Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 728: thương hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngọc Hồng Trang lại lúng liếng hai con mắt, lại nũng nịu hỏi:

- Sở đại nhân sao phải cảnh giác như thế? Chẳng lẽ sợ ta đánh lén ngài sao? Sở đại nhân võ công trác tuyệt, cho dù ta có biết động tay động chân cũng không dám khoe khoang trước mặt Sở đại nhân.

Nàng đưa tay ra, chỉ vào chiếc giày thêu kia:

- Sở đại nhân, họa tiết trên chiếc giày đó là do chính tay ta thêu đấy. Sở đại nhân nhìn một chút, xem có được hay không?

Sở Hoan cầm lấy chiếc giày thêu. Chiếc giày này đúng là rất thơm, chế tác tinh xảo, bông hồng thêu trên bề mặt cũng rất khéo léo.

Có câu cửa miệng nam nhân đầu, nữ nhân chân, Ngọc Hồng Trang ném giày của nàng sang cho hắn, Sở Hoan cầm giày của nàng cũng chẳng khác nào cầm chân nàng.

Nữ tử Trung nguyên, quan niệm lễ giáo khá nghiêm ngặt. Ngoài trượng phu của mình, tuyệt sẽ không dễ dàng để cho nam nhân khác chạm vào cơ thể. Cho dù là đồ dùng thiết thân của mình, cũng không để người khác chạm vào. Ngọc Hồng Trang ném chiếc giày thêu tới, trong đôi mắt không ngờ lộ ra vẻ khiêu khích. Sở Hoan thầm nghĩ tác phong của cô nương này đúng là khác xa nữ nhi thường tình. Ít nhất vẻ bề ngoài hồ như có chút phóng đãng.

Tuy nhiên nếu nàng xuất thân phố phường, cũng là người thuộc tam giáo cửu lưu, không câu nệ như nữ nhân thường tình thì cũng có thể hiểu.

Trong đầu hắn chợt nghĩ tới Hổ Phích Lịch, trượng phu của Ngọc Hồng Trang tướng mạo xấu xí, thực sự không hiểu một cô nương thiên kiều bá mị ngọt ngào như trái đào chín như vậy vì sao lại bị gả cho một trượng phu như thế? Nhìn vẻ ngoài có chút phóng đãng của Ngọc Hồng Trang, Sở Hoan không biết Hổ Phích Lịch kia có bị cắm sừng lên đầu không nữa.

Sở Hoan quét mắt nhìn chiếc giầy thêu rồi ném trả lại cho Ngọc Hồng Trang, cười nói:

- Tay nghề quả thật không tệ. Ngọc lão bản có tay nghề như vậy đúng là có thể mở cửa hàng thêu thùa rồi.

Ngọc Hồng Trang nhận lại chiếc giày thêu, cực kỳ uyển chuyển thong thả xỏ vào chân, rồi mới ngẩng đầu lên nói với Sở Hoan:

- Sở đại nhân, phải chăng đã nhận lời thu xếp cho ta một mặt tiền mở cửa hiệu?

Nàng lấy từ trong tay áo ra một chồng ngân phiếu:

- Sở đại nhân, đây là năm ngàn lượng bạc, là toàn bộ tài sản ta có, nếu Sở đại nhân đồng ý, số bạc này liền giao cho ngài. Hết thảy do Sở đại nhân làm chủ.

Sở Hoan lắc đầu:

- Ngọc lão bản, đã đến nước này, ta cũng không gạt cô. Nói thật với cô, sau khi An quốc công bị tịch thu tài sản, phố Kim Ngọc trống mười một cửa hiệu. Chỉ tiếc, những cửa hiệu này giờ đã có chủ. Bổn quan lực bất tòng tâm

Ngọc Hồng Trang nhõng nhẽo cười nói:

- Việc đó ta biết. Chính vì như thế, ta mới đến quý phủ Sở đại nhân cầu. Cho dù những cửa hiệu kia đã có chủ, chỉ cần Sở đại nhân mở miệng vàng, thì ta vẫn có phần đấy.

Sở Hoan lắc đầu:

- Thật sự không có cách gì cả.

Ngọc Hồng Trang cong môi lên:

- Sở đại nhân thực sự không muốn hỗ trợ?

- Không bột đố gột nên hồ.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Trong tay ta không có cửa hiệu, cô bảo ta giúp cô bằng cách nào?

Ngọc Hồng Trang cắn đôi môi đỏ mọng, cực kỳ câu hồn:

- Ta biết đại nhân sẽ có biện pháp. Ta mặc kệ. Sở đại nhân nếu không nghĩ cách giúp ta, ta cứ ở lại đây, không đi đâu hết.

Sở Hoan cau mày:

- Ngọc lão bản, phố phường khác kinh thành, bản quan thật sự không giúp được.

Ngọc Hồng Trang quay mặt đi chỗ khác:

- Ta mặc kệ, Sở đại nhân không giúp, ta vẫn cứ ngồi ở chỗ này. Cho dù ngài cho người đuổi ta khỏi phủ, ta cũng lấy ghế ngồi trước cửa phủ của đại nhân, cho đến lúc nào đại nhân đáp ứng, ta mới đi.

Sở Hoan cũng không biết nói thật hay giả, khó xử nói:

- Ngọc lão bản nhìn không giống người thích đùa giỡn.

- Nếu ta không thể mở cửa hiệu bán đồ thêu thùa trên phố Kim Ngọc, thì coi như tiền đồ đã hết.

Ngọc Hồng Trang buồn bã nói:

- Ngay cả cơm cũng không có để ăn, thì chỉ còn cách ở lại trong phủ đại nhân xin chén cơm thừa. Nếu đại nhân cũng không thương cảm, thì ta chết ở đây cũng được.

Ngọc Hồng Trang đổ người xuống ghế, nằm sóng xoài, tư thế cực kỳ khiêu khích.

Sở Hoan không thể tưởng tượng Ngọc Hồng Trang lại dùng đến cách ấy. Hắn biết rõ cô nương này xuất thân phố phường, nhưng không ngờ thủ đoạn khóc lóc ăn vạ thế này cũng dám dùng.

Hắn cười lạnh lùng:

- Ngọc lão bản đang uy hiếp bổn quan?

Ngọc Hồng Trang quay đầu nhìn về phía Sở Hoan, gắt giọng:

- Đại nhân đừng nóng giận. Lúc đó ta chẳng còn cách nào khác. Nếu không… nếu không ngài cứ bắt ta tống vào đại lao, hoặc dùng gậy đánh chết ta ở chỗ này, ta sẽ không oán hận một câu.

Đúng lúc này, lập tức từ ngoài cửa có tiếng bước chân, Tố Nương xuất hiện ngay trước cửa. Nàng liếc vào trong phòng, thấy Ngọc Hồng Trang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, tư thế vô cùng khiêu khích, Tố Nương không khỏi giật mình. Nàng do dự không biết có nên đi vào hay không? Sở Hoan thấy Tố Nương liền nói:

- Tố Nương, làm sao vậy?

- Không có… không có gì?

Tố Nương vẫn nhìn chằm chằm vào Ngọc Hồng Trang. Trong đại đường này chỉ có nàng ta và Sở Hoan, không biết là hai người làm cái gì, lòng Tố Nương lập tức thắt lại. Ngọc Hồng Trang từ từ nhổm người dậy, lại ỏn à ỏn ẻn nói:

- Đây là Sở phu nhân à? Ta tên là Ngọc Hồng Trang, bái kiến phu nhân.

Nàng nhẹ nhàng khom mình thi lễ, thái độ hết sức thân mật.

Tố Nương hồ nghi quan sát Ngọc Hồng Trang, rồi đi vào phòng. Sở Hoan có chút xấu hổ, giới thiệu với Tố Nương:

- Đây là Ngọc Hồng Trang Ngọc lão bản, có thể xem là người đồng hương, vừa từ phủ Vân Sơn đến, chuẩn bị mở hiệu kinh doanh ở kinh thành.

Không để Tố Nương kịp nói chuyện, Ngọc Hồng Trang đã nhõng nhẽo cười nói:

- Đúng đấy phu nhân. Chúng ta là đồng hương, nghe nói Sở đại nhân ở kinh thành đang như mặt trời ban trưa, lần này vào kinh, đặc biệt tới chào một tiếng. Đều là cố nhân, đã đến kinh thành mà không gặp mặt một chút, chỉ sợ Sở đại nhân sẽ trách mắng.

Sở Hoan thấy Ngọc Hồng Trang ăn nói mập mờ, ho khan hai tiếng, nhắc nhở Ngọc Hồng Trang không nên hồ ngôn loạn ngữ.

Tố Nương đi đến bên người Sở Hoan, dò xét Ngọc Hồng Trang một lúc, không nhịn được buột miệng hỏi:

- Trước kia, cô… có biết lão gia nhà ta?

Ngọc Hồng Trang gật đầu:

- Ta và Sở đại nhân quen nhau đã lâu. Lúc ở phủ Vân Sơn, ta và Sở đại nhân…

Nói đến đây, nàng thẹn thùng lắc đầu:

- Chuyện đó, cũng chỉ thuần túy là công việc, ta không nên nói lung tung.

Tố Nương càng cảm thấy nghi ngờ.

Cho tới nay, cái gọi là Đào hoa kiếp chưa từng thôi ám ảnh nàng. Lúc trước, Tố Nương một mực cho rằng Đào hoa kiếp ứng trên người Lâm Lang.

Nhưng hôm nay, đột nhiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp ma mị như vậy đến nhà, nhìn cách cư xử của nàng ta thì hồ như đã quen biết với Sở Hoan đã lâu, lúc này, càng cảnh giác hơn nữa.

Sở Hoan nhíu mày, trừng mắt nhìn Ngọc Hồng Trang. Tố Nương đang ở bên cạnh, hắn chỉ sợ Ngọc Hồng Trang ăn nói linh tinh khiến Tố Nương hiểu lầm, liền trầm giọng nói:

- Ngọc lão bản, chuyện ngươi nói, lần khác sẽ thương lượng tiếp. Trời đã tối rồi, bổn quan phải đi nghỉ.

Ngọc Hồng Trang cười khúc khích, quay sang Tố Nương hỏi:

- Phu nhân đến kinh thành bao lâu rồi? Đã quen với sinh hoạt ở đây chưa? Ta có chút không phù hợp đấy…

Tố Nương a một tiếng. Sở Hoan rốt cuộc nói:

- Ngươi muốn kinh doanh trên phố Kim Ngọc cũng không phải là không thể. Tuy nhiên, mấy cửa hiệu đó đều đã có chủ. Muốn mua được mặt tiền, chỉ sợ không thành. Nếu ngươi muốn thuê mặt tiền cửa hiệu, thì bản quan có thể giúp ngươi.

Ngọc Hồng Trang giảo hoạt cỡ nào Sở Hoan không phải không biết. Hắn chỉ không biết Ngọc Hồng Trang còn có thể nói lung tung bậy bạ gì không. Hắn biết Tố Nương tuy chất phác thật thà nhưng lòng dạ có chút hẹp hòi. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ Tố Nương sẽ không thoải mái. Nên định giải quyết việc này cho xong, để Ngọc Hồng Trang có thể đi.

- Ồ?

Ngọc Hồng Trang đảo đôi mắt đẹp:

- Ý của đại nhân, là có thể giúp ta thuê mặt tiền cửa hiệu?

- Ngày mai ngươi cho Tào Ngang tới đây lần nữa, làm cho xong thủ tục.

Sở Hoan chỉ muốn Ngọc Hồng Trang nhanh chóng ra khỏi nhà mình:

- Tuy nhiên, ta nói thẳng. Nếu Ngọc lão bản thành thật kinh doanh, mặt tiền cửa hiệu có thể cho ngươi thuê. Nhưng nếu Ngọc lão bản…

Hắn cũng không nói tiếp. Hắn biết, Ngọc Hồng Trang vốn là người thông minh, chỉ cần nói đến đó cũng đã hiểu.

Quả nhiên, Ngọc Hồng Trang đã hành lễ:

- Sở đại nhân yên tâm. Ý của đại nhân, nô gia hiểu. Nô gia tuyệt sẽ không gây rắc rối cho Sở đại nhân.

Nàng liếc sang Tố Nương, cười nói:

- Sở đại nhân thật là tốt phúc. Phu nhân xinh đẹp như thế, có thể nói là trai tài gái sắc.

Nàng đưa tay ra, kéo áo choàng khoác lên người, dịu dàng nói:

- Xin cáo từ.

Rồi lại cười lúng liếng quay người rời đi.

Sở Hoan thấy nàng ta đi rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu lại thấy Tố Nương đang hồ nghi nhìn mình, lắc đầu nói:

- Nàng đừng nghĩ lung tung. Trước kia nàng ta mở tiệm ở Vân Sơn, ta có ghé tiệm đó một lần. Không hơn…

Tố Nương ồ lên một tiếng:

- Ta có nói gì đâu.

Rồi nhìn theo bóng lưng đang xa dần của Ngọc Hồng Trang, vẻ hồ nghi trong mắt không hề giảm.

Ngày tiếp theo, Sở Hoan đi lên Hộ bộ, mang theo 600 lượng bạc, tìm gặp Mã Hồng. Mã Hồng lòng đau như cắt, nhưng vẫn phải nhận 600 lượng bạc, đem ba cái khế đất mua bán cửa hiệu giao cho Sở Hoan.

Sở Hoan cầm khế đất, trở lại trong phủ, giao cho Tố Nương cất. Tố Nương biết mấy ngày gần đây Sở Hoan có được ba cửa hiệu mặt tiền, vui mừng vạn phần. Vào lúc hoàng hôn, thủ hạ của Ngọc Hồng Trang quả nhiên đến phủ. Sở Hoan cũng chỉ định kinh doanh hai cửa hiệu, cái còn lại thì cho thuê. Nên cho Đỗ Phụ Công cùng Tào Ngang đứng ta thương định thủ tục, sau khi ký khế ước, Tào Ngang đặt tiền cọc lại, thỏa mãn rời đi.

Sau khi Sở Hoan nhận cửa hiệu, liền suy nghĩ không biết nên buôn bán cái gì. Thú thực chuyện buôn bán, Sở Hoan dốt đặc cán mai. Hắn tìm Đỗ Phụ Công bàn bạc. Đỗ Phụ Công cũng không phải là người giỏi giang việc này. Hai người nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc quyết định đợi Thẩm Vạn Tư. Thẩm Vạn Tư là người làm ăn lão luyện, sẽ biết nên bán buôn cái gì. Sở Hoan đoán trong vòng hai ngày, Thẩm Vạn Tư sẽ được thả. Quả hiên, ngày tiếp theo, khi Sở Hoan về phủ, Tôn Tử Không liền bẩm báo, Thẩm Vạn Tư đã được thả khỏi đại lao Hình bộ, vừa đến phủ, đang cùng Đỗ Phụ Công đợi trong sân. Sở Hoan sai Tôn Tử Không gọi hai người tới. Thẩm Vạn Tư không nói hai lời, liền gập đầu khấu tạ ơn cứu mạng của Sở Hoan.

Sở Hoan biết rõ, loại chuyện này không chỉ có thể nói dăm câu ba điều là xong. Chuyện của Thẩm Vạn Tư, nếu không có Sở Hoan giúp, thì cũng không biết tháng nào năm nào mới được ra tù. Thậm chí, có khi phải chết già trong ngục.

Đỗ Phụ Công truyền đạt lại ý tứ của Sở Hoan cho Thẩm Vạn Tư. Thẩm Vạn Tư cùng Đỗ Phụ Công trước đó cũng đã bàn bạc qua. Hai cửa hiệu mặt tiền, một cái dùng để kinh doanh tranh chữ. Quan lại quyền quý ở kinh thành đều ưa thích học đòi văn vẻ. Mà tranh chữ cổ thì càng ưa thích.

Quan trọng nhất là Thẩm Vạn Tư trước đây đã từng kinh doanh lĩnh vực này, nên hết sức quen thuộc. Nếu bây giờ kinh doanh tranh chữ, coi như ngựa quen đường cũ, rất dễ dàng thuận lợi.

Nhà thứ hai, Thẩm Vạn Tư không dễ dàng đưa ra đề xuất. Y quen thuộc với tranh chữ, cho nên đề nghị đầu tiên. Các lĩnh vực khác cũng không quen thuộc, nên đợi Sở Hoan làm chủ.

Sở Hoan trong lòng cũng đắn đo. Hắn biết Lâm Lang kinh doanh tửu phường ở Vân Sơn, từ lúc hắn còn làm ở Hòa Thịnh Tuyền thì công việc kinh doanh vẫn rất thuận lợi. Sở Hoan muốn mở một tửu lâu ở kinh thành, chuyên bán rượu của Hòa Thịnh Tuyền, từ đó danh khí của Hòa Thịnh Tuyền sẽ càng phát triển.

Thẩm Vạn Tư nghe nói Sở Hoan muốn mở quán rượu, không ngờ đồng ý ngay. Chỉ đề nghị Sở Hoan tìm một chưởng quỹ quen thuộc với rượu. Điều này Sở Hoan lại không lo lắng. Thủ hạ của Lâm Lang nhân tài đông đúc. Chỉ cần một phong thư gửi về, Lâm Lang sẽ phái người sành sỏi nhất tới kinh thành giúp hắn.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, nói là làm, công việc ở cửa hiệu tranh chữ, hết thảy giao cho Thẩm Vạn Tư. Sở Hoan phái người đưa thư về Vân Sơn, nói rõ chuyện muốn mở quán rượu ở kinh thành với Lâm Lang.

Thẩm Vạn Tư biết ơn Sở Hoan đã cứu mạng, được ra khỏi đại lao, chuyện thu xếp mở cửa hiệu Sở Hoan lại giao cả cho y, đối với y, thật sự rất tín nhiệm. Thẩm Vạn Tư lại có thêm ơn tri ngộ, tất nhiên tận tâm tận lực.

Ước nguyện mở cửa hiệu ban đầu của Sở Hoan nói có vẻ hơi khó nghe một chút, chỉ đơn giản là muốn rửa tiền. Hắn không có hứng thú với việc buôn bán cho lắm. Ngược lại, Tố Nương biết rõ nhà mình có cửa hiệu mặt tiền để kinh doanh, mấy ngày nay đều hưng phấn không thôi. Vừa nghĩ tới ngày sau tiền tài rót vào túi, ngay cả khi đi ngủ vẫn còn mỉm cười…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio