Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 276: pháp trường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hầu Mạc Tín thấy khuôn mặt Lâm Đại Nhi như băng, trong lòng vẫn hơi sợ hãi, giọng nói dịu xuống:

- Đại Nhi, ta cũng là suy nghĩ vì đại cục. Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, chúng ta đều muốn làm chuyện lớn, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ ấy... !

- Câm mồm.

Lâm Đại Nhi thần sắc càng lạnh, cười lạnh nói:

- Việc nhỏ? Trong mắt ngươi, tính mạng Nhị thúc cùng Thiên Hữu ca là chuyện nhỏ?

Hầu Mạc Tín thầm muốn tát mình một cái, gã vốn muốn khuyên Lâm Đại Nhi, nói ra lời này, không lựa lời, lại khiến Lâm Đại Nhi càng giận thêm, vội nói:

- Đại Nhi, nàng hiểu nhầm, ta cũng vì tốt cho nàng. Nàng phải biết rằng, Đạo Môn cắm rễ chưa sâu tại Tây Sơn Đạo, đang bí mật phát triển, thậm chí quan phủ chưa phát giác thấy, nếu lần này động thủ, cho dù thành công hay thất bại, tất sẽ bạo lộ. Một khi quan phủ biết được, sau này phát triển ở Tây Sơn Đạo sẽ rất khó khăn. Quan trọng nhất chính là, cho dù lần này thành hay bại, nàng không thông báo Đạo Môn, tự tiện hành động, tất sẽ khiến Thiên Công tức giận... đến lúc đó... ài... !

Nói đến đây, gã ra vẻ lo lắng.

Lâm Đại Nhi thản nhiên nói:

- Không có Nhị thúc cùng Thiên Hữu ca, thì không có Sáp Huyết Hội, không có Sáp Huyết Hội, thì sao lại để cho Đạo Môn các ngươi lợi dụng? Mặc dù Nhị thúc và Thiên Hữu ca là người trong Đạo Môn, nhưng đầu tiên bọn họ là người của Sáp Huyết Hội.

Hầu Mạc Tín còn chưa từ bỏ ý định, khuyên nhủ:

- Đại Nhi, lúc này nàng vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ bẩm báo với Thiên Công. Việc này tính kế lâu dài, ta đi khuyên Thiên Công, để Thiên Công nghĩ biện pháp, đến lúc đó tất có biện pháp cứu Nhị đương gia. Nếu khiến Thiên Công tức giận, Đạo Môn chắc chắn sẽ trừng phạt nàng dựa theo giáo điều Đạo Môn, khi đó ta muốn cứu nàng cũng không được.

- Giáo điều?

Lâm Đại Nhi khinh thường cười lạnh:

- Đạo Môn ngươi có giáo điều Đạo Môn, Sáp Huyết Hội ta cũng có quy củ Sáp Huyết Hội. Hầu Mạc Tín, bản cô nương nói thật với ngươi, huynh đệ Sáp Huyết Hội, xưa nay cùng sống cùng chết. Mặc dù ngươi là người trogn Đạo Môn, cũng dùng thân phận Đạo Sứ gia nhập Sáp Huyết Hội của ta, chính là một phần tử của Sáp Huyết Hội ta, nếu ngươi có hai lòng, bản cô nương nhận biết ngươi, quy củ Sáp Huyết Hội không nhận biết ngươi.

Ngọc thủ của nàng vươn ra, rút chủy thủ trên bàn, điềm nhiên nói:

- Sắp hành động, ngươi ba phen mấy bận mê hoặc lòng người, tìm mọi cách quấy nhiễu, đó là đi ngược tâm tư các huynh đệ, ngươi đang muốn nếm thử quy củ Sáp Huyết Hội ta sao?

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi mang theo sát ý, Hầu Mạc Tín quả thật sợ hãi đối với nữ Diêm vương sấm rền gió cuốn này, cười khổ nói:

- Thôi, các nàng muốn, ta cũng mặc kệ. Chỉ là nàng cần gì phải hạ dược với ta?

Lâm Đại Nhi thản nhiên nói:

- Bởi vì bản cô nương không tin được ngươi.

Sắc mặt Hầu Mạc Tín biến đổi:

- Ngươi... !

- Bản cô nương lo lắng ngươi mật báo, làm hỏng chuyện lớn.

Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:

- Hạ dược với ngươi, chỉ là phòng bị ngươi.

Hầu Mạc Tín hơi tức giận nói:

- Lâm Đại Nhi, ngươi... ngươi đây là không coi ta trở thành người nhà.

- Cho tới giờ bản cô nương chưa từng tin tưởng ngươi.

Lâm Đại Nhi nói không chút khách khí:

- Ngươi luôn miệng nói người nhà, được, lần này bản cô nương cho ngươi một cơ hội. Bản cô nương biết rõ, phủ thành Vân Sơn, có người của các ngươi, bản cô nương đang lo nhân thủ không đủ dùng, nếu ngươi thật sự coi chúng ta trở thành người một nhà, liền điều ra vài người tới dùng.

Khuôn mặt nàng lạnh như băng, thản nhiên nói:

- Thật ra đây chính là giúp ngươi, chúng ta cùng sống cùng chết, nếu lúc này thất thủ, không cứu được Nhị thúc và Thiên Hữu ca, chúng ta cũng phải chết với bọn họ, bản thân ngươi không thể ngoại lệ, độc tính phát tác, không người giải độc giúp ngươi. Nếu đắc thủ, ngươi thành thật giữ quy củ, có lẽ bản cô nương còn có thể đưa thuốc giải ra, cho nên... Tốt nhất ngươi vẫn nên ngóng trông ngày mai chúng ta thuận lợi hết thảy!

Hầu Mạc Tín cắn răng nói:

- Lâm Đại Nhi, ngươi nhất định sẽ hối hận.

...

...

Nhiều ngày trước phủ Vân Sơn dán bố cáo toàn thành, sắp xử trảm một đám loạn đảng, thậm chí vẽ hình dáng tướng mạo đám loạn đảng ra, dán bên ngoài.

Kiều Minh Đường đứng đầy quan phủ Vân Sơn bố trí chặt chẽ chu đáo, mấy ngàn Cấm Vệ Quân đã phân bố các nơi trong thành.

Pháp trường thiết lập tại chợ bán thức ăn thành Tây, ngày mới sáng lên, hình đài đã dựng lên tại chợ bán thức ăn.

Không ít nơi tại Đế quốc Đại Tần nổi lên bạo động, đặc biệt Hà Bắc Đạo và Giang Hoài Đạo, loạn đảng đã tạo thành kết quả, uy hiếp rất lớn đối với sự ổn định của Đế quốc Đại Tần.

Có lẽ các dân chúng không biết, nhưng không ít quan viên triều đình biết được, Thanh Thiên Vương làm loạn Hà Bắc Đạo, đất sáu Châu Hà Bắc Đạo, chỉ trong thời gian mấy tháng đã thuộc về nhân mã của Thanh Thiên Vương, nửa Hà Bắc Đạo rơi vào trong tay nghĩa quân, triều đình tức giận, hạ một đạo ý chỉ, đầu người rơi xuống đất trước tiên không phải ai khác đúng là Tổng đốc Hà Bắc Đạo.

Thống trị một phương, lại để loạn đảng làm ra thành tựu, hơn nữa mất đi ba Châu, Hoàng đế bệ hạ tất nhiên không cách nào tha thứ, vừa chém Tổng đốc Hà Bắc Đạo, vừa phái Tu La Thương Hàn Tam Thông dẫn quân bình định, hiện giờ tuy rằng nghĩa quân Hà Bắc Đạo bị đánh bại, nhưng bọn họ chia thành tốp nhỏ, cũng chưa bị đánh sụp, tùy thời đều có thể tro tàn lại cháy.

Tổng đốc Hà Bắc Đạo bị chém, điều này cũng khiến Tổng đốc vài Đạo khác của Đại Tần cảnh giác.

Ai cũng không muốn trở thành Tổng đốc Hà Bắc Đạo thứ hai, cho nên các Đạo cực kỳ coi trọng đối với việc loạn đảng ẩn hiện, việc Thông Châu lần này, trên thực tế đã khiến Kiều Minh Đường cảm nhận được nguy cơ nào đó, thế của y là tất phải bóp chết loạn đảng trước khi chúng hình thành.

Lần này Từ Tòng Dương tiến tới, chính là muốn tuần tra việc xử lý loạn đảng của Tây Sơn Đạo, xử trảm phạm nhân, lão đương nhiên phải xuất hiện.

Khí trời buổi sáng còn nhìn không ra có gì khác thường, tới gần giữa trưa, sắc trời đã trở nên hơi âm u, nhìn sắc trời kia, dường như có một trận mưa lớn sắp đổ xuống.

Buổi trưa xử trảm, trước buổi trưa xe ngựa Từ Tòng Dương đã tới chợ bán thức ăn thành Tây, hình đài đã sớm dựng xong, tám gã đao phủ đứng ngang trên hình đài, mở rộng lồng ngực, sát khí tràn đầy.

Chung quanh hình đài, binh sĩ Cấm Vệ Quân đều mặc áo giáo sáng loáng, cầm thương đeo đao, uy phong lẫm lẫm, hình thành một bức tường người sắt thép, dân chúng quan sát xử trảm phía trước đều bị cản bên ngoài, cách hình đài một khoảng.

Phủ Vân Sơn cũng không phải không xử trảm phạm nhân, trên thực tế mỗi tháng đều có hình phạm bị xử quyết, nhưng hiện giờ lần đầu xử trảm gần hai mươi phạm nhân, điều này lại hiếm thấy.

Từ Tòng Dương cùng Kiều Minh Đường đi tới chủ đài, nơi này đã bày bàn, cách hình đài xa xa, binh sĩ canh gác chung quanh hình đài càng tinh nhuệ.

Sau khi ngồi xuống, Từ Tòng Dương liếc mắt nhìn người vây xem chung quanh, hơi cau mày, thấp giọng nói:

- Dường như vẫn hơi nhiều một chút.

Kiều Minh Đường lập tức ghé sát vào nói:

- Đại học sĩ, chúng ta đã khống chế số người, nếu số người quá ít, trái lại có vẻ sớm chuẩn bị, đám loạn đảng kia sẽ chưa chắc mắc câu.

Từ Tòng Dương hơi vuốt cằm nói:

- Thật sự có loạn đảng cướp pháp trường, cố gắng không nên làm thương dân chúng... !

Kiều Minh Đường cười nói:

- Đại học sĩ yên tâm.

Thật ra mấy chữ ‘cố gắng’ này của Từ Tòng Dương đã có ám hiệu, nếu lúc đó thật sự có rất nhiều loạn đảng cướp pháp trước, vì một mẻ hốt gọn loạn đảng, cho dù làm thương dân chúng, đó cũng là việc có thể lý giải được.

Từ Tòng Dương bưng chén trà lên, ngẩng đầu nhìn sắc trời, Kiều Minh Đường liếc một gã hộ vệ bên người Từ Tòng Dương, hộ vệ kia thần sắc bình tĩnh, nhìn hình đài.

Chợt nghe đám người ồn ào một hồi, một đội binh sĩ đã đi tới từ đầu phố, đám người tránh ra nhường một con đường, dưới sự phòng thủ sâm nghiêm của binh sĩ Cấm Vệ Quân, xe chở tù như một con rắn dài đi tới pháp trường.

Trong xe tù, đều là tù nhân che mặt bằng túi đen, mặc áo tù màu trắng, căn bản nhìn không rõ hình dạng bọn họ, xe đi lộc cộc, tới bên cạnh hình đài, liền có binh sĩ kéo tù phạm xuống xe chở tù.

Đám tù nhân đều bị khóa sắt xiềng chân, tổng cộng mười bảy tù phạm bị bắt giữ lên hình đài, một tên Hiệu úy Cấm Vệ Quân trên hình đài trầm giọng quát:

- Tất cả quỳ xuống!

Những tù phạm này, đều là trọng phạm chưa hề cung khai, thân thể đều đanh thép, một tiếng quát chói tai, lại không một người quỳ xuống.

Binh sĩ sau lưng tù phạm lập tức nhấc chân đạp đầu gối tù phạm, không ít tù phạm ngã xuống, nhưng lập tức đều giãy dụa, vô cùng ngoan cố. Từ Tòng Dương nhíu mày, binh sĩ trên hình đài tay đấm chân đá, thậm chí dùng sống đao chém mạnh vào gối tù phạm, cuối cùng đánh ngã hơn mười tên tù phạm này xuống.

Giờ phút này Kiều Minh Đường liếc nhìn chung quanh, thấy bốn phía không có dị động, hết thảy biển lặc gió ngừng, chỉ có dân chúng xem náo nhiệt chung quanh hình đài chỉ trỏ, không khỏi nhíu mày.

Bẫy rập hôm nay, dùng rất nhiều tâm tư bày ra, chính là muốn dẫn loạn đảng mắc câu, nếu loạn đảng không mắc câu, vậy hết thảy chính là bận rộn công toi.

Uổng phí tâm lực thì thôi, Kiều Minh Đường lo lắng nhất chính là cắt đứt manh mối truy tra loạn đảng.

Vụ án Thông Châu, vụ án bắt cóc Kính Giang, hai vụ án cho tới giờ đều không có manh mối, hiện giờ nếu loạn đảng mắc câu, hai vụ án này chẳng những có thể lộ ra mạch lạc, hơn nữa còn có thể lợi dụng cơ hội này để đả kích thật nặng loạn đảng ẩn núp ở Tây Sơn Đạo. Nhưng nếu loạn đảng thật sự phát giác được, cũng không mắc câu, nguy cơ ngầm của Tây Sơn Đạo sẽ khó có thể tiêu trừ.

Trong lòng Kiều Minh Đường ngóng trông loạn đảng tới cướp pháp trường, thậm chí trong lòng rất nóng vội, nhưng khuôn mặt lại vô cùng trấn định, Từ Tòng Dương ở bên đã nói khẽ:

- Kiều đại nhân, có thể tháo khăn trùm đầu xuống, để cho người ta xem tướng mạo của chúng.

Kiều Minh Đường lập tức hiểu được.

Tuy không thể xác định, nhưng nói không chừng có loạn đảng lẫn trong dân chúng chung quanh, yên lặng theo dõi.

Loạn đảng hành động, tự nhiên là cẩn thận, trước khi chưa xác định động bàn mình ở trên hình đài, chưa chắc sẽ hành động thiếu suy nghĩ, lúc này bỏ khăn trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt đám người này, nếu trong đó có đồng lõa loạn đảng, đám loạn đảng kia thấy được người mình phải cứu, tám chín phần mười sẽ có hành động.

Kiều Minh Đường ra hiệu với một tên bộ hạ bên cạnh, bộ hạ kia ra hiệu bằng tay với hình đài. Binh sĩ trên đài lập tức ra tay, tháo khăn trùm trên đầu đám tù phạm.

Trước mắt đám tù phạm sáng lên, không ít người đều tham lam hít thở không khí, một tên tù phạm khoảng năm mươi trong đó nhìn quanh một chút, cũng không nhìn được tù phạm sắp sửa chịu chết bên người, nhưng vẫn cười nói:

- Các ngươi đều là hán tử tốt, có thể cùng lên đường với các ngươi, quả thật không uổng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio