Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 660: khó khăn của tây bắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiết Hoài An tựa vào trong thùng xe, ánh mắt lim dim, có vẻ như buồn ngủ, nhưng thật ra vẫn rất tỉnh táo. Y nhìn Chu Lăng Nhạc ngồi đối diện, nhẹ giọng hỏi:

- Chu Tổng đốc, lời của Cao Liêm, ngươi cảm thấy thế nào?

- Đại nhân là muốn nói đến chuyện trồng lương thực?

- Đúng vậy.

Cỗ xe ngựa này nhìn bên ngoài rất bình thường nhưng bên trong cũng khá thoải mái. Tựa vào thùng xe mềm mại, Tiết Hoài An duỗi duỗi chân:

- Ngươi đương nhiên hiểu, mục đích của bọn họ, xét đến cùng là dùng lương thực để đổi đất.

- Hạ quan hiểu.

Chu Lăng Nhạc cười khổ:

- Bộ đường đại nhân, có câu nói cửa miệng này rất hay. Không có bột đố gột nên hồ, triều đình muốn xây dựng lại Tây Bắc, cũng giống như nấu bữa cơm, không có gạo thì không thành cơm được, việc trùng kiến căn bản đừng bàn đến.

Y đưa tay vuốt ve chòm râu:

- Muốn xây dựng lại, việc cấp bách chính là ổn định dân tâm, để dân chúng không còn nhìn quanh nhìn quất nữa. Muốn bọn họ an phận thủ thường, chuyện hàng đầu chính là giúp họ có cái nhét đầy bao tử.

Tiết Hoài An khẽ vuốt cằm:

- Ý tứ của Chu Tổng đốc, bản quan hiểu. Chỉ có điều các quý tộc địa phương này vốn đã có thực lực. Nếu lần này thật sự dùng lương thực đổi đất, thực lực sẽ càng thêm bành trướng. Chu Tổng đốc, vấn đề này, ngươi đã từng nghĩ tới chưa?

Y ngồi thẳng người lên, nghiêm nghị nói:

- Một khối bánh ngọt, chia ra cho mười người ăn, mỗi người chỉ có một phần nhỏ, không đáng để lo nghĩ. Nhưng nếu một khối bánh ngọt chia ra ăn mà có thể ăn no, người ăn no… có đôi khi sẽ rất nguy hiểm.

- Đại nhân lo lắng, đám quý tộc địa phương này sẽ thừa cơ mà kiêu ngạo?

Tiết Hoài An thở dài:

- Người khác không biết, Chu Tổng đốc ngươi nên biết. Đại Tần ta lập quốc hai mươi năm, Tây Bắc này cố nhiên là một bộ phận của đế quốc, nhưng cũng là vùng đất khiến triều đình phải lo lắng nhất cho tới nay. Lúc trước các nước phân tranh thiên hạ, Tây Bắc là nơi dũng mãnh nhất. Phong Hàn Tiếu tuy rằng có công diệt chư quốc ở Tây Bắc, nhưng các quốc gia này vẫn chưa bị diệt hết mầm mống, vẫn còn ngấm ngầm tồn tại trong dân gian. Bọn họ không có một ngày nào không nghĩ âm mưu đối nghịch triều đình, mưu đồ Đông Sơn tái khởi.

Y vuốt râu nói tiếp:

- Khi Phong Hàn Tiếu còn sống, toàn Tây Bắc không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa quý tộc ba đạo cũng vẫn ở trong thế cân bằng, duy trì ổn định. Nhưng hiện giờ, Phong Hàn Tiếu chết rồi, quý tộc Tây Quan đạo bị thương nặng, một tảng đá đặt trên cán cân này đã không còn, thế cân bằng bị phá hỏng. Nếu quả thật để đám người Cao Liêm nhân cơ hội tiến vào Tây Quan đạo, chỉ sợ sẽ phát sinh biến cố.

Chu Lăng Nhạc vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Bộ đường đại nhân, hạ quan cả gan nói một câu, biến cố đã phát rồi, hiện giờ, vấn đề của chúng ta không phải là đề phòng biến cố, mà là phải trấn diệt biến cố.

- Hả?

- Lúc trước hạ quan đã hướng đại nhân bẩm báo rồi, lưu dân các đạo tác loạn, trước mắt thoạt nhìn vẫn chỉ là từng đám phỉ có quy mô nhỏ. Nhưng hạ quan lo lắng, nếu triều đình không nhanh chóng có biện pháp trấn an dân tâm, như vậy, từng đám dân phỉ quy mô nhỏ rất nhanh sẽ giống quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng sẽ không thể thu thập.

Y nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:

- Hạ quan nói một câu chết người. Tiền triều bị diệt vong cũng chính bởi vì ngay từ đầu để cho đám lưu dân tác loạn, không thể trấn an, mới đưa đến cảnh đại loạn thiên hạ sau này.

Tiết Hoài An gật đầu nói:

- Không sai.

- Tiền triều đương nhiên không thể so sánh với Đại Tần ta.

Chu Lăng Nhạc nói:

- Nhưng họa từ dân các triều đại đều không thể phớt lờ. Triều đình không thể trấn an, bọn họ không thể chịu đói, chỉ có thể làm bậy, hạng người này chắc chắn sẽ bị cũng người khác nhân cơ hội mê hoặc... Hiện giờ dân làm phỉ tác loạn khắp nơi, là chuyện phổ biến rồi. Điều làm hạ quan lo lắng nhất, đó là triều đình không thể trấn an dân chạy nạn, sẽ khiến tình cảnh này càng ngày càng loạn hơn.

Tiết Hoài An nói:

- Triều đình tự nhiên sẽ tìm cách. Có lẽ Thánh Thượng cũng đang nghĩ biện pháp thay đổi thế cục. Chu Tổng đốc, muốn ổn định, trong tay chúng ta dù sao cũng còn có quân đội.

- Đại nhân, đây cũng chính là điều hạ quan lo lắng.

Chu Lăng Nhạc cười khổ nói:

- Quân đội đế quốc trung thành với Thánh thượng, điều này là đương nhiên. Nhưng đại nhân ngàn vạn lần đừng quên, đại bộ phận tướng sĩ đều xuất thân từ các địa phương. Trong đám dân chạy nạn đó có cha mẹ của bọn họ.

Y hạ giọng:

- Mấy ngày trước đây thôi, trong quân có một nhóm người bịa đặt chuyện, ý đồ binh biến, cũng may mắn hạ quan sớm nhận được tin tức, bí mật xử lý. Hạ quan chỉ lo lắng đây không phải là lần cuối cùng... !

Tiết Hoài An biến sắc, thất thanh nói:

- Ngươi nói là... quân binh có biến?

- Quả thật như thế.

Chu Lăng Nhạc vẻ mặt ngưng trọng:

- Việc này rất trọng đại. Lão tướng quân còn đang dưỡng bệnh, nên hạ cũng không dám bẩm báo. Lần binh biến này, may mà hạ quan nhận được tin tức sớm, xử lý thích đáng, nhưng binh biến tiếp theo, hạ quan có thể sớm nhận được tin hay không cũng không chắc.

Tiết Hoài An khẩn trương, nói:

- Đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu binh biến... !

Vừa nghĩ tới quân đội có khả năng bất ngờ làm phản, Tiết Hoài An đã kinh hồn táng đảm.

Y cảm thấy thế cục căng thẳng chưa từng có.

Không phải bởi vì người Tây Lương triệt binh mà trở nên thái bình, hoàn toàn ngược lại, khi kẻ thù bên ngoài thối lui, nội loạn chân chính mới bắt đầu. Mà sự nguy hiểm của nội loạn, thông thường còn lớn hơn cả kẻ thù bên ngoài.

- Quân dân không có ăn, thì không thể ổn định.

Chu Lăng Nhạc nghiêm nghị nói:

- Lúc trước, hạ quan có xin triều đình điều vận lương thảo từ quan nội đến đây, nhưng hai tháng qua, không hề có một hạt gạo nào được chuyển đến.

Y dừng một chút, chăm chú nhìn Tiết Hoài An:

- Phản loạn, triều đình đã không có tinh lực trấn an, hạ quan thật sự không nghĩ ra biện pháp nào. Mấy ngày trước, đám người Cao Liêm này bỗng nhiên đi tới huyện thành Bắc Nguyên, bọn họ vốn là muốn tìm lão tướng quân, nhưng lão tướng quân sức khỏe cực kém, căn bản không có thời gian tiếp bọn họ. Vừa hay hạ quan cũng mới tới Bắc Nguyên, biết mấy người Cao Liêm cầu kiến lão tướng quân, cho nên thay mặt lão tướng quân tiếp bọn họ.

- Bọn họ đến, chính là vì việc thuê đất?

- Vâng!

Chu Lăng Nhạc gật đầu nói:

- Ngay từ đầu, hạ quan thấy đề nghị của bọn họ vớ vẩn vô cùng. Chỉ cần xuất ra chút thóc giống đã muốn đoạt được đất đai Tây Quan đạo. Đám người kia thật đúng là suy nghĩ kỳ lạ. Nhưng hai ngày này, hạ quan bình tĩnh suy nghĩ, Bộ đường đại nhân, tuy rằng đề nghị của bọn họ rất vớ vẩn, nhưng... nhưng cũng là không còn biện pháp nào tốt hơn để xử lý tình cảnh trước mắt của Tây Bắc.

Tiết Hoài An tựa vào xe, cười lạnh nói:

- Chiếu đề nghị của bọn họ, nếu những nhà giàu ở quan nội cũng sẽ dùng lương thực đổi đất đai quan ngoại, vậy thì chịu sao nổi?

- Người trong quan nội sẽ không làm được.

Chu Lăng Nhạc thở dài:

- Giữa các quý tộc tuy rằng lục đục với nhau, nhưng nếu có thế lực ngoại lai, bọn họ nhất định sẽ liên hợp cùng một chỗ, để loại trừ người ngoài. Không nói đến mặt khác, khi hạ quan làm quan ở Thiên Sơn đạo nhiều năm, tuy rằng quan nội cũng có thương nhân buôn bán ở Thiên Sơn đạo nhưng tuyệt đối không thể hình thành nên căn cơ ở Thiên Sơn đạo. Thương nhân quan nội chỉ cần hơi có chút cậy thế, quý tộc địa phương sẽ tìm đủ mọi biện pháp để loại trừ, mà ngay cả quan phủ cũng không cách nào nhúng tay.

Tiết Hoài An cau mày, hỏi:

- Chu Tổng đốc, theo ý kiến của ngươi, là đồng ý với ý đề nghị của bọn họ?

- Có đồng ý hay không, hạ quan tất nhiên không làm chủ được.

Chu Lăng Nhạc nghiêm mặt nói:

- Nhưng hạ quan nếu ăn lộc của vua, tự nhiên muốn làm việc trung quân. Tình huống này, cho dù hạ quan mạo phạm triều đình, thì cũng sẽ tận tâm nói thẳng. Triều đình muốn thái bình, chỉ có thể xuất ra lương thực, nếu không, chắc chắn sẽ có loạn. Hiện giờ đám quý tộc này muốn xuất ra lương thực, mặc kệ bọn họ có rắp tâm như thế nào, quả thật cũng chỉ cách này để trấn an dân tâm.

Tiết Hoài An nheo mắt lại.

- Bộ đường đại nhân, thế phiệt cung cấp lương thực có thể giải quyết nguy nan trước mắt. Dân chúng biết có thóc giống để gieo trồng, tất nhiên sẽ không gây rối nữa. Các thế phiệt này cũng đã đáp ứng, ở Tây Quan đạo trồng trọt, chỉ thuê dân chúng Tây Quan đạo, để cải thiện cuộc sống cho bọn họ.

Chu Lăng Nhạc nói:

- Cho dù triều đình thật sự miễn trừ ba năm thuế má, lại cũng không phải mất bất cứ đồng bạc nào, trong vòng ba năm, coi như họ tự cấp tự túc. Sau ba năm, khôi phục nguyên khí, vẫn như cũ theo thường lệ hướng triều đình mà nộp thuế má.

Y thở dài, cười khổ nói:

- Gặp phải đại kiếp nạn này, nếu triều đình thật sự có thể miễn thuế ba năm, hạ quan tin tưởng, dân chúng nhất định sẽ mang ơn Thánh thượng, điều này cũng đủ để trấn an dân tâm.

Tiết Hoài An trầm mặc một lát, rốt cục nói:

- Chuyện này quá lớn, ta và ngươi đều không thể làm chủ. Tuy nhiên sau khi bản quan hồi kinh, sẽ đem chuyện này bẩm lên Thánh thượng. Còn Thánh thượng xử trí thế nào, bản quan cũng không dám cam đoan.

Chu Lăng Nhạc lấy từ trong tay áo ra mấy tấm ngân phiếu:

- Đại nhân, đây là bọn họ đưa cho đại nhân làm lộ phí, kính xin Bộ đường đại nhân vui lòng nhận cho!

Tiết Hoài An ngẩn ra. Y nhìn đống ngân phiếu này, thấy đúng là năm vạn hai một tấm, cộng lại ít nhất cũng có hai mươi ba mươi vạn lượng bạc, cau mày nói:

- Chu Tổng đốc, đây là ý gì?

- Đại nhân đừng hiểu lầm, hạ quan cũng không có bạc đưa cho Bộ đường đại nhân làm lộ phí.

Chu Lăng Nhạc thở dài:

- Bọn họ muốn nhờ đại nhân trước mặt Thánh thượng nói vài lời lời hay, số bạc này cũng chỉ là bọn họ mướn cớ làm lộ phí để tổ lòng hiếu kính mà thôi.

Tiết Hoài An thu tay lại, lắc đầu nói:

- Bản quan cũng thích bạc, nhưng số bạc này cầm phỏng tay, bản quan không dám lấy!

Rồi không đợi chu Lăng Nhạc nói chuyện, y chuyển đề tài nói:

- Bản quan sẽ ở lại thêm một ngày, sau đó, sẽ khởi hành về kinh. Ngày mai, đầu tiên là đi bái kiến Công chúa, rồi đi thăm lão tướng quân, kính xin Chu Tổng đốc an bài một chút!

Chu Lăng Nhạc hỏi:

- Đại nhân, làm sao để đưa Công chúa đi tới Tây Lương? Công chúa Tây Lương hiện giờ ở đâu?

Tiết Hoài An lần này cũng không lập tức đem chuyện Tây Lương kể lại, chỉ nói sơ lược, đại khái là Tây Lương phát sinh nội loạn, Nhiếp Chính vương mới nhậm chức đã huỷ bỏ hôn ước, hai bên cũng không cần trao đổi Công chúa.

Chu Lăng Nhạc vẻ mặt kinh ngạc, cảm giác có chút khó tin.

Ngày tiếp theo, dưới sự an bài của Chu Lăng Nhạc, Tiết Hoài An và Sở Hoan yết kiến Công chúa. Công chúa tất nhiên là được trọng binh bảo hộ, ở tại một phủ đệ ở trong thành.

Người đầu tiên hắn gặp không phải là Tĩnh Hoa công chúa mà là Thái giám quản sự hộ tống Tĩnh Hoa công chúa. Vị thái giám này Sở Hoan cũng từng biết. Chính là Thông sự xá nhân Thủy Liên Thủy công công, người từng dẫn hắn tiến cung lần đầu tiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio