, càng hung hãn chính này, không ngờ bên mặt trái người này có một vết sẹo thật sâu, có vẻ vô cùng dữ tợn.

Người này đã chắp tay cười nói:

- Từ công tử không cần giật mình, trên trời ban cho ta khuôn mặt này, ta cũng không có cách nào khác. chẳng qua tới Thuận Xương phường này, chính là bạn bè của Hổ Phích Lịch ta, nhất định phải chơi vui vẻ!

Ngọc Hồng Trang cười ha ha, ngọn núi trước ngực ba đào nhộn nhạo, rung rung, quyến rũ nói:

- Từ công tử, đây là phu quân của ta, họ Hoàng, đại danh gọi là Hoàng Như Hổ, người ngoài đều hắn Hổ Phích Lịch, đừng nhìn bộ dạng hắn xấu, người lại vô cùng tốt, ngài cũng không nên sợ hãi!

Nàng vừa nói lời này, mắt vài người gần như đều trợn lên.

Ngọc Hồng Trang dáng người nóng bỏng, phong tình quyến rũ, xem tuổi nhiều nhất chẳng qua hai mươi hai hai mươi ba tuổi, nhăn mày cười thậm chí là một tư thế câu hồn lạc phách, đó là báu vật gợi cảm hiếm thấy.

Mà Hoàng Như Hổ cao lớn thô kệch, diện mạo xấu xí, giống như ác quỷ địa ngục, bất kể ai nhìn thấy hai người này, đều không có khả năng nghĩ tới thành vợ chồng.

Phùng Ngọ Mã ở bên nghe thấy, trong mắt xẹt qua tia cười lạnh, Sở Hoan từ đầu đến cuối đều bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười, Doanh Nhân trợn trừng mắt, chỉ cảm thấy không thể tin nổi, thiện hạ này thật sự có đủ chuyện lạ, một báu vật gợi cảm như vậy không ngờ gả cho một nhân vật giống như dã thú, vừa nghĩ tới báu vật nhưu thế không ngờ uyển chuyển hầu hạ dưới thân ác hán này, Doanh Nhân quả thật cảm thấy hơi chua xót trong lòng.

- Mời!

Hoàng Như Hổ khoát tay, mời Doanh Nhân vào phòng, nếu chỉ một người Doanh Nhân, gã tuyệt đối không dám đi vào, nhưng hôm nay bên người có Phùng Ngọ Mã vị Bách hộ Thần Y Vệ này, hơn nữa còn có Vệ tướng Cấm vệ quân Sở Hoan này, Doanh Nhân nắm chắc trong lòng, vào phòng, liền thấy trong phòng vô cùng đơn giản, một chiếc bàn, mấy chiếc ghế dựa, trên bàn đặt cốc đánh bạc.

Gã cũng không biết cốc đánh bạc, cầm lấy nhìn xem, bên trong còn có ba con súc sắc, Hoàng Như Hổ đã ngồi xuống đối diện Doanh Nhân, cười hỏi:

- Từ công tử, không biết ngài muốn đánh cuộc lớn thế nào? Nơi này thấp nhất một ngàn lạng!

Trong nhất thời Doanh Nhân không rõ, Ngọc Hồng Trang đã cười ha ha nói:

- Từ công tử chính là công tử phóng khoáng, một ngàn lạng bạc chỉ sợ quá nhỏ rồi!

Mặt ngọc quyến rũ của nàng trắng nõn, đôi mắt ngậm cười, thốt ra lời này, Doanh Nhân cảm thấy được hơi lâng lâng, cũng không để ý cái khác, bày tất cả ngân phiếu trong tay áo ra, đặt trên bàn nói:

- Đây là bạc ta mang tới, các ngươi… các ngươi nói ta nên đánh cuộc thế nào?

Gã nghĩ tới Sở Hoan, nhìn Sở Hoan nói:

- Đúng rồi, Sở Hoan, ngươi là người ở đây, ngươi tới nói, chúng ta nên đánh cuộc như thế nào?

Sở Hoan thản nhiên cười nói:

- Nếu ta là công tử, thì sẽ không đánh cuộc!

Hoàng Như Hổ lập tức nhíu mày, trong đôi mắt Ngọc Hồng Trang xẹt qua dị sắc, nhưng lập tức liền cười rộ lên:

- Vị Sở công tử này nói đùa, tới nơi này, nếu không đánh bạc một phen, chẳng phải là tiếc nuối?

Sở Hoan cười nói:

- Nếu lúc đi ra không còn một xu, ta sẽ càng cảm thấy tiếc nuối!

Hoàng Như Hổ thô lỗ nói:

- Lời này của các hạ có ý tứ gì?

Sở Hoan vẫn thản nhiên cười nói:

- Cũng không có ý gì, chỉ là cảm tháy nếu Hoàng lão bản mở đổ phường, như vậy kỹ thuật đánh bạc tinh thông, vị Từ công tử này của chúng ta mới đến, chưa chắc là đối thủ của Hoàng lão bản.

Trong lòng hắn hiểu được, Doanh Nhân vừa mới đến, tuy rằng cố gắng biểu hiện rất lão luyện, nhưng nơi chốn đều có vẻ non nớt, người như vậy, trong mắt người của đổ phường, đó là dê bò, huống chi Doanh Nhân mang theo một chồng ngân phiếu, số lượng thật không nhỏ, trong mắt Hoàng Như Hổ và Ngọc Hồng Trang này, lại là dê bò to béo.

Ngọc Hồng Trang đã cười khanh khách nói:

- Nghe ý tứ Sở công tử, là cảm thấy Từ công tử không có năng lực kia? Có phải ngài quá coi thường Từ công tử hay không? Ta lại cảm thấy Từ công tử khí chất cao quý, không phải người phàm, ván bài này so sánh chính là vận đánh bạc, nếu vận khí không nhiều, thuật đánh bạc cao tới đâu, cũng không thể thắng lợi. Trái lại vận may cao, có ông trời phù hộ, thì bất kể làm gì, đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi… Sở công tử, ngài nói lời này của ta có đạo lý hay không?

Nàng ngồi xuống, một bàn tay đặt trên mặt bàn, nâng má thơm, thân thể hơi nghiêng về phía trước, y phục đang mặc kia muốn nứt ra, bộ ngực nhô cao về phía trước, bộ ngực vừa trắng lại vừa lớn, vô cùng no đủ, mơ hồ lộ ra khe ngực sâu không thấy đáy, trên khuôn mặt yêu mị phong tình vô hạn, mị hoặc như yêu.

Sở Hoan ồ một chút, từ chối cho ý kiến, lúc này Doanh Nhân cũng đã nóng nảy.

Gã là loạn thân phận nào, thận phận như vậy cũng đã nhất định lòng háo thắng rất mạnh, nghe Ngọc Hồng Trang dường như hơi coi khinh mình, lại khó có thể chịu được, đập bàn, hào khí ngất trời nói:

- Nơi này ta làm chủ, ta nói đánh cuộc thì đánh cuộc. Người kia… Hổ Phích Lịch đúng không, ngươi nói đi, chúng ta đánh cuộc như thế nào?

Thật ra gã cũng hiểu được lời Ngọc Hồng Trang có vài phần đạo lý, đánh bạc chính là so sánh vận khí, mình chính là con trai của thiên tử, nhất định phải được ông trời bảo hộ, chỉ là một cuộc đánh bạc nhỏ, tất nhiên là nắm chắc thắng lợi.

Tuy rằng gã chưa tự mình đánh cuộc, nhưng cũng từng nghe nói, cảm thấy đánh cuộc chính là việc kích thích, vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của vô số dân cờ bạc, cũng khiến gã muốn đánh cuộc một phen mới được.

Vốn lúc trước gã còn có vài phần ý tứ đối với Ngọc Hồng Trang, nhưng biết được Ngọc Hồng Trang đã là vợ người, thì không còn tâm tư kia, nhưng có thể biểu lộ mặt mày rạng rỡ trước mặt báu vật ngực lớn này, gã cũng hiểu được là một việc cực kỳ thích thú.

Doanh Nhân muốn đánh cuộc, Tôn Đức Thắng và Phùng Ngọ Mã tự nhiên không dám nói chữ không, Sở Hoan cũng là chuyện không liên quan tới mình, tự nhiên không nói nhiều, Hoàng Như Hổ bên kia đã cười hỏi:

- Từ công tử, ngài muốn đánh cuộc thế nào?

Doanh Nhân nào biết đánh cuộc thế nào, hỏi ngược lại:

- Ngươi nói đánh cuộc thế nào?

Hoàng Như Hổ cười nói:

- Đánh cuộc ván lớn, bình thường đều là đánh theo khuôn sáo cũ, chính là so lớn nhỏ, như vậy rất sòng phỏng dứt khoát!

- Được, liền so lớn nhỏ!

Cảm giác được đôi mắt câu hồn của Ngọc Hồng Trang đang đánh giá mình, Doanh Nhân hưng phấn trong lòng, hào khí vạn trượng nói.

Ngọc Hồng Trang cười lên khach khách, vô cùng kiều mỵ, nâng tay dựng một ngón ngọc dài nhỏ, khen nói:

- Từ công tử quả nhiên là hào khí, ta từng gặp nhiều khách nhân như vậy, so hào sảng, không ai bằng Từ công tử!

Hoàng Như Hổ cũng cười ha ha nói:

- Sảng khoái!

Gã đẩy cốc đánh bạc tới Doanh Nhân, nói:

- Từ công tử là khách, mời ngài trước, lại không biết Từ công tử đánh một ván này bao nhiêu?

Doanh Nhân đẩy ngân phiếu trên bàn lên:

- Trên người bản công tử chỉ có như vậy, liền đánh cuộc như vậy!

Hoàng Như Hổ quả thật hơi kinh ngạc, gã đánh giá Doanh Nhân hai lượt, trong lòng quả thật hơi hồ nghi, tuy nói tiểu tử này nhìn qua rất non nớt, nhưng mấy người bên cạnh dường như cũng không ngu ngốc, tiểu tử này quả thật là một con dê đợi làm thịt hay là giả chết bắt quạ, thật đúng là chưa biết được.

Ngọc Hồng Trang cười quyến rũ nói:

- Từ công tử thật có hào khí vung tiền như rác.

Nàng liếc Hoàng Như Hổ một cái, nói:

- Đương gia, Từ công tử đây thật sự là đánh cuộc lớn!

Khi nói chuyện, nàng đã cầm lấy ngân phiếu của Doanh Nhân, đếm đếm, cười khanh khách nói:

- Từ công tử nơi này cộng lại là 3800 lạng ngân phiếu!

Nàng nũng nịu kêu:

- Người tới!

Một hán tử từ bên ngoài tiến vào, khom người nói:

- Hồng tỷ!

Ngọc Hồng Trang nói:

- Lấy ngân phiếu 3800 lạng bạc tới đây!

Hán tử lập tức mang ngân phiếu tới, giao vào tay Ngọc Hồng Trang. Ngọc Hồng Trang cũng để trên bàn quyến rũ cười nói:

- Từ công tử một ván định thắng thua, quả nhiên là khí phách, ta thích nam nhân có khí phách như vậy, chỉ cần Từ công tử thắng, ngân phiếu nơi này đều là của công tử!

Nói xong, đôi mắt quyến rũ đảo quanh, xinh đẹp lung linh, quả nhiên là phong tình vô hạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio