Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 896: con cừu non

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Hoan cảm thấy vòng eo của Tố Nương vặn vẹo, một tay liền đưa từ ngực xuống dưới mông.

Tố Nương mặc váy, Sở Hoan nhẹ nhàng luồn vào, sờ một bên bắp đùi vô cùng tròn trịa. Tố Nương run rẩy một hồi, cảm thấy lông tóc trên đùi dựng cả lên. Chỉ là Sở Hoan sờ trên đùi, còn cách một chiếc quần lụa, tuy đã có thể cảm nhận được da thịt trắng nõn trên đùi nhưng chất liệu của loại lụa này quả là không tồi, mượt mà, không biết là cảm giác do quần lụa hay là do da thịt đùi như vậy.

Hắn nhịn không được, muốn nhấc chân Tố Nương lên nhưng Tố Nương đang hồi hộp, thân thể cứng ngắc lại. Hơn nữa hai đùi của nàng kẹp chặt cực nhanh, Sở Hoan cũng không thể dùng quá sức, miễn cho nàng bị thương, nhất thời không nhấc lên được, hơi cau màu nói:

- Thả lỏng ra một chút, đùi cong lên!

Tố Nương bị Sở Hoan đùa cho toàn thân đổ mồ hôi. Nàng đã muốn phục tùng Sở Hoan, mỗi động tác đều vô cùng cẩn thận, tất nhiên là vất vả vạn phần, mồ hôi trên người đầm đìa, lông mi chớp chớp, nhịn không được mà cẩn thận hỏi:

- Còn phải... Còn phải giơ chân lên sao?

Khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, nhất thời không dám để lỏng chân, không biết Sở Hoan muốn làm những động tác gì xấu hổ nữa. Mà càng thấy khó xử chính là nàng cảm thấy vị trí kia của mình đã ẩm ướt hết rồi. Loại quần lụa này không thể so với quần vải thô. Nếu là quần vải thô thì dù trong ướt nhưng bên ngoài cũng không nhìn thấy được. Nhưng loại quần lụa mỏng này, chỉ cần có nước là thấy ướt đẫm ngay. Nàng cảm thấy chỗ đó cực kỳ ẩm ướt, chỉ sợ là nhìn rõ từ bên ngoài. Nếu để Sở Hoan trông thấy thì Tố Nương thật sự không muốn sống nữa.

Mặc dù đang động phòng, có phản ứng cũng là bình thường nhưng dù sao Tố Nương cũng là hoàng hoa khuê nữ, chưa biết mùi đời, chỉ sợ phản ứng chỗ đó của mình quá nổi bật, sẽ bị Sở Hoan coi là loại nữ nhân dâm đãng.

Nhưng Sở Hoan nhìn mình chằm chằm, tay vẫn đặt ở chân mình, không thể làm gì được, đành từ từ co đầu gối lên. Sở Hoan liếc mắt xuống, lúc này tốc váy lên, nhìn thấy Tố Nương mặc một chiếc quần lụa xanh ngọc. Chiếc quần này bao phủ đôi chân tròn lẳn của nàng. Sở Hoan nhìn một chút, cảm thấy Tố Nương mặc chiếc quần này vô cùng gợi cảm, cực kỳ đẹp đẽ. Sở Hoan sờ lên chân Tố Nương, thấy nàng còn đang đi giày vải, lập tức búng nhẹ một cái. Ngón tay Sở Hoan đánh trúng, giầy liền cởi ra, sau đó cởi nốt đôi tất trong tiếng thở hổn hển của Tố Nương, để lộ ra đôi chân đẹp như ngọc.

Thân thể Tố Nương đẫy đà nhưng chân lại rất nhỏ nhắn, trắng như hành tây. Sở Hoan cầm bàn chân ngọc của nàng, thân thể Tố Nương liền run rẩy kịch liệt một hồi, bộ ngực lắc lư, như sóng bạc quay cuồng, chấn động đẹp mắt mười phần.

Ngọn đèn trong phòng lập lòe, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Sở Hoan vừa xoa bàn chân nhỏ bé của Tố Nương, vừa quan sát biểu lộ của nàng. Thấy mặt nàng đỏ như máu, hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt mê người vì mình ra lệnh mà không dám nhắm lại, nhưng lại không dám đối mặt với mình, chỉ có thể tránh né ánh mắt mình, trên mặt thậm chí còn có vẻ tủi thân.

Trong nội tâm hắn hơi buồn cười, buông chân ngọc ra, để đùi ngọc của nàng vẫn uống khúc, chân nhỏ gác lên mép giường. Cái tay kia cũng khoác lên eo nhỏ của Tố Nương, lập tức đi qua, vươn ra đằng sau, mở lên bờ mông Tố Nương.

Thật ra trước kia thấy dáng người Tố Nương trước sau lồi lõm, sâu trong nội tâm hắn chưa hẳn đã không có một tia rung động. Đặc biệt là nữ tử này lúc đi lại, vòng eo còn nhẹ nhàng đung đưa, cái mông no đủ vểnh lên, giống như một bông hoa lay động, vô cùng khiêu khích người khác.

Lúc này sờ lên, quả thật là cảm giác tuyệt vời kinh người. Trước kia Tố Nương làm việc thể lực cho nên có nhiều nơi rất chắc chắn, ví dụ như đôi chân thon dài hay bờ mông căng tròn này.

Mông nàng so với nữ tử bình thường còn vểnh hơn không ít, cho nên ngày thường để lộ ra dáng người cực hấp dẫn. Bờ eo nàng không thô, lộ ra xương hông rất lớn. Cặp mông tròn vo, gợi cảm mười phần, miết lên giống như miết lên bọt biển nhưng lại còn co dãn, trơn trượt, mượt mà hơn nhiều lắm.

Tố Nương không biết chút chuyện phòng the nào, chỉ cho là mọi nữ nhân động phòng đều bị đùa giỡn như vậy, không dám kháng cự, tùy ý để Sở Hoan đùa giỡn trên người mình.

Sở Hoan lúc này thật ra đã bị lửa nóng bốc toàn thân, nếu không phải là lần đầu của Tố Nương thì hắn đã xoay người cưỡi ngựa, tung hoành ngang dọc rồi. Chỉ có điều nữ tử này là lần đầu, biết rõ lần thứ nhất cần dạy dỗ quan trọng mười phần. Hai người là vợ chồng, lần thứ nhất có thể dạy dỗ được thì ngày sau chuyện khuê phòng tất nhiên sẽ hết sức hài hòa. Thực chất trong lòng Sở Hoan cũng biết là đùa giỡn Tố Nương như vậy sẽ vô cùng kích thích nhưng người từng hô to gọi nhỏ là chị dâu trước mặt mình, lúc này giống như con cừu non, nhẫn nhục chịu đựng mình chơi đùa. Loại cảm giác thoải mái về tâm lý này, cùng khoái cảm khi tay vuốt ve người Tố Nương kết hợp lại, khiến Sở Hoan sung sướng từ bên trong.

Hắn bắt đầu mơ mơ màng màng lật thân thể Tố Nương lên. Lúc này thật sự là say rượu, mơ mơ màng màng bố trí, cũng không muốn động phòng với Tố Nương đêm nay nhưng thân thể Tố Nương mềm mại thế này, đúng là hấp dẫn người khác. Mà cảm giác say của Sở đại lão gia cũng chưa hết, biết cô vợ nhỏ này là của riêng mình, chuyện động phòng chỉ là sớm hay muộn. Tối nay có cơ hội, không khí lại không tồi, Sở Hoan liền muốn làm luôn.

Dù sao thì cưới Tố Nương, để nàng làm gái già, chuyện này cũng không phải là việc nhân đạo.

Sở Hoan vuốt ve cặp mông tròn của Tố Nương, cách lớp quần lụa, luôn cảm thấy hơi khó chịu. Thân thể Tố Nương run lên, bộ ngực kia cũng ưỡn ra, ánh mắt mông lung, không hay biết đã tiến vào không khí phải có, tuy vẫn còn rất hồi hộp nhưng đã phối hợp ăn ý hơn một chút. Sở Hoan sờ mông nàng, nàng sợ mông mình đè tay hắn, lại nhấc mông lên một chút, để cho Sở Hoan sờ tới sờ lui thoải mái hơn. Trên người nàng nổi lên một cảm giác kỳ diệu, thân thể thành thục ngược lại như đã khát vọng từ lâu. Tuy thời điểm Sở Hoan vuốt ve thân thể nàng, tóc gáy của nàng cũng dựng đứng lên nhưng nàng lại hưởng thụ mười phần cảm giác thoải mái này. Tay của hắn đi vào từ lưng quần, tiến vào ngọn nguồn sâu nhất. Trong lúc hoảng sợ, một ngón tay của Sở Hoan đã tiến vào khe mông của nàng.

Mông nàng no đủ mười phần, tròn vo vểnh lên, cảm giác vô cùng tuyệt diệu. Điều này khiến khe mông của nàng rất sâu, ngón tay của Sở Hoan trượt vào. Tố Nương không nhịn được mà rên khẽ một tiếng. Tiếng này không nhỏ, tiêu hồn thực cốt. Tố Nương vội vàng che miệng nhỏ của mình lại, chỉ sợ phát ra tiếng động lớn hơn sẽ bị người ta nghe thấy.

Thân thể Sở Hoan đi lên, dùng miệng ngậm lấy điểm đỏ tươi trên ngọn đồi tuyết kia, ngón tay đi vào khe rãnh, thấy ướt nhẹp một mảnh. Đang muốn chạm vào vị trí kia thì bỗng nhiên trong sân truyền tới tiếng kêu:

- Sư phụ, sư phụ, người ở đâu?

Đó đúng là tiếng của Tôn Tử Không.

Tố Nương càng hoảng sợ, hai mắt trợn lên, tràn đầy vẻ kinh hãi, giống như Tôn Tử Không sắp xông tới, vội vàng nói khẽ:

- Lão...lão gia... Có người...!

Sở Hoan đang tràn đầy phấn khởi, đột nhiên nghe tiếng gọi, cũng rất mất hứng, rút tay từ trong ra, lớn tiếng nói:

- Kêu cái gì? Có chuyện gì?

Tôn Tử Không vội nói:

- Sư phụ, người mau tới chính đường. Có chuyện lớn rồi!

- Chuyện lớn bằng trời cũng để ngày mai hãy nói. Ta đi ngủ rồi.

Sở Hoan thấy dáng vẻ sợ hãi của Tố Nương, cảm thấy vừa buồn cười vừa bực mình. Chuyện tốt như thế này, Tôn Tử Không tự dưng lại chạy tới làm gì.

Tôn Tử Không lại đáp:

- Sư phụ, chuyện này không thể để tới ngày mai. Trong nội cung có người tới, muốn người lập tức tiến cung...

Sở Hoan khẽ giật mình. Tố Nương cũng sửng sốt. Do dự một chút, Tố Nương cuối cùng rụt rè nói:

- Lão... Lão gia, trong nội cung truyền người... Ngươi không thể không đi!

Sở Hoan thở dài, hôn lên má đã đầy mồ hôi của Tố Nương, cười nói:

- Ngươi vội sao?

- Vội à?

Tố Nương hơi giật mình, nhưng lập tức hiểu ra, khuôn mặt ửng đỏ, quay mặt đi nơi khác, run giọng nói:

- Không... Không vội!

Sở Hoan nói khẽ:

- Đã không vội thì... ngày khác chúng ta...

Tiếng nói của Tố Nương nhỏ như muỗi kêu, ừ khẽ một tiếng.

Lúc này Sở Hoan mới kéo yếm lên, phủ lên đôi tuyết phong to lớn của Tố Nương, sau đó hôn lên mặt nàng một cái, nói nhỏ:

- Muộn như vậy mà nội cung còn truyền gọi, chỉ sợ là có chuyện lớn. Ta đi trước!

Tố Nương ừ một tiếng, trong đầu lại nghĩ tới cảnh vừa rồi, ngượng ngùng vô cùng, lúc sau nhắm mắt lại, không dám nhìn Sở Hoan, thân thể cũng không dám cử động.

Sở Hoan đứng dậy, nhìn Tố Nương nằm trên giường không dám nhúc nhích, cảm thấy buồn cười nhưng vẫn sửa sang xiêm y một chút, lúc này mới đi ra ngoài cửa.

Đến lúc này Tố Nương mới thở dài một hơi, ngồi dậy. Cái yến liền rơi xuống, để lộ ra bộ ngực sữa. Nàng vội vàng kéo lên, hai tay đặt ngang ngực. Vừa rồi lo lắng một hồi, toàn thân mồ hôi đầm đìa. Sở Hoan đi rồi, nàng ngược lại thở phào nhẹ nhõm nhưng trong nội tâm lại thấy mất mác, nhịn không được trách Tôn Tử Không lúc này lại chạy tới.

Nghĩ tới cảnh vừa rồi, trên mặt Tố Nương vẫn nóng bừng. Cũng không biết đã qua bao lâu, xung động cũng lắng lại, Tố Nương đột nhiên cảm giác cô độc, trong lòng liền không thoải mái. Không biết nên chờ Sở Hoan từ nội cung về hay không. Đột nhiên cảm thấy dưới chân hơi lạnh, nàng lập tức cắn môi, kẹp chặt hai chân, sửa sang quần áo, muốn tranh thủ tắm rửa, đặc biệt là chỗ đầy nước kia, còn phải dùng nước hoa, miễn cho Sở Hoan nếu trở về lại thấy mình không sạch sẽ lại cười mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio