Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 763: lửa mạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Hoan mắt thấy mấy bó đuốc kia rơi xuống, trong tích tắc bó đuốc rơi xuống đất, bùng một tiếng, ngọn lửa lập tức bùng lên, trong phòng vốn yên lặng, lập tức ánh lửa ngập trời.

Một bó đuốc vừa vặn rơi trên người một gã tù phạm, phần lớn thân thể tù phạm kia đều bị xối dầu hỏa, sau khi bó đuốc kia đụng vào, thân thể tù phạm này lập tức bốc cháy, lập tức người nọ phát ra tiếng kêu thảm, hai tay gã bị trói, đôi mắt bị bịt kín, không thể nhìn thấy gì, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lửa thiêu trên người đương nhiên là rõ ràng. Tiếng kêu thảm này vang lên, đám tù nhân chung quanh lập tức kinh hồn táng đảm, rất nhanh ngọn lửa mạnh mẽ bùng lên thân thể mấy người, tiếng kêu thảm liên tiếp.

Tình cảnh trước mắt nhìn thấy mà giật mình, Tôn Tử Không ngây người một lát. Lúc này Sở Hoan cũng không để ý tới những tù phạm kia, hắn nhìn chung quanh, trong phòng đều là ngọn lửa, hai chỗ cửa sổ đều bị đóng đinh, không cách nào mở ra, cửa lớn cũng bị khóa lại, trong nhất thời quả thực không có đường chạy trốn ra ngoài.

- Tử Không, đi theo ta, cẩn thận lửa.

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Không được đựng vào dầu hỏa.

Khi nói chuyện, hắn đã vọt tới cạnh một cửa sổ.

Người trên nóc nhà sau khi thả bó đuốc xuống cũng không lập tức rời đi, còn giổi thêm dầu vào lửa, muốn thiêu chết toàn bộ người trong phòng.

Trong lửa lớn hừng hực, Sở Hoan tới được bên cửa sổ, lúc này quan sát cửa sổ này dùng một tấm ván ngắn đóng ngang. Sở Hoan vươn mọt ngón tay thăm dò trong khe hở, nắm lấy một tấm ván, muốn nhổ tấm ván gỗ xuống. Nào ngờ tấm ván này cũng không biết đóng vào thế nào, không ngờ chắc chắn khác thường. Sở Hoan dồn hết sức lực, vất vả giật một tấm ván ngắn ra, nhưng chỉ lộ một khe nho nhỏ, toàn bộ cửa sổ ít nhất đóng đinh hơn mười tấm ván gỗ song song, cho dù giật xuống vài tấm ván gỗ, căn bản cũng không có không gian ra ngoài.

Tôn Tử Không lo lắng đứng bên người Sở Hoan, hơn mười tù phạm đã có năm sáu người thân thể bốc cháy, những người khác thì tán loạn chung quanh, tiếng kêu thảm thiết khiến cho người ta sởn hét gai ốc.

Tù phạm thân thể bốc cháy, vốn định lăn trên mặt đất dập tắt ngọn lửa trên người, thế nhưng mặt đất tràn lan dầu hỏa, không chạm đất còn may, càng lăn trên mặt đất, dầu hỏa càng tẩm lên người tù phạm, càng lúc càng nhiều. Chỉ chốc lát đã có hai người nằm xuống đất, không nhúc nhích, lửa lớn thiêu đốt tản ra mùi cháy khét tràn ngập trong phòng, cực kỳ khó ngửi.

Sở Hoan thấy thế lửa trong phòng ngày càng lớn, đã lan tràn tới bên cạnh mình, nếu không thể chạy thoát, toàn bộ người trong phòng đều sẽ bị chết cháy.

Hắn nắm chặt tay trong giây lát, đôi mắt lộ ra vẻ kiên nghị, không nói hai lời, oán hận nện lên tấm ván gỗ cửa sổ. Tiếng răng rắc vang lên, một quyền này đánh ra, một tấm ván gỗ lập tức bị đánh gãy. Sở Hoan không chút do dự, liên tục ra quyền, mỗi quyền của hắn đánh gãy một ván gỗ, trong chốc lát đã có bốn năm tấm gỗ bị đánh gãy, nhưng nắm tay Sở Hoan đã máu thịt mơ hồ, máu tươi chảy ròng.

Tôn Tử Không thấy kinh hồn táng đảm, gã muốn giúp sức, thế nhưng gã tự biết mình căn bản không có bổn sự như vậy. Gỗ trên cửa sổ, nếu là người bình thường chớ nói một quyền, cho dù mười quyền tám quyền cũng chưa chắc có thể đánh gãy, cũng may nắm đấm của Sở Hoan giống như sắt thép, điều này cũng bởi tu luyện Long Tượng Kinh, cốt cách của hắn trở nên chắc chắn hơn rất nhiều, chẳng qua da thịt vẫn không chịu đựng được.

Chờ Sở Hoan đánh gãy bảy tám ván gỗ, cửa sổ lộ ra một cái cửa động, lại đánh rơi vài tấm ván gỗ, liền có thể chạy trốn từ cửa sổ. Tôn Tử Không ở bên thấy rõ, tâm tình kích động, nhưng lúc này lại ghe Sở Hoan trầm giọng nói:

- Coi chừng.

Hắn đẩy Tôn Tử Không đang giật mình sang một bên, Tôn Tử Không chưa rõ ràng có chuyện gì, vài mũi tên đã bắn vào từ bên ngoài cửa sổ, may mắn Sở Hoan trahs được nhanh, mấy mũi tên kia bắn qua bên cạnh Sở Hoan, phốc phốc vài tiếng trúng ngay trên người một gã tù phạm đang tránh lửa, tù phạm kia bị bắn trúng chỗ hiểm, lập tức rên lên một tiếng, ngã phốc xuống đất, ngọn lửa lập tức lan tràn toàn thân gã.

Chờ hai mũi tên kia bắn qua, Sở Hoan ra quyền lần nữa, lại nện một tấm gỗ, liên tục hai cái lại đánh gãy hai tấm gỗ, cửa sổ đã đủ để một người đi ra ngoài.

Tôn Tử Không lập tức nói:

- Sư phó, ta ra ngoài trước.

Đương nhiên không phải gã muốn giành ra trước, chẳng qua bên ngoài còn tên bắn lén, giờ phút này Tôn Tử Không chuẩn bị ra ngoài trước ngăn cản mũi tên cho Sở Hoan.

Thời khắc nguy nan, Tôn Tử Không biểu hiện dụng khí quả thực khiến Sở Hoan lau mắt mà nhìn, đôi mắt xẹt qua vẻ tán thưởng, giữ chặt Tôn Tử Không, lúc này cũng không có thời gian để hắn nghĩ người. Một gã tù phạm bên cạnh chạy qua, Sở Hoan vươn tay nắm lấy người nọ, dùng hết khí lực ném tù phạm kia ra ngoài cửa sổ, khí lực lần này của hắn cực kỳ kinh người, tù phạm kia bay thẳng ra ngoài, Sở Hoan căn bản không do dự nữa, lạnh lùng nói:

- Đi theo phía sau ta.

Hắn mượn nhờ thân thể tù phạm kia để yểm hộ, tung người một cái đã thoát ra từ cửa sổ.

Tuy rằng võ công của Tôn Tử Không không cao, nhưng động tác lại nhanh nhẹn. Sau khi Sở Hoan ra ngoài, gã theo sát phía sau, cũng theo ra ngoài.

Sau khi tù phạm kia bị ném ra ngoài, bên ngoài truyền tới tiếng kinh hô, lập tức có tiếng mũi tên xé gió, hai mui tên lại bắn tới tù phạm kia, đều trung thân thể tù phạm. Sở Hoan theo sát phía sau, thấy một gã cung tiễn thủ đứng cách đó không xa, lúc này hắn mặc kệ gì khác, thấy cung tiễn thủ kia, liền vọt tới giống như một con báo săn bị chọc giận. Tiễn thủ kia sau khi bắn ra một mũi tên mới phát hiện còn có người ra từ cửa sổ, vội vàng vươn tay ra sau lưng lấy tên, mũi tên vừa đặt vào trường cung, còn chưa kịp kéo, gã liền cảm thấy hoa mắt, trước mắt lập tức tối sầm. Lúc này Sở Hoan đã lẻn tới tước người gã, một quyền đánh thẳng vào mặt người nọ.

Người nọ căn bản không kịp pản ứng, bị Sở Hoan nện một quyền vào giữa mặt, lực đạo một quyền này cực kỳ lớ, lúc nắm đấm đánh vào sống mũi, tiếng xương cốt vỡ vang lên rõ ràng. Sở Hoan không chờ người nọ ngã xuống đất, đã thuận thế cướp cung tên trong tay ngươi nọ, lúc này hắn căn bản không quan sát phương vị của những người khác, lúc hắn phá cửa sổ mà ra, một lòng muốn quan sát vị trí hai gã tiễn thủ, trong tốc độ ánh sáng hắn quả thực dùng sức quan sát nhạy cảm thấy được vị trí hai gã tiễn thủ.

Cung may đã là lúc sáng sớm, chung quanh rất sáng, nếu phóng hỏa ban đêm, rất có thể bị người phương xa phát hiện dộng tĩnh, bọn chúng phóng hỏa ban ngày, lại rất che giấu, vốn ban ngày phóng hỏa có tác dụng che giấu rất tốt đối với chúng, nhưng cũng bởi như thế lại khiến Sở Hoan tìm được vị trí tiễn thủ dưới ánh sáng.

Đối với Sở Hoan mà nói, uy hiếp của địch nhân hiện giờ chính là tiễn thủ, hắn đã quan sát được vị trí của hai gã tiễn thủ, tuy rằng không biết có tiễn thủ khác mai phục hay không, nhưng lúc này Sở Hoan không được phép nghĩ quá nhiều, hắn muốn giải quyết trước hai gã tiễn thủ này rồi nói sau, cho nên sau khi đánh bại một tên tiễn thủ, cướp được cung tên, hắn liền giương cung cài tên, dựa theo vị trí trong trí nhớ, không chút do dự bắn một mũi tên qua đó.

Mũi tên này của hắn đương nhiên bắn về một tên tiễn thủ khác.

Tên tiễn thủ kia vốn đã giương cung cài tên, thậm chí đã kéo dây cung, nhưng thân ảnh Sở Hoan cực nhanh, hơn nữa trong giây lát tới bên cạnh một tên tiễn thủ khác, gã e sợ làm thương người một nhà, nên không dám buông tay bắn tên. Gã do dự, Sở Hoan không do dự, chờ gã cảm thấy chuyện không tốt mũi tên của Sở Hoan đã như sao băng, xuyên phá không khí, phóng tới bộ ngực gã. Người này trợn hai mắt lên, phản ứng không kịp, mũi tên kia đã chạm vào lồng ngực gã. Ngực người này đau đớn một hồi, lực đạo trên tay biến mất, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, gã căn bản không thể tưởng được trong đám tù phạm này lại có người có được tiễn thuật như thế, thân thể gã ngã quỵ về phía sau.

Từ khi Sở Hoan phá cửa sổ mà ra, đến cướp tên bắn chết tiễn thủ, chuyện chỉ trong chớp mắt, Sở Hoan bắn chết tiễn thủ kia, không ngờ tiễn thủ trúng một quyền của hắn đứng dậy, xoay người sang chỗ khác. Hắn lại nện một quyền vào yết hầu tiễn thủ kia, hắn ra tay cực kỳ quyết đoán, không chút lưu tình. Xương cổ tiễn thủ kia bị một quyền này đánh gãy, không hừ một tiếng liền chết đi. Sở Hoan lập tức giật hộp tên của người nọ vào tay, bên trong còn có tầm mười mũi tên. Hắn đeo len vai, lấy ra một mũi tên, tay trái cầm cung, tay phải cầm tên, đứng thẳng người nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện có bảy tám người chung quanh, gần như đều trợn mắt há mồm kinh ngạc nhìn Sở Hoan. Sở Hoan liếc qua, lão đầu kia cũng ở bên trong, tên buộc đai lưng trắng cũng ở cách đó không xa.

Tôn Tử Không động tác nhanh nhẹn, sau khi nhảy ra hỏi cửa sổ, gã nhớ kỹ lời Sở Hoan, theo bên cạnh hắn. Gã cũng không để ý gì khác, chỉ chằm chằm bóng dáng Sở Hoan, theo sát phía sau. Võ công của Tôn Tử Không không đáng nhắc tới, nhưng gã có hai thủ đoạn khác hẳn người thường, thủ đoạn thứ nhất là giỏi về khẩu kỹ, có thể bắt chước thanh âm của người khác, lúc trước gã dùng môn kỹ nghệ này để mưu sinh, sau khi theo Sở Hoan đương nhiên không cần dùng tuyệt chiêu đặc biệt như vậy để kiếm ăn, một thủ đoạn khác chính là một đôi chân khắc hẳn người thường, nếu gã vung chân chạy, tốc độ quả thực kinh người, thậm chí trong cự ly ngắn ngay cả tốc độ bộc phát của tuấn mã cũng kém gã.

Lúc này đây gã biểu hiện ra bổn sự giữ nhà, tốc độ của Sở Hoan vốn như tia chớp, nếu là người bình thường tuyệt đối không thể theo được, cũng may là Tôn Tử Không, theo sát phía sau, lúc này ngay bên cạnh Sở Hoan.

Lúc này Sở Hoan rốt cuộc phát hiện, lúc trước hắn suy đoán quả thực không sai, mình quả nhiên ở trong một rừng cây, chung quanh đều là cây cối. Nơi này là một căn nhà dựng bằng đá trên một khoảng đất trống sâu trong rừng, căn nhà này kỳ thực cũng không lớn, chung quanh đều là đá chắc chắn, lúc trước mình bị nhốt trong nhà kia, tiếng kêu thảm thiết trong nhà vẫn không ngừng lọt vào tai, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được ngọn lửa hừng hực trong nhà, cũng có thể thấy được tù phạm tán loạn bên trong, ngọn lửa thiêu đốt trên người.

Sở Hoan thần sắc lạnh lùng, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía đội trưởng nhà lao kia, cười lạnh nói:

- Ngươi có biết, thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân, một đội trưởng nhà lao nho nhỏ như ngươi, xem mạng người như cỏ rác, ngươi có mấy cái mạng bồi thường?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio