Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 882: triêu vụ phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Hoan tiếp xúc với tảng đá dù không ít nhưng tảng hòn đá nhưng đều là tảng đá cổ quái, chia làm ba loại, một loại là tảng đá màu đỏ lấy từ chỗ Lâm Đại Nhi, tay chạm vào có cảm giác kỳ quá, bên trên có hoa văn giống như kinh mạch vậy.

Loại thứ hai là từ thạch bài bắt đầu từ Lưu Tụ Quang, A Thị Đa, Hổ Vân Công Tử và Tiêu Thần. Loại thạch bài này mặt trước có khắc tranh, mặt sau là ký hiệu cổ quái.

Loại thứ ba, Sở Hoan cũng không biết có thể gọi là đá không. Đó là loại mặc ngọc lấy từ trên người công tử mặc áo lam, toàn bộ đều màu đen, cảm giác tay chưa chắc so được với đá đỏ nhưng lại mạnh hơn thạch bài của đám người Lưu Tụ Quang nhiều. Hơn nữa mặt trước khối mặc ngọc của công tử áo lam cũng có khắc hình ảnh, mặt sau cũng là ký hiệu nhưng hình ảnh trên mặt mặc ngọc so với thạch bài thì chi tiết hơn nhiều.

Ba loại đá cổ quái này, gồm cả mặc ngọc cuối cùng, Sở Hoan đến nay mới chỉ thấy một lần duy nhất, tính cả công tử áo lam lúc trước.

Công tử áo lam và Hổ Vân công tử lúc đầu đồng thời xuất hiện tại Trung Nghĩa Trang, mục đích là để ám sát Tề Vương Doanh Nhân, chỉ tiếc là ám sát không thành, ngược lại bỏ mạng. Lúc này mới khiến Sở Hoan lần đầu thấy được mặc ngọc bài.

Hình ảnh trên mặc ngọc bài, cho tới nay Sở Hoan vẫn còn nhớ như in.

Chỉ là Sở Hoan thật sự không ngờ được, trong đại sảnh của Dịch Cốc Tư lại có thể thấy được hình ảnh đó. Mặc dù hai hình ảnh, một là khắc bên trên mặc ngọc bài, một là vẽ trên gấm lụa nhưng hắn chỉ liếc một cái là biết hai hình ảnh này giống nhau như đúc, cùng là thân rắn, cùng là hai tay cầm nhạc khí. Hai loại nhạc khí đó cũng đều giống nhau. Đầu rắn thè lưỡi, không hề khác nhau.

Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Sở Hoan đó là công tử áo lam có quan hệ với Quỷ Phương. Sở Hoan nắm lấy cổ tay Dịch Cốc Tư. Dịch Cốc Tư rất phẫn nộ nhưng Sở Hoan đã xin lỗi thay Tôn Tử Không, giọng điệu rất thành khẩn. Dịch Cốc Tư hơi sững lại một chút, tựa như nhận ra mình quá xúc động, cau mày nói:

- Sở đại nhân, chuyện này... Cũng không phải là ta không nói tới đạo lý. Vị thần trên bức tranh này là thần bảo vệ người Quỷ Phương chúng ta, là Đại Mãng Thần của chúng ta. Dịch Cốc Tư có thể chịu nhục nhưng quyết không cho bất cứ kẻ nào khinh nhờn Đại Mãng Thần của chúng ta!

Sở Hoan buông lỏng tay ra, liếc Tôn Tử Không một cái. Tôn Tử Không lúc này mới biết vừa rồi dưới tình huống không biết mà mình đã phạm vào thần linh tối kỵ của Quỷ Phương, tâm trạng kinh hoàng, chắp tay lại nói:

- Động chủ, thật sự là... Thật sự là xin lỗi. Ta... Ta không cố ý mạo phạm đâu. Người đại nhân có đại lượng, ngàn vạn lần không nên so đo với ta!

Lúc này Sở Hoan mới buông tay Dịch Cốc Tư ra. Dịch Cốc Tư cũng kinh ngạc vì khí lực của Sở Hoan. Trong người Quỷ Phương, hắn vốn nổi tiếng dũng mãnh, vẫn tự nhận là khí lực lớn nhưng bị Sở Hoan nắm cổ tay lại nhẹ nhàng như không, bản thân không thể nhúc nhích được. Hắn cũng không ghen ghét, ngược lại còn sinh lòng khâm phục, chỉ cảm thấy vị khâm sai đại nhân này bề ngoài nhìn rất chất phác nhưng công phu lại thật khó lường. Có thể trở thành khâm sai đại thần của triều đình cũng quả thật không phải loại người tầm thường.

Dịch Cốc Tư thấy Tôn Tử Không xin lỗi, hơn nữa quả thật đối phương chỉ là vô tâm nên mới mạo phạm, cũng không muốn nói nhiều hơn, chỉ là sắc mặt vẫn hơn hổ thẹn.

Sở Hoan lại hỏi:

- Dịch động chủ, Quỷ chủ đang ở đâu?

Dịch Cốc Tư nhớ tới Hách Khê Cốc, lúc này mới dẫn hai người Sở Hoan tiến vào bên trong một gian phòng. Phụ tử Hách Khê Cốc đều được sắp xếp ở đây, nằm trên giường trúc, đều đã hôn mê bất tỉnh. Bên cạnh có hai gã người Quỷ Phương đang chăm sóc. Sở Hoan tiến lên quan sát cẩn thận một hồi.

Dịch Cốc Tư thấy cảnh này, hồ nghi nói:

- Sở đại nhân, có thể nhận ra là trúng loại độc nào không?

Sở Hoan hơi trầm ngâm, đáp:

- Mãi vẫn hôn mê không tỉnh, hô hấp khi dài khi ngắn, đúng là trúng độc rồi. Ta nhất thời cũng không thể xác định là trúng loại độc gì, nhưng nếu vận khí tốt thì hẳn là có thể giải độc!

- Giải độc sao?

Dịch Cốc Tư lại càng hoài nghi:

- Sở đại nhân không nhận ra loại độc gì thì làm sao lại nói có thể giải độc được chứ?

Sở Hoan chỉ cười một tiếng, nói:

- Có thể giải độc hay không thì ta cũng không hoàn toàn chắc chắn. Chỉ sợ là phải đợi tới trời tối mới xác định được.

Dịch Cốc Tư cũng không biết trong hồ lô Sở Hoan bán thuốc gì, suy nghĩ một chút mới nói:

- Nếu thật sự không thể giải độc thì cũng chỉ có thể đưa Quỷ chủ về Triêu Vụ Phong thôi!

- Triêu Vụ Phong?

- Đúng!

Dịch Cốc Tư gật đầu nói:

- Quỷ lão có thể nói chuyện với mãng thần. Đại Mãng Thần nhất định sẽ bảo vệ quỷ chủ. Chúng ta nếu không thể giải độc thì chỉ có thể khẩn cầu với Đại Mãng Thần, xin Đại Mãng Thần ban phúc cho quỷ chủ thôi!

- Quỷ lão ở tại Triêu Vụ Phong sao?

Dịch Cốc Tư nói:

- Không sai. Nhưng người bình thường thì không thể lên Triêu Vụ Phong...

Sau đó hắn cười cổ quái.

- Dù là có người muốn lên Triêu Vụ Phong thì sợ cũng không có loại bản lãnh đó!

Sở Hoan không biết vì sao hắn nói vậy, cũng không hỏi nhiều.

Bản thân Sở Hoan tất nhiên không biết giải độc. Hắn chỉ có thể dựa vào Băng Tâm Trùng mà Cổ Tất Đại Phi ban thưởng. Chỉ là ban ngày Băng Tâm Trùng ngủ say, phải tới buổi tối mới tỉnh lại. Lúc này muốn giúp Dịch Cốc Tư giải độc nhưng cũng không làm được.

Ra khỏi phòng, Sở Hoan đi qua đại đường, lại nhìn về bức tranh Đại Mãng Thần một lần nữa. Dịch Cốc Tư thấy trong mắt Sở Hoan có vẻ nghi hoặc liền giải thích:

- Sở đại nhân, trong truyền thuyết, người Quỷ Phương chúng ta đều là hậu duệ của Đại Mãng Thần. Người chẳng những là tổ tiên của chúng ta mà còn là thần bảo vệ. Dù là xảy ra chuyện gì thì Đại Mãng Thần đều ở cạnh chúng ta!

Sở Hoan hơi vuốt cằm, hỏi:

- Có phải chỉ có Quỷ Phương mới thờ phụng Đại Mãng Thần không?

Dịch Cốc Tư suy nghĩ một chút, dường như không dám xác định, chỉ có thể nói:

- Chúng ta tới Trung Nguyên rất lâu. Mọi người đều nói chúng ta là hậu duệ của Đại Mãng Thần, Đại Mãng Thần bảo vệ chúng ta. Ở cố quốc của chúng ta còn có một quốc gia. Quốc gia đó đều thờ phụng Đại Mãng Thần. Nhưng ta nghe nói, nơi đó có rất nhiều quốc gia, chúng ta chỉ là một trong đó. Có quốc gia khác thờ phụng Đại Mãng Thần hay không thì chúng ta cũng không biết được.

Hắn dường như cũng không muốn nhiều lời, nói:

- Sở đại nhân, các ngươi trước tiên tạm nghỉ một chút. Tối nay nếu Quỷ chủ còn không tỉnh lại thì còn phải nhờ Sở đại nhân ra tay giúp đỡ. Đợi Quỷ chủ tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ chậm rãi bàn bạc... Hôm nay ta phải phái người tới mười sáu động, báo cho các động chủ, để bọn họ cũng chuẩn bị sẵn sàng. Quỷ chủ sau khi tỉnh lại, nếu để bọn họ đăng ký nhân khẩu thì tất nhiên chúng ta hoàn toàn nghe theo.

Trong lòng Sở Hoan muốn hỏi, nếu Quỷ chủ không thể tỉnh lại thì có đăng ký hộ khẩu nữa không nhưng dù sao đó cũng là chuyện kiêng kỵ, hiển nhiên hắn khó mà nói ra khỏi miệng được.

Trời tối rồi, người Quỷ Phương cũng chiêu đãi thức ăn thức uống ngon lành. Nếu trước đây không lâu, Quỷ Phương còn đang lo lắng về lương thực thì hiện giờ chiếm được nhiều lương thảo của Hoàng gia, hơn nữa Hộ bộ ti của thành Thái Nguyên cũng tặng một loạt lương thực, trước mắt người Quỷ Phương cũng đủ dùng rồi.

Đợi được tới tối, Sở Hoan xác định Băng Tâm Trùng đã tỉnh lại, mới đi tới chỗ ở của Dịch Cốc Tư.

Ban ngày thật ra có mấy người tới đây bắt bệnh cho Quỷ chủ nhưng đều bó tay chịu thua cả. Dịch Cốc Tư cũng không thể trách được, chỉ có thể đặt hy vọng vào Sở Hoan.

Sở Hoan và Tôn Tử Không tiến vào phòng, lập tức cho mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại. Đám người Dịch Cốc Tư ra khỏi cửa hồi lâu cũng không thấy Sở Hoan đi ra, trong lòng càng lo lắng.

Một lúc lâu sau, cửa phòng mở ra. Sở Hoan nhìn hơi tiều tụy từ trong phòng đi ra.

Dịch Cốc Tư vội vàng đi tới trước một bước, lo lắng hỏi:

- Sở đại nhân, tình hình thế nào?

Sở Hoan nói:

- Nếu không có gì bất ngờ thì độc tố trong người quỷ chủ và Hách Cốt đã được trừ rồi. Chỉ là... Bọn họ tạm thời còn chưa tỉnh lại, có lẽ dược tính còn chưa mất hẳn, phải nghỉ ngơi một thời gian!

Dịch Cốc Tư nhíu mày, đi vào phòng nhìn một chút, lập tức đi ra nói:

- Sở đại nhân, ngươi nói phải bao lâu nữa bọn họ mới có thể tỉnh lại.

Sở Hoan lắc đầu đáp:

- Cũng không thế xác định được.

Trong mắt Dịch Cốc Tư hiện lên vẻ hoài nghi:

- Sở đại nhân, ngươi... Xác định là độc tố bên trong thân thể quỷ chủ đã được tẩy sạch rồi chứ? Ngươi dùng biện pháp gì để giải độc vậy?

Sở Hoan chỉ cười cười, cũng không nói nhiều.

Người Quỷ Phương cũng không phải hoàn toàn tin tưởng người Tần. Dịch Cốc Tư mặc dù cảm thấy đoàn người Sở Hoan không có địch ý nhưng cũng không phải là tin tưởng không nghi ngờ hoàn toàn. Theo hắn thấy, Sở Hoan cũng không rõ độc tố trong người của Hách Khê Cốc là loại gì, thế thì làm sao có thể giải được. Hơn nữa phương pháp giải độc của Sở Hoan rất hàm hồ, cũng khiến Dịch Cốc Tư cực kỳ hoài nghi, lập tức nói:

- Quỷ chủ mãi không tỉnh lại, xem ra chỉ có thể đưa đi tìm Quỷ lão hỗ trợ!

Sau đó hắn ra lệnh:

- Mang cáng tới đây. Chúng ta mang Quỷ chủ và Hách Cốt suốt đêm đi tới Triêu Vụ Phong, thỉnh cầu Quỷ lão cầu nguyện Đại Mãng Thần, giải cứu Quỷ chủ!

Người Quỷ Phương rất coi trọng an nguy của Hách Khê Cốc. Dịch Cốc Tư ra lệnh một tiếng, mọi người Quỷ Phương lập tức lấy cáng. Tôn Tử Không không nhịn được mà nói:

- Động chủ, chỉ sợ là mấy canh giờ nữa, Quỷ chủ sẽ tỉnh lại thôi. Sư phụ ta đã cố hết sức, chẳng qua nhân thể bất đồng, do đó chưa chắc đã tỉnh lại nhanh chóng được!

Dịch Cốc Tư thản nhiên nói:

- Vì sao phải chờ chứ? Quỷ chủ vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Các ngươi ra tay không thấy có nửa điểm chuyển biến tốt.

Hắn đánh giá Sở Hoan vài lần, tràn đầy vẻ hồ nghi, nói:

- Sở đại nhân, ngươi không phải nói là muốn gặp Quỷ lão sao? Chúng ta đi suốt đêm tới Triêu Vụ Phong, không bằng ngươi cũng đi nhé?

Sở Hoan thông minh thế nào chứ? Lời Dịch Cốc Tư vừa thốt lên là hắn đã hiểu rõ ý tứ trong đó. Không nghi ngờ gì nữa, Hách Khê Cốc vừa bất tỉnh, người Quỷ Phương liền lập tức nghi ngờ quan phủ rồi. Mà mình là đại biểu của quan phủ, Dịch Cốc Tư tuyệt đối sẽ không thể tin tưởng mình thật được. Triêu Vụ Phong kia là chỗ của Quỷ lão, tất nhiên người bình thường không thể tới. Mình là đại biểu cho quan phủ, dưới tình huống bình thường thì người Quỷ Phương sẽ càng không cho hắn tới gần.

Lúc này Dịch Cốc Tư lại chủ động muốn mình đi cùng, nguyên nhân chính là bởi hắn không tin tưởng mình, sợ mình ở chỗ này sẽ gặp phải biến cố.

Sở Hoan trong phòng cực khổ hồi lâu nhưng cuối cùng Hách Khê Cốc không tỉnh lại. Dịch Cốc Tư hiển nhiên lại càng hoài nghi. Hắn để Sở Hoan đi theo trước, nói rõ một điểm đó là muốn để Sở Hoan trong tầm mắt mình, lúc nào cũng có thể giám sát, tránh để Sở Hoan thừa dịp mình đi Triêu Vụ Phong, quan binh có hành động gì khác. Chỉ cần Sở Hoan trong phạm vi giám sát của mình thì hắn cảm thấy quan binh cũng không dám coi thường mà hành động.

Bàn bạc xong, người Quỷ Phương dùng càng khiêng phụ tử Hách Khê Cốc. Dịch Cốc Tư và bốn mươi nam tử Quỷ Phương mạnh mẽ hộ tống đi trước. Sở Hoan được Dịch Cốc Tư "đề nghị", vài tên quan viên Hộ bộ ti ở lại trại. Dựa theo cách nói của Dịch Cốc Tư thì từ Trọc Nham Phong tới Triêu Vụ Phong, mặc dù đường xá không phải rất xa nhưng đường núi hết sức khó đi, hao phí thể lực.

Quan viên Hộ bộ ti đều là quan văn, văn nhược trói gà không chặt, trên đường chỉ sợ không theo được mọi người. Chẳng may trên đường không thể đi nữa, lại không thể trì hoãn việc gặp Quỷ lão, ngược lại sẽ không tiện lắm. Cho nên vài tên quan văn liền ở lại trong trại, tất nhiên sẽ có người chăm lo.

Sở Hoan biết rõ ý nghĩ của Dịch Cốc Tư nhưng cũng không thèm để ý. Nếu Dịch Cốc Tư là kẻ địch của hắn vậy thì căn bản không phải là đối thủ của Sở Hoan. Chẳng qua chuyến này Sở Hoan tới đây là để trấn an Quỷ Phương, cũng không phải là địch. Để Hiên Viên Thắng Tài để lại vài vũ sĩ cận vệ chăm sóc đám quan văn, sau đó hắn dẫn Hiên Viên Thắng Tài, Cừu Như Huyết, Tôn Tử Không và bốn gã vũ sĩ cận vệ khác, cùng người Quỷ Phương tới Triêu Vụ Phong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio