Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 437: sứ thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nhất thời quần thần líu lưỡi, xem tình cảnh trước mắt này, dường như Hoàng đế và Ma Ha Tàng đang nói ba xạo trên điện, cũng đã xác định đại khái phương lược nghị hòa.

Các thần tử ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy hơi kinh ngạc.

Bình thường mà nói, nghị hòa vốn là đấu trí, chuyện vừa mềm vừa cứng tốn thời gian, nghị hòa liên quan đến đại cục như vậy, lại cần tốn thời gian rất dài, thậm chí trước đó có người phỏng đoán qua, hai bên cò kè mặc cả, không có mười ngày nửa tháng, tuyệt đối sẽ không có kết quả, thậm chí thời gian còn có thể dài hơn.

Chỉ là rất ít người nghĩ tới, trên Thừa Thiên Điện hôm nay, hai bên nghị hòa dường như đã đạt thành hiệp nghị nào đó.

Sở Hoan cũng nhìn ra, chớ xem ngay từ đầu Hoàng đế bệ hạ và Ma Ha Tàng đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, nhưng hai bên tự suy xét tình trạng bản thân, hiển nhiên cũng không muốn tiếp tục chiến tranh nữa.

Hoàng đế bệ hạ và Ma Ha Tàng cũng không phải người ra vẻ nho nhã tốn lời dông dài, hai người hiển nhiên đều rõ ràng trong lòng, nếu muốn đạt thành đàm phán hòa bình, hai bên tất nhiên phải kiên trì một thứ gì, nhưng cũng phải trả một cái giá.

Lúc trước Tây Lương công bố muốn chiếm cứ Tây Quan Đạo, đơn giản là sách lược lấy tiến làm lùi, một cái cớ để sau này yêu cầu lưu lại tài vật mà thôi.

Người Tây Lương trả giá cao, muốn nhường lại lãnh thổ đã chiếm đoạt, hơn nữa còn muốn đưa ra một vị Công chúa, mà Đại Tần phải trả giá cao, ngoại trừ một vị Công chúa, còn phải trả một số tiền vật tư khổng lồ, tuy rằng tạm thời chưa nói đến số lượng cụ thể, nhưng Sở Hoan có thể tưởng tượng đó tất nhiên là một con số khiến người ta giật mình, trong lời nói của hai bên hiển nhiên còn tranh chấp một hồi.

Chỉ là xem tình cảnh này, Sở Hoan đã kết luận, bên trong Tây Lương chắc chắn xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, bọn họ có thể đáp ứng đưa ra một vị Công chúa, đã bại lộ bọn họ không có cách nào khác ngoài việc nghị hòa.

Đám võ tướng trên điện không ít người xuất hiện vẻ hổ thẹn trên mặt.

Họ là dũng sĩ Đại Tần, chức trách vốn là bảo vệ đất nước, hiện giờ lại phải đưa ra một vị Công chúa cầu hòa bình, đối với thể diện đám võ tướng bọn họ mà nói, thật sự là một đả kích không nhỏ.

Nhưng chinh chiến sa trường, cho tới giờ đều không chỉ dựa vào tướng sĩ dũng mãnh, xung đột quy mô quốc gia lớn như vậy, so đấu cuối cùng là thực lực một nước, thực lực Tần Quốc không thích hợp tiếp tục tác chiến với Tây Lương, cho dù đám võ tướng có lòng đánh giết, nhưng cũng không có cách nào khác.

Cả đời Hoàng đế bệ hạ có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng thỏa hiệp chuyện gì với bất kỳ người nào, nhưng trên điện hôm nay lại đạt được thỏa hiệp nhất định với sứ thần Tây Lương, từ khuôn mặt không chút thay đổi của Hoàng đế, quần thần nhìn không ra tâm tình Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc thế nào, cũng không ai biết bởi vì hôm nay thỏa hiệp bất đắc dĩ trên điện, từ nay về sau Hoàng đế bệ hạ dẫn đế quốc theo một con đường mới.

Hoàng đế bệ hạ liếc nhìn quần thần, đại điện yên tĩnh rốt cuộc nhớ đến thanh âm của lão:

- Các vị ái khanh, trẫm muốn phái một sứ đoàn, tới Thanh La vương thành Tây Lương cầu hôn Tây Lương Vương, các vị ái khanh ai nguyện ý đảm đương nhiệm vụ này?

Trên điện lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

Đầu tiên ánh mắt Hoàng đế quăng lên người Lễ Bộ Thượng Thư Tiết Hoài An.

Tiết Hoài An quản lý Lễ Bộ, dựa theo đạo lý, đi sứ ngoại bang, Lễ Bộ đương nhiên là có trách nhiệm, Tiết Hoài An cúi đầu, trong lòng khẩn trương.

Lời Ma Ha Tàng vừa nói, thật ra đã khiến không ít thần tử hoảng hốt trong lòng.

Trên thực tế từ miệng một số thương nhân Tây Lương tại kinh thành, mọi người mơ hồ biết được, tuy rằng quốc thổ Tây Lương không rộng lớn bằng quốc thổ Đại Tần, nhưng cũng không phải nước nhỏ.

Chẳng qua so với địa lý Tần Quốc, hiển nhiên Tây Lương kém quá lớn, Tần Quốc có núi non sông ngòi, có bình nguyên rừng rậm, hơn nữa nông nghiệp phát đạt, nhiều giải bình nguyên lớn thích hợp sản xuất nông nghiệp, nhưng Tây Lương thì khác, trong miệng thương nhân Tây Lương, mọi người biết bình nguyên của Tây Lương trên thực tế cũng không rộng, tuy rằng quả thật có mặt cỏ rộng lớn, nhưng trong quốc thổ rất nhiều đồi núi, hơn nữa điểm chết người chính là tuy rằng sa mạc Kim Cổ Lan được xưng là đất của Tây Lương Quốc, nhưng Tây Lương Quốc cũng không có quyền khống chế chân chính đối với sa mạc Kim Cổ Lan.

Nghe nói sa mạc Kim Cổ Lan vắt ngang giữa Tây Lương và Đại Tần hết sức rộng lớn, đi xuyên qua sa mạc, đối với người hết sức quen thuộc sa mạc cũng phải mất hơn nửa tháng, mà sa mạc Kim Cổ Lan kéo dài qua hướng tây, cũng không ai biết kéo dài đến nơi nào, ít nhất người Tần Quốc cũng không biết phía tây sa mạc Kim Cổ Lan rốt cuộc là nơi nào.

Trong miệng thương nhân Tây Lương, sa mạc Kim Cổ Lan là mảnh đất tử vong, nghe nói trước khi thương đội Tây Lương muốn xuyên qua sa mạc Kim Cổ Lan tới Tần Quốc giao dịch, đều phải lưu lại di thư trước khi xuất phát, an bài thỏa đáng gia sự, sau đó mới có thể cầu bình an với thần của bọn họ, cuối cùng mới cất bước hành trình.

Mặc dù sa mạc Kim Cổ Lan trên danh nghĩa là quốc thổ Tây Lương, nhưng Tây Lương không có cách nào thực sự khống chế sa mạc Kim Cổ Lan, thương đội xuyên qua sa mạc, ngoại trừ bản thân phải thuê dũng sĩ hộ vệ, quan phủ lại không cách nào cung cấp bảo vệ có lực, cho nên nếu có mười thương đội xuyên qua sa mạc Kim Cổ Lan, như vậy có thể thuận lợi xuyên qua tuyệt đối không đến một nửa.

Mỗi khi thương nhân Tây Lương nhắc đến sa mạc Kim Cổ Lan, đều lộ ra vẻ khủng hoảng, bọn họ dùng giọng điệu run rẩy nói tới bầy sói sa mạc hung hãn, đám cướp sa mạc giết người không chớp mắt, còn có gió lốc sa mạc ông trời trừng phạt con người, rắn độc bọ cạp giấu trong cát bụi có thể đưa con người vào chỗ chết, cũng không biết họ thật sự sợ hãi sa mạc hay chỉ là nói chuyện gây chú ý mà gia tăng giá trị hàng hóa, ít nhất ở Tần Quốc, hàng hóa Tây Lương vẫn luôn thuộc loại vật phẩn trang sức xa xỉ, giá cả đắt tiền, mỗi khi có người Tần tranh chấp giá cả hoàng hóa với thương nhân Tây Lương, người Tây Lương sẽ dùng một loại tâm tình nặng nề kể cho bọn họ nghe sự khủng bố của sa mạc Kim Cổ Lan, cho thấy những hàng hóa này dùng mạng sống làm tiền đặ cược mới có thể chuyển đến Trung Nguyên.

Hàng hóa Tây Lương cũng phổ biến một thời ở kinh thành, đám quan lại quyền quý là người tiêu thụ chủ yếu của hàng hóa Tây Lương, họ không biết Tây Lương, nhưng lại hơi quen thuộc đối với sa mạc Kim Cổ Lan khiến người ta sởn tóc gáy.

Đại thần trên điện, đa số đều có được hàng hóa Tây Lương, cũng có nghe thấy sa mạc Kim Cổ Lan thương nhân Tây Lương thường xuyên nhắc tới, lúc này nghe Hoàng đế muốn phái sứ thần xuyên qua sa mạc Kim Cổ Lan tới Tây Lương cầu hôn, trong nhất thời đều hơi hoảng hốt.

Đặc biệt là quan viên Lễ Bộ do Tiết Hoài An đứng đầy, cả đám kinh hồn táng đảm, sợ hãi mình bị phái đi.

Họ không hề quen thuộc đối với sa mạc, chỉ là trong miệng thương nhân Tây Lương chính là vùng đất chết khủng bố, hôm nay Ma Ha Tàng ở trên đại điện lại nói đến sự khủng bố của sa mạc Kim Cổ Lan một lần nữa trước mặt mọi người, hơn nữa nói rõ quan phủ Tây Lương sẽ không cung cấp bảo hộ ở sa mạc, tất nhiên có chứa hương vị đe dọa, nhưng nghĩ đến sa mạc Kim Cổ Lan quả thật không phải dễ dàng xuyên qua như vậy.

Xuất phát từ kinh thành Lạc An, ngàn dặm xa xôi đi tới vương thành Thanh La của Tây Lương, hơn nữa nhất định phải tới trong vòng ba tháng, ai cũng biết đây chắc chắn là một con đường gian nan nguy hiểm, trên đường chứa nhiều gian nguy, thậm chí có đi không có về, ai lại nguyện ý thật sự gánh vác một chuyện xấu như thế.

Thần tử có đảm lược trong triều, hoặc là bị bãi quan miễn chức, hoặc là đầu rơi xuống đất, hiện giờ quan viên có đảm lược trong triều thật sự không nhiều lắm, vừa nghĩ tới khó khăn trên đường cầu hôn, không ít người đã cúi đầu, tránh cho bị Hoàng đế nhìn trúng.

Lúc cả điện yên tĩnh, chợt nghe một giọng nói già nua vang lên:

- Thánh thượng, lần này phái sứ đoàn, tuy rằng chỉ là cầu hôn Tây Lương, nhưng cũng phải biểu lộ oai danh của Đại Tần ta, sứ thần phái ra, nhất định phải văn võ song toàn!

Người đột nhiên nói chuyện, đúng là An Quốc Công tuổi già sức yếu.

Hoàng đế khẽ vuốt cằm nói:

- Tiết Hoài An!

Lễ Bộ Thượng Thư Tiết Hoài An căng thẳng, kinh hồn táng đảm, bước ra khỏi hàng quỳ xuống:

- Có vi thần!

- Trẫm phong ngươi làm Chính sứ sứ đoàn, dẫn dắt sứ đoàn Đại Tần ta đi sứ Tây Lương, ngươi có bằng lòng hay không?

Đôi mắt Hoàng đế nhìn chằm chằm Tiết Hoài An, thản nhiên hỏi, ánh mắt của lão sắc bén, mơ hồ mang theo hàn khí. Tiết Hoài An ngẩng đầu liếc nhìn, đã kinh hồn biết nếu hôm nay mình dám nói một chữ không trên điện, mất uy nghiêm trước mặt người Tây Lương, như vậy sau này cái đầu của mình tám chín phần mười là không giữ được, gã kiên trì nói:

- Hồi bẩm Thánh thượng, Thánh thượng giao phó trọng trách này cho vi thần, quả thật là vinh quang củ vi thần, vi thần tất nhiên lĩnh chỉ đi sứ!

Hoàng đế nghe vậy, lúc này vẽ mặt mới hòa hoãn lại một chút.

Lúc này Hộ Bộ Thượng Thư Mã Hồng lại âm thầm may mắn, cảm thấy ông trời quả thật không tệ đối với gã.

Nếu không phải vì ngân sách đỏ, Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Phàm sợ tội tự sát bởi sự việc đã bãi lộ, như vậy Mã Hồng gã hiện giờ vẫn còn trên vị trí Lễ Bộ Thượng Thư, việc đi sứ này cũng không đến lượt Tiết Hoài An, mà là Mã Hồng gã rồi.

Nghĩ đến đây, may mắn rất nhiều, trong lòng Mã Hồng vẫn nghĩ mà sợ.

Tiết Hoài An thấy thần sắc Hoàng đế bệ hạ dịu đi, lập tức lại chắp tay nói:

- Vi thần nguyện ý vượt lửa qua sông không chối từ vì Đại Tần vì Thánh thượng, chỉ là… lời An Quốc Công nói vi thần cũng cảm thấy rất có đạo lý, Đại Tần ta thiên triều thượng bang, uy phục bốn biển, thần tử đi sứ, nhất định phải văn võ song toàn, vi thần đi sứ, chính là vinh quang của vi thần, nhưng… vi thần không hiêu võ công, cách văn võ song toàn còn quá xa, vi thần chỉ sợ cô phụ sự phó thác của Thánh thượng!

Gã cũng lớn gan nói ra lời này.

Sự khủng bố của sa mạc Kim Cổ Lan, Tiết Hoài An quả thật biết không ít, vừa nghĩ tới lần đi sứ này, cửu tử nhất sinh, cả gan nói lời này, chỉ trông mong Hoàng đế lựa chọn người khác.

Tiết Hoài An vừa nói ra, quần thần lại khẩn trương.

Trước kia Tiết Hoài An là Lễ Bộ Thị Lang, cũng học đủ thứ thi thư, rất có tài văn chương, ở kinh thành cũng là hạng người văn chương xuất chúng, nếu vẻn vẹn luận tới văn hoa, Tiết Hoài An quả thực là nhân tài ưu tú trong văn đạo, nhưng người này quả thật không hiểu võ nghệ, văn thì dư dả nhưng nói đến võ, lại dốt đặc cán mai, chưa nói tới văn võ song toàn.

Mọi người sợ Hoàng đế thay đổi ý, lựa chọn người khác.

Hạng người thông hiểu văn võ trong triều hôm nay, vô cùng ngạo nghễ, hôm nay trái lại trong ngực những người này đều đang đánh trống, hối hận vì sao mình kiêm tu văn võ.

Hoàng đế thản nhiên nói:

- Ngươi sẽ làm Chính sứ đi sứ, trẫm sẽ chọn cho ngươi một phó sự, giúp ngươi đi sứ.

Lão nhìn quần thần, hỏi:

- Các vị ái khanh, ai nguyện ý trợ giúp Tiết ái khanh đi sứ?

Lại một mảnh yên tĩnh, Ma Ha Tàng thờ ơ lạnh nhạt, cười nói:

- Hoàng đế bệ hạ, không bằng để cho bổn Vương tử chọn một người cho ngài, nếu hắn đi sứ, tất không phụ sự phó thác, hơn nữa để hắn đi sứ cầu hôn Tây Lương, chắc chắn sẽ làm ít công to!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio