Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 291: lỗ tai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước cổng lớn bãi đá Đinh Cốc, bốn gã thủ vệ mặc giáp lúc này ngồi dưới đất, cười cười nói nói.

Bọn họ không phải binh sĩ chính quy, tất nhiên không có quy củ tham gia quân ngũ kia, đã đêm hôm khuya khoắt, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, đứng gác tại cửa trại vô cùng quạnh quẽ, cho nên mấy người tập trung một chỗ, ngồi nói cười đùa.

Một người nói hai tiết mục ngắn, đứng dậy nói:

- Các ngươi cứ nói trước, ta đi tiểu, chờ ta trở lại, nói chuyện càng thêm kích thích cho các ngươi nghe, đây chính là chuyện thật.

- Chuyện thật gì?

- Mấy năm trước gặp một quý phụ nhân, nam nhân là đại tài chủ, bà nương này rất phóng đáng... !

Người nọ cười ha ha:

- Trở về nói cho các ngươi nghe.

Gã loạng choạng đi tới chỗ hẻo lãnh, kéo quần xuống, móc đồ chơi ra, đang vung sướng, cảm thấy yết hầu mát lạnh, có người bất tri bất giác tới gần, ghé

Người này còn tưởng đồng bạn đùa giỡn, muốn quở trách, dao găm kéo lại, máu phun ra cổ họng, người này muốn hô, yết hầu không phát ra được âm thanh nào, một tay che yết hầu, tay kia quơ quơ không trung vài cái, thậm chí không thấy rõ rốt cuộc là ai động thủ, đã ngã xuống đất.

Trong đêm tối, bóng đen giống như u linh nhào qua bãi đá Đinh Cốc, ba người ngồi trước cửa trại đang cười suy đoán người nọ có những hoạt động gì với quý phụ nhân, đột nhiên cảm giác được sát khí đánh tới.

Mấy người kia đều lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, tính cảnh giác không kém, có người nhìn thấy vài bóng người nhào qua, thuận tay sờ đao, kêu lên:

- Không tốt, có người đánh lén!

Hai người khác gần như cầm đao cùng lúc, chờ bọn họ đứng dậy, ánh đao đã đánh thẳng tới bọn họ. Ba người cầm đao chống lại, nhưng những bóng ngừa tựa u linh lại tuôn tới giống như sóng triều, nhân số rất đông, hơn nữa võ công đều không kém, trong nháy mắt đã có một ngườich ết dưới đao, một người trong đó biết chuyện lớn không ổn, ngăn cản một đao, phi thâ nchạy vào trong hàng rào, lớn tiếng kêu lên:

- Không tốt, không tốt, có ngườidđánh lén, mọi người... !

Gã còn chưa nói xong, sau lưng có người đuổi theo, một đao chém vào vai gã, gã đang muốn chém ngược một đao, bên cạnh có người chém xuống, chặt đứt cánh tay gã, một người nữa lại tới, ánh đao hiện lên, liền cắt đứt yết hầu người này.

Người này ngã xuống đất, còn đang run rẩy, hai lỗ tai đã bị lưỡi đao sắc bén cắt lấy.

Tiếng hô của người này, đã khiến mọi người trong bãi đá giật mình tỉnh lại, những người ở nơi này phản ứng cực nhanh, trong chốc lát có hơn hai mươi người nhấc đao giết tới.

Lúc này Sở Hoan cũng không xông lên phía trước, hắn chứng kiến các Cấm Vệ Quân như lang như hổ xông vào bãi đá Đinh Cốc, một đám vô cùng hung hán, ban thưởng 50 lạng bạc một lỗ tai khiến ý chí chiến đấu của họ sục sôi, sát tính nồng đậm.

Lúc Sở Hoan tiến vào cửa trại, đã có trên trăm tên binh sĩ Cấm Vệ Quân xông tới trước mặt hắn, hắn chỉ thấy thi thể nằm lung tung trên mặt đất, hai lỗ tai đều bị cắt đi.

Tiếng chém giết phía trước hết sức vang dội, đám người này là tinh nhuệ lựa chọn ra từ Cấm Vệ Quân, vốn đều là hạng người hung hãn dũng mãnh, hơn nữa đánh lén đêm khuya, nhân số cũng chiếm ưu thế, tuy Sáp Huyết Hội không thiếu kẻ dũng mãnh, nhưng từ khi bắt đầu giao thủ, Cấm Vệ Quân đã chiếm thượng phong rất lớn.

Các nam nhân của Sáp Huyết Hội đã lao tới liều chết chém giết, phụ nữ và trẻ em thì hô khóc chạy tới góc sơn cốc.

...

...

Lâm Đại Nhi cùng Lỗ Thiên Hữu một mực đi tới bên phải, ven đường quạnh quẽ, cũng không phát hiện tung tích Cừu Như Huyết. Lỗ Thiên Hữu lộ vẻ lo lắng, thần sắc Lâm Đại Nhi từ đầu đến cuối đều ngưng trọng.

Đi thêm chốc lát, Lâm Đại Nhi rốt cuộc dừng bước nói:

- Thiên Hữu ca, có phải chúng ta tìm sai hướng rồi hay không?

Lỗ Thiên Hữu nghĩ nghĩ, thở dài:

- Sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

- Cừu đại ca là người từng trải, sẽ không gặp chuyện không may.

Lâm Đại Nhi nói:

- Chắc hẳn bản thân hắn có chuyện gì, ra ngoài làm, làm xong chuyện, sẽ tự mình trở về.

Lỗ Thiên Hữu gật đầu nói:

- Chỉ hy vọng như thế.

- Chúng ta trở về trước chờ xem.

Lâm Đại Nhi nói:

- Nếu ngày mai còn không có tin tức Cừu đại ca, chúng ta lại phái người đi tìm. Hiện giờ đêm hôm khuya khoắt, chúng ta cũng không tìm thấy hắn.

- Đành phải như thế.

Lỗ Thiên Hữu nói.

Hai người quay đầu lại trở vè hàng rào, bọn họ đi đã xa, cách bãi đá một đoạn đường. Lỗ Thiên Hữu đi một lát, mới nhẹ giọng hỏi:

- Đại Nhi, muội nói thù của nghĩa phụ, khi nào chúng ta có thể báo được?

Lâm Đại Nhi nắm chặt đôi tay trắng như phấn, nói:

- Cho dù thế nào, rồi sẽ có thể báo được thù lớn.

Lỗ Thiên Hữu nói:

- Tuy Đạo Môn một mực mưu đồ, nhưng thực sự muốn thành công, tuyệt đối không phải chuyện hai năm ba năm.

Lâm Đại Nhi thở dài:

- Chúng ta muốn làm, vốn đã là việc cực kỳ khó khăn, cho dù có Đạo Môn, cũng chưa chắc thành công. Chỉ là chúng ta tận tâm làm việc, thành hay không thành, liền xem ý trời.

Lỗ Thiên Hữu nghiêm nghị nói:

- Nghĩa phụ đối với ta ân trọng như núi, cuộc đời này ta không tiếc bất cú giá nào, đều phải báo được thù lớn cho nghĩa phụ.

Gã nói như chém đinh chặt sắt, chực kỳ kiên định.

Lâm Đại Nhi dịu dàng nhìn Lỗ Thiên Hữu, nở nụ cười khó được, nói:

- Thiên Hữu ca, chúng ta nhất định sẽ thành công.

Hai người tiến về phía trước trong chốc lát, lông mày Lâm Đại Nhi đột nhiên nhíu chặt, thất thanh nói:

- Không tốt!

Lỗ Thiên Hữu khẽ giật mình, Lâm Đại Nhi đã nói:

- Thiên Hữu ca, huynh nghe, bãi đá bên kia... có tiếng giết!

Không đợi Lỗ Thiên Hữu nói chuyện, hai đùi ngọc thon dài căn lên, vội vàng chạy về phía bãi đá.

Lông mày Lỗ Thiên Hữu nhíu chặt, bước nhanh theo.

Hai chân Lâm Đại Nhi cực kỳ có lực, tốc độ cực nhanh, thân pháp nhẹ nhàng, tới cửa cốc, đã nhìn thấy từng nơi chém giết trong cốc, lờ mờ chứng kiến bóng người giao chiến bên trong, bóng đao ánh kiếm, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng la khóc đan xen, hỗn loạn khác thường.

Lâm Đại Nhi biết bãi đá có biến, muốn xông vào, lại cảm thấy cánh tay xiết chặt, bị một bàn tay thô ráp có lực của Lỗ Thiên Hữu nắm lấy. Lâm Đại Nhi lòng nóng như lửa đốt, Lỗ Thiên Hữu đã kéo nàng qua một bên, ngưng trọng nói:

- Đại Nhi, không nên hành động theo cảm tính.

- Hành động theo cảm tính?

Lâm Đại Nhi dựng thẳng lông mày lên:

- Thiên Hữu ca, bãi đá bị đánh lén, nhất định là tay sai quan phủ tìm đến nơi này.

Lỗ Thiên Hữu nói:

- Trước khi chưa rõ tình hình, chúng ta không nên tùy tiện xông vào, muội đi theo ta.

Gã lôi kéo Lâm Đại Nhi, đi lên trên núi. Trong lòng Lâm Đại Nhi vừa vội vừa giận, Lỗ Thiên Hữu không buông tay, Lâm Đại Nhi đành đi theo lên núi. Bọn họ tới gần bên cạnh sơn cốc, có thể từ chân núi chứng kiến tình cảnh trong sơn cốc, càng lên cao càng có thể chứng kiến rõ ràng chuyện xảy ra trong sơn cốc.

Lâm Đình Huấn nhìn thấy, trong sơn cốc, thi thể khắp nơi đều có, có rất nhiều kẻ tay quấn vải màu trắng thấy người là giết, trong sơn cốc đậm đặc mùi máu tươi trôi nổi trong không khí, Lâm Đại Nhi có thể ngửi thấy rõ ràng.

Nàng vô cùng bi phẫn, nắm chặt đao, muốn thoát khỏi tay Lỗ Thiên Hữu lao xuống sơn cốc cứu viện. Lỗ Thiên Hữu thần sắc nghiêm túc nói:

- Đại Nhi, muội không nên vọng động, muội xem chúng có bao nhiêu người?

Trong sơn cốc, bóng người giao thoa, thi thể nằm lung tung, tuy Lâm Đại Nhi ở trên núi, có thể thấy đại khái tình cảnh sơn tốc, nhưng không thể xem rõ ràng, chỉ có thể phân rõ địch ta từ miếng vải trắng trên cánh tay.

Thi thể nằm trên mặt đất, không ít hơn hai ba mươi người tay quấn vải trắng, nhưng phần lớn đều là huynh đệ nhà mình, trận chém giết này hiển nhiên đã giằng co một thời gian ngắn, người Sáp Huyết Hội tử thương thảm trọng, lúc này chỉ còn lại hai ba mươi ngươi vẫn đang chém giết, nhưng những kẻ tay quấn vải trắng lại nhiều hơn Sáp Huyết Hội mấy lần, người Sáp Huyết Hội, thường xuyên một người phải đối mặt ba bốn đối thủ vây công.

Nhìn huynh đệ của mình từng người một ngã xuống, tim Lâm Đại Nhi như bị đao cắt, rốt cuộc không chịu đựng nổi, giãy khỏi Lỗ Thiên Hữu, cầm đao muốn lao xuống núi.

Lúc này nàng bất chấp gì khác, nàng không thể trơ mắt nhìn huynh đệ vào sinh ra tử bị người ta chém giết.

Lỗ Thiên Hữu lại giống như báo săn ôm Lâm Đại Nhi từ phía sau, hai tay Lâm Đại Nhi bị ôm lấy, muốn giãy dụa, nhưng khí lực Lỗ Thiên Hữu vô cùng lớn, tuy võ công của nàng không kém, nhưng cuối cùng là thân nữ nhân, làm sao có thể thoát khỏi Lỗ Thiên Hữu sức lực gấu hổ.

- Huynh muốn làm gì?

Lâm Đại Nhi khàn giọng nói:

- Thả ta ra, ta muốn đi giết sạch đám cẩu tặc kia!

- Đại Nhi, muội tỉnh táo một chút.

Giọng Lỗ Thiên Hữu run lên, hiển nhiên cũng đang chịu đựng nỗi đau rất lớn:

- Chúng người đông thế mạnh, hiện giờ chúng ta tiến lên, không thể nghi ngờ là chịu chết.

- Chết cũng phải đi.

Lâm Đại Nhi nói như chém đinh chặt sắt.

- Chết, ai báo thù thay nghĩa phụ?

Lỗ Thiên Hữu ôm chặt Lâm Đại Nhi, không cho nàng rời đi:

- Chết, ai báo thù cho các huynh đệ chết ở đây hôm nay?

Lâm Đại Nhi khẽ giật mình, không tiếp tục giãy dụa.

- Đại Nhi, một người muốn chết, rất dễ dàng, muốn sống, lại rất khó.

Giọng Lỗ Thiên Hữu trầm trọng khác thường:

- Người đã chết, cái gì cũng không cần nghĩ, nhưng người sống, lại phải gánh chịu trách nhiệm càng lớn, còn khó chịu đau khổ hơn so với cái chết... !

Toàn thân Lâm Đại Nhi run rẩy kịch liệt, tiếng giết trong sơn cốc dần ngừng lại, nước mắt chảy xuôi xuống theo gò má trắng nõn của nàng.

Lỗ Thiên Hữu cảm giác được Lâm Đình Huấn dường như tỉnh táo lại, hơi buông tay ra, thấp giọng nói:

- Chúng ta phải sống, phải sống thật tốt, thù hôm nay, chúng ta phải trả lại gấp mười lần!

Lâm Đại Nhi chịu đựng đau thương rất lớn, nhìn lại sơn cốc lần nữa, liền thấy đám địch nhân đang vây tới một góc sơn cốc, nơi đó, có vài chục phụ nữ trẻ em và già trẻ.

...

Sở Hoan cảm thấy tối nay chính là một hồi tàn sát.

Tuy người Sáp Huyết Hội chống cự ương ngạch, thậm chí giết hơn ba mươi tên Cấm Vệ Quân tinh nhuệ, nhưng dưới đao của rất nhiều Cấm Vệ Quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, người Sáp Huyết Hội vẫn từng người ngã xuống.

Còn lại năm sáu tên nam đinh Sáp Huyết Hội máu tươi toàn thân, đôi mắt mang theo cừu hận thấu xương nhìn quan binh trước mắt.

Đao bọn họ cầm trong tay vẫn rất vững, phía sau bọn họ, là gia quyến Sáp Huyết Hội.

Người già, trẻ em, phụ nữ đều chen chúc một chỗ, trong mắt họ tràn đầy cừu hạn, lại mang theo hoảng sợ rất lớn.

Từ đầu đến cuối, Lâm Đại Nhi đều chắp hai tay sau lưng, nhìn cảnh giết hại thực lực cách xa nhau này, bình tĩnh tự nhiên, trận chém giết tanh máu này, trong mắt gã, lại giống như đang ngắm cảnh vậy.

Các Cấm Vệ Quân đã giết đỏ mắt, không ít người góp nhặt rất nhiều lỗ tai, nhưng vẫn có một nhóm người chưa có được một cái lỗ tai, người có lỗ tai hy vọng tìm được nhiều hơn, người không có lại không muốn tay không mà về.

Lâm đại nhân nói rất rõ ràng, đám người kia là loạn đảng, là phản tặc, quan binh giết tặc, thiên kinh địa nghĩa.

Trên áo giáp Lý Tông Toàn tràn đầy máu tươi, gã đã có được ba lỗ tai, nhưng một trăm năm mươi lạng bạc vẫn không lấp đầy khẩu vị của gã, trong mắt gã là thần sắc hưng phấn nóng bỏng, nắm đao, bước tới phía trước từng bước một, các Cấm Vệ Quân bên người đều tham lam nhìn những người trước mắt kia, trong mắt họ, đây không phải tính mạng, mà là bạc.

Vệ Thiên Thanh không tiến lên, gã chém giết mấy người, nhưng không cắt một lỗ tai, lúc này đại cục đã định, đối mặt với một số người già yếu, gã lại không muốn giết tiếp.

Huynh đệ Sáp Huyết Hội bảo vệ trước nhà trẻ liếc nhìn nhau, một người trong đó quát to một tiếng, vung đao phóng tới Cấm Vệ Quân đông nghìn nghịt, động bạn của gã cũng hung hãn không sợ chết, xông theo. Nhưng đối mặt với Cấm Vệ Quân mạnh mẽ, năm người lần lượt ngã xuống.

Bảy tám đưa bé được người lớn ôm trong lòng, sáu bảy ông lão thì đứng ra, bọn họ đã rất già, nhưng vẫn nhặt đao dính máu trên mặt đất, phẫn nộ nhìn xem quan binh như lang như hổ.

Lý Tông Toàn lau khô vết máu trên đao, khinh miệt nhìn xem ông lão.

Tuy trong Cấm Vệ Quân có một đám người không ra tay nữa, nhưng vẫn có không ít Cấm Vệ Quân giết đỏ mắt vẫn tiếp tục tiến về phía trước, Lý Tông Toàn lau khô đao, lớn tiếng nói:

- Mọi người nhớ kỹ, một lỗ tai năm mươi lạng bạc, không phân biệt lớn nhỏ già trẻ.

Gã là người đầu tiên xông lên, chém xuống một ông lão. Ông lão này ra sức nhấc đao, đại đao Lý Tông Toàn đánh trúng, đánh bay đao trong tay ông lão này, gã đạp qua một cước, đạp lão ngã lăn trên mặt đất, tiến tới trước người bổ xuống một đao, mắt thấy đại đao chém vào người lão, hàn quang bên cạnh lóe lên, một tiếng keng vang lên, một cây đại đao đã lướt qua từ bên cạnh, chặn đao Lý Tông Toàn.

Lý Tông Toàn cảm thấy cổ tay tê rần, lui về sau một bước, quay đầu nhìn, liền thấy người xuất đao đúng là Sở Hoan.

Đôi mắt Sở Hoan lạnh như băng, lạnh lùng nói:

- Ngươi giết đã đủ chưa?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio