Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 264: thêm một chữ “vạn”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong thạch thất, Sở Hoan và công tử áo lam xuất hiện một loại kịch chiến kỳ dị. Tuy rằng Tử Vong khúc bị phá hỏng, nhưng công tử áo lam vẫn không ngừng thổi sáo, cứ mỗi lần y thổi ra tiếng sáo, Sở Hoan lại dùng đao gõ xuống mặt đất.

Sở Hoan không thể dừng gõ đao, một khi hắn dừng lại, công tử áo lam sẽ khôi phục âm khúc, trong nháy mắt sẽ khiến não người khác lâm vào mê loạn.

Sở Hoan một mặt gõ xuống mặt đất, một mặt từ từ tiếp cận công tử áo lam. Công tử áo lam vừa thổi sáo vừa lùi về phía sau, xem thái độ của y thì dường như đang chậm rãi lùi về bên trong thông đạo, tạm thời muốn bỏ chạy.

Doanh Nhân trơ mắt nhìn Nguyên Vũ chết trong tay mình, lòng vừa bi thương vừa phần nỗ, gã ngẩng cao đầu, nhìn về phía công tử áo lam. Tuy rằng Sở Hoan và công tử áo lam thái độ kỳ quặc nhưng Doanh Nhân lúc này vẫn phát hiện ra Sở Hoan gõ đao lên mặt đất nhất định là để kiềm chế tác dụng của tiếng sáo.

Doanh Nhân liếc mắt sang bên cạnh, đưa tay ra cầm lấy cây đao, chậm rãi đứng dậy, chỉ thẳng đao về phía công tử áo lam.

Công tử áo lam cũng phát hiện ra Doanh Nhân có động tĩnh, lòng âm thầm kêu khổ.

Lúc trước y và công tử vân hổ phối hợp người thổi sáo kẻ chém giết đắc ý vô cùng, nhưng thế cục thay đổi, công tử vân hổ đã chết, đồng bạn phối hợp ăn ý nhất của mình không thể hỗ trợ gì, mà lúc này Sở Hoan lại phá hỏng âm luật, hai người kỳ phùng địch thủ, có thêm Doanh Nhân dĩ nhiên sẽ mang đến nguy hiểm lớn.

Y không dám lùi lại nhanh, vì sợ ảnh hưởng hơi thở, làn điệu lệch lạc, khi còn cách cửa vào thông đạo một đoạn ngắn thì bị Doanh Nhân phát hiện, bước lên vài bước ngăn ở lối vào, chặn đường lui của công tử áo lam.

Công tử áo lam nổi cả gai ốc.

Y vốn tưởng rằng Doanh Nhân trốn trong địa đạo đã là con ba ba trong hũ, mình chỉ cần thò tay vào bắt mà thôi. Nhưng xem tình thế trước mắt, hũ vẫn là hũ, nhưng con ba ba bây giờ lại chính là mình.

Doanh Nhân không nói hai lời, huy đao lên chém về phía công tử áo lam, thế đao tỏ ra khá uy mãnh.

Sở Hoan thấy thế hạ giọng nhắc nhở:

- Điện hạ cẩn thận…

Hắn biết công tử áo lam chẳng những giỏi dùng âm luật hại người mà còn một tay công phu ám khí, chỉ sợ lúc này công tử áo lam xuất chiêu Doanh Nhân không dễ dàng thoát được.

Gần như đồng thời, công tử áo lam quả nhiên vung tay lên, hàn tinh bắn ra mấy cái, cũng trong nháy mắt, Doanh Nhân lớn tiếng kêu lên:

- Sở Hoan động thủ!

Gã vốn là tiến lên huy đao bổ về phía công tử áo lam, nhưng chỉ tiến lên hai bước, cả người lại đảo mạnh nhanh chóng thối lui.

Doanh Nhân kinh nghiệm thực chiến không nhiều, nhưng không phải là ngu dốt, gã tất nhiên biết công tử áo lam bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ra ám khí.

Gã nhìn công tử áo lam và Sở Hoan giằng co một chỗ cho nên cố ý khiến công tử áo lam phải xuất chiêu, chỉ cần âm luật bị đứt quãng, Sở Hoan có thể tìm cơ hội ra tay. Gã bổ đao về phía công tử áo lam thực tế là hư chiêu, trước khi ra chiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, mặc kệ công tử áo lam có ra tay hay không cũng phải tránh bằng mọi giá.

Gã không biết chiêu nhỏ này của mình giá trị thật lớn.

Công tử áo lam lúc này thầm nghĩ cách thoát thân, nhìn thấy Doanh Nhân chặn đường thoát, thậm chí huy đao về phía mình, dĩ nhiên không ngồi chờ chết, đánh ra ám khí. Doanh Nhân sớm có chuẩn bị nên ám khí đều bị hụt. Mà Sở Hoan lúc này đã nhân cơ hội đó một đao như báo vồ nhằm thẳng về phía công tử áo lam.

Công tử áo lam biết một đao này của Sở Hoan đầy uy lực, y nhanh chóng lui về phía sau chạy vào thông đạo, ai ngờ chỉ mới lui được hai bước, đột nhiên cảm thấy đùi đau nhức, chính là Doanh Nhân thừa cơ nằm trên mặt đất một đao chém trúng chân.

Doanh Nhân võ công tuy không thể coi là cao thủ, nhưng dù sao cũng là Hoàng tử Đại Tần hiển nhiên có luyện qua ít công phu.

Một đao này lực đạo mười phần.

Máu tươi phun ra, công tử áo lam chân bị chém trọng thương, Sở Hoan lúc này đao phong như băng ào đến trước mặt.

Công tử áo lam công phu lẩn tránh vốn không kém nhưng giờ phút này vừa bị Doanh Nhân chém trúng chân, Sở Hoan xuất đao lại vừa nhanh vừa mạnh, y nhất thời không thể né tránh, chỉ có thể phất tay dùng cây sáo ngăn cản.

Kenh!

Một tiếng chát vang lên, câu sáo của công tử áo lam dùng để ngăn cản Sở Hoan đã bị chém đứt thành hai đoạn, đại đao thế công không giảm, chém tiếp vào đầu vai công tử áo lam, máu bắn ra tung tóe, một cánh tay của công tử áo lam văng ra từ trong sương máu.

Công tử áo lam thất kinh không hiểu gì cả.

Cây sáo này của y được chế bằng vật liệu kỳ lạ, nhìn qua vô cùng tinh xảo nhẹ nhàng nhưng cứng cỏi vô cùng, đao kiếm chém vô số lần cũng không thể làm tổn thương.

Nhưng lúc này không ngờ bị một đao chém gãy, làm sao y không sợ hãi cho được?

Y tuy tằng cảm thấy đại đao màu đỏ thẫm kia có chút cổ quái, nhưng căn bản không thể ngờ uy lực lại dũng mãnh như vậy. Đao này quả nhiên là thần khí, không có gì không thể phá.

Y cũng là hạng người rắn rỏi, bị chém đứt một cánh tay nhưng không hề kêu lên một tiếng, ngược lại toàn thân bay lên, cánh tay còn lại bắn ám khí về phía Sở Hoan.

Sở Hoan lúc nào cũng phòng bị công tử áo lam dùng ám khí, đại đao xoay chuyển, lenh kenh mấy tiếng, ám khí đều bị đánh rớt, hắn chỉ đao về phía trước, giọng lạnh lùng:

- Ngươi chạy không thoát!

Sở Hoan trong lòng lúc này cũng hiểu, công tử áo lam tuy rằng có thể thổi âm luật quỷ dị, thậm chí một tay ám khí công phu nhưng nếu đối đầu thì còn kém xa công tử vân hổ.

Lúc này cây sáo đã bị gãy, uy hiếp lớn nhất đã bị tiêu trừ, hơn nữa một cánh tay cũng bị đứt, Sở Hoan tự tin người này không còn đường trốn.

Doanh Nhân cũng đã đứng dậy, đi đến bên người Sở Hoan, căm tức nhìn công tử áo lam giận dữ nói:

- Sở Hoan, giết chết tên nghịch tặc này.

Sở Hoan đáp:

- Điện hạ, lần này đến tột cùng là ai đứng sau lưng sai khiến, cần thẩm vấn để lấy khẩu cung.

Công tử áo lam lúc này dùng tay bịt đầu vai lại, ngăn máu tươi tiếp tục chảy ra, nhưng máu vẫn tràn ra qua các kẽ hở, y thoạt nhìn vô cùng khổ sở nhưng nghe Sở Hoan nói như vậy lập tức cười ha hả:

- Đừng hy vọng moi được lời nào từ ta. Chỉ si tâm vọng tưởng mà thôi.

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Ngươi ám sát Điện hạ, tội phải xử tử, nếu thành thẩn khai báo, Điện hạ có thể xử lý nhẹ hơn.

Công tử áo lam biết không thể có may mắn thoát thân, lắc đầu nói:

- Sở Hoan, lần này thất bại ta đúng là tâm phục khẩu phuc, không thể tưởng được ngươi có thể tìm được sơ hở trong âm luật của ta.

Sở Hoan nói:

- Thuật tà ma ngoại đạo không đáng nhắc tới, không chịu nổi một kích.

Công tử áo lam cười ha hả, rồi thở dài:

- Chỉ tiếc ta chỉ mới học được da lông bên ngoài, chờ ngươi gặp được cao thủ chân chính, sẽ không còn dám nói như vậy nữa…

Đôi mắt y dần ngập tràn hàn khí:

- Sở Hoan, lần này ngươi phá thần thuật của ta, người đó nhất định sẽ giết chết ngươi bằng thần thuật, ngươi yên tâm, ngươi chắc chắc sẽ gặp…

Sở Hoan lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi đến tột cùng là ai?

Công tử áo lam hào quang trong mắt ảm đạm dần:

- Phượng Hoàng Niết bàn, chờ lúc ta tái sinh, sẽ có được thập bội pháp lực. Sở Hoan, ngươi chết chắc không thể nghi ngờ.

Y nói xong câu đó, toàn bộ thân thể từ từ xuội lơ xuống, giống như đám bùn nằm trên mặt đất, thất khiếu đều rỉ máu.

Sở Hoan giật mình kinh hãi. Doanh Nhân cũng hoảng hồn hỏi:

- Sở Hoan, hắn… hắn làm sao vậy?

Sở Hoan quan sát vài lần, rồi thở dài:

- Điện hạ, hắn đã uống thuốc độc tự sát.

Công tử áo lam thất khiếu đổ máu, da mặt tái xanh, hiển nhiên là trúng độc.

Người này đáng được coi là xem cái chết như không.

- Nhưng chúng ta không thấy hắn uống thuốc độc…

Doanh Nhân vẫn còn nghi hoặc.

Sở Hoan đáp:

- Trong miệng hắn chắc chắn có giấu độc dược.

Trong lòng thì vô cùng thất vọng. Công tử áo lam vừa chết, manh mối bị chặt đứt, đến tột cùng ai là kẻ đứng sau màn ám sát Doanh Nhân chưa thể biết được.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Sở Hoan lập tức cầm ngang Huyết Ẩm đao đưa ra trước mặt Doanh Nhân, cung kính nói:

- Điện hạ, tình thế cấp bách nhất thời đã chiếm dụng bảo đạo, mời Điện hạ giáng tội.

Doanh Nhân xua tay nói:

- Tính mệnh bổn vương là do ngươin cứu, ngươi có công lớn như thế, làm sao còn giáng tội?

Sở Hoan lúc này trong lòng cũng thán phục. Huyết Ẩm đao sau khi dính máu, thân đao không ngờ không hề lưu lại một vết máu, quả thật là bảo đao giết người không thấy máu.

Sở Hoan đột nhiên nhớ đến chuyện gì, quay đầu lại nhìn thấy Phùng Ngọ Mã đang nằm trong vũng máu, liền bước nhanh đến, chỉ thấy toàn thân gã đầy vết thương, vội vàng đưa tay lên chóp mũi, không ngờ thấy gã vẫn còn thở, vô cùng mog manh, lập tức không do dự nói:

- Điện ha, Phùng Bách hộ còn sống!

Hắn nhanh chóng lấy từ trên người Phùng Ngọ Mã một bình sứ nhỏ nói:

- Điện hạ, đây là Kim Sang dược, có thể cầm máu. Phùng Bách hộ mất máu quá nhiều, nếu không cầm máu thì vô phương cứu chữa.

Miệng vừa nói hắn vừa lấy Kim Sang dược ra, nhanh chóng rịt thuốc khắp người Phùng Ngọ Mã.

Trên người Phụng Ngọ Mã có chừng mười lăm mười sáu vết thương, môt lọ Kim Sang dược phải đổ hết ra dùng. Sau khi rịt thuốc vào vết thương, Sở Hoan xé xiêm y của công tử vân hổ, băng bó vết thương trên người Phùng Ngọ Mã lại.

Phùng Ngọ Mã cắn chặt hàm răng, hai mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh, có thể thấy thương thế rất nặng. Tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng Sở Hoan không biết gã có thể cầm cự bao lâu nữa.

Doanh Nhân chạy tới bên người Nguyên Vũ quỳ xuống, vẻ mặt ảm đạm.

Sở Hoan xử lý xong vết thương của Phùng Ngọ Mã, đem gã đặt nằm trên mặt đất, quay đầu nhìn Doanh Nhân hỏi:

- Điện hạ, Trang chủ…

- Hắn chết rồi!

Doanh Nhân bi thương nói:

- Hắn đỡ cho bổn vương một đao. Bổn vương vẫn nghi ngờ hắn có rắp tâm, là bổn vương trách nhầm hắn.

Sở Hoan thở dài.

Doanh Nhân ngẩng đầu nhìn Sở Hoan nói:

- Trước khi đi, hắn nói hắn còn một nữ nhi, nếu hắn nói thật, thì đó chính là biểu muội của bổn vương.

Sở Hoan nhíu mày, nghĩ đến gian phòng có mùi son phấn bị che giấu, có thể đó là phòng ở của con gái Nguyên Vũ, người không biết đang ở đâu, liền hỏi:

- Có biết tung tích của nàng không?

Doanh Nhân lắc đầu:

- Hắn nói bị đám thích khách này mang đi, hiện giờ thích khách đã chết, cũng không biết tìm nàng ở đâu

Sở Hoan an ủi:

- Điện hạ không cần lo lắng, quay về âm thầm cho người điều tra nghe ngóng, nhất định sẽ tìm ra!

Hắn đi đến bên cạnh công tử vân hổ, đưa tay len sờ soạng cố gắng tìm xem có manh mối nào không?

Sau khi xé rách áo gã, lộ ra phần ngực, Sở Hoan ngẩn ra, trong mắt thoáng có chút giật mình.

Chỉ thấy trên ngực của công tử vân hổ không ngờ cũng có nét vẽ. Sở Hoan thấy rõ ràng cũng là một chữ “vạn”, nháy mắt nhớ tới Lưu Tụ Quang bị mình giết ở am Tĩnh Từ cũng có chữ “vạn” trước ngực. Ký hiệu và vị trí giống nhau như đúc. Sở Hoan đột nhiên trầm xuống khi nghĩ rằng công tử vân hổ này và Lưu Tụ Quang có mối liên quan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio