Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 440: quỷ nguyệt hàn tinh, thiết diện truy hồn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quốc yến chào đón sứ thần ngoại bang, đều cử hành ở Quang Minh Điện, nhưng việc trọng đại như vậy rất nhiều năm qua chưa từng xuất hiện.

Sở Hoan vón tưởng rằng yến hội tiếp đãi sứ thần ngoại bang nhất định là sôi nổi chưa bao giờ có, quần thần dự tiệc, nhưng hôm nay đến dự tiệc mới biết được chuyện tình căn bản không giống như mình suy nghĩ.

Tham gia quốc yến, ít nhất là quan viên tam phẩm trở lên, hơn nữa chỉ là quan viên ở kinh thành, quan viên tam phẩm trở xuống không có tư cách tham gia quốc yến tổ chức chào đón sứ thần ngoại bang tại Quang Minh Điện, vốn Sở Hoan chỉ là quan viên tứ phẩm, không có tư cách tham gia yến hội, nhưng hiện giờ hắn có hai thân phận, đủ để hắn cất bước tiến vào Quang Minh Điện.

Thứ nhất đương nhiên là thân phận Phó sứ sứ đoàn Đại Tần, lần yến hội này bày ra vì sứ đoàn Tây Lương, tiếp theo Sở Hoan phải tới Tây Lương xa xôi, về tình về lý, hắn đều có tư cách tham gia yến hội này. Ngoài ra Hoàng đế bệ hạ vừa mới sắc phong hắn làm Tử tước, mà quốc yến tất nhiên chỉ có quan viên tam phẩm trở lên có thể dự tiệc, nhưng thần tử thân mang tước vị, cũng có thể dự tiệc.

Sau khi Đại Tần lập quốc, tuy rằng một lần phong thưởng không ít tước vị, nhưng phần lớn là khai quốc công thần, nói chung, thần tử có thể được phong tước, chức quan cũng tuyệt đối không thấp, những khai quốc công thần này hoặc là đã mất, hoặc đã trở thành Đại tướng nơi biên cương, cũng không ít đã chết dưới lưỡi đao của Hoàng đế bệ hạ vui giận thất thường, trên thực tế thần tử thân mang tước vị ở kinh thành đã có thể đếm được trên đầu ngón tay, thần tử chỉ là Hộ Bộ Chủ Sự lại có thể được phong tước vị Tử tước giống Sở Hoan, ở Đế quốc Đại Tần này không còn ai khác.

Dưới sự chủ trì của Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên, Quang Minh Điện xanh vàng rực rỡ, lúc này các quan viên đế quốc dự tiệc còn chưa ngồi vào vị trí, đều túm năm tụm ba nói chuyện trên quảng trường ngoài Quang Minh Điện.

Trăng sáng nhô lên cao, ngọn đèn dầu từ trong điện hắt ra chiếu sáng ngời.

Lúc này Sở Hoan đang ở cùng một chỗ với Tiết Hoài An, đang xì xào bàn tán bên một tượng ngọc.

Hai người một là Chính sứ một là Phó sứ, lần đi xứ Tây Lương này, cũng có thể nói là châu chấu trói trên một sợi dây thừng, từ nay về sau có một đoạn thời gian rất dài cùng chung hoạn nạn, cho nên vô hình trung trở nên thân mật.

Ở sâu trong lòng Sở Hoan, đương nhiên không muốn ngàn dặm xa xôi chịu nguy hiểm đi sứ tới Tây Lương, nhưng hiện giờ hắn không tự chủ được, văn võ cả triều dụng tâm kín đáo tiến cử hắn, cuối cùng Hoàng đế bệ hạ lại khâm phong hắn làm Phó sứ, thân phận hiện giờ của hắn căn bản không thể để xuất ý kiến phản đối.

Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến, trong triều có đủ loại quan lại, không ngờ lại đến lượt hắn đi sứ Tây Lương, hắn cũng không biết đây là chuyện may mắn hay là bất hạnh.

Có thể khẳng định, nếu lần này đi sứ Tây Lương thành công, hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ Hoàng đế nhắn nhủ, như vậy đợi sau khi hắn trở về, chắc chắn lập một công lớn, điều này cũng trở thành vốn chính trị cho mình sống yên tại quan trường, chắc chắn có lợi ích rất lớn đối với tiền đồ của mình và việc mình tính toán trong lòng.

Chẳng qua núi cao đường xa, bản thân hắn cũng không cách nào xác định biết việc này thuật sự thuận lợi hay không, càng không cách nào xác định mình còn có thể sống trở lại kinh thành Lạc An hay không.

Hiện giờ hắn lo lắng nhất vẫn là tình trạng của Doanh Nhân.

Vụ án ngân sách đỏ, tuy rằng hai hôm nay nhìn như bình tĩnh, nhưng Sở Hoan biết đây chẳng qua là vì sứ đoàn Tây Lương ở kinh thành, việc này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Thái Tử đảng vẫn yếu thế, đã bị Hán Vương đảng chèn ép, hiện giờ vất vả nắm được nhược điểm vì ngân sách đỏ, có một cơ hội phản kích Hán Vương đảng, Thái Tử đảng đương nhiên không có khả năng từ bỏ ý đồ như vậy, nếu không thể mượn cơ hội này hung hăng trọng thương Hán Vương đảng, Thái Tử đảng muốn tìm được cơ hội tốt hơn, điều đó sẽ vô cùng khó khăn.

Sở Hoan có thể dự đoán được, lúc sứ đoàn Tây Lương rời kinh, chấn động do ngân sách đỏ sinh ra sẽ tiến thêm một bước, mà hôm qua Doanh Nhân nói một câu ở trên triều đình, vạch mặt Hán Vương đảng, rất có thể sẽ rơi vào hiểm cảnh.

Trước đây Hán Vương đảng dồn tinh lực dùng để đối phó Thái Tử, hiện giờ nếu Tề Vương cũng cuốn vào, Hán Vương đảng tất nhiên sẽ không nương tay với Doanh Nhân, lưỡi dao chắc chắn sẽ chĩa về Doanh Nhân.

Nếu Từ Tòng Dương còn ở kinh thành, Sở Hoan có thể yên tâm rời đi, Từ Tòng Dương uy vọng cực cao trong triều, hơn nữa tâm cơ sâu dậm, có Từ Tòng Dương ở kinh bảo vệ Doanh Nhân, Hán Vương đảng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù thật sự sẽ gây bất lợi đối với Doanh Nhân, Từ Tòng Dương đương nhiên có thể ứng phó.

Nhưng hiện giờ Từ Tòng Dương đang ở Tây Sơn Đạo, xử lý công việc vận chuyển vật tư tới Tây Bắc, tạm thời không thể trở lại, hiện giờ mình đi sứ phải rời khỏi, Doanh Nhân quả thật là người cô đơn rồi.

Sở Hoan lo lắng bên cạnh Doanh Nhân không có ai, Thái Tử lại mê hoặc lợi dung, tuy rằng Doanh Nhân thông minh, nhưng tuổi gã còn quá nhớ, tuổi trẻ vội vàng, tất nhiên không có cái nhìn quá sâu đối với chính trị hiểm ác, nếu chẳng may phạm vào sai lầm trí mạng bị Hán Vương đảng nắm được nhược điểm, khi đó chuyện lớn không ổn.

Sở Hoan rõ ràng hơn cả, văn võ cả triều, đều biết mình là người của Doanh Nhân, một khi Doanh Nhân có chuyện, hắn là tâm phúc của Doanh Nhân chắc chắn sẽ gặp liên lụy.

Thậm chí nếu bình đi sứ thất bại, cho dù còn sống trở về, chỉ sợ cũng bị người dụng tâm kín đáo công kích chèn ép, cho nên trong nháy mắt tiếp thụ ý chỉ của Hoàng đế, Sở Hoan biết lần đi sứ này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Tiết Hoài An đương nhiên không có khả năng biết tâm tư Sở Hoan, chỉ thấp giọng nói:

- Ngày hôm nay, Bạch Lâm Khuê dẫn người trạn luận với người Tây Lương, Thánh thượng đã nhắc nhở, không thể để cho người Tây Lương chặt đẹp, đối với ai cũng không tốt, thế nhưng người Tây Lương thì tốt rồi, mồm máu to kia còn lớn hơn trời, liệt kê danh sách bồi thường, thiếu chút nữa khiến Bạch Lâm Khê ngất đi.

Sở Hoan cũng biết, bắt đầu từ sáng hôm nay, Mộn Hạ Thường Thị Bạch Lâm Khê đã dẫn tổ đàm phám Tần Quốc chính thức triển khai đàm phán tiếp theo với người Tây Lương.

Bạch Lâm Khê là người Hán Vương đảng, người này quan hệ vô cùng chặt chẽ với Hán Vương, từng một lần nhận văn chương của Hán Vương, Hán Vương Đảng có An Quốc Công ở Trung Thư Tỉnh, ở Môn Hạ Tỉnh có Bạch Lâm Khê, hai đại thần Môn Hạ Trung Thư trợ giúp Hán Vương, thế lực Hán Vương đảng đương nhiên vô cùng cường thịnh, Bạch Lâm Khê này là đại nho của đế quốc, từng giữ chức ở Quốc Tử Giám, môn hạ rất nhiều, sau này được đề bạt tới nhậm chứ Môn Hạ Tỉnh, gã thông kim bác cổ, có tài hùng biện, Hoàng đế giao chuyện nghị hòa cho Hán Vương xử lý, Hán Vương đương nhiên mời vị đại nho có tài hùng biện này ra, để gã dẫn người ngồi lên bàn đàm phán, cò kè mặc cả danh sách người Tây Lương đề xuất.

Tuy nói Hoàng đế bệ hạ và Ma Ha Tàng đã đạt thành hiệp nghị nào đó trên điện, nhưng điều kiện hai bên cần phải chứng thực, đương nhiên còn cần cò kè mặc cả, nếu đàm phán tiếp theo không thể hoàn thành, nghị hòa vẫn có khả năng tan vỡ.

Đúng như lời Hoàng đế nói, Tây Lương rút quân, Đế quốc bồi thường tài vật có thể nhận, nhưng nếu người Tây Lương chặt chém, ra giá trên trời, như vậy Đế quốc đương nhiên không thể dễ dàng chấp nhận.

- Ồ?

Sở Hoan mỉm cười thấp giọng nói:

- Người Tây Lương đưa ra cái giá gì?

Tiết Hoài An nhìn chung quanh một chút, mới thấp giọng, dựng hai đầu ngón tay:

- Những thú khác không nói, chỉ nói ngân lượng, chính là số lượng này!

- Hai trăm vạn lạng?

Tiết Hoài An cười khổ nói:

- Sở đại nhân của ta, ngài vẫn là Hộ Bộ Chủ Sự, Hai trăm vạn lạng? Con số này ngài có thể tin tưởng?

Gã lắc đầu nói:

- Nếu thật sự chỉ là con số này, chung ta nặn bóp, cũng có thể đưa ra ngoài.

Sở Hoan cau màu nói:

- Chẳng lẽ người Tây Lương mở miệng là hai vàng vạn lạng ?

- Ai nói không phải.

Tiết Hoài An bất đắc dĩ nói:

- Người Tây Lương này quả thật coi Đại Tần ta trở thành kho bạc, nghĩ tới khắp nơi là bạc trắng.

Gã khép hai tay trong tay áo, thấp giọng nói:

- Nếu người Tây Lương thật sự kiên trì bồi thường hai ngàn vạn lạng, hòa đàm này chắc chắn không được, ta cùng lão đệ cũng không cần tới Tây Lương. Theo ta được biết, thuế má một năm của Đạt Tần ta, mười sáu Đạo cả nước, cộng lại chẳng qua hơn ba ngàn vạn lạng, hàng năm ngân khố quốc gia tính ra, sớm mấy năm còn có thể tiết kiệm được hai ba ngàn vạn lạng, mấy năm nay căn bản đã không còn thừa… !

Gã ghé sát vào Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:

- Sở lão đệ, ngươi đang ở Hộ Bộ, ngươi cảm thấy các ngươi có thể lấy ra hai ngàn vạn lạng bạc trắng này không?

Đại Tần mười sáu Đạo, tình hình các Đạo khác nhau, thuế má thu được đương nhiên cũng khác nhau, Đạo lớn một năm hai ba trăm vạn lạng thuế má, mà Đạo hơi nhỏ một năm thậm chí chỉ có một trăm vạn lạng, mười sáu Đạo cộng lại cũng không tới ba ngàn vạn lạng bạc.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Hai ngàn vạn lạng? Chớ nói con số nay, ngay cả hai trăm vạn lạng, giờ phút này chưa chắc có thể đưa ra được!

Hắn nói lời này là thực.

Ở Hộ Bộ, kỳ thật hắn cũng đại khái rõ ràng tình trạng tài chính trước mắt của Đế quốc, Thông Thiên Điện, chiến sự Tây Bắc, chiến sự Hà Bắc cùng với Ti Thiên Đài luyện đan, đã tiêu hao rất nhiều ngân lượng quốc khố quốc gia, hiện giờ Hộ Bộ có thể là căng thẳng lương bổng, lúc này hai ngàn vạn lạng không thể nghi ngờ là người si nói mộng.

Chớ nói hai ngàn vạn lạng, ngay cả một ngàn vạn lạng, cũng phải thu lên từ trên người dân chúng, vì để cho người Tây Lương rút khỏi Tây Bắc, mạo hiểm mạnh mẽ trưng thu thuế má bức dân chúng phản, triều đình cho dù có ngu xuẩn cũng không có khả năng làm ra chuyện như vậy, cho nên trong lòng Sở Hoan cảm thấy, người Tây Lương rao giá trên trời tất nhiên không ngăn cản được, nhưng cái giá khổng lồ như vậy, Tần Quốc đương nhiên không có khẳ năng đạt thành hiệp nghị, cuối cùng người Tây Lương chỉ có thể nhượng bộ.

Tiết Hoài An nói:

- Người Tây Lương cũng không sợ gió lớn quạt đầu lưỡi, nếu họ kiên trì cái giá này, Thánh thượng chắc chắn không đáp ứng, không chừng ngay cả một lạng bạc họ cũng không lấy được, hai nước khai chiến lần nữa.

Sở Hoan hơi trầm ngâm, lắc đầu cười nói:

- Nếu bọn họ thật sự có thể chiến, cũng sẽ không chủ động cầu hòa. Thật ra cái giá là do họ đưa ra, nhưng có thể chấp nhận hay không, triều triều đình tất nhiên có một cán cân.

Hắn dừng một chút, thấp giọng nói:

- Thánh thượng đồng ý nghị hòa với Tây Lương, có lẽ lo lắng trong ngoài thụ địch, tốn chút bạc tạm thời ổn định Tây Lương, nếu Tây Lương thật sự gây sự, không chịu nhượng bộ, chưa chắc Thánh thượng tùy ý bọn họ làm ẩu.

Tiết Hoài An đáp:

- Thật ra ta cũng cảm thấy người Tây Lương chẳng qua là ra vẻ thanh thế mà thôi, họ cũng không thật sự muốn chiến nữa, đành xem Bạch đại nhân bọn họ nói chuyện với người Tây Lương thế nào.

Gã đột nhiên nhìn cách đó không xa, a một tiếng, Sở Hoan không kìm nổi quay đầu qua, liền thấy trong một hành lang cách đó không xa, đang có một đoàn người đi đến Quang Minh Điện, những người này quần áo đủ loại, hơn nữa mang theo các loại đạo cụ, mang mấy cái rương, theo hai gã quan viên Hồng Lư Tự tới cạnh Quang Minh Điện, võ sĩ Cận Vệ Quân thủ vệ bên ngoài đang ra lệnh đám người kia mở thùng kiểm tra.

- Đây chỉ sợ là trò của Triệu Tuyên.

Tiết Hoài An vuốt râu ngắn thấp giọng nói:

- Hôm qua ở Ngự thư phòng, không phải Triệu Tuyên nói muốn biểu diện tạp nghệ cho người Tây Lương sao? Xem ra đám người kia chính là đoàn diễn rồi. Ha ha, Triệu Tuyên này muốn được sủng ái trước mặt Thánh thượng, chẳng qua chỉ sợ người Tây Lương chưa từng thưởng thức xiếc ảo thuật của người Trung Nguyên ta, đến lúc đó quả thật có thể khiến họ mở rộng tầm mắt.

Sở Hoan cũng không nói chuyện, tầm mắt rời khỏi bên kia, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, trăng tối này quả thật rất sáng, hoàng cung khí thế hào hùng tắm rửa dưới ánh trăng, càng thêm uy nghiêm.

- Quỷ nguyệt hàn tinh, thiết diện truy hồn. Trường tí đồng bối, khoái thủ liên phiêu… Ngắm trăng trong cung, Sở đại nhân rất có nhã hứng, thật sự là tâm tình tốt!

Sở Hoan đang nhìn trăng sáng trên trời, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo, nghe được âm thành, đôi mắt Sở Hoan lộ ra vẻ khiếp sợ trước nay chưa từng có, đồng tử co rút lại, không lập tức quay đầu, khóe mắt hắn co giật hai cái, nhưng khi hắn quay đầu lại, khuôn mặt đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, nhìn thấy một người đang mỉm cười đi về phía mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio