Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 267: bắt hung phạm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

La Thế Lương lúc này cả kinh không phải nhỏ, mắt thấy năm sáu tên kỵ binh lập tức ngã xuống, những người khác lúc này đâu còn chú ý bắn tên, đều quay đầu lại, có người kêu lên:

- Không tốt, nơi này có mai phục... !

Trong nhất thời người kêu ngựa hí, thế trận hình quạt đã tán loạn.

Sở Hoan cũng không biết tại sao lại xảy ra biến cố như thế, nhưng hắn nắm lấy cơ hội đối phương bối rối, lôi Doanh Nhân tránh về bụi cỏ một lần nữa, bên tai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên từng đợt, thoáng nhìn bộ hạ của La Thế Lương từng người ngã xuống đất, biết rõ nhân mã của La Thế Lương bị một đám người khác đánh lén.

Dù sao La Thế Lương cũng không phải nhân vật tầm thường, chính là võ tướng kinh nghiệm già dặn, lạnh lùng nói:

- Xuống ngựa, dùng ngựa yểm hộ.

Trong chớp mắt thủ hạ gã đã bị thương gần mười người, những người khác nhanh chóng xuống ngựa, lại nghe được tiếng ngựa hí vang lên, đã có vài con ngựa trúng tên. La Thế Lướng thả người tránh sau một con ngựa, lấy một bộ cung tên bên cạnh thi thể bộ hạ, trong bóng tối, bắn tên về phía trước.

Hai bên bắn tên, tiếng vun vút vang lên.

Sở Hoan cùng Doanh Nhân trốn vào lùm cây, trên người bị gai đâm làm thương rất nhiều chỗ, mu bàn tay Sở Hoan cũng bị năm sát vết thương, nhưng giờ phút này chuyện quá khẩn cấp, ai cũng không quan tâm điều này.

Trong bóng tối, hai bên đều có người trúng tên, La Thế Lương trái lại không sợ hãi, liên tục bắn ra vài tên, lập tức ra hiệu, liền có ba gã bộ hạ trên mặt đất bò qua phía trái, hai gã bộ hạ bò qua phía phải, chỉ còn lại năm sáu người bắn về phía trước, hiển nhiên là muốn vây quanh đối phương.

La Thế Lương rất giảo hoạt, kêu lớn:

- Các ngươi là nhân mã nào? Vì sao ra tay đánh lén?

Gã đang cố ý dụ dỗ đối phương, khiến đối phương tập trung chú ý tới chính diện, để bộ hạ đánh lén hai bên có thể thuận lợi vây quanh bên cạnh.

Đối phương cũng không phát ra một tiếng, chỉ bắn tên như mưa.

La Thế Lương lại kêu lớn:

- Xem ra các ngươi quả thật là hạng đạo chích sợ đầu sợ đuôi. Các ngươi thật sự có loại, đi ra đao thật thương thật đánh một hồi, giấu đầu giấu đuôi như thế, không phải cách làm của đại trượng phu.

Giọng gã thật lớn, liền có vô số tên bắn tới gã, gã tránh sau xác ngựa, co dưới mặt đất, tên đều trúng trên xác ngựa.

Khóe miệng La Thế Lương nộ ra nụ cười lạnh.

Gã cố ý bại lộ thân phận của mình, trên thực tế muốn dẫn sự chú ý của đối phương đi, thấy bộ hạ hai bên đã kéo ra một cự ly, không khỏi đắc ý.

Gã có thể đoán được từ số lượng tên, người của đối phương chẳng qua hơn mười người, cũng không nhiều, hai cánh vòng qua, đánh lén từ bên, chắc chắn có thể giết vài người của đối phương, hơn nữa có thể khiến đối phương rơi vào hỗn loạn, đến lúc đó cường công chính diện, phần thắng rất lớn.

Chợt nghe bên kia rốt cuộc truyền đến giọng nói:

- La Thế Lương ngươi lén lén lút lút, cũng không phải hạng người quang minh chính đại gì.

Giọng nói kia truyền đến xa xa, La Thế Lương nghe vào tai, biết đối phương đã rõ ràng thân phận của mình.

Ba gã bộ hạ của La Thế Lương vòng qua bên trái lặng yên không tiếng động mà lẩn ra xa, ẩn vào trong bóng tối, đi tới bên cạnh một sườn đất rất thấp, lập tức cẩn thận vòng qua bên trái theo sườn đất nhỏ này.

Lập tức, một người phía trước dừng lại, ra hiệu bằng tay, hai gã đồng bạn đều dừng lại, giương cung cài tên, lúc này bọn họ cũng mơ hồ chứng kiến bóng người chớp động không xa phía trước, biết rõ chỗ đó là địch nhân.

Đối phương hiển nhiên không ngờ có người vây quanh, chỉ liên tục bắn tên với đám người La Thế Lương đối diện.

Ba người giương cung cài tên, tự mình nhằm một người, đang muốn bắn tên, chợt nghe được một tiếng kêu đau đớn, lập tức máu tươi phun trào, một người ngã xuống đất, một thứ bay thẳng ra ngoài, đồng bạn đều lắp bắp kinh hãi, thấy rõ thứ bay ra đúng là đầu người.

Trong lúc hai người giật mình, cảm giác được kình phong chợt nổi sau lưng, biết rõ bị người đánh trộm. Một người còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy cổ mát lạnh, yếu hầu đã bị cắt đứt trong nháy mắt.

Người còn lại cũng cơ cảnh, biết chuyện không ổn, lăn một vòng tại chỗ, cảm giác được kình phong đánh tới, dưới tình thế cấp bách, một chân đá ra, ánh đao lóe lên, đại đao vung qua, chân người này bị đại đao chém đứt, bay ra ngoài, nhịn không được hét thảm một tiếng.

Gã hét thảm một tiếng, bên kia liền có người cao giọng nói:

- Mọi người chú ý, địch nhân vây hai bên.

Lập tức thấy bóng người chớp động, lại truyền tới một giọng nói:

- Ôi, lão Vương, để ngươi xem đằng sau ta, ta trúng tên rồi, ta trúng tên rồi.... !

- Hô to hô nhỏ cái gì.

Một giọng nói đáp lại:

- Trúng một tên vào mông, không chết được.

Tiếng kêu thảm thiết của người gãy chân bên này dừng lạir ất nhanh, đã bị một đao chặt đầu.

Người ra tay, tự nhiên là Sở Hoan.

Bộ hạ La Thế Lượng tập kích đột nhiên, nhất thời không cách nào bận tâm Sở Hoan cùng Doanh Nhân, bị hai người trốn vào trong bụi cỏ. Sở Hoan ẩn trong bụi cỏ, nhìn thấy rõ ràng hành động của bộ hạ La Thế Lương.

Hắn chứng kiến La Thế Lương ra hiệu bằng tay, có người phân ra trái phải, lập tức rõ ràng La Thế Lương chuẩn bị tập kích địch nhân từ hai cánh, hắn nhất thời cũng không rõ ràng lắm lai lịch kẻ địch La Thế Lương là ai, cũng không muốn quan tâm.

Hắn tự nhiên cũng sẽ không chờ đợi trong bụi cỏ, thấp giọng nói vài câu cùng Doanh Nhân, liền cõng Phùng Ngọ Mã lên, mang theo Doanh Nhân từ trong bụi cỏ di chuyển qua trái, thừa dịp này chuẩn bị rời đi.

Lúc này nếu không nhân cơ hội rời đi, đúng thật là quá ngu xuẩn.

Trong bụi cỏ phần lớn là cây gai, Doanh Nhân bị gai đâm, cũng không dám kêu ra tiếng. Tuy trên người Sở Hoan cũng bị gai đâm nhiều chỗ, nhưng cũng không rên một tiếng, ngay cả lông mày cũng không nhăn.

La Thế Lương truyền đến tiếng kêu, Sở Hoan tự nhiên cũng rõ ràng suy nghĩ của gã, trong lúc đó nghe được bên kia có tiếng đáp lại, vừa nghe giọng nói, thân thể Sở Hoan chấn động, tiếp theo lộ ra sắc mặt vui mừng.

Hóa ra người đối đáp với La Thế Lương, đúng là Lý Mão Thỏ.

Sở trường lớn nhất của Sở Hoan, chính là trí nhớ kinh người, gần như có thể nói gặp qua không quên được, tuy hắn và Lý Mão Thỏ ở cùng một thời gian ngắn, Lý Mão Thỏ cũng khó nói vài lời, nhưng Sở Hoan vẫn nhớ rõ ràng giọng nói của gã.

Nếu không có trí nhớ như thế, đêm đó La Đa truyền thụ cho hắn khẩu quyết ‘Long Tượng Kinh’, hắn cũng sẽ không dễ dàng nhớ kỹ khẩu quyết này trong lòng như vậy.

Đã biết đám người Lý Mão Thỏ đuổi tới kịp thời, Sở Hoan tự nhiên sẽ không rời đi, buông Phùng Ngọ Mã, thấp giọng nói vài câu với Doanh Nhân, bản thân lại nắm Huyết Ẩm Đao, lần mò đi theo ba người sang bên trái.

Đợi cho ba người cài tên muốn bắn, Sở Hoan đã lặng yên không tiếng động tiến đến sau lưng họ, không nói hai lời, vung tiên chém đầu tên binh sĩ đầu tiên, lập tức lại giết hai người. Võ công của hắn cao hơn ba người này rất nhiều, hơn nữa đánh lén đột nhiên, giải quyết ba người rất lưu loát.

Chẳng những hắn chém chết ba gã địch nhân trong chốc lát, hơn nữa biết tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên này cũng khiến đám người Lý Mão Thỏ cảnh giác, Lý Mão Thỏ ra hiệu, trận hình lập tức thay đổi.

La Thế Lương nghe được phía trái truyền đến tiếng kêu thảm thiết, biết rằng không ổn, trong lòng tức giận, chợt nghe bên phải cũng truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Lý Mão Thỏ đã sai người bắn qua bên phải, bắn chết một người, người còn lại thấy đồng bạn chết, tên bắn loạn tới, nơi nào dám động thủ, quỳ rạp xuống đất bò trở về, Lý Mão Thỏ đã sớm phân phó hai người thừa dịp bóng đêm lần qua.

Bên người La Thế Lương còn lại ba bốn người, lúc này tên không còn lại mấy, rốt cuộc nghĩ tới Doanh Nhân trong bụi cỏ đằng sau, trong lòng lắp bắp kinh hãi, nếu để Doanh Nhân chạy mất, quả thật chuyện lớn không ổn.

Gã lăn vài cái trên mặt đất, tới bên cạnh lùm cây, cẩn thận nhìn vào bên trong, nơi nào có tung tích Doanh Nhân.

Trong lòng gã buồn bực vạn phần, nghe được bên kia lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, là bộ hạ của gã đã bị bắn chết.

Lúc này lại nghe bên phải có vài tên bắn tới, lập tức rõ ràng, biện pháp đánh bọc của gã không thể thành công, đối thủ sử dụng ngược biện pháp này, trái phải đánh tới.

Trong lòng của gã rõ ràng, lúc này đối phương chiếm ưu thế nhân số, bản thân đang ở hạ phong, ngựa đã bị bắn chết hơn phân nửa, thấy cách đó không xa còn có một con ngựa, La Thế Lương chạy tới, xoay người lên ngựa, vung cương muốn thoát đi.

Biết rõ địch không lại, La Thế Lương tự nhiên không muốn ở lại chỗ này chờ chết.

Gã vung cương phi đi không bao xa, chợt thấy một bóng đen bổ nhào phía trước, La Thế Lương nâng cung tên, không nói hai lời, bắn một mũi tên theo bóng người kia.

Bóng người kia lại tránh né linh hoạt, tuấn mã chạy đến, thân thể người đó khom xuống, đại đao vung ra, một đao chém đứt đùi ngựa, tuấn mã hí lên một tiếng, chạy như bay ngã quỵ về phía trước.

La Thế Lương sắc mặt đại biến, hai chân đạp một cái lên bàn đạp, cả người lăng không bay lên, chỉ là theo quán tính thân thể của gã bay về phía trước.

Chưa rơi xuống đất, La Thế Lương đã cảm thấy đao phong đánh úp phía sau, cũng không dám do dự, lao ra phía trước vài bước, dưới chân xoay tròn, một chân quét về phía hạ bàn Sở Hoan.

Một đao chém đùi ngựa tự nhiên là Sở Hoan, hắn nhìn thấy La Thế Lương cưỡi ngựa muốn trốn, tự nhiên không có khả năng để gã thực hiện được.

Cái quét chân này của La Thế Lương lực đạo mười phần, Sở Hoan nhảy lên, vung đao chém tới. Thân thể La Thế Lương chém qua bên cạnh, lăn một vòng tại chỗ, trường cung trong tay đánh tới Sở Hoan. Sở Hoan vung đao chém trường cung, La Thế Lương nhân cơ hội phi thân tới, đánh ra một quyền, thẳng vào bụng Sở Hoan.

Sở Hoan uốn cổ tay, Huyết Ẩm Đao chém vào phía trong, chém thẳng tới cánh tay La Thế Lương. Nào ngờ La Thế Lương hết sức giảo hoạt, gã đánh một quyền về bụng Sở Hoan là hư chiêu, một cánh tay khác chống đỡ mặt đất, chân trái đá về phía cổ tay cầm đao của Sở Hoan, đốc độ cực nhanh, hơn nữa cố tình muốn đá gãy xương tay Sở Hoan, cho nên khí lực rất lớn.

Huyết Ẩm Đao trong tay Sở Hoan chém sắt như chém bùn, La Thế Lương đã lãnh hội lợi hại của nó, không dám coi thường, thầm muốn đá văng bảo đao trong tay Sở Hoan, nếu gã đoạt được, quả nhiên như hổ thêm cánh.

Một cước này nói đến là đến, mắt thấy đá vào cổ tay Sở Hoan. Sở Hoan lại nhẹ buông tay, bảo đao rời tay, gần như cùng lúc đó, một chân của Sở Hoan cũng đá ra. Tuy rằng một cước của La Thế Lương đá bay bảo đao, một cước cước của Sở Hoan lại đá trúng đầu vai La Thế Lương, La Thế Lương cảm thấy đầu vai đau nhức kịch liệt, cả người bị đá lăn về phía sau.

Gã nhớ kỹ phương hướng bảo đao bay đi, bổ nhào một cái, chịu đựng đau nhức, lăn về phía bảo đao, muốn nắm lấy bảo đao. Sở Hoan cũng đã phi thân qua, hai người cùng đoạt thanh Huyết Ẩm Đao kia.

Tốc độ hai người đều cực nhanh, giống như hai con báo, cách bảo đao gần như giống nhau, đều thò tay nắm lấy bảo đao. Đúng lúc này, một tiếng phốc vang lên, một mũi tên cắm trúng đầu vai La Thế Lương, thân thể La Thế Lương dừng lại, Sở Hoan đã đoạt được bảo đao, xoay người lại, lưỡi Huyết Ẩm Đao đã đặt trước yết hầu La Thế Lương.

- Động đậy nữa, cắt đứt cổ họng của ngươi!

Sở Hoan lạnh lẽo nhìn La Thế Lương, giọng nói như băng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio