Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 628: lục long? bồ tát?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy người nhìn thấy Đạt Nan đột nhiên ngã xuống đất mà chết, vốn đang kỳ quái, chợt nghe giọng nói đó cất lên, nhất thời đều quay lại nhìn, thì thấy hòa thượng mi dài A Thị Đa vốn tưởng đã chết lúc này ngẩng đầu lên. Sau một lúc, mọi người mới hiểu Đạt Nan là bị ám khí của A Thị Đa giết chết.

Sở Hoan tức giận trong lòng.

Hắn vốn rất tò mò thân phận của Bì Sa Môn và Quỷ Đại sư cũng như về trấn ma chân ngôn. Xung quanh trấn ma chân ngôn và hai người này dường như cất giấu bí mật long trời lở đất. Vốn tưởng rằng từ miệng Đạt Nan có thể moi được chút ít tin tức hữu dụng, cho dù không biết được tất cả, ít nhất cũng hiểu đại khái. Nhưng A Thị Đa hóa ra giả chết, thậm chí, vào lúc quan trọng nhất ra tay giết chết Đạt Nan.

Trường mi A Thị Đa và huynh đệ Đạt Nan không tiếc bất cứ giá nào để đổi lấy trấn ma chân ngôn, Sở Hoan mặc dù thuộc làu chân ngôn nhưng mấy câu nói đó tối tăm khó hiểu, hắn căn bản cũng ù ù cạc cạc.

Hiện tại hắn đã xác định, trấn ma chân ngôn mà Quỷ Đại sư để lại cho mình tuyệt đối là bảo bối vô song, tác dụng không thể lường hết. Đối với Sở Hoan mà nói, trấn ma chân ngôn là một kho báu cực lớn, nhưng dù hắn may mắn được canh gác kho báu lại vẫn chưa biết cách mở kho báu ra. Vốn tưởng rằng có thể nhờ Đạt Nan mở dùm, đáng tiếc Trường mi A Thị Đa lại nỗ lực ngăn cản.

- Hóa ra là ngươi chưa chết?

Sở Hoan nhìn về phía A Thị Đa. Lúc này An Thị Đa mặc dù chưa chết hẳn, nhưng sống cũng chẳng được lâu nữa. Thân trúng mấy kích của huynh đệ Đạt Nan, A Thị Đa có thể chống đỡ đến lúc này đã là kỳ tích rồi.

- Bọn họ chưa chết… ta… ta sao có thể chết?

A Thị Đa yếu ớt nói:

- Sở Phò mã, ngươi… thật là thủ đoạn.

Sở Hoan mặt không chút thay đổi nói:

- Khỏi mất công khích lệ. Nếu ngươi có thể nói tiếp lời của Đạt Nan thì hãy nói đi.

- Ngươi muốn biết lai lịch của Bì Sa Môn và Quỷ Đại sư?

A Thị Đa nở nụ cười quỷ dị, khóe môi dính máu:

- Hay là muốn biết tác dụng của trấn ma chân ngôn?

Sở Hoan theo dõi lão, cũng không nói gì.

- Trấn ma chân ngôn ở trong tay ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết thôi…

A Thị Đa nói:

- Tuy nhiên, nếu ngươi mang theo trấn ma chân ngôn… là phúc hay họa… cũng còn chưa biết. Có lẽ… có lẽ… là thiên tai đại họa cũng không chừng…

Sở Hoan à một tiếng, rồi thản nhiên nói:

- Lời này của ngươi là có ý gì?

- Trong lòng ngươi… trong lòng ngươi hẳn cũng hiểu.

A Thị Đa tiếp tục:

- Bì Sa Môn sớm muộn gì cũng xuất quan. Khi hắn biết trấn ma chân ngôn nằm trong tay ngươi, chỉ cần hắn muốn tìm ngươi, thì dù ngươi… có chạy đến chân trời góc bể cũng … không thoát.

A Thị Đa dừng một chút, rồi thở dài:

- Có lẽ cũng chẳng riêng gì Bì Sa Môn. Mà mọi người… tất cả mọi người một khi biết ngươi nắm giữ trấn ma chân ngôn thì sẽ không ai… không có ai bỏ qua cho ngươi. Bọn họ sẽ … sẽ giống như u hồn người trước ngã xuống người sau tiến lên bám lấy ngươi… cho đến khi ngươi chết mới thôi.

- Mọi người?

Sở Hoan nhíu mày:

- Còn có ai? Có phải là người của Đại Đức tự?

A Thị Đa cười hắc hắc:

- Ngươi sẽ biết thôi. Sở Hoan… ngươi không sống lâu nữa đâu… Trấn ma chân ngôn là lục đạo chí bảo, nhưng cũng là độc dược đoạt mệnh. Na Già… hóa ra là lão quỷ đã đem cái tên này gán cho ngươi. Đây là một đạo bùa đòi mạng. Bọn họ sợ Na Già, nhưng chắc là không sợ Sở Hoan. Na Già Sở Hoan… chết không phải nghi ngờ…

Sở Hoan nghe lão nói vậy, biết trong lòng lão cất giấu bí mật lớn, tiến lên hai bước, trầm giọng nói:

- Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ cứu sống ngươi. Toàn bộ chuyện này là gì? Rốt cuộc là sao? Bì Sa Môn? Quỷ Đại sư, và cả ngươi nữa, các ngươi rốt cuộc có ân oán gì với nhau?

Hơi thở của A Thị Đa yếu ớt, chỉ mỉm cười quái dị, không nói lời nào.

- Còn có tấm bản đồ này nữa…

Sở Hoan chỉ vào tấm vẽ chim Khổng tước xòe đuôi trên vách tường hỏi:

- Đây rốt cuộc là có ý gì? Các ngươi cúng bái Khổng tước, rốt cuộc là đại biểu cho cái gì?

- Khổng tước?

A Thị Đa khó khăn quay đầu lại, nhìn bức họa trên tường kia. Trong mật thất, đâu đâu cũng sặc mùi máu tanh, nhưng bức họa chim Khổng tước kia vẫn đem lại một cảm giá tinh khiết. Khổng tước hoa mỹ trông rất sống động, tựa hồ như máu tanh tàn nhẫn cõi phàm trần không thể chạm tới nó.

Trong lòng Sở Hoan ngập tràn câu hỏi, chợt thấy thân hình A Thị Đa co giật liên hồi, trong cổ họng bắt đầu phát ra tiếng khò khè, nhìn bộ dáng của lão, cũng biết là sắp chết.

- Nói cho ta biết, các ngươi rốt cuộc là ai?

Sở Hoan thấy A Thị Đa sắp chết, vội hỏi:

- Ngươi nói cho ta biết đi.

A Thị Đa quỷ dị cười, hai mắt tan rã, không còn thần thái, trong miệng lẩm bẩm:

- Khổng tước… trấn ma chân … chân ngôn… lục long… lục long… Bồ Tát… thiên hạ…

Lão lẩm nhẩm mấy lời kỳ quái, rồi đột nhiên im bặt. Sở Hoan thấy hai mắt lão dù vẫn mở to, nhưng đã không còn động đậy nữa, lần này chắc chắc là đã chết.

Sở Hoan trầm xuống.

Hắn biết người biết bí mật trong đó cũng không có nhiều. A Thị Đa nhất định là biết rất rõ, nhưng người này đã chết, chưa nói tới tác dụng của trấn ma chân ngôn, mà trước khi chết còn lẩm bẩm mấy câu khó hiểu, điều này càng khiến cho Sở Hoan đầy bụng nghi ngờ.

Lục Long? Khổng tước? Bồ tát? Thiên hạ?

Những thứ này có liên hệ gì với nhau?

Trước khi chết, A Thị Đa vẫn không quên những điều này. Bí mật trong lòng lão, rốt cuộc là gì?

- Đại nhân, người… không sao chứ?

Bên tai hắn vang lên tiếng Bạch hạt tử hỏi. Sở Hoan chợt trấn tĩnh, xoay người lại tới bên cạnh Bạch hạt tử, ân cần hỏi:

- Bạch huynh, huynh có thể gắng gượng nữa không?

Bạch hạt tử nói:

- Đại nhân không cần lo lắng, ta… ta không dễ chết vậy đâu.

- Kỳ Hoành, ngươi sao rồi?

- Đại nhân, thuộc hạ vẫn có thể chông đỡ.

Kỳ Hoành giãy dụa hai cái:

- Thật giống như xương bị gãy, không đứng dậy nổi.

Sở Hoan ân cần:

- Hai người cố gắng chịu đựng, chúng ta sẽ sớm rời khỏi nơi này.

Hắn đột nhiên liếc nhìn hòa thượng áo xám đã bất động nơi chân tường, đó là hòa thượng Đạt Diệp mang tới. Sở Hoan đứng dậy đi đen bên cạnh, cẩn thận từng bước. Ở đây khắp nơi quỷ kế rập rình, hắn không thể không phòng bị cẩn thận.

Khi tới gần, nhìn thấy khuôn mặt của hòa thượng áo xám thấy đúng là Nặc Cự La, Sở Hoan vội bước lên phía trước, dìu Nặc Cự La dậy:

- Nặc Cự La, Nặc Cự La, tỉnh dậy đi, ngươi có sao không?

Hai mắt Nặc Cự La nhắm nghiền, răng cắn chặt, không nhúc nhích, chỉ còn hơi thở là cho biết y còn sống.

Sở Hoan nhìn thấy trên cổ Nặc Cự La có vết thương, lập tức nhíu mày, kéo áo Nặc Cự La lên kiểm tra thì thấy trên cơ thể y chằng chịt vết thương. Nhiều chỗ vết thương đã đổi thành màu máu đen. Trong lòng hắn đoán, Nặc Cự La sau khi bị bắt, nhất định đã chịu cực hình tra tấn, không hề nghi ngờ, đám người này tưởng rằng Nặc Cự La ở bên cạnh Quỷ Đại sư, có lẽ sẽ biết trấn ma chân ngôn, cho nên mới dùng hình ép hỏi.

Sở Hoan tin rằng Nặc Cự La cũng không biết khẩu quyết của trấn ma chân ngôn. Những người này không tra hỏi được gì, mới quay sang động thủ với hắn.

Thật ra thì điểm này, Sở Hoan vẫn luôn thắc mắc.

Quỷ Đại sư ở bên cạnh Nặc Cự La và Thú Bác Già thời gian hiển nhiên không ít. Tuy nói không phải là đệ tử của Quỷ Đại sư nhưng hai người này quan hệ với Quỷ Đại sư cũng không bình thường.

Cho đến lúc này Sở Hoan vẫn không thể hiểu vì sao Quỷ Đại sư lại nhận mình làm đồ đệ, thậm chí đem bảo vật quý giá nhất là trấn ma chân ngôn truyền thụ cho mình.

Bên cạnh lão có Thú Bác Già và Nặc Cự La quan hệ không hề hời hợt, dựa theo lẽ thường, có thể chọn một người làm đệ tử, sau đó truyền thụ chân ngôn.

Nhưng Quỷ Đại sư đã không làm như vậy. Mà nhận hắn, một người ngoài mới gặp vài ngày làm đệ tử. Đây là điều mà Sở Hoan vẫn luôn tìm cách lý giải nhưng không thành.

Nghĩ tới đây, lại nhớ tới Thú Bác Già đem Mị Nương đi trị thương, cũng không biết hai người đó hôm nay thế nào. Càng không biết thương thế của Mị Nương đã khôi phục chưa?

Nặc Cự La vẫn không nhúc nhích. Sở Hoan cố dùng sức kéo thân hình y đứng dật, bất chợt liếc thấy trên ngực Nặc Cự La có một hình vẽ. Chỉ là trên người y có nhiều vết thương nên mới vừa rồi Sở Hoan vẫn tưởng đó chỉ là một vết thương, suýt chút nữa thì bỏ qua. Lúc này nhìn kỹ, hắn nhận ra đó không phải là vết thương mà là một hình xăm xăm vào ngực.

Hình xăm kia thật ra cũng không lớn, cùng lắm chỉ lớn hơn ngón tay cái mà thôi, nhưng cực kỳ rõ ràng, rõ ràng là một chữ “Vạn”.

Nhìn thấy chữ Vạn khắc trên ngực Nặc Cự La, Sở Hoan thấy xây xẩm mặt mày, trong lúc nhất thời, ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt cực kỳ kinh hãi.

Hình xăm như vậy, không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Hắn nhớ rất rõ, lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm như vậy, là khi còn ở phủ Vân Sơn, trong am Tĩnh Từ. Lần đó, vì cứu Tố Nương mà giết chết Lưu Tụ Quang. Ở trên ngực Lưu Tụ Quang cũng có một chữ Vạn y chang như vậy.

Trên ngực Lưu Tụ Quang cũng khắc một chữ Vạn. Cùng một vị trí với chữ Vạn trên ngực Nặc Cự La. Ngay cả kích thước cũng không hề khác biệt.

Sở Hoan nhớ rõ, ngày đó, chẳng những thấy trên ngực Lưu Tụ Quang có xăm chữ Vạn, mà trên người lão hắn còn tìm thấy một tảng đá cực kỳ kỳ quái. Tảng đá đó Sở Hoan đã giấu kín một nơi không mang theo bên người, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ, trên tảng đá đó khắc hình một thiếu nữ lõa lồ, miệng cười lẳng lơ, xuân ý dào dạt.

Đây không phải là tảng đá duy nhất Sở Hoan lấy được. Cũng không phải là người duy nhất có xăm hình chữ Vạn trên ngực mà hắn thấy.

Khi cùng Tề vương Doanh Nhân đến Trung Nghĩa Trang bị một toán người ám sát, khi ở trong thông đạo, hắn bị một hai gã công tử chặn đánh, cuối cùng giết chết bọn họ.

Trên ngực hai người kia cũng có xăm hình chữ Vạn. chẳng qua là hình xăm của công tử áo lam có lớn hơn một chút so với hình xăm trên ngực công tử hổ văn.

Hơn nữa lúc ấy trên người bọn họ hắn cũng tìm thấy hai đồ vật kỳ lạ. Trên người công tử áo lam tìm thấy một khối ngọc bài màu đen, phía trên khắc một hình nhân đầu rắn. Mà của công tử Hổ văn thì là một tảng đá giống với tảng đá trên người Lưu Tụ Quang, điểm khác là trên tảng đá này khắc hình đầu cọp.

Hôm nay trên người Nặc Cự La phát hiện hình xăm y đúc, Sở Hoan trong lòng khiếp sợ. Thật sự là chuyện bất bình thường. Hắn không thể nào tưởng tượng, Nặc Cự La và cùng những người đó có chung dấu hiệu. Chẳng lẽ Nặc Cự La và Lưu Tụ Quang cùng công tử áo lam là cùng một hội?

Sở Hoan ngồi dưới đất không nhúc nhích. Kỳ Hoành và Bạch hạt tử cũng giật mình, còn tưởng rằng Sở Hoan gặp chuyện gì, cùng kêu lên:

- Đại nhân!

Lại thấy Sở Hoan đứng dậy, nhanh chóng chạy đến bên cạnh hòa thượng mi dài A Thị Đa lật người lão dậy, sau đó, dùng sức kéo vạt áo của lão xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio