Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 527: khanh vốn giai nhân, sao lại làm tặc!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Hoan muốn cứu mạng Mị Nương, rất nhiều chuyện đã không thể bận tâm, một bàn tay nhẹ nhàng dán lên chiếc mông tuyết trắng bóng loáng của nàng, da thịt nàng bóng loáng ngấy tay, không có một nếp nhăn, cực kỳ co giãn.

Độc bò cạp quả nhiên lợi hại, Sở Hoan mút máu ra, không ngờ đã đen, lập tức, Mị Nương đã mơ hồ nói:

- Hoan ca, ta… đầu ta rất choáng… !

Sở Hoan phun máu độc trong miệng ra, nói:

- Tới nơi này, lập tức thoát khỏi sa mạc, cho dù thế nào, cô cũng phải chống đỡ tiếp!

Mị Nương hàm hồ ừ một tiếng, Sở Hoan chờ máu tươi hút ra đổi màu đỏ, lúc này mới giơ tay nhấn lên miệng vết thương hỏi:

- Mị Nương, có đau hay không?

Mị Nương liền nói:

- Rất… rất đau!

Sở Hoan nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Đau là có cảm giác, máu độc hút ra rồi.

Cảm thấy cặp mông trắng như tuyết của Mị Nương đã lạnh lẽo, cẩn thận kéo quần nàng lên, lúc này mới đỡ Mị Nương dậy. Mị Nương khoác tay lên trán, yếu đuối vô lực nói:

- Đầu ta hơi choáng, trên người… trên người không còn khí lực!

Sở Hoan cũng không do dự, ôm ngang người Mị Nương, về chỗ nghỉ ngơi. Khỉ La thấy hai người trở về, hỏi:

- Hoan ca, không sao chứ?

Tuy rằng Mị Nương yếu đuối vô lực, nhưng vẫn mắng:

- Ai cần ngươi lo, thấy chết mà không cứu, không cần ngươi hỏi nhiều thế!

Khỉ La thấy nàng còn khí lực cãi, biết đã không còn đáng lo, bĩu môi cũng không cãi nhau với nàng. Sở Hoan lại để Khỉ La cầm một bộ xiêm y lót trên mặt cát, cẩn thận đặt Mị Nương xuống, lại đắp thêm một bộ quần áo.

Đêm này cũng không biết bởi vì độc bò cạp hay sao, Mị Nương ngủ sớm. Tuy rằng Sở Hoan hút máu độc cho nàng, nhưng không biết trong cơ thể nàng còn sót lại độc bò cạp hay không, mấy lần thăm dò hơi thở của nàng, lúc đầu hơi thở còn yếu, nhưng sau nửa đêm hơi thở mạnh trở lại, vô cùng vững vàng, lúc này mới yên tâm.

Sáng ngày thứ ba, ba người lại rời đi.

Bởi vì trong lòng có hy vọng, hơn nữa đủ vật phẩm cần thiết, con đường tiếp theo hết sức thuận lợi, tới giữa trưa ngày tiếp theo, ba người đã vui vẻ phát hiện, cát vàng trên mặt đất đã mỏng, tuy rằng phía trước vẫn là cát vàng, nhưng cồn cát đã giảm bớt, hơn nữa cồn cát xuất hiện ngày càng thấp.

Sáng sớm hôm sau, đi chưa tới một canh giờ, qua một cồn cát thấp bé, ba người phát hiện phương xa không ngờ là sa mạc mênh mông bát ngát bằng phẳng như gương.

Dù tâm thần Sở Hoan bình tĩnh, giờ phút này không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn. Mị Nương và Khỉ La nhìn thấy sa mạc phía xa, hiểu được, trải qua muôn vàn khổ sở, đã thật sự rời khỏi sa mạc, trong nhất thời hai cô gái mừng rỡ như điên, đều giơ hai tay lên hoan hô, nhất thời quên hết tất cả, không ngờ ôm chầm lấy nhau, nhưng lập tức hai người cùng kịp phản ứng, cùng buông tay quay đầu không nhìn đối phương.

Ba người không muốn ở lại sa mạc thêm chút nào, đều cảm thấy chân bỗng nhiên có khí lực, đều hoan hô bước vội về phía trước, từ sa mạc tới đất vàng, Sở Hoan đặt mông ngồi xuống đất, lúc này cảm thấy toàn thân thoát lực.

Mị Nương và Khỉ La ngồi hai bên Sở Hoan, ngẩng đầu nhìn mặt trời, trong sa mạc cảm thấy mặt trời đáng giận khác thường, nhưng lúc này lại phát hiện mặt trời cũng xinh đẹp như vậy.

Sở Hoan lấy một túi nước, cũng không uống trước mà đưa cho Mị Nương. Mị Nương nhận lấy túi nước, cười quyến rũ nhìn Khỉ La. Khỉ La nhìn thấy, liếc Sở Hoan một cái, trong mắt hơi trách cứ, nghĩ tới là trách người đầu tiên Sở Hoan nghĩ tới chính là Mị Nương, hơi không cam lòng. Sở Hoan cũng không nhìn nàng, chỉ ngồi dưới đất nhìn phương xa.

Mị Nương uống hai ngụm, lúc này mới tủm tỉm trả túi nước lại cho Sở Hoan, quyến rũ nói:

- Cảm ơn Hoan ca!

Giọng nàng quyến rũ, có lòng chọc giận Khỉ La.

Trải qua mấy ngày bôn ba, hiện giờ còn lại ba túi nước đều giắt trên người Sở Hoan, Khỉ La giơ tay tới muốn nhận nước uống, Sở Hoan nâng tay lên ngăn cản, nhìn ý định là không muốn cho Khỉ La nước.

Khỉ La giật mình, Sở Hoan tháo một túi nước khác xuống đưa cho Khỉ La. Khỉ La không biết có chuyện gì, hơi nghi hoặc, nhưng nếu Sở Hoan đưa nước tới, liền đón lấy.

Mị Nương cũng hết sức hiếu kỳ, tròng mắt đảo quanh. Sở Hoan mỉm cười nhìn nàng hỏi:

- Nước này uống ngon không?

Mị Nương thấy nụ cười Sở Hoan hơi cổ quái, có vẻ không có thiện ý, miễn cưỡng cười nói:

- Hoan ca, huynh… huynh làm sao vậy?

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Cũng không có gì, chỉ là lo lắng cô rời khỏi ta, cho nên thả vài thứ trong nước… !

Hắn ghé sát bên tai Mị Nương, thấp giọng nói:

- Thuốc giải chỉ một mình ta có, hơn nữa ta cam đoan trên đời này không ai khác có thể chế ra giải dược, cho nên cô không cần nghĩ tới người khách có thể cứu cô!

Lúc này rời khỏi sa mạc, Sở Hoan cũng hiểu được, tuy rằng hai người đồng sinh cộng tử trải qua cực khổ, nhưng trận doanh khác nhau, lập trường không giống, chung quy không phải người đi chung đường.

Lúc này hắn cũng không nghĩ tới nên xử trí Mị Nương thế nào, nhưng có một điểm vẫn hiểu được, chắc chắn phải nhanh chóng khống chế Mị Nương.

Hồ ly tinh này vô cùng giảo hoạt, trong sa mạc lúc đầu mình không biết thân phận của nàng, dĩ nhiên bị nàng xếp đặt, đối với hồ ly tinh giảo hoạt như vậy, không thể không phòng bị.

Hiện giờ rời khỏi sa mạc, thoát khỏi khốn cảnh, rất có thể Mị Nương sẽ tìm cơ hội trốn đi, mình lại không thể trói nàng, đành dùng biện pháp trước tiên khống chế được nàng.

Nào ngờ Mị Nương nghe vậy, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, quyến rũ cười, xinh đẹp như hoa, ghé sát bên tai Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Một chiêu này của huynh, thật ra ta đã sớm phòng bị rồi!

Sở Hoan không đổi nét mặt, mỉm cười ồ một tiếng.

- Sở đại nhân, ngài còn nhớ tới, chiếc bánh nai ngài ăn tối hôm qua chứ, là Mị Nương đưa cho ngài đấy.

Mị Nương dán bên tai Sở Hoan, thấp giọng nói nhỏ, khuôn mặt mang theo nụ cười say lòng người, giống như đang nhỏ giọng kể lể tâm tình với tình lang của mình:

- Trong lòng Mị Nương cũng luyến tiếc ngài, chỉ sợ ngài bỏ mặc Mị Nương, cho nên… !

Nàng cắn môi, thở dài yếu ớt:

- Cho nên Mị Nương cũng cho vài thứ vào miếng bánh kia… Hoan ca, huynh yên tâm, ngoại trừ Mị Nương, trên đời này cũng không ai khác có thể giải độc!

Sở Hoan lại cười nói:

- Thì ra là thế.

Mị Nương ghé sát lỗ tai nói chuyện với Sở Hoan, Khỉ La ở bên nhìn thấy cũng không biết hai người đang nói gì, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt hai người, còn cho rằng hai người đang nói lời tâm tình.

Trong lòng nàng không kìm nổi hơi ghen tị, quay đầu đi, trong miệng than thở một câu:

- Vô sỉ!

Địa vị nữ tử Tây Lương trong xã hội cao hơn nữ tử Tần quốc nhiều, cho dù Tây Lương bắt chước rất nhiều chế độ từ Trung Nguyên, nhưng phong tục dân tình hoàn toàn khác nhau, hoàn cảnh cũng sáng tạo ra nữ tử Tây Lương tính tình khá cởi mở, so sánh với nữ tử Trung Nguyên, nữ tử Tây Lương trong chuyện nam nữ cam đảm hơn nhiều.

Tuy rằng nói thế, nhưng có gan quyến rũ trước mặt người khác, ngẫu nhiên lộ ra bộ dạng câu dẫn giống như Mị Nương, trong nữ tử Tây Lương cũng hiếm thấy, đừng nói tới nữ tử Trung Nguyên.

Thấy mặt Sở Hoan không đổi sắc, Mị Nương lại quyến rũ nói:

- Hoan ca, huynh có muốn thuốc giải không? Chỉ cần huynh nói một tiếng, Mị Nương sẽ cho huynh.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Cô tốt như vậy sao?

- Người ta tốt với huynh, huynh cũng phải tốt với người ta mới được.

Mị Nương cười nói:

- Mị Nương cho huynh thuốc giải, huynh… huynh cũng sẽ không giấu thuốc giải không cho Mị Nương chứ?

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Thuốc giải đương nhiên có, nhưng lúc trước sợ bị người khác lấy được thuốc giải, cho nên hiện giờ thuốc giải còn ở tại Lạc An.

Hắn quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Mị Nương, nói vô cùng chân thành:

- Chỉ cần cô có thể theo ta về Lạc An, ta nhất định sẽ cho cô thuốc giải.

Mị Nương cười nói:

- Huynh lại đang gạt người. Hoan ca, huynh thật sự bỏ thứ gì vào nước rồi à? Ta… ta không tin huynh làm như vậy với Mị Nương.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Cô cũng có thể cho rằng ta đang gạt cô, chỉ là trong ba tháng không lấy được thuốc giải, cô… !

Hắn lắc đầu, cũng không nói nữa.

Cuối cùng Mị Nương lộ ra vẻ oán hận, buồn bực nói:

- Người này không có lương tâm, người ta tín nhiệm huynh, nhưng huynh… huynh lại đối với người ta như vậy, còn có lương tâm hay không?

Nàng đứng dậy, đi tới sa mạc, thở phì phì nói:

- Huynh không cho ta thuốc giải, ta trở về sa mạc, sẽ chết ở đó!

Sở Hoan cũng không để ý tới nàng, đứng dậy cầm đồ nói:

- Khỉ La, chúng ta đi thôi!

Hắn bước thẳng về hướng bắc, lúc này Khỉ La vẻ mặt kinh ngạc, lúc này nàng hiểu được, dường như giữa hai người lại có tranh đấu, nhưng rốt cuộc vì sao Khỉ La cũng không hiểu.

Thấy Sở Hoan đứng dậy rời đi, Khỉ La cũng đứng dậy đuổi theo, quay đầu lại thấy Mị Nương cũng không quay đầu lại đi về phía sa mạc, nàng nhíu mày, nhưng Sở Hoan không nói lời nào, Khỉ La cũng không tiện hỏi nhiều.

Chẳng qua đi được vài dặm, chợt nghe phía sau truyền tới tiếng hô của Mị Nương:

- Chờ ta một chút!

Nàng dĩ nhiên đuổi theo.

Sở Hoan cũng không nhìn nàng, Mị Nương tới bên người hắn, cắn môi, đôi mắt câu hồn, sẵng giọng:

- Tên vô lương tâm này, thật sự nguyện ý nhìn người ta chết trong sa mạc sao?

Sở Hoan hỏi:

- Hiện giờ không phải cô còn sống sao?

- Ngươi… !

Mị Nương giậm chân, lập tức thở dài:

- Vậy huynh có biết, ta đi Lạc An với huynh, chắc chắn sẽ chết, chết trong tay người khác, không bằng chết trong tay huynh!

Lúc này Sở Hoan mới nhìn nàng một cái, nói vô cùng chân thành:

- Cô không cần lo lắng điểm này, chỉ cần cô làm việc theo lời ta nói, ta cam đoan cô bình yên vô sự, tuyệt đối không có chuyện gì!

Mị Nương thở dài:

- Mị Nương thật sự không rõ, vì sao một số người lại nguyện ý trở thành tay sai của hôn quân!

- Khanh vốn giai nhân, vì sao làm tặc!

Sở Hoan cũng thản nhiên nói:

- Thật ra ta cũng không hiểu, vì sao có một số người sống yên ổn không làm, muốn đi gây họa thiên hạ!

- Gây họa thiên hạ? Sống yên ổn qua ngày?

Mị Nương hừ lạnh một tiếng, mày liễu cau lại, trong mặt lộ ra vẻ buồn bực:

- Nếu có thể sống yên ổn qua ngày, cũng không có người khởi nghĩa rồi.

Nói đến đây, vẻ quyến rũ trên mặt Mị Nương tan hết, tràn đầy lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên ác nghiệt:

- Chỉ có giết hết hôn quân và quan lại, thiên hạ mới có thể thái binh, mới có thể sống yên ổn qua ngày!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio